Khi Tư Tồn đang hỏi
đường đến báo danh thì một nam sinh mặc áo trắng kiểu Tôn Trung Sơn tiến đến, biết cô tìm khoa Trung Văn bèn không nói thêm câu nào đỡ lấy hành
lí của cô, cười nói: “Bạn là sinh viên mới phải không? Hay quá, mình
cũng ở Khoa Trung văn, mình dẫn bạn đi nhé”. Tư Tồn thấy thế vô cùng cảm kích, vừa nói cảm ơn vừa xách túi theo.
Vị nam sinh đó vừa đi
vừa nói: “Bạn đừng khách sáo, hôm nay mình đến giúp khoa đón tân sinh
viên. Mình là sinh viên năm ba Khoa Trung văn - Lưu Chí Hạo, học viên
công nông binh. Mình thật ngưỡng mộ các bạn quá, có thể đường đường
chính chính thi đỗ vào đại học!” Anh ta nói đến đây cũng vừa đúng lúc
hai người đi đến cổng Khoa Trung văn. Lưu Chí Hạo đặt hành lí xuống đất
rồi nói với Tư Tồn: “Bạn đứng xếp hàng ở đây nhé, phía trước không có
nhiều người lắm. Mình còn phải đi đón các bạn khác nữa”.
Tư Tồn
vội vàng cảm ơn, sau đó đứng xếp hàng báo danh và nhận thẻ kí túc. Phải
mất một lúc Tư Tồn mới tìm được phòng 302 trong khu kí túc xá nữ như tấm thẻ nhập học đã ghi. Vừa bước chân vào phòng, một cô gái tóc ngắn với
gương mặt bầu bĩnh đã chạy ra tươi cười mở lời chào đón: “Bạn là Chung
Tư Tồn phải không?”
“Sao bạn biết vậy?”, Tư Tồn ngạc nhiên hỏi lại.
Cô gái có khuôn mặt bầu bĩnh đáp: “Phòng chúng ta chỉ còn thiếu một mình
bạn thôi, mọi người đã dán hết tên lên giường của mình rồi. Đây là
giường của bạn”. Tư Tồn nhìn theo hướng tay chỉ của cô bạn cùng phòng,
đúng là trên đầu giường mỗi người đều đã được dán tên. Trên dưới cả thảy có sáu giường thì năm chiếc đã được sắp xếp gọn gàng. Các bạn cùng
phòng đang dọn đồ đạc lúc này cũng ngẩng đầu lên nhìn Tư Tồn một cái,
rồi ai nấy lại tiếp tục bận rộn dọn dẹp.
Giường của Tư Tồn ở bên
trên, ngay sát cạnh cửa sổ. “Giường của mình ở dưới giường của bạn đấy”, cô gái có khuôn mặt bầu bĩnh nhanh nhảu nói.
Tư Tồn nhìn tấm thẻ gắn trên giường dưới thì thấy ba chữ “Vu Tiểu Xuân”. Vu Tiểu Xuân nom
có vẻ là người chất phác, thật thà. Cô ấy lại hỏi: “Vừa nãy mình được
biết mình là người nhỏ tuổi nhất phòng, nhưng bây giờ xem ra bạn là
người nhỏ nhất đấy. Mình hai mươi tuổi, còn bạn thì sao?”
Tư Tồn lập tức đáp: “Mình mười tám”.
“Bạn sinh năm 60 à?”, Vu Tiểu Xuân lại hỏi.
“Không mình sinh năm 61”.
“Bạn nhỏ thật đấy. Người miền Bắc đều tính thêm tuổi mụ, còn người miền Nam
chúng mình chỉ tính đúng theo năm sinh thôi”, Vu Tiểu Xuân nhí nhảnh
nói.
Tư Tồn mỉm cười rồi cũng bắt đầu dọn dẹp đồ đạc của mình.
Vu Tiểu Xuân tiếp tục giới thiệu: “Nhà mình ở Triết Giang. Bạn này tên
Trương Kế Phương, bạn kia tên Đổng Lệ Bình, đều là người Liêu Ninh”. Vu
Tiểu Xuân chỉ vào hai cô gái ở bên giường đối diện đưa lời giới thiệu.
Hai cô gái này đều là thí sinh dự thi của xí nghiệp Thẩm Dương, thế nên
giống nhau từ cách chải đầu đến bộ quần áo bảo hộ lao động màu xanh,
tuổi tác cũng tương đương, điểm khác biệt duy nhất là Đổng Lệ Bình có
đeo thêm một chiếc kính cận màu trắng.
“Ơ kìa, hai người tự giới thiệu về mình đi”. Vu Tiểu Xuân hướng về phía hai người còn lại đang đứng đối diện cửa phòng rồi nói.
“Được thôi, mình giới thiệu trước nhé. Mình tên là Lưu Anh đến từ nông trường Tân Cương. Trong phòng, mình là người lớn tuểi nhất, mình ba mươi ba
tuổi, con mình đã lên tám rồi!”, cô gái ở giường dưới cởi mở nói. Dáng
người cô đậm đà, làn da hơi đỏ, nhưng các nét trên khuôn mặt lại vô cùng xính đẹp. Vu Tiểu Xuân nghe giới thiệu xong lại thêm vào: “Phòng chúng
ta có mỗi chị Lưu là đã kết hôn thôi nhỉ?”
Tư Tồn bất chợt mấp máy môi, không biết phải nói gì nữa.
Cô gái ở giường trên giới thiệu rất đơn giản: “Mình là Tô Hồng Mai .
Tư Tồn khẽ cười: “Chào các chị”.
“Lúc nãy chị thấy em bước từ trên ô tô xuống, nhà em có người làm to phải
không?”, Đổng Lệ Bình hỏi. Nghe thấy vậy Tô Hồng Mai liền ngẩng đầu nhìn Tư Tồn, thản nhiên quan sát cô. Mặt Tư Tồn bỗng chốc bừng đỏ, vội vàng
lắc đầu đáp: “Không phải đâu. Nhà em ở nông thôn”.
“Vậy sao lại có ô tô?”, Trương Kế Phương hỏi.
“Là... là của người thân em thôi ạ”.
Ngày đầu tiên đến kí túc xá, Tư Tồn đã làm quen với các chị em cùng phòng
như thế. Ngày thứ hai là ngày Khai giảng. Ngày thứ ba đã bắt đầu đi học, chẳng mấy chốc Tư Tồn được làm quen với thầy giáo và các bạn cùng lớp.
