Câu Chuyện Mà Anh Không Biết

Chương 9: Chương 9




Cuối tuần, thời tiết khá đẹp, Giang Thiệu Minh đến công ty một lát buổi sáng. Trên đường về, anh mua rất nhiều vật liệu làm diều. Nhóc Thành Húc đã đứng đợi sẵn ở cổng với tâm trạng háo hức. Giang Thiệu Minh bỗng cảm thấy bản thân không được chào đón nhiệt tình bằng món đồ chơi này. Tối qua, Thành Húc xem phim hoạt hình, thấy người ta chơi diều, cậu bé tỏ ra vô cùng thích thú, thế nên Giang Thiệu Minh đã hứa với con trai rằng nếu hôm sau thời tiết đẹp thì sẽ đưa cậu bé ra ngoài thả diều.

Từ sáng sớm, nhóc Thành Húc đã liên tục ra ngoài ngó trời nhìn đất, nét mặt rạng rỡ khi thấy nắng vàng trải khắp nơi.

Lộ Chi Phán thấy con trai háo hức bèn giục Giang Thiệu Minh đi mua dụng cụ làm diều về. Người lớn phải làm gương cho trẻ nhỏ, đã hứa thì phải thực hiện. Cô nghĩ đây cũng là cơ hội tốt để hai bố con có dịp gần gũi nhau hơn.

Giang Thiệu Minh vừa xuống xe, Thành Húc đã mừng rỡ lao ra. Anh xoa đầu con trai, nói: "Thôi chết, bố quên mất không mua diều rồi".

Thành Húc thoáng cái xị mặt, ánh mắt vô cùng đáng thương.

Lộ Chi Phán đi ra, đứng bên cạnh con trai, lên tiếng trách móc Giang Thiệu Minh: "Có người lớn nào lại đi bắt nạt trẻ con như anh không?". Cô đương nhiên không tin là anh quên, cô vỗ nhẹ vào má Thánh Húc, nói: "Bố nói đùa đấy, mau, tự lên xe lấy diều đi".

Giang Thiệu Minh nhíu mày, cô tin tưởng anh đến vậy sao?

Thành Húc tròn xoe mắt nhìn bố, chần chừ giây lát, cậu bé vẫn mở cửa xe, cố gắng lôi một chiếc túi rất to xuống. Chiếc túi có vẻ nặng nhưng Thành Húc vô cùng háo hức. Lộ Chi Phán vội tiến lại giúp con trai.

Giang Thiệu Minh nhìn vợ và con trai bằng ánh mắt tràn ngập yêu thương.

Ba người ngồi quây quần bên nhau trên bãi cỏ xanh mướt được nhuộm nắng thu muộn. Giang Thiệu Minh sau khi đắn đo hồi lâu, quyết định vẽ cánh diều thành hình một con rùa. Lộ Chi Phán ngạc nhiên: "Chẳng phải người ta hay vẽ bươm bướm hay chuồn chuồn gì đó sao?".

"Những cái đó quá phổ biến rồi, ra đường đâu đâu cũng thấy!" Giang Thiệu Minh nói.

"Mẹ, chỉ con gái mới hay chơi cái đó thôi!" Thành Húc cũng lém lỉnh đáp.

Hai thắng một, cuối cùng, cả nhà quyết định làm một chiếc diều hình con rùa.

Giang Thiệu Minh làm xong cánh diều, liền để cho Thành Húc trang trí. Trong lúc cậu bé đang vẽ những nét nguệch ngoạc, anh và Lộ Chi Phán vừa đọc sổ tay hướng dẫn vừa làm khung tre.

Mỗi người một việc, dần dà, chiếc diều đã được hoàn thiện. Hai người lớn và một đứa trẻ con, bận rộn suốt mấy tiếng đồng hồ mới làm xong. Thành Húc cầm con diều, nhìn trái nhìn phải, thích đến nỗi không nỡ buông. Tay Lộ Chi Phán và Giang Thiệu Minh đều nhem nhuốc màu. Lộ Chi Phán đưa Thành Húc đi rửa tay, sau đó chuẩn bị ăn cơm. Chiếc diều được nằm tắm nắng ngoài trời.

