Sáng hôm sau, Lộ Chi Phán và Giang Thiệu Minh lên máy bay trở lại thành phố Vĩnh Giang. Lúc hai người đi, thôn làng vẫn còn đắm chìm trong giấc ngủ, cảnh tượng huyền ảo tựa như cõi mộng. Về tới thành phố, họ lập tức cảm nhận được cái hối hả, vội vã của nhịp sống, khác hẳn với sự yên bình ở vùng thôn quê kia.
Trước lúc hai người trở về, bà chủ nhà trọ đã gói cho họ một chút đồ muối chua. Lộ Chi Phán rất cảm kích, cô đang băn khoăn không biết nên mua gì về làm quà cho mọi người ở cùng hẻo lánh này.
Giang Thiệu Minh và Lộ Chi Phán trở lại đúng vào ngày cuối tuần nên nhóc Thành Húc cũng có ở nhà. Vừa trông thấy mẹ xuống xe, cậu bé đã chạy ra, vẻ mặt ấm ức, "Mẹ!".
Lộ Chi Phán cúi xuống, ôm lấy thằng bé.
"Giang Thành Húc!" Giang Thiệu Minh nghiêm mặt nhìn con trai, đã bốn tuổi rồi mà vẫn dính lấy mẹ mà nũng nịu.
Thấy ánh mắt của bố, Thành Húc không dám bám vào mẹ nữa, chỉ lặng im cúi gằm xuống.
Lộ Chi Phán liếc nhìn Giang Thiệu Minh tỏ ý bất mãn. Vừa đi xa về, không dỗ dành con thì thôi còn dọa nạt thằng bé. Cô ôm con trai vào lòng, nhỏ nhẹ nói: "Mẹ con mình mặc kệ bố!".
Thành Húc lặng yên lùi lại phía sau, đầu hơi ngước lên nhìn Giang Thiệu Minh, "Bố ơi, tối qua con làm hết bài tập về nhà rồi, bố có cần kiểm tra không ạ?".
Lộ Chi Phán ngẩn người, cô phát hiện trong mắt con trai ánh lên một vẻ chờ đợi.
Giang Thiệu Minh gật đầu, "Ừ".
Thành Húc lập tức chạy về phòng mình.
Lộ Chi Phán đứng dậy, trong lòng cảm thấy vô cùng bất mãn, không hiểu nổi vì sao con trai lại nghe lời Giang Thiệu Minh hơn cả mình, trong khi chính cô mới là người chăm sóc thằng bé mấy năm qua.
Giang Thiệu Minh tiến tới trước mặt co, từ tốn nói: "Dạy con từ thuở còn thơ. Bây giờ bé mà không rèn hẳn hoi thì sau này rất khó bảo. Em cứ yên tâm, anh biết chừng mực".
"Nhưng Tiểu Húc..." Thằng bé còn quá nhỏ, vẫn đang trong tuổi ăn tuổi chơi.
"Con đường nó đi sẽ quyết định tương lai của nó." Giang Thiệu Minh nghiêm nghị nói. Nếu Tiểu Húc sinh ra trong một gia đình bình thường, anh sẽ không khắt khe với thằng bé đến vậy.
Lộ Chi Phán không nói gì nữa, cô hiểu rõ, Thành Húc sau này phải tiếp quản sản nghiệp nhà họ Giang. Điều này cô đã biết từ lâu, nhưng hôm nay nghe chính miệng Giang Thiệu Minh nói ra, cô mới cảm thấy nghiêm trọng. Con trai cô không thể có một tuổi thơ bình lặng như những đứa trẻ khác. Dẫu vậy, mọi chuyện đều nên nghĩ về mặt tốt, nếu Giang Thiệu Minh không tỉnh lại thì cuộc sống của Thành Húc còn khổ sở hơn nhiều. Hôm nay, Giang Thiệu Minh có thể ở đây để uốn nắn Thành Húc đã là một điều may mắn rồi.