Tiết học mở đầu cho quãng đời sinh viên đại học của cô là Lịch sử Văn học
Trung Hoa do thầy giáo họ Đường đứng lớp. Thầy tuổi đã ngoại ngũ tuần,
vóc người gầy đen nhưng dáng vẻ nho nhã, tiếng nói vang to sang sảng:
“Chúc mừng các em đã trở thành thế hệ sinh viên đầu tiên sau khi kì thi
đại học được khôi phục. Trước khi lên lớp, thầy đã xem hồ sơ của các em. Sinh viên trong lớp chúng ta, người lớn tuổi nhất là ba mươi chín. Các
em tốt nghiệp trung học phổ thông vào năm 66, 67, 68 chiếm hơn nửa lớp!” Mọi người xôn xao bàn tán rồi quay sang nhìn nhau một lượt. Những người tuổi tác không còn trẻ đang tìm kiếm gương mặt mang chung dấu vết thời
gian của nhau. Thầy Đường ngừng một thoáng rồi nói tiếp: “Các em sinh
viên, các em đã vất vả rồi! Suốt mười năm qua, dù hoàn cảnh khó khăn
ngặt nghèo, các em vẫn kiên trì học tập, nỗ lực đến cùng. Giờ đây, thi
đỗ vào đại học cũng chính là các em đã chấp nhận rời xa mái ấm gia đình, thậm chí rời xa tiếng khóc đòi ăn của những đứa trẻ. Vì điều gì? Chính
là vì các em đang theo đuổi tri thức!”
“Mười năm trôi qua, chúng
ta đã lãng phí quá nhiều thời gian. Cơ hội học tập như ngày hôm nay đến
với chúng ta không hề dễ dàng. Tôi hi vọng các em hãy dốc hết sức cho ba năm tiếp theo để bù lại khoảng thời gian đã mất”.
Tiếng vỗ tay
ầm ầm như sấm vang cả phòng học. Những lời tâm huyết của thầy Đường quả
thực đã chạm tói đáy tim mọi người, tiếng vỗ tay ấy cũng đồng thời là
những lời động viên mỗi người dành cho chính mình. Thầy Đường giơ tay ra hiệu, cả phòng học trở lại im phăng phắc: “Tuy nhiên, lớp chúng ta có
sáu em sinh viên dưới độ tuổi hai mươi tư. Các em có điều kiện hơn các
bạn học khác, trí nhớ tốt hơn, không phải lo lắng việc gia đình. Các em
là những sinh viên trẻ nhất, tiền đồ rộng mở nhất, hi vọng các em chăm
chỉ, cố gắng học tập và nghiên cứu. Điều cuối cùng tôi muốn nói là, tuổi tác của chúng ta đã không còn trẻ nữa, tương lai của đất nước, của xã
hội đều dựa cả vào các em đó!”
Tiếng vỗ tay lại ầm ầm vang dội.
Tư Tồn mím chặt môi, cô biết điểm thi của mình chỉ cao hơn một điểm so
với điểm trúng tuyển. Trong tập thể ba mươi tám con người này, cô là
người bé nhất, nền tảng kém nhâ't. Những ngày tháng sắp tới đây, cô sẽ
phải nỗ lực rất nhiều để tiến lên phía trước.
Trường học mới được phục hồi, mọi thứ đều bắt đầu đi lên từ con số không tròn trĩnh. Nhà
trường đang hết sức cô" gắng xây dựng cho sinh viên một môi trường học
tập tốt nhất. Phòng học mười giờ tối mới tắt đèn, còn kí túc xá thì phải đến mười một giờ mới đến giờ đi ngủ. Thư viện mỗi ngày đều mở rộng cánh cửa để các sinh viên có thể thỏa thuê với cơn đói tri thức sau mười năm cấm vận của Cải cách Văn hóa.
Kì thi đại học toàn quốc năm nay chỉ
lây có 4%, không dễ dàng gì đỗ được, nên mọi người ai cũng gắng sức học
tập, không ai muốn mình bị rớt lại phía sau, Tư Tồn và mọi người trong
phòng cô cũng vậy. Dưới dự dẫn dắt của đàn chị Lưu Anh, sáu giờ sáng, cả phòng đã thức dậy học tiếng Anh. Sau một ngày dài học hành vất vả trên
lớp, đến tối trước khi tắt đèn đi ngủ, họ còn đọc thêm thi ca cổ. Tư Tồn nghe Lưu Anh nói, tuổi mình còn nhỏ, không thể chịu đựng giống mọi
người được khiến cô chỉ muốn bật khóc. Biết mình kiến thức cơ bản còn
yếu, nếu không cùng học với các đàn chị, cô sẽ bị mọi người vượt xa mất.
Duy nhất trong phòng chỉ có Tô Hồng Mai là không tham gia các hoạt động
cùng chị em. Vốn là người tự cao tự đại, lúc nào cũng chỉ thích đi một
mình, cứ tan học là mọi người không thấy bóng dáng Hồng Mai đâu nữa. Lúc ăn cơm tốì, Vu Tiểu Xuân rỉ tai Tư Tồn: “Nghe nói, Tô Hồng Mai là con
nhà quý tộc, không giống như chúng ta. Mình nghĩ cô ta chắc chắn là đi
hẹn hò yêu đương rồi”.
Tư Tồn chỉ mỉm cười mà không nói gì. Vu
Tiểu Xuân miệng vừa ăn khoai tây vừa hỏi khẽ: “Tư Tồn, nói cho mình
biết, cậu đã yêu ai bao giờ chưa?”
Tư Tồn giật mình, mặt thoáng
chốc đỏ bừng lên. Nhìn vẻ bối rối của Tư Tồn, Vu Tiểu Xuân liền bật cười khanh khách: “Mình cũng đoán cậu chưa từng yêu ai, cậu còn bé quá mà.
Mình cũng chưa từng yêu ai cả”.
Tư Tồn lặng lẽ cúi đầu ăn, nhưng
trái tim không ngừng đập cuồng loạn. May mà sự khác thường ấy của Tư Tồn không bị Vu Tiểu Xuân phát giác, cô lại nói: “Tư Tồn, chúng ta gia hẹn
với nhau nhé? Trong ba năm đại học, bọn mình sẽ không yêu đương gì hết,
chỉ tập trung học hành thôi, được không?”
Ngẩng lên, thấy đôi mắt sáng bừng của Vu Tiểu Xuân đang nhìn mình, Tư Tồn lặng lẽ đáp: “Mình đồng ý”.
Lịch học của trường kín đặc cả tuần nên các môn học cộng đồng đành phải xếp
học vào ngày Chủ nhật. Từ sáng sớm, Tư Tồn và Lưu Anh đã thức dậy cùng
nhau học bài khóa tiếng Anh, rồi chăm chỉ viết từ vựng. Tư Tồn từng học
tiếng Nga hồi cấp ba ở dưới quê, còn tiếng Anh thì chưa bao giờ học qua. Thế nên giờ đây, thay vì môn Toán, tiếng Anh lại trở thành môn học
khiến việc học của Tư Tồn có phần vất vả. Cô phát âm không chuẩn, từ
vựng không nhớ, lúc nào cũng trong tình trạng nhầm lẫn rối tinh rối mù.
