Câu Chuyện Một: Làm Nữ Quần Chúng Sao Khó Vậy

Chương 24: Chương 24: Bữa Tiệc.




Buổi tiệc càng vui mừng càng phấn khởi tới đâu cũng vẫn có người ở chưa được ba phút đã đi mất dạng. Trịnh Nhược Hoa nhìn bữa tiệc chán ngắt không cầm được chán ghét đều lộ hết trong ánh mắt, cô ta cầm cốc rượu vang đỏ rời khỏi căn phòng nhộn nhịp, đôi chân dài đi trên hành lang không biết điểm dừng chỗ nào.

Lắc nhẹ cốc rượu, màu đỏ rượu sóng sánh mê hoặc, đôi môi hồng nhấp nhẹ vào thành cốc.

Thật ngọt.

Làm..ơn đừng...đừng mà cô gái tóc tai rối bù quỳ rạp dưới đất, nước mắt nước mũi chảy tèm lem trên gương mặt bị rỗ, cô ta không ngừng lê chân cầu xin người trước mặt.

Mày thử đến gần chị Mĩ Lệ xem,  tao liền lấy kéo cắt tóc mày giọng nói đầy chanh chua oang oang như khẩu súng pháo vang lên đầy tính đe dọa làm cô gái kia sợ mất mật không dám động đậy.

Tiểu Tiểu, mày có biết mày đã làm gì không? Lô Mĩ Lệ vuốt nhẹ mái tóc vàng xoăn, hướng đế giầy cao gót dẫm mạnh lên trên mu bàn tay cô gái kia.

Cô gái được gọi là Tiểu Tiểu, đau đớn hét lên, khóe mắt không ngừng chảy ra lệ nóng. Tiểu Tiểu cúi gập người van xin đừng.. em biết lỗi rồi... biết lỗi..

Nói xem mày đã làm gì.

Em.. em.. .

Nói ả chanh chua tát vào miệng cô gái.

Hức.. là là.. em làm hỏng.. chuyện... là em.. không không... giết.....

Lô Mĩ Lệ nhìn Tiểu Tiểu hừ một tiếng đúng là đồ vô dụng nói xong cô ta xoay người bước đi.

Ả chanh chua bám theo khẽ nói chị, con nhỏ kia thì sao?.

Sau này còn dùng tiếp.

Trịnh Nhược Hoa thấy bọn người đó đi tới liền núp đi chỗ khác, nhìn hình bóng hai người dần biến mất cô ta cong khóe miệng. Cô ta còn đang tính tìm người không ngờ người cần tìm lại ở ngay trước mắt, tốt lắm ông trời không phụ lòng người.

Sau này phải nhờ cô giúp tôi một tay rồi, học tỷ thân mến.

Tây Tây: đáng lẽ nên ở phần cúi chương 22, mà do Tây Tây lười + buồn ngủ nên quên móa mất đoạn này. Hí hí.

Một đêm giáng sinh vẫn rất trong sáng ná.

...........................................

Sáng ngày hôm sau, top năm top bốn không phải siêu xe cũng là loại đắt tiền khó người cầu được đang như bão táp đổ xô về chân núi Ake dồn dồn dập dập, người nào không biết còn tưởng băng nhóm nào đó gọi nhau ra tẩn một trận chứ. Dường như loại lý do đó cũng khá nhiều người đồng tình, nguyên một dàn xe kéo nhau lên núi mà, không khiến người dân sợ hãi mới là lạ đó. Có vẻ lịch sử lại đang chuẩn bị tái diễn lần hai đây, chỉ tội cho thầy hiệu trưởng bí ẩn lại một lần nữa xin lỗi trong bóng tối rồi.

Chuyến đi cũng thú vị ra phết trừ bỏ những chuyện không may ra, thì được tuốt. Cô đã dấu đi chuyện tờ giấy, nhưng là người nào muốn hại cô, khó nghĩ quá lược đi lược lại cũng không đoán ra là ai. Dạ Nguyệt Linh nhìn mình trong gương, mái tóc dài ướt nhèm, thi thoảng còn có vài giọt nước chảy xuống từ trán, cô thở hắt ra, kệ đi nghĩ nhiều chi cho đau đầu. Việc gì đến rồi sẽ đến trước tiên vẫn nên lấp đầy cái bụng rỗng đang kháng nghị trước đã.