Hai người xách đồ vào nhà, Giang Thiệu Minh liền bị con trai kéo lên gác để kiểm tra bài tập.
Lộ Chi Phán mở túi quà ra, Ôn Khả Vân ngửi ngửi một chút rồi cười nói: "Hồi bé, mẹ thích mấy món ăn kiểu này lắm. Chẳng nhớ bao nhiêu năm rồi không trông thấy nữa".
"Tốt quá, chỗ này coi như để mẹ hoài niệm!" Lộ Chi Phán cười ngọt ngào.
Ôn Khả Vân hồi tưởng lại chuyện cũ, vui vẻ kể cho cô nghe về món cháo thơm ngon mà trước kia bà thích ăn.
Trong lúc hai người ngồi nói chuyện với nhau thì Giang Thiệu Minh cũng đã kiểm tra xong bài tập của Thành Húc. Được bố khen mấy câu, thằng bé mừng ra mặt. Lộ Chi Phán tiến lại xem, chữ viết của Thành Húc không khác trước là bao, nhưng có thể cảm nhận rõ sự cố gắng trong từng nét bút ngay ngắn.
Hai mẹ con ngồi trên sofa xem phim hoạt hình, nhóc Thành Húc dường như không quá chăm chú theo dõi như mọi khi.
"Tiểu Húc, mấy ngày vừa rồi con làm những gì?" Lộ Chi Phán nhận ra sự thay đổi của con trai, bèn hỏi chuyện.
"Ông bà kể cho con nghe rất nhiều chuyện về bố. Bố thật tài giỏi! Con ước sau này cũng sẽ trở nên tài giỏi như bố." Gương mặt non nớt của cậu bé toát lên vẻ ngưỡng mộ và phấn khích.
Lộ Chi Phán mỉm cười nhìn con trai. Cô không rõ Thành Húc tôn sùng Giang Thiệu Minh như vậy là tốt hay xấu. Nhưng cô cảm thấy những điều Giang Thiệu Minh nói rất đúng, Thành Húc buộc phải đi tiếp trên con đường này, nuông chiều thằng bé sẽ không giúp ích gì cho nó về sau. Muốn đạt được mục đích, nhất định phải trả một cái giá thích đáng, có như vậy, ta mới có bản lính làm những việc mình muốn mà không bị lời ra tiếng vào.
Giang Thiệu Minh ăn cơm xong liền lái xe đến công ty. Trước khi đi du lịch cùng Lộ Chi Phán, anh đã sắp xếp mọi việc đâu vào đấy, nhưng vẫn có những chuyện không thể lường được. Sự cố cũng không có gì quá to tát, nếu không thì trợ lý đã thông báo ngay với anh. Giang Thiệu Minh đến công ty chưa được bao lâu thì nhận được điện thoại của trợ lý, nói ông Lộ muốn gặp anh. Anh nhíu mày buông tập tài liệu xuống bàn, mặc áo khoác rồi ra khỏi phòng làm việc.
Tuy rằng không có định kiến với ông Lộ nhưng anh không hề thích cách làm việc "dựa hơi" mối quan hệ của ông ta. Lần này ông ta tới tận đây, anh cũng phần nào đoán được nguyên do.
Thấy Giang Thiệu Minh vừa bước vào phòng khách, ông Lộ liền đứng dậy chào hỏi.
"Bố đến vào giờ này liệu có làm phiền con không? Mấy hôm trước đã định đến tìm con rồi nhưng nghe nói con không ở nhà, hai vợ chồng đi du lịch hả? Tiểu Phán lâu lắm rồi không đi đâu cả, con đưa nó đi chơi như vậy cũng tốt. Nó vẫn khỏe chứ?"
Giang Thiệu Minh rót trà mời, "Vẫn khỏe ạ".
Ông Lộ đón lấy tách trà, "Bố có gọi điện cho Tiểu Phán nhưng nó không có nhà nên đành phải tới thẳng đây".
"Đã là người nhà, bố đừng khách sáo như vậy."