Cùng cảnh ngộ với Tư Tồn là Lưu Anh, cô nàng ấy thường ước ao giá có một chiếc đài nhỏ thì tốt biết bao, bởi có thể nghe chương trình dạy tiếng
Anh qua đài. Tư Tồn thầm tính, sẽ dùng hơn năm mươi đồng Mặc Trì đưa cho để hôm nào đó ra bách hóa tổng hợp mua một chiếc đài.
Khi buổi
tự học sáng sớm kết thúc, Lưu Anh cùng mọi người đi ăn bữa sáng rồi
chuẩn bị lên lớp học Ngữ văn, Tư Tồn mới giật thột nhớ ra hôm nay là
ngày bác Chương sẽ đến đón mình về nhà họ Mặc, liền quay sang nói với
Lưu Anh: “Chị Lưu, hôm nay em về nhà họ hàng có chút việc, phiền chị xin nghỉ tiết Ngữ văn hộ em nhé”.
“Có chuyện gì mà không lên lớp thế em?”
“Em đã hứa với người nhà là ngày chủ nhật sẽ về rồi”.
Vu Tiểu Xuân nhanh trí bày cách: “Sao phải xin nghỉ, khi nào thầy giáo
điểm danh, mình giúp cậu báo danh là được rồi. Dù sao lớp cũng đông,
thầy giáo không nhớ ai với ai đâu”.
Tư Tồn vô cùng cảm kích, mỉm cười nói với Vu Tiểu Xuân: uCảm ơn cậu”.
Tư Tồn ra cổng trường đứng đợi một lát thì quả nhiên bác Chương lái xe tới. Và chẳng bao lâu, cô đã có mặt ở nhà họ Mặc.
Vẫn còn sớm, nghĩ rằng Mặc Trì đang nghỉ ngơi, Tư Tồn nhẹ nhàng đi lên
tầng, toan vào thư phòng ngồi học tiếng Anh một lát, không ngờ anh đã ở
đó từ lúc nào. Tuy gắng ém nhẹm và giọng nói cô" tỏ ra bình thường,
nhưng lòng chờ mong và nỗi vui mừng vẫn không thể không lộ ra qua cách
anh hối hả đẩy xe lăn về phía Tư Tồn, gấp gáp hỏi: “Em về rồi đấy à?”.
Nhận rõ khuôn mặt đang ửng đỏ của Mặc Trì, trong lòng Tư Tồn thấy như sóng biển đang dạt dào: “Sao anh dậy sớm thế?”
“Biết hôm nay em về từ sáng sớm anh đã đợi ở đây”, Mặc Trì lại hỏi: “Em đã ăn sáng chưa?”
“Em ăn rồi Dì Trần đâu anh?”
“Mẹ đi xuống cơ sở rồi, cuối tuần mới về cơ. Anh nói cô giúp việc chuẩn bị cho em một ít trái cây nhé”, Mặc Trì khẽ ướm hỏi.
“Không cần đâu!”, Tư Tồn ngồi xuống đáp: “Em muốn ăn sẽ tự đi lấy”. Sự ân cần
vẻ như khách sáo của Mặc Trì khiến cô cảm thấy như mình đang ngồi trong
nhà của một người xa lạ vậy.
“Thế cũng được”. Mặc Trì đáp lời, liền đó đẩy xe lăn đến bên Tư Tồn, ân cần hỏi: “Em học thế nào? Có theo được môn Toán không?”
Tư Tồn khuôn mặt bừng đỏ, hai mắt mở lớn nói: “Khoa Trung văn không học môn Toán”.
Mặc Trì khẽ mỉm cười, ánh mắt tin tưởng nhìn Tư Tồn, cố ý trêu cô: “Vậy anh yên tâm rồi. Ngoại trừ môn Toán ra, môn nào cũng bị em hạ gục hết cả
thôi”. Khuôn mặt ửng hồng mỗi lần mắc thẹn ấy làm lan tỏa trong anh một
cảm giác vô cùng ngọt ngào.
Ấy vậy nhưng Tư Tồn lại lập tức thở
dài đánh thượt nói: “Không có môn Toán thì lại có môn tiếng Anh. Thật là làm khó em quá. Thầy chỉ ôn lại những bài học cơ bản có một lần rồi dạy bài đọc luôn. Từ trước đến giờ chưa từng học qua môn này, em làm sao
theo kịp”.
“Hả? Thế này thì phải làm sao đây? À, phải rồi, ở nhà
có sách tiếng Anh, em đọc thử cho anh nghe một đoạn xem sao”. Mặc Trì
thoáng cái đã quay xe đi rồi rất nhanh đưa lại cho Tư Tồn một cuốn sách.
“Không cần đâu. Em có mang theo sách học mà”. Tư Tồn lấy từ trong cặp ra một
cuốn sách tiếng Anh, Mặc Trì liền mỉm cười nói: “Vậy đọc một đoạn anh
xem nào”.
“Em không đọc đâu, em đọc kém lắm”, Tư Tồn lí nhí từ chối.
“Bảo đọc thì em cứ đọc. Nếu không đọc lên thì mãi mãi không học tốt được. Em có thấy ai học ngoại ngữ mà không nói lên thành tiếng không?”
Tư Tồn nhìn anh vẻ chán nản. Xin nghỉ học chỉ vì mong mỏi được về nhà gặp anh, có ngờ đâu cô lại bị anh xoay mòng mòng thế này.
“Đọc đi”, Mặc Trì không ngừng giục.
Tư Tồn mở sách, bắt đầu đọc nhưng giọng cứ lí nha lí nhí như tiếng muỗi kêu : “yi si yi si you pen, yi si yi si you pen sou...”
Ngữ điệu và cách phát âm quái dị ấy khiến Mặc Trì không thể nghe tiếp nữa,
liền lấy cuốn sách từ tay Tư Tồn tự mình xem. Thì ra đọc tiếng Anh bằng
cách chú thích tiếng Hán ở bên cạnh.
“Đây là cách em học tiếng Anh sao?” Mặc Trì dở khóc dở cười chỉ vào mấy chữ tiếng Hán ghi bên cạnh bài đọc tiếng Anh.
Mặt Tư Tồn đỏ bừng lên: “Chữ cái và kí hiệu phiên âm thầy giáo đã ôn tập lại một lần nhưng sao em không theo được”.
“Học theo lối này thì em sẽ mãi mãi không biết được cách phát âm của tiếng Anh đâu!”