Ôn Khả Vân hôm nay đích thân vào bếp nấu ăn. Cả buổi sáng, nhìn con cháu quây quần vui vẻ bên nhau, trong lòng bà vô cùng mãn nguyện.

Ăn trưa xong, ba người kiểm tra lại diều rồi xuất phát. Thời tiết đẹp nên rất nhiều người cũng đưa gia đình tới đây thư giãn, cắm trại picnic. Thành Húc thấy đông vui tấp nập như vậy, cũng hào hứng không kém, đặc biệt là khi trông thấy có vài bạn nhỏ khác cầm diều nên càng vui hơn. Chiếc diều của cậu có hình thù đặc biệt nhất, đẹp không thua kém diều của ai.

f.o.r.u.m.l.q.d.o.n

Dù là cuối thu, nhưng khí trời chẳng hề âm u, buồn bã, mà ngược lại, không khí tràn đầy sức sống như mùa xuân.

Lộ Chi Phán nắm tay con trai đi tìm một bãi cỏ vắng. Ánh mắt non nớt của cậu bé toát lên vẻ chờ mong. Trước khi đi, Lộ Chi Phán cũng đã tìm hiểu kĩ cách thả diều. Cô cầm cánh diều, kéo dây ra một đoạn vừa đủ rồi đưa cuộn dây cho Thành Húc, bảo thằng bé chạy về phía trước.

Giang Thiệu Minh đứng một bên, hai tay khoanh trước ngực, tươi cười nhìn hai mẹ con.

Giữa đám đông đang nằm trên cỏ tắm nắng, có một vài đứa trẻ cũng chơi thả diều. Nhóc Thành Húc không khỏi sốt sắng: "Mẹ, rốt cuộc mẹ có làm cho diều bay lên được không?".

Thấy sự nghi hoặc hiện lên trong mắt con trai, Lộ Chi Phán cảm thấy bị tổn thương. Nếu không thành công, dường như cô sẽ đánh mất sự tín nhiệm của thằng bé.

"Gọi bố con lại đây, chắc chắn bố biết."

Lộ Chi Phán vừa dứt lời, Thành Húc liền chạy về phía Giang Thiệu Minh. Trong lòng thằng bé, bố là một người tài giỏi, việc gì cũng có thể làm. Lộ Chi Phán kiếm một chỗ ngồi nghỉ, để hai bố con chơi với nhau. Không biết Thành Húc nói gì mà Giang Thiệu Minh nghe rất chăm chú, thi thoảng gật gật đầu.

Lát sau, chiếc diều bay lên, Thành Húc phấn khích vừa chạy vừa nhìn theo. Khi diều đạt tới vị trí cao nhất, cậu bé nói lớn: "Mẹ, mẹ nhìn xem, diều bay cao chưa kìa!".

"Tiểu Húc giỏi quá!" Lộ Chi Phán tươi cười khen con trai.

Giang Thiệu Minh liếc nhìn cô. Lộ Chi Phán đứng dậy, đi về phía anh nhưng ánh mắt vẫn nhìn Thành Húc, "Cả bố con cũng rất giỏi".

Thành Húc cầm dây diều chạy tung tăng trên bãi cỏ, Giang Thiệu Minh và Lộ Chi Phán đứng đằng sau, nét mặt ngập tràn hạnh phúc.

"Thằng bé cứ mãi vui vẻ như vậy thì thật tốt!" Lộ Chi Phán bỗng lên tiếng. Ai rồi cũng sẽ trưởng thành, mà người lớn thì không tránh khỏi những ưu phiền lo toan.

Giang Thiệu Minh không tiếp lời. Có lẽ khi anh còn nhỏ, bố mẹ cũng lo nghĩ cho tương lai của anh như vậy. Số mệnh là một thứ rất kì diệu, không chỉ đơn giản là sự diễn tiến của cuộc sống, mà còn là cảm tính nặng nề.

Thành Húc chơi được một lát thì chạy về hỏi ý kiến bố mẹ có thể mang diều ra chơi cùng các bạn khác được không. Lộ Chi Phán vui vẻ đồng ý, thế là cu cậu lại lon ton chạy tới chỗ đám trẻ bên kia.