Thần thái của Giang Thiệu Minh có phần nghiêm nghị, khiến ông Lộ không khỏi cảm thấy áp lực. Nói loanh quanh về Lộ Chi Phán một hồi, ông ta mới thăm dò: "Nghe nói con đã thầu dự án Trầm thủy gia hoa?".
"Vâng, sắp tới công ty sẽ triển khai dự án này."
"Thiệu Minh, bố biết chuyện làm ăn nên công tư phân minh, nhưng đôi khi hợp tác với người ngoài không bằng hợp tác với người nhà. Lộ Thị vừa rồi sắm thêm hàng loạt trang thiết bị và công nghệ mới, nhân tài trong công ty cũng không phải ít, hoàn toàn có thể đảm đương tốt dự án này."
"Mục tiêu của dự án này là thúc đẩy hợp tác quốc tế trong việc tiết kiệm năng lượng và bảo vệ môi trường, rất ít doanh nghiệp trong nước đáp ứng được yêu cầu về khâu máy móc." Ý tứ của Giang Thiệu Minh quá rõ ràng, Lộ Thị không phải là một trong số ít những công ty có thực lực đó.
Sắc mặt ông Lộ thoáng cái trở nên khó coi. Dùng hết lời lẽ để thuyết phục mà vẫn không lay chuyển được quyết định của Giang Thiệu Minh, ông ta đành lôi Lộ Chi Phán ra làm lá chắn. Cuối cùng, Giang Thiệu Minh buộc phải thỏa hiệp. Công việc thực hiện theo kế hoạch nhưng sẽ giao cho Lộ Thị đảm nhận một hạng mục nhỏ của dự án.
Lộ Phong tuy rằng chưa đạt được mục đích nhưng cũng coi như không ra về tay trắng.
Giang Thiệu Minh thực sự không ưa thái độ của ông Lộ. Dường như trong mắt ông ta, giá trị duy nhất của Lộ Chi Phán chỉ là mang lợi ích về cho nhà họ Lộ.
Ông Lộ về tới nhà, Lộ Cẩm Trình cũng có mặt.
"Lấy cho bố cốc nước!" Ông Lộ vừa nói vừa cởi áo khoác rồi treo lên giá, thấy con trai vẫn ngồi im, ông ta lấy làm lạ, "Con sao thế?".
"Bố đến gặp Giang Thiệu Minh đấy à?" Lộ Cẩm Trình có vẻ tức giận.
"Ừ, tình hình hiện giờ của công ty như vậy, bố còn cách nào khác nữa?"
"Dù vậy bố cũng không nên đến tìm anh ta. Vì sao anh ta phải giúp nhà mình chứ, chúng ta đâu có tư cách gì mà đến cầu cứu anh ta?"
"Con ăn nói cái kiểu gì vậy hả? Lộ Chi Phán là em gái con, Giang Thiệu Minh là em rể con, về tình về lí, cậu ta đều nên giúp đỡ gia đình mình."
"Bố, con xin bố về sau đừng làm như vậy nữa! Con không muốn cả đời này không ngóc đầu lên được!"
"Ăn với chả nói!"
"Con nói gì sai à?" Lộ Cẩm Trình bất mãn đứng dậy, "Tiểu Phán đâu có nợ nần gì chúng ta, em ấy bị ép đến làm dâu nhà họ Giang đã là quá quắt lắm rồi, em ấy không có nghĩa vụ phải...".
"Thế nào là bị ép? Chuyện đó do chính nó quyết định. Hơn nữa, bây giờ chẳng phải nó sống rất tốt đấy sao, ai cũng phải ngưỡng mộ. Nếu không nhờ chúng ta, làm sao nó có được cuộc sống sung sướng như vậy?" Ông Lộ vừa nói, vừa tự mình rót một cốc nước rồi uống cạn.
Lộ Cẩm Trình cắn chặt môi, không muốn tiếp lời.