“Đã bảo không đọc rồi, anh lại cứ muốn nghe”, Tư Tồn xấu hổ, giọng nói có chút không vui.
“Em nói gì thế?”, Mặc Trì chau mày hỏi, vẻ như giông tố sắp kéo đến nơi rồi.
“Em biết rồi mà, thế nên chiều nay sẽ đi mua ngay một chiếc radio nhỏ” Biết anh sắp cáu, Tư Tồn vội vàng xoa dịu.
“Phải rồi, radio”, Mặc Trì lẩm bẩm: “Nghe radio chắc chắn sẽ tiến bộ nhanh
hơn. Để anh đi lấy cho em”. Nói rồi anh liền đẩy xe lăn đi ngay.
“Không cần đâu, chiều nay em sẽ đi mua một cái!” Tư Tồn sờ tay vào túi áo như
để xác nhận lại số tiền mà Mặc Trì đưa cho khi cô nhập học.
“Cứ
lấy chiếc của anh mà dùng”. Mặc Trì ra ngoài, lát sau trở lại cầm theo
một chiếc radio rất đẹp. “Tặng em đó, buổi sáng có thể nghe chương trình phát thanh, tối nghe tin tức”.
“Cho em rồi thì anh nghe bằng
gì?” Biết Mặc Trì đi lại bất tiện, chỉ có thể qua kênh báo chí và chương trình phát thanh trên đài để tổng hợp tất cả tin tức của thế giới bên
ngoài, thế nên cho dù thế nào Tư Tồn cũng không thể nhận món quà ấy
được.
“Không sao, trong
phòng ba mẹ còn một chiếc nữa, vả lại cũng không có thời gian nghe mà”.
Mặc Trì cười rồi nhét luôn chiếc radio vào túi xách cho Tư Tồn.
“Ở trường em đã quen chưa? Cô giúp việc đang làm há cảo, còn có món thịt
sây em thích ăn và cả món cá kho nữa đấy. Học hành vất vả rồi, nên ăn
nhiều cá vào để tăng cường trí nhớ”. Đối với cô, Mặc Trì dường như không lúc nào không lo lắng chu đáo mọi sự.
Hai người ngồi trong thư
phòng nói chuyện phiếm vì thời gian vẫn còn dư dật. Tư Tồn kể cho Mặc
Trì nghe về cuộc sống của sinh viên trong trường đại học, cô phải học
những môn gì, bạn học là người ở đâu, phong cách giảng dạy của thầy giáo thế nào. Mặc Trì càng nghe càng bị thu hút. Từ nhỏ, anh đã là học sinh
ưu tú, nếu không vì tai họa lớn kia, anh nhất định sẽ theo đuổi con
đường học thuật như ba mẹ mong đợi. Sau khi tốt nghiệp còn có thể xin
vào tòa soạn báo làm việc. Bản thân anh giờ đây đã không còn cơ hội,
nhưng Tịnh Nhiên và Tư Tồn đều thi đỗ đại học, nhất định sẽ thay anh
hoàn thành giấc mơ đẹp đẽ đó. Chuyện trường lớp như cuốn lấy Mặc Trì,
anh không ngừng giục Tư Tồn kể thêm nhiều một chút để có thể mường tượng giấc mơ của mình một cách rõ ràng, tỉ mỉ hơn.
Tư Tồn cũng không
thôi líu lo: “Đời sống trong trường tuy còn sơ sài nhưng không khí rất
phấn khởi. Ai nấy đều nỗ lực học tập, giúp đỡ lẫn nhau, thầy giáo tận
tình hướng dẫn sinh viên. Hoạt động đoàn thể cũng rất mạnh, có Ban phát
thanh, Đội kịch nói, Hội văn học, Ban khoa học công nghệ... Nhưng em
chẳng tham gia gì cả”.
“Sao em không tham gia? Rèn luyện thêm một chút cũng tốt cho em mà”.
“Kiến thức cơ bản của em không vững, điểm thi chỉ cao hơn điểm trúng tuyển có một điểm, ở lớp cũng thuộc vào hàng kém nhất”, Tư Tồn buồn buồn nói.
Mặc Trì tự hỏi, không biết có phải trước đây anh đã đả kích quá đà, làm tổn thương sự tự tin của cô rồi không? Thực ra, chỉ ôn tập gấp gáp trong
vòng hai tháng mà có thể thi đỗ đại học quả là rất khá rồi. Nghĩ vậy,
Mặc Trì liền đưa lời an ủi: “Tham gia nhiều hoạt động sẽ bổ trợ cho em
rất nhiều. Còn các môn học trên lớp, em vốn tư chất thông minh, chỉ cần
chăm chỉ học tập thì dần dần sẽ theo kịp các bạn thôi”.
“Anh
không biết đâu!”, Tư Tồn như được cơ hội xả hết tâm tư: “Năm thứ nhất
học hành căng thẳng lắm, lớp trưởng thậm chí còn đề xuất các hoạt động
đoàn thể cứ để năm thứ hai tham gia. Năm nay lớp em phải học các môn đại cương, có hôm đến tối vẫn còn tiết học, cả ngày Chủ nhật cũng kín lịch
cơ đấy”.
“Chủ nhật cũng có tiết học sao?”, Mặc Trì ngạc nhiên hỏi.
“Vâng, sáng chiều đều có tiết”, Tư Tồn thật thà đáp.
“Vậy sao em lại về?”, Nghe tới đó Mặc Trì liền cao giọng hỏi.
Tư Tồn bối rối đưa tay che miệng, sao cô có thể bất cẩn để lộ ra chuyện
trốn học với Mặc Trì cơ chứ? Bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc của anh, Tư Tồn mặt đỏ bừng lên, không dám ngẩng đầu nhìn, giọng lí nhí: “Bạn học giúp
em điểm danh rồi”.
“Em được lắm!”, Mặc Trì giận dữ nói to: “Học đại học tài giỏi rồi, những cái hay không học lại học được thói trốn học, nói dối!”
Hai chữ “nói dối” Mặc Trì vừa thốt ra găm thẳng vào trái tim Tư Tồn. Cô đau lòng đến mức nước mắt không kìm được mà trào ra. Tư Tồn cố nén cảm xúc, hít sâu vào một hơi, khẽ nói: “Nếu không vì hứa với anh thì em đã không về rồi”.
“Lại là vì lời hứa!”, Mặc Trì giận đến bốc hỏa. Ngoài
lời hứa và nhiệm vụ ra, trong lòng cô còn có gì khác nữa không? Có dành
cho anh một chút tình cảm gọi là hay không? “Điều anh cần không phải là
lời hứa của em. Nếu không muốn về thì đừng về!” Lời vừa dứt, bản thân
Mặc Trì cũng cảm thấy sững cả người.