Giang Thiệu Minh và Lộ Chi Phán ngồi xuống bãi cỏ, vừa trò chuyện vừa trông Thành Húc. Ánh nắng bao phủ khiến cô cảm thấy ấm áp, cả trái tim cũng ấm áp không gì sánh bằng. Cô nghiêng đầu nhìn anh, tóc xõa trên vai, "Không biết sau này lớn lên, con chúng ta sẽ như thế nào nhỉ?".

"Anh không biết, nhưng chắc chắn là lúc ấy chúng ta đã già lắm rồi!" Giang Thiệu Minh luồn tay vào mái tóc của cô, cảm giác êm ái khó tả giữa những ngón tay rất dễ gây nghiện.

"Đúng thế, có lẽ tóc bạc hết rồi."

Anh gật đầu, "Móm nữa!".

"Biến thành ông lão, bà lão?"

Cô vừa dứt lời, liền trông thấy ở cách đó không xa, có một cụ ông và một cụ bà đang dìu nhau đi bộ. Hình ảnh chân thực trước mắt dường như khiến họ cảm nhận sâu sắc tình cảm của đối phương, không cần nói gì cả, họ vẫn hiểu nhau. Sau này, khi đã già đi, họ sẽ giống như đôi vợ chồng kia. Dù tóc đã bạc, răng đã rụng, thậm chí đi lại khó khăn, họ vẫn ở bên nhau, nương tựa vào nhau mà bước về phía trước, chiêm ngưỡng cảnh sắc tươi đẹp của cuộc đời.

Giang Thiệu Minh bất chợt hôn lên trán cô rồi ôm cô vào lòng, không nói gì hết.

Đằng xa, Thành Húc đang chơi cùng bạn thì chiếc diều rơi xuống đất. Cậu định chạy về nhờ bố thả lại một lần nữa, nhưng khi trông thấy bố mẹ ngồi bên nhau, đắn đo một lát, cậu bé quyết định cùng các bạn nghĩ cách.

d-d-l-e-q-u-y-d-o-n

Giang Thiệu Minh dành nhiều thời gian ở bên con trai, không chỉ dạy thằng bé Luận ngữ, Đạo đức kinh, mà còn kể chuyện về những nhân vật truyền kì. Thỉnh thoảng, anh đặt câu hỏi cho Thành Húc trả lời, cũng có những lúc cậu bé chủ động nêu lên thắc mắc. Đương nhiên, vì Thành Húc còn nhỏ nên những câu hỏi mà Giang Thiệu Minh đưa ra đều rất đơn giản. Lộ Chi Phán thấy hai cha con say sưa thảo luận, có chút buồn cười. Cô cảm thấy Thành Húc được dạy những điều này thì không cần đến nhà trẻ nữa. Nhưng Giang Thiệu Minh có suy nghĩ khác cô. Anh dạy con những thứ kia không phải vì mong con đặc biệt hơn những đứa trẻ khác, anh hy vọng con trai có thêm nhiều kiến thức bổ ích, song vẫn được trải nghiệm một tuổi thơ bình thường như bao người.

Dần dần, Lộ Chi Phán cũng không còn ý kiến gì về cách dạy con của Giang Thiệu Minh. Thành Húc càng ngày càng thích được nghe bố kể chuyện, nhiều hôm đi học về, câu đầu tiên thằng bé hỏi chính là: "Bố đã về chưa ạ?".

Hôm nay, cũng không ngoại lệ, vừa xuống xe cùng Ôn Khả Vân, Thành Húc đã hỏi ngay: "Mẹ ơi, bố về chưa ạ?".

Lộ Chi Phán nhéo má con trai, "Vừa về đã hỏi bố, sao không hỏi mẹ?".

Thành Húc mở to mắt, không hiểu ý câu nói của mẹ, "Chẳng phải mẹ đang ở đây sao ạ?".

Lộ Chi Phán đành im lặng. Ôn Khả Vân lắc đầu cười.

Có chút thất vọng vì Giang Thiệu Minh chưa về nhưng Thành Húc vẫn ngoan ngoãn làm bài tập về nhà, sau đó còn tự giác luyện viết. Bố nói, nét chữ nết người, vì vậy, cậu phải viết thật đẹp.