--- ------ ------ --- --- ------ ------ -----
Giang Thiệu Minh vừa về đến nhà đã bị ông Giang kéo vào thư phòng. Nhóc Thành Húc thấy vậy, liền chạy đến bên Lộ Chi Phán, dè dặt hỏi: "Mẹ, có phải bố làm sai chuyện gì khiến ông tức giận rồi không? Liệu ông có đánh bố không?".
Trong mắt cậu bé, thư phòng giống như nha môn thường xuất hiện trên tivi, ai vào đó đều không gặp chuyện tốt đẹp. Điều này nảy sinh trong tiềm thức của cậu bé khi Giang Thiệu Minh vẫn còn nằm trong bệnh viện. Hồi đó, có vài thuộc hạ của ông Giang đến nhà tìm ông, họ đều bị ông gọi vào thư phòng giáo huấn. Cậu bé vốn tưởng chỉ có trẻ con mới bị mắng mỏ, hóa ra cả người lớn cũng sẽ bị mắng. Từ ngày đó, thư phòng trở thành một nơi mà cậu không dám bén mảng tới.
"Không đâu. Ông nội và bố con chỉ đang bàn việc công thôi." Lộ Chi Phán ôm con trai vào lòng, vui vẻ giải thích. Cô xoa đầu thằng bé, những sợi tóc tơ mềm mại tạo cảm giác vô cùng dễ chịu.
"Mẹ, việc công là gì?"
"À, là... chuyện về công việc."
Thành Húc nửa hiểu nửa không gật đầu, "Vậy thì bố đã làm không tốt chuyện gì đó."
Lộ Chi Phán ngẩn ra, nhất thời không biết phải trả lời làm sao.
"Không thể nghĩ như vậy được, có thể ông và bố đang bàn bạc một chuyện quan trọng."
Thành Húc bắt đầu cảm thấy rắc rối, tốt hơn cả là xem phim hoạt hình.
Giang Thiệu Minh vào thư phòng cùng bố, anh phần nào đã đoán được ý tứ của ông. Một năm qua, mặc dù ông Giang không trực tiếp tham dự vào chuyện làm ăn nhưng một số việc vẫn nằm trong tầm kiểm soát của ông.
Thư phòng có mấy giá sách trưng bày hầu hết là sách mà ông Giang đọc hồi trẻ. Giang Thiệu Minh từng thấy bút tích của ông trong những cuốn sách này. Đối với ông Giang, sách quý không nằm ở việc nó còn mới hay không, mà nằm ở nội dung nó truyền tải. Rất nhiều sách lưu giữ ở đây đều là ấn bản cổ, ông Giang đã tặng lại một số cuốn cho thư viện.
Thư phòng sơn màu trắng đơn điệu, tương phản với màu gỗ trầm của giá sách khiến cho bầu không khí có phần bí bách.
"Lộ Phong đến tìm con rồi?" Ông Giang ngồi sau bàn làm việc, hàng lông mày nhíu chặt.
"Vâng." Giang Thiệu Minh đứng đối diện ông, trả lời với giọng căng thẳng.
"Đâu phải con không hiểu loại người như ông ta hả?" Ông Giang vô cùng bất mãn. Lần trước ông không ngăn cản Giang Thiệu Minh đến dự tiệc sinh nhật của Lộ Phong là bởi, từ sau khi tỉnh lại, Giang Thiệu Minh chưa có dịp gặp mặt nhà họ Lộ. Nhưng hôm nay, ông ta đích thân đến tận công ty tìm Giang Thiệu Minh, ông hoàn toàn không hài lòng với cách xử lí của con trai.
"Việc này con tự biết chừng mực." Giang Thiệu Minh trả lời bằng giọng kiên định. "Bố, trước đây những chuyện tương tự xảy ra rất nhiều sao?"
"Nếu không con cho rằng vì sao Tiểu Phán chưa từng chủ động về thăm nhà?" Ông Giang lắc đầu, "Tốt nhất là nên cảnh giác với đám người nhà họ Lộ đó."
"Vâng, con biết nên xử lí thế nào."