Anh cả giận mất khôn rồi. Chỉ vì sự tức giận không thể kìm nén nổi mà thốt ra một câu không thật lòng thật dạ như vậy.
Vốn dĩ là một cô gái thuần khiết, ngây thơ, nghe câu nói ấy, Tư Tồn không
khỏi cho rằng Mặc Trì muốn đuổi cô đi. Uất ức trong lòng, cô hất bím tóc quay người chạy đi. Đụng trúng cô giúp việc ở cửa thư phòng, Tư Tồn
cũng không hề dừng lại, cứ thế chạy thẳng một mạch xuống tầng.
“Cơm đã nấu xong rồi. Có chuyện gì thế?” Bận rộn trong bếp từ sáng, vừa mới
ngơi tay định lên gọi hai người xuống ăn cơm, lại gặp cảnh tượng này, cô giúp việc không khỏi sững sờ.
Mặc Trì thẫn thờ ngồi bất động
trên xe lăn, trong lòng ngập tràn cảm giác bứt rứt, toàn thân hồ như
chẳng còn chút sức lực nào. “Xin lỗi, đã khiến cô mất công rồi. Cháu
muốn nghỉ ngơi một lát”.
“Cháu ăn cơm rồi hãy nghỉ!”, cô giúp việc ân cần nói.
“Cháu không ăn đâu, cô mặc cháu”.
Tuy cẩn thận để không khoe khoang nhưng chiếc radio của Tư Tồn đã nhanh
chóng thu hút sự chú ý của các bạn cùng lớp, mà trước hết là trong phòng kí túc xá. Vu Tiểu Xuân vốn rất tinh ý, vừa nhìn thấy cái mác trên
chiếc radio mà Tư Tồn lấy ra, đã hét ầm lên: “Tư Tồn, bạn mua radio rồi
sao? Lại còn là hàng Seagull nữa chứ!”
Tư Tồn chẳng mấy thông
thạo về những chuyện thế này, ngại ngùng nói: “Là người họ hàng cho mình đấy, sẽ dùng nó để bọn mình học tiếng Anh”.
Mọi người lập tức
vây quanh giường cô, Vu Tiểu Xuân sờ phần gáy của chiếc radio rồi tặc
lưỡi nói: “Radio của Seagull trên thị trường hiện nay là tốt nhất đấy.
Mình đỗ đại học rồi mà ba mẹ vẫn tiếc tiền, chưa mua cho mình một cái.
Tư Tồn này, người họ hàng kia của cậu thật rộng rãi quá”.
Tô Hồng Mai đang tựa đầu vào giường đọc sách cũng góp vào mấy câu: “Seagull
không thể nói là tốt nhất được, đồ của Tây Đức chính gốc mới thật sự
tốt”.
Vu Tiểu Xuân nghe thế liền liếc Tô Hồng Mai một cái: ‘Thải
rồi, bạn chỉ sính đồ ngoại, nhất là những thứ của chủ nghĩa tư bản
thôi!”. Cô vốn không ưa bộ dạng tự cao tự đại của Tô Hồng Mai chút nào.
Tư Tồn ôn hòa nói: “Mình cũng không biết hãng nào tốt nữa. Dù sao thì chúng ta cũng có radio để buổi sáng học tiếng Anh rồi”.
Sự rộng rãi, vô tư của Tư Tồn khiến mọi người ai cũng ngạc nhiên. Chính cô là người đã mang phúc lợi vô cùng lớn đến cho phòng kí túc xá của mình.
Đêm đã buông, Tư Tồn nầm trên giường, lặng lẽ vuốt dọc theo gáy chiếc
radio, trong lòng thầm nhắc bản thân phải tuyệt đối giữ gìn chiếc đài
này. Vu Tiểu Xuân nói Ĩ1Ó xuất xưởng năm 1974, nhãn mác dán ở mặt sau
thậm chí vẫn còn Tất mới. Tư Tồn chợt nghĩ, không phải Mặc Trì nói anh
vẫn thường nghe chiếc radio này một mình để thu thập tin tức mà sống qua ngày hay sao? Trái tim cô đột nhiên thấy nhói đau.
Năm 1978, nền văn hóa của đất nước Trung Hoa bắt đầu được khôi phục, các hiệu sách và thư viện mọc trở lại và dần phong phú hơn, nhưng cũng chưa thể gọi là thỏa
mãn nhu cầu và nhiệt huyết học tập của lớp thanh niên ngày ấy. Tuy là
trường đại học đứng đầu của tỉnh nhưng tài liệu giảng dạy của Đại học
Phương Bắc cũng còn rất eo hẹp. Sách trong thư viện ngày trước bị Hồng
vệ quân đốt hết, tuy nay đã được khôi phục lại ít nhiều, nhưng số" lượng không thể nào so sánh vói thời kì trước Cải cách Văn hóa được. Để đọc
trước cuốn sách hay mà giáo sư giới thiệu, sinh viên trong trường có khi đến cơm cũng không kịp ăn, đã vội chạy thẳng một mạch đến thư viện tìm
kiếm. Hơn nữa, cũng phải khó khăn lắm mới chờ đến lượt được đọc một cuốn sách quý, thế nên việc sinh viên quên ăn quên ngủ để sao chép lại cũng
là chuyện hết sức bình thường.
Tư Tồn hôm nay cũng đang khổ sở
tìm cuốn tư liệu bình luận về “Đường - Tống bát đại gia”8. Cô đứng rất
lâu trước giá sách cao ngút, khó khăn lắm mới tìm thấy cuốn sách mình
cần, trong lòng cực kì phấn khích. Ngặt nỗi, cuốn sách nằm ở chỗ cao quá tầm với của cô, ngón tay chỉ vừa chạm được vào gáy sách thì đã có một
bàn tay khác lấy xuống trước rồi.
Âm ức quá, Tư Tồn liền quay đầu nhìn lại, thì ra là một nam sinh trong bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn.
Anh ta cầm cuốn sách trên tay, vẻ vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Cảm giác
thất vọng phút chốc trào dâng trong lòng Tư Tồn. Cô đã mâ't*cả tiếng
đồng hồ mới tìm được sách, đến cả bữa trưa còn chưa kịp ăn, bụng lúc này đang không ngừng kêu réo. Lúc chuẩn bị có được nó trong tay thì rốt
cuộc “giữa đường lại gặp Trình Giảo Kim”9. Tư Tồn uất ức trừng mắt,
không nhịn được liền quát lên: “Tôi lấy trước cơ mà”.
Anh bạn kia giờ mới ngẩng lên nhìn Tư Tồn, đôi mắt ánh lên nét ngạc nhiên pha lẫn vui mừng: “Là bạn sao?”