Hôm nay, Giang Thiệu Minh đi công tác ngoại tỉnh. Một dự án đã được chuẩn bị từ rất lâu, chỉ riêng việc mua bất động sản đã mất khá nhiều thời gian và công sức. Đây vốn là dự án được ông Giang dành nhiều tâm huyết, trải qua rất nhiều lần thương thảo mới nhận được nhưng trong quá trình thực hiện đã vấp phải không ít khó khăn. Sau khi tiếp quản công ty, Giang Thiệu Minh đã lên kế hoạch tái khởi động dự án, không chỉ vì vốn đầu tư lớn mà còn bởi tiềm năng của nó. Đây sẽ là một khu vui chơi giải trí lớn nhất thành phố, dành cho cả trẻ em và những người trưởng thành, không phân biệt nghề nghiệp hay tầng lớp.

Mảnh đất này vẫn chưa được khai thác, đường vào đầy rẫy ổ gà. Giang Thiệu Minh và đoàn khảo sát đội mũ bảo hiểm vào thăm công trường. Anh nói chuyện với kiến trúc sư rất lâu về việc lựa chọn nguyên vật liệu và bảo đảm an toàn lao động. Gần hết ngày, anh mới lên xe trở về thành phố.

Đường đất khá lầy lội và nhiều vũng nước đọng, xe của Giang Thiệu Minh chạy qua vô tình làm bắn nước lên người một cô gái đi bộ. Cô gái cau mày nhìn theo. Xe chạy khá nhanh nhưng cô vẫn trông rõ gương mặt người ngồi trong xe. Thoáng chốc, cô gái đứng ngây tại chỗ.

"Sao thế?" Người bạn đi cùng kéo tay cô. "Cậu có sao không? Này, chiếc xe kia có vẻ rất đắt tiền, tớ nghĩ cả đời tớ cũng không mua nổi cái lốp xe!"

"Sao cậu biết xe đó đắt?" Cô gái bâng quơ hỏi.

"Ban đầu tớ cũng không biết đâu. Lần trước người đó đến đây, tớ đã được Phương "phổ cập kiến thức". Phương nói người đàn ông đó giàu lắm, anh ta mua cả mảnh đất này đấy, nghe nói là sẽ xây dựng khu vui chơi giải trí ở đây. Nhà dân quanh khu này đều bị mua lại hết, khiến chúng ta phải đi nơi khác tìm phòng trọ. Mà hình như Phương rất thích anh ta, tìm hiểu tất cả tin tức về anh ta, mấy năm trước anh ta bị tai nạn giao thông, sau đó chỉ mất có một năm đã tiếp quản công ty..."

Đang nói, cô gái chợt dừng lại, vì bàn tay bị cô bạn của mình siết chặt, "Tống Ngữ Vi, cậu sao thế?".

"Anh ta tên là gì?"

"Giang... Giang gì ấy, cậu về hỏi Phương là biết. Nhưng sao cậu quan tâm thế? Người ta có vợ rồi nhé!"

d_d_a_n_l_e_q_u_y_d_o_n

Giang Thiệu Minh về tới nhà, quần áo lấm lem bụi bẩn khiến Lộ Chi Phán không khỏi buồn cười. Anh thường ngày sạch sẽ, tươm tất, cô thực sự không quen bộ dạng lúc này của anh.

"Em không biết đồng cảm gì cả!" Giang Thiệu Minh định nhéo mũi cô, nhưng nghĩ đến chân tay đầy bụi bẩn lại hạ tay xuống, sau đó đi vào phòng tắm.

Lúc này, Lộ Chi Phán mới nhớ ra mình đã quên không hỏi anh ở đâu về.

Giang Thiệu Minh vừa đi ra liền bị ông Giang gọi vào thư phòng. Ôn Khả Vân vô cùng bất mãn với hành động này của chồng, con trai vất vả ở ngoài cả ngày mới về, có chuyện gì chẳng lẽ không thể đợi nghỉ ngơi xong rồi nói sao? Nhóc Thành Húc thì ủ rũ vì bố chưa kịp nói với mình câu nào đã bị ông nội lôi đi mất.