Ông Giang chần chừ giây lát, cuối cùng quyết định nói hết: "Lúc con vẫn nằm viện, Tiểu Phán đã nói rõ lập trường của nó với bố mẹ. Nó không phải con ruột của vợ chồng Lộ Phong, nếu nhà họ Lộ có vấn đề gì, nó sẽ tận tâm tận lực giúp đỡ, nhưng nhà họ Lộ và nhà chúng ta làm gì cũng không cần ràng buộc nào cả, cho nên chúng ta làm gì cũng không cần phải suy xét tới họ". Nói đến đây, ông dừng lại thở dài, cơ hồ đang cảm thấy đáng tiếc vì Lộ Chi Phán là con nuôi của nhà họ Lộ. "Tiểu Phán đến nhà chúng ta... Ý bố là, khi Tiểu Phán và con kết hôn, nhà họ Lộ đang rơi vào tình thế vô cùng bế tắc. Chúng ta đã phải bỏ ra không ít tiền của cho cuộc hôn nhân này, vì thế con nên hiểu lí do tại sao suốt mấy năm qua không ai biết Tiểu Phán là con dâu gia đình ta."
Điều này cũng có nghĩa là, nhà họ Giang đã bỏ một khoản tiền lớn "mua đứt" công lao dưỡng dục của vợ chồng Lộ Phong đối với Lộ Chi Phán. Không có đám cưới linh đình, là bởi ông Giang không muốn mọi người biết, không muốn để nhà họ Lộ có cơ hội lợi dụng mối quan hệ thông gia.
"Con hiểu."
"Đối với Lộ Chi Phán, chúng ta sớm đã trở thành người nhà của nó rồi." Giang Trọng Đạt nói tiếp.
Lần này, Giang Thiệu Minh trầm mặc hồi lâu mới gật đầu. Anh nghĩ tới cuộc sống của Lộ Chi Phán khi còn ở nhà họ Lộ, có lẽ mọi chuyện không đơn giản như cô nói với anh, còn rất nhiều thứ cô chưa bao giờ đề cập đến.
Ăn tối xong, Giang Thiệu Minh và Lộ Chi Phán dỗ con trai đi ngủ rồi mới trở về phòng riêng. Thấy vẻ mặt Giang Thiệu Minh không được vui vẻ cho lắm, cô ôm lấy vai anh, hỏi: "Sao thế? Bị bố trách mắng à?".
Anh không trả lời, cô lại cho rằng anh đã ngầm thừa nhận.
"Hừm, đáng đời! Giờ thì anh biết cảm giác của Tiểu Húc mỗi khi bị anh dạy bảo chưa? Xem từ nay về sau anh còn dám lạnh lùng với con như vậy không?"
Giang Thiệu Minh bật cười, nhéo mũi cô, "Em nghĩ nhiều rồi, chỉ là mấy chuyện vặt vãnh ở công ty thôi".
"Xảy ra chuyện gì à?" Cô lo lắng hỏi.
Anh ôm eo cô, "Không có gì nghiêm trọng đâu. Anh xin lỗi, khiến bà xã lo lắng rồi!".
"Lúc nào anh cũng đùa được!"
Hai người nằm yên cạnh nhau. Cô kể cho anh nghe những điều Thành Húc nói với cô. Giang Thiệu Minh không kìm được bật cười. Nhớ lại ngày đầu tiên tỉnh dậy trong bệnh viện, đối mặt với rất nhiều người thân, anh có phần choáng ngợp. Anh dần dần đón nhận mọi người, chỉ riêng với Tiểu Húc, anh lại cảm thấy có gì đó khác lạ. Anh nỗ lực làm thân với con trai, đồng thời cũng mong muốn cậu bé không bài xích mình. Trở thành một người bố đồng nghĩa với việc anh phải gánh vác thêm trách nhiệm trên vai, điều đó khiến anh có những cảm xúc rất lạ.
Nhắc tới con trai, Giang Thiệu Minh lại nhớ đến chuyện "con gái". Anh sờ bụng cô, băn khoăn: "Sao chưa thấy gì nhỉ?".