Tư Tồn ngẩn người ra, thì ra là Lưu Chí Hạo, anh chàng đã giúp Tư Tồn xách hành lí đến Khoa Trung văn ghi danh trong buổi nhập học đầu tiên. Dẫu
sao anh ta cũng từng giúp đỡ mình, bây giờ mà đôi co thì thật ngượng, Tư Tồn mới nghĩ tới đó, mặt đã bừng đỏ, lí nhí nói: “Bạn đọc trước đi
vậy”.
8. Gồm: Hàn Dũ, Liễu Tông Nguyên (đời Đường), Âu Dương Tu, Vương An Thạch, TÔ Tuân, TÔ Thức, Tô Triệt, Tăng củng (đời Tông).
9. Người Trung Quốc thường dùng cụm này để chỉ những chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Theo Thuyết Đường diễn nghĩa toàn truyện, vào cuối đời nhà Tùy, quan
lại tham nhũng, thiên hạ đại loạn, có một cường đạo tên là Vưu Tuấn Đạt
muốn cưđp những lễ vật công nạp của vua Tùy, cần ủm một trợ thủ võ nghệ
cao cường. Trình Giảo Kim xuất thân bần hàn, lại giỏi võ nghệ nên đã
nhận lời. Lễ vật của Tùy Dương Đế bị Trình Giảo Kim cướp ba lần trên
đường vận chuyển. Từ đó danh tiếng Trình Giảo Kim vang dội lẫy lừng.
Lưu Chí Hạo vỗ nhẹ vào cuốn sách nói: “Thầy giáo của bọn mình giới thiệu
cuốn sách này lâu rồi, bạn mới học năm thứ nhất, sao đã đọc nó vậy?”
“Thầy giáo của mình cũng vừa giới thiệu xong”, Tư Tồn đáp.
“Bạn vẫn còn rất nhiều thời gian mà. Hồi năm thứ nhất, ngày nào bọn mình
cũng phải học nghề, đến lúc được chú tâm học tập thì cũng chẳng còn mấy
nữa là tốt nghiệp rồi”, Lưu Chí Hạo nói.
Tư Tồn khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng không khỏi thất vọng vì không mượn được cuốn sách mà cô đang nóng lòng muốn đọc.
Lưu Chí Hạo nói tiếp: “Quyển sách này mình chưa đưa cho bạn được, mình cần
dùng nó để cuối năm viết luận văn. Bây giờ phải sao chép lại đã, dùng
xong sẽ đưa lại cho bạn nhé”.
Tư Tồn ngoài gật đầu ra thì chẳng
còn cách nào khác. Lưu Chí Hạo vẫn rất tự nhiên, nói: “Bạn tìm nó lâu
lắm phải không? Thật ra, không nhất thiết phải vào hẳn trong này tìm
kiếm khổ sở như vậy, bên ngoài có bảng hướng dẫn tra cứu, chỉ cần tra
xem nó nằm ở giá nào rồi vào lấy ra là được”.
“Bảng hướng dẫn tra cứu?”, Tư Tồn ngỡ ngàng hỏi lại, chẳng gì đây cũng là lần đầu tiên cô đến thư viện tìm sách.
Lưu Chí Hạo khẽ cười, nói: “Đi theo mình!” Rất nhanh sau đó đưa Tư Tồn đến
trước cửa thư viện, chỉ vào một loạt những ngăn kéo nhỏ như ngăn tủ đựng thuốc Đông y: “Chính là nó. Bên trong là thông tin các cucm sách được
phân thành từng loại mục. Muốn đọc sách gì đều có thể dễ dàng tra cứu.
Nếu bạn tìm ở đây, không chừng đã lấy được cuốn sách này sớm hơn rồi”.
Vừa xấu hổ lại vừa tức giận, đã không mượn được sách còn bị cười nhạo, Tư
Tồn liền cúi đầu vội vàng bỏ đi. Lưu Chí Hạo đang xếp hàng mượn sách lớn tiếng hỏi với theo: “Bạn tên gì vậy?”
Tư Tồn quay đầu nhìn lại, thấy anh ta chỉ tay vào cuốn sách nói: “Dùng xong mình sẽ mang đến lớp cho bạn”.
Đắn đo một lúc, cô quyết định trả lời: “Tên tôi là Chung Tư Tồn”.
Đã hơn ba tuần Tư Tồn không về nhà họ Mặc. Thực tình, đến cô cũng không rõ rốt cuộc vì sao lại giận dỗi Mặc Trì, hay cô thật sự bận rộn vì bài vở
quá nhiều? Mỗi cuối tuần đều phải lên lớp nhưng ba giờ chiều đã tan học, nếu muốn Tư Tồn vẫn kịp về một chuyến. Song, cứ đến phút ấy, lòng cô
lại không khỏi rối bời, hình ảnh Mặc Trì cũng không cách nào gạt đi
được. Nỗi nhớ anh, mong muốn được về nhà cùng anh đọc sách, ngâm thơ,
luyện thư pháp, thậm chí tranh luận, cãi cọ không ngừng mâu thuẫn, tranh đấu với nỗi ấm ức khi nhớ đến sự tức giận, lời mắng mỏ của anh trong
lần về nhà trước. Mỗi tuần Chủ nhật đến, trời chiều chạng vạng buông, Tư Tồn lại một mình ngồi ngẩn ngơ, lòng tự cãi vã với lòng. Đã có lần, cô
đi đến tận bến xe buýt rồi mà vẫn không thôi đắn đo với bản thân. Cho
đến sáu giờ, khi chuyến xe cuối cùng trong ngày đã chạy qua, cô lại buồn bã trở về trường.
Lưu Chí Hạo mấy ngày nay đều đến lớp tìm Tư
Tồn, nói rằng đã chép được một nửa cuốn sách, khiến cô không khỏi giật
mình. Chuyện sinh viên chép sách cô đã từng nghe, nhưng không ngờ anh ta lại thành thật như vậy. Lưu Chí Hạo nói rằng, cuốn sách ấy sẽ không
được tái bản nữa, chép lại để sau Rầy làm tư liệu thì rất quý giá, không những thế còn khuyên Tư Tồn cũng nên chép lại một bản khiến cô có chút
cảm động: “Chờ bạn chép xong mình sẽ chép”.
“Lớp mình có rất nhiều người đang chờ để chép đấy. Chờ đến khi mình xong thì lâu quá, chúng ta hãy cùng chép nhé”.
“Nhưng bạn đã chép được một nửa rồi, chúng ta làm sao chép cùng được đây”.
“Đơn giản thôi, bạn cùng mình chép nốt nửa sau, sau đó sẽ chép tiếp nửa đầu. Như vậy sẽ tiết kiệm được thời gian cho những bạn khác còn mượn nữa
chứ”.