Giang Trọng Đạt hỏi han rất kĩ tiến độ của dự án. Đây là dự án có vốn đầu tư lớn, phương án của Giang Thiệu Minh đưa ra lại quá mạo hiểm. Hai người thảo luận rất lâu mới ra khỏi phòng. Ôn Khả Vân nhìn chồng với anh mắt thù địch, ông Giang biết không thể giải thích nên giữ im lặng từ đầu chí cuối. Lộ Chi Phán cũng lẳng lặng ăn cơm, không dám "rước họa vào thân".

Ăn tối xong, Thành Húc ngồi chơi với ông nội. Ôn Khả Vân quét dọn phòng khách, còn cố tình xoay máy hút bụi xung quanh chồng.

Lộ Chi Phán lên thư phòng tìm Giang Thiệu Minh. Dáng vẻ mải mê suy nghĩ của anh thực sự rất cuốn hút, vừa trầm mặc, vừa nghiêm túc, khiến người ta không dám đến làm phiền.

"Có chuyện gì à?" Tuy không quay đầu lại, nhưng anh biết người đến là Lộ Chi Phán. Nếu là mẹ anh hay Thành Húc vào thì chắc chắn đã lên tiếng, còn bố anh sẽ đi thẳng vào trong mà không chần chừ ở cửa như vậy.

"Em đến chuyển lời giúp Tiểu Húc thôi, anh đừng quên kể chuyện cho con đấy."

Bấy giờ, Giang Thiệu Minh mới quay lại nhìn cô, "Ừ, anh biết rồi".

Lộ Chi Phán ngồi xuống ghế đối diện, một mực giữ im lặng để anh làm việc.

Giang Thiệu Minh không nói chuyện, tốc độ xử lí công việc rất nhanh. Xong việc, anh bảo cô về phòng trước, còn anh đi kể chuyện cho Thành Húc.

Hôm nay, Giang Thiệu Minh kể cho con trai nghe câu chuyện về một nhân vật lịch sử. Người này đã vì lí tưởng của bản thân mà nguyện từ bỏ cả tôn nghiêm. Sau khi dỗ Thành Húc đi ngủ, anh tắt đèn rồi trở về phòng.

Lộ Chi Phán đang nằm trên giường, cầm điện thoại chơi game. Giang Thiệu Minh ngồi xuống bên cạnh một lúc lâu, cô vẫn không hề rời mắt khỏi chiếc điện thoại để nhìn anh.

"Lộ Chi Phán."

"Ừm?"

"Trò chơi đó quan trọng hơn anh à?"

Lộ Chi Phán bỏ điện thoại xuống, "Anh cũng biết dỗi cơ à? Em mới là người nên dỗi đấy! Tiểu Húc lúc nào cũng hỏi bố đâu, bao giờ bố về. Rõ ràng em ở bên nó nhiều hơn anh".

Giang Thiệu Minh nằm xuống, "Em chơi tiếp đi".

Đáng ghét! Cô cầm lấy tay anh, vùng vằng, "Anh là đồ đáng ghét!".

Giang Thiệu Minh bật cười, "Đáng ghét chỗ nào?".

"Dám tranh sủng với em!"

Cái gì mà tranh sủng chứ? Giang Thiệu Minh nắm tay cô, "Anh rất cảm ơn em suốt mấy năm qua đã chăm sóc tốt cho Tiểu Húc. Nhưng anh cũng rất tiếc vì bản thân không thể ở bên cạnh khi con khôn lớn. Bây giờ anh chỉ mong có thể dành nhiều thời gian cho con...".

"Đừng nói nữa!" Cô lắc đầu. Anh đâu muốn như vậy, sao lại nhận lỗi về mình chứ?

Anh vuốt nhẹ má cô, "Vì thế em đừng ghen nữa, được không?".

"Ai thèm ghen chứ! Anh dỗ dành em như thể em là trẻ con ấy!"

"Anh đâu có dịu dàng với Tiểu Húc như thế!"

"Anh cũng biết là anh rất nghiêm túc với con hả?"

"Cách dạy dỗ con trai và con gái khác nhau", anh ôm cô vào lòng. "Sau này chúng ta có thêm con gái, anh nhất định sẽ dịu dàng với con, lúc đấy em đừng có ghen nhé!"

"Trông em giống người nhỏ nhen lắm hả?"

"Không. Anh chỉ nhắc trước thôi mà."

"Đáng ghét!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.