Thiếu gia, có thiệp mời từ Nghị gia Trần quản gia đi vào phòng ăn trên tay còn cầm tấm thiệp mời đỏ nâu được in ấn hoa văn rất đẹp. Thiệp mời bà nhận được từ hôm qua, nhưng cậu chủ và cô chủ đều không ở nhà nên bà cất nó đi, giờ mới đem ra.

Dạ Anh Tuấn đặt đũa nhận lấy thiệp mời mở ra coi, Dạ nguyệt Linh tò mò liếc nhìn, nhưng một chữ cũng không thấy đành phải hỏi gì thế anh.

Nghị gia, Nghị đại lão mừng thọ mời chúng ta tới anh nhàn nhạt nói.

Nghị đại lão?.

Là Nghị Hoàng Đức, con trai cả Nghị gia có hai người em  Nghị Hoàng Lâm và Nghị Hoàng Quân, Nghị Nhật Hạ và Nghị Tuấn Tự là con gái cùng con trai ông. Nhà ta và nhà bên đó cùng nhau hợp tác việc làm ăn.

Ồ Dạ Nguyệt Linh gắp miếng cá bỏ miệng, trong truyện chưa từng nhắc qua nhà họ Nghị này, chắc hẳn chỉ là thêm mấy nhân vật quần chúng nữa, mấy bữa tiệc kiểu này chắc mặt nữ chủ nhà ta không thiếu đâu. Ui choa, món cá này bà Lý làm ngon quá.

Em đi với anh.

Hả? Tại sao ạ? Không đi có được không? tiệc kiểu này hẳn đứng ngoài trời, tại cái thời tiết này á, anh đùa em đó hả, Nghị gia này chọn đúng thời điểm ghê cơ.

Nhìn đi Dạ Anh Tuấn đưa cho cô cái thiệp mời tên em lù lù ngay đây này, lại còn kí hiệu trái tim. Em với con trai nhà người ta có gì hả?.

Phụt.

Nghị Tuấn gì đó em còn chưa gặp lấy đâu ra quen biết. Phủi phui cái miệng anh đi nhưng mà cũng quái thật cô làm gì có quen ai nhà họ Nghị này nhỉ, hay gặp đâu đó ta.

Sáng hôm sau.

Tiểu thư, chúng tôi được Dạ tổng gọi tới trang điểm cho cô.

Một top năm người với đôi mắt sáng rực, quần áo trang nghiêm, đầu tóc gọn gàng, lễ độ chuẩn mực đang vây quanh cửa phòng nhỏ bé của Dạ Nguyệt Linh. Dạ Nguyệt Linh mắt nhắm mắt mở, còn đưa tay đánh một cái ngáp to vất hết cả hình tượng, đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch, chân đi dép bông một hồng một vàng, đối lập hoàn toàn với năm người trước mặt nọ.

Cô nhìn họ, họ nhìn cô cười thân thiện.

Để tôi ngủ nốt có được không? Tôi rất muốn ngủ đêm qua thức khuya đọc truyện là thế, xem phim là thế, mới sáng ra chưa tới sáu giờ đã bị người ta không chút thương tiếc làm phiền rồi.

Tiểu thư, chúng tôi không thể làm trái yêu cầu được.

Phải phải, tiểu thư.

Dạ tổng nghìn năm mới có một lần liếc mắt nhìn bọn họ, không thể nào làm không tốt cho được. Nhớ lại lúc đó, các chị em còn đang buôn dưa lê bán dưa chuột với nhau về mấy cái tin tức đài báo phát thanh, tự dưng ngài ấy đi vào làm hốt hết cả hồn giờ tim vẫn còn đập thình thịch đây. Lãnh ngạo, đẹp trai, nhà giàu, không quan hệ phụ nữ, là ước mơ của hàng ngàn phụ nữ đó.

Tiếc cho các chị em chỉ có thể ngắm, quá phũ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.