Tư Tồn lật sách, khẽ nhíu mày nói: “Cũng chỉ còn cách đó thôi”.
“Được, vậy mình sẽ đến tìm bạn ở lớp tự học buổi tối nhé!”
Thế là kể từ hôm đó, Tư Tồn sáng sớm học tiếng Anh, ban ngày lên lớp, tối
ngồi chép sách, bận đến tối mặt tối mũi, thậm chí buổi chiếu phim do nhà trường tổ chức cũng không kéo nổi cô ra khỏi đống chữ nghĩa. Vu Tiểu
Xuân rủ không được Tư Tồn, liền tức giận trách: “Cậu đúng là mọt sách,
học vừa thôi kẻo cận thị đó”.
Tô Hồng Mai còn chêm vào: “Mình thấy cậu ấy có vẻ rất thân thiết với một nam sinh. Có khi đang yêu rồi”.
Tư Tồn mặt đỏ tía tai, vội vàng biện bạch: “Mình không yêu đương ai hết!”
Sao Tô Hồng Mai lại có ý nghĩ ấy cơ chứ? Làm sao cô có thể phải lòng ai
khác được đây?
Vu Tiểu Xuân thay Tư Tồn giải vây: “Tư Tồn nhất
định không yêu ai đấu. Bọn mình đã nói rõ rồi, sẽ không yêu đương gì
trong mấy năm đại học cả. Đâu như bạn, chẳng biết xấu hổ gì hết!”, Vu
Tiểu Xuân nói xong còn làm trò hề nữa.
Xem ra tình hình đang trở
nên căng thẳng, Tư Tồn liền vội vàng kéo Tiểu Xuân đi. Vu Tiểu Xuân và
Tô Hồng Mai vốn không ưa nhau cũng chẳng phải ngày một ngày hai. Giữa họ không hẳn có mâu thuẫn, chỉ là thích cãi cọ mà thôi. Có điều, Tư Tồn
chỉ mong mình đừng bao giờ bị lôi vào những cuộc tranh cãi về chuyện yêu đương mà thôi.
Một ngày kia, Tư Tồn nhận được thư của Tịnh Nhiên từ Bắc Kinh gửi về. Chữ đề trên bì thư “Đại học Bắc Kinh” không thể nào lọt ra khỏi tầm mắt của Vu Tiểu Xuân, cô kinh ngạc hỏi: “Tư Tồn, cậu có bạn thi đỗ vào Đại học Bắc Kinh sao?”
“Là người họ hàng của mình thôi”, Tư Tồn trả lời.
“Họ hàng của cậu lợi hại thật đấy, vừa có xe con lại vừa thi đỗ Đại học Bắc Kinh”. Đổng Lệ Bình xưa nay vốn ít nói cũng chêm vào vài câu khiến Tư
Tồn lúng túng không biết đáp lời ra sao: “Người lái xe và người thi đỗ
Đại học Bắc Kinh không phải là cùng một người đâu”.
May thay, đây cũng không phải chuyện gì to tát khiến mọi người bận tâm, ai mau mắn lo việc người nấy. Còn Tư Tồn, cô leo lên giường, cẩn thận bóc phong bì,
đọc thư của Tịnh Nhiên.
“Chị dâu yêu quý!” Lời đầu thư khiến Tư
Tồn bỗng đâu đỏ mặt, vô thức giấu bức thư đi. Là người ít tuổi nhất
trong lớp hiện giờ, hồ như ai cũng mặc định Tư Tồn chưa kết hôn. Khi lên lớp, những người khoảng ba mươi tuổi đã thành gia thất thường thích
ngồi cùng nhau, tan học cũng tụ tập cùng nhau, tự tách mình ra khỏi đám
thanh niên tràn đầy sức sống như bọn Tư Tồn, bởi họ tự thấy mình không
hòa nhập được. Cá nhân Tư Tồn thân thiết với Vu Tiểu Xuân, còn chuyện đã kết hôn chỉ là chuyện riêng tư giữa cô và Mặc Trì mà thôi.
Trong
thư, Tịnh Nhiên kể về cuộc sống của cô, về những điều mắt thấy tai nghe ở Bắc Kinh. Cô ấy đã tới đại ỉộ Trường An, Tiền Môn, Tây Đơn, Vương Phủ
Tỉnh nhộn nhịp phồn hoa. Còn Đại học Bắc Kinh giống như một tòa lâu đài
của tri thức, trưốc đây có rất nhiều vị giáo sư chỉ xuất hiện trên sách
báo thì giờ đã có thể được tận mắt nhìn thấy trên giảng đường này. Lòng
say mê trong học tập của sinh viên trong trường như lửa ngùn ngụt. Mỗi
ngày đều có những cuộc thảo luận trong các câu lạc bộ đọc sách, hàng
loạt những ý tưởng mới kích thích nhiệt huyết của tuổi trẻ. Tư Tồn đọc
lá thư cũng có thể cảm nhận được niềm đam mê mãnh liệt ấy của Tịnh
Nhiên.
Tịnh Nhiên cũng không quên nhắc đến anh trai mình: “Chị
dâu, dù mải lo học hành đến đâu cũng đừng quên về nhà thăm anh trai em
nhé. Chị em chúng ta có thể học lên đại học, còn anh chỉ quanh quẩn ở
nhà, không đi đâu được, trong ỉòng nhất định rất muộn phiền. Người có
thể khiến anh khuây khỏa chỉ có chị mà thôi! Em tin chị nhất định làm
được, vì chị là chị dâu của em mà!”
Đọc tới đây, Tư Tồn thấy mặt
mình nóng bừng như lên cơn sốt. Tịnh Nhiên đang ở tận Bắc Kinh xa xôi mà còn quan tâm đến Mặc Trì như vậy, thế mà cô đã vài tuần rồi không về
nhà thăm anh. Hôm nay là thứ Sáu rồi, ngày mai bất luận thế nào, tan học buổi chiều xong, cô nhất định sẽ về.
Mấy ngày nay ở nhà, tâm tư
Mặc Trì cũng cực kì không tốt. Vì quá lo lắng đến việc Tư Tồn trốn học
nên mới nói ra những lời như vậy với cô, chứ tình thực thấy cô về, lòng
anh vui sướng đến phát điên. Khiến Tư Tồn tức giận bỏ đi, anh không
ngừng tự trách bản thân suốt nhiều ngày qua. Hai ngày trước khi Tư Tồn
về, anh đã dặn dò cô giúp việc cuối tuần phải làm bánh bao và mấy món
ngon nữa để đãi Tư Tồn một bữa thịnh soạn, nào ngờ ngay cả một chút cô
cũng không được ăn, lại còn bị anh làm cho tức giận một phen mà bỏ đi.