"Anh làm gì thế?" Cô gạt tay anh ra.
"Có phải em giấu anh uống thuốc tránh thai không?" Anh bán tín bán nghi nhìn cô.
"Nói vớ vẩn! Chuyện này sao có thể nhanh được? Nhiều cặp vợ chồng mấy năm mới có con, chúng ta... Dù sao cũng không thể nhanh vậy được."
"Thế thì chúng ta càng phải đẩy nhanh tiến độ!"
Cô trừng mắt lườm anh.
Giang Thiệu Minh tủm tỉm cười, không trêu cô nữa, nhưng tay vẫn đặt trên bụng cô, "Sinh thêm một nhóc con nữa, giống em, chắc là sẽ rất dễ dạy bảo mà lại không nghịch ngợm".
"Giống anh cũng được mà." Cô nghĩ, chắc hẳn anh không phải là kiểu con trai ngỗ ngược.
"Anh á?" Giang Thiệu Minh muốn nói một vài chuyện khi còn nhỏ, nhưng anh chợt nhận ra mình không nhớ gì nữa cả. Tuy vậy, anh có cảm giác, bản thân mình trước kia không phải một đứa trẻ ngoan ngoãn cho lắm. Có lẽ anh cũng giống như hầu hết những đứa trẻ khác, trước mặt người lớn thì tỏ ra vâng lời, nhưng sau lưng rất nghịch ngợm.
"Sao? Thiếu tự tin về mình thế à?" Cô cười.
"Phải nói là anh tin tưởng ở em mới đúng."
Anh vuốt tóc cô, chậm rãi luồn tay ra phía sau cởi áo ngủ của cô.
Lộ Chi Phán khép hờ mi mắt, bất động.
...
Lộ Chi Phán có phần thấp thỏm. Cô khẽ trở mình, nhắm mắt lại, nhưng vẫn không sao ép bản thân ngủ được.
Vừa rồi, cô rất muốn nghe chính miệng Giang Thiệu Minh nói ra những chuyện trước kia của anh, mặc dù cô biết điều đó là không thể. Trong đầu cô chợt xuất hiện một ý nghĩ, nếu cô và anh gặp nhau sớm hơn, liệu hai người có thể sống hạnh phúc bên nhau?
Cô rõ ràng hơn ai hết, chuyện đó không thể nào xảy ra.
Toàn thân cô bỗng trở nên cứng ngắc. Lộ Chi Phán, mày đánh cắp hạnh phúc của người khác còn chưa đủ hay sao, ngay cả quá khứ của người ta mày cũng ham muốn?
Người con gái đó... Cô không biết phải dùng từ ngữ nào để miêu ta, bởi vì khi đứng trước mặt đối phương, cô luôn có cảm giác tự ti, hèn mọn. Không phải do đối phương xinh đẹp hay quá đỗi tự tin, mà bởi ánh mắt của người ấy toát lên vẻ đẹp trong lành, tinh khiết như những tia nắng đầu tiên của sớm mai. Cái vẻ đẹp thuần khiết ấy, Lộ Chi Phán đã để mất từ rất lâu rồi.
Cô từng chứng kiến bà ngoại mắng nhiếc mẹ thậm tệ, từng thấy cậu ghẻ lạnh hai mẹ con cô, từng thấy bộ dạng đáng sợ của bố dượng, thậm chí tận mắt nhìn mẹ giết ông ta. Cô bắt đầu trở nên thận trọng với mọi thứ. Quá khứ đau thương bủa vây khiến cô luôn cảm thấy mặc cảm khi đối diện với người con gái kia. Cô gái đó quá hoàn mỹ, khiến cô không thể không hoài nghi, nếu Giang Thiệu Minh đồng thời gặp cô và cô ấy, chắc chắn, người anh lựa chọn sẽ không phải cô.
Lộ Chi Phán thở dài, không cho phép bản thân suy nghĩ tiếp nữa. Tất cả đều đã là quá khứ, đều kết thúc rồi.