Hôm đó, Mặc Trì cũng buồn bực đến độ không ăn bữa trưa, bữa tối cũng
không hề động đũa. Sáu ngày tiếp theo rề rà trôi qua, sau cùng cái ngày
cuốĩ tuần Mặc Trì hằng mong mỏi cũng đến. Anh lại sốt sắng dặn cô giúp
việc làm bánh bao hấp, xương sườn hầm, còn vào thư phòng chuẩn bị mấy
cuốn sách hay tặng cho cô, song càng chờ hồ như bóng dáng Tư Tồn càng
biệt tăm.
Bao nhiêu việc khác chẳng thấy Tư Tồn nghe lời như vậy, thế mà giờ thật biết ngoan ngoãn nghe lời. Đã quen với sự thông minh
lẫn ngốc nghếch của cô, quen với việc ngày nào cũng được ở bên cạnh cô,
bây giờ Mặc Trì cảm thấy không sao chấp nhận được hiện thực thiếu vắng
cô như thế này, hàng ngày chỉ giam mình trong thư phòng.
Một ngày cuối tuần nữa lại đến, không thể kiên nhẫn chờ đợi trong vô vọng thêm
nữa, tối thứ Bảy, sau khi đọc xong một cuốn sách, Mặc Trì liền gọi điện
thoại nhờ bác Chương đưa đến trường Đại học Phương Bắc. Thấy gần đây, số lần ra ngoài của Mặc Trì tăng lên đáng kể, bác Chương rất phấn khởi,
vui vẻ nói:“Thanh niên trẻ tuổi phải ra ngoài vận động thật nhiều mới
được”.
“Lát nữa, phiền bác cùng cháu đến trường của Tư Tồn một chuyến”, Mặc Trì nói.
“Không vấn đề gì”.
Cổng trường Tư Tồn đã ở ngay trước mắt đây rồi, Mặc Trì toan đi thẳng vào
thì gặp phải một chút rắc rối. Bác bảo vệ từ phòng trực ban nhìn thấy
anh liền chạy ra, chặn trước chiếc xe lăn: “Này cậu, muốn làm gì vậy,
tìm người hả? Cho xem giấy tờ!”, giọng điệu không chút khách khí. Mặc
Trì nom anh tuấn trắng trẻo, chẳng khác nào sinh viên của một trường đại học hàng đầu, nhưng riêng chiếc xe lăn của anh thì không thể lọt qua
con mắt tinh tường của bác bảo vệ. Bác ta nhất định không để cậu trai
trẻ có thể dễ dàng vào trường được.
Vốn tính tình nhẫn nại, Mặc
Trì liền ghi danh, xuất trình chứng minh thư. Thật may cho anh, vừa hay
đến giờ cơm tối, đám sinh viên đông đúc đổ ra khỏi cổng trường vô cùng
ồn ào náo nhiệt rồi nhanh chóng bu lại xung quanh phòng trực ban. Lúc
này, bác bảo vệ mới chịu thả người. Mặc Trì cùng bác Chương vừa đi trên
đường vừa hỏi thăm phòng học của Khoa Trung văn, may mắn là nó nằm ngay
tầng một. Bác Chương dìu anh đến trước cửa, để anh dựa vào lan can cầu
thang, rồi nhanh chóng mang xe lăn lại cho anh.
“Bác đợi cháu một lát, cháu sẽ quay lại ngay”, nói rồi Mặc Trì tự mình đẩy xe lăn tìm
từng phòng học một. Anh men theo dọc hành lang một vòng mới nhìn thấy
tấm biển ghi Khóa 77 - Khoa Trung văn. Mặc Trì lặng lẽ đẩy cửa, ánh mắt
lướt quanh phòng học giờ chỉ có vài người nhưng không thấy Tư Tồn đâu.
Anh liền giơ tay nhìn đồng hồ, đã tan học từ lâu, chắc cô ấy về phòng kí túc nghỉ ngơi rồi. Thật phiền phức quá!
Có người đang ngồi trong phòng học nhìn thấy Mặc Trì liền chạy ra, theo quán tính buột miệng
hỏi: “Bạn tìm ai vậy?”, xong mới sực nghĩ ra Mặc Trì vốn không phải là
bạn học cùng trường.
“Có bạn Chung Tư Tồn ở đây không vậy?”, Mặc Trì mau mắn hỏi.
“Bạn ấy đi ăn cơm rồi, nhưng ngày nào cũng đến đây tự học, bạn ở đây đợi một lát nhé!”
Mặc Trì lặng lẽ ngồi đợi trước cửa phòng học. Giờ này, hầu hết sinh viên
đều đã đi ăn cơm, chỉ còn lại vài người, thỉnh thoảng có một vài sinh
viên vội vội vàng vàng, tay vừa cầm cặp lồng cơm vừa ôm sách đi qua.
Điều kiện học tập tuy vất vả nhưng lại khiến Mặc Trì vô cùng thèm muốn,
nếu anh có thể tự do rong chơi trong cung điện của tri thức thì thật
hạnh phúc biết bao.
Bỗng có tiếng bước chân khe khẽ đang bước
trên dải hành lang dài tĩnh lặng. Mặc Trì quay sang thì thấy Tư Tồn một
tay cầm sách, một tay cầm chiếc màn thầu lớn. Đi bên cạnh cô là một nam
sinh dáng vẻ cao ráo trong bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn, hai người đang vừa
rảo bước vừa thảo luận gì đó. Cậu nam sinh kia hình như còn nói điều gì
khiến cô tán thành mà gật đầu liên tục. Bước đến trước cửa phòng học, Tư Tồn mới nhìn thây Mặc Trì. Vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, cô gọi to: “Mặc
Trì!”, rồi rất đỗi tự nhiên chạy đến bên anh.
Đứng giữa hành lang giờ đã có rất nhiều người qua lại, Tư Tồn khuôn mặt dần ửng đỏ, tim đập thình thịch, cô cúi thấp đầu, len lén nhìn anh. Mấy tuần rồi cô không
về nhà họ Mặc, Mặc Trì nhất định đến đây để hỏi tội cô rồi.
“Người này là ai vậy?”, Lưu Chí Hạo hỏi.
“Đây là...”, Tư Tồn thoáng do dự: “Người thân của mình”.
Sắc mặt Mặc Trì lập tức xám xịt lại.
“Vậy tối nay bạn có chép sách với mình không?”, Lưu Chí Hạo hỏi tiếp.
“Chép chứ! Bạn vào lớp đợi mình, mình nói chuyện với anh ấy lát rồi sẽ vào
ngay”. Đột nhiên, Tư Tồn cảm thấy mình nói rất có lí. Anh nghĩ rằng cô
trốn học thì không chịu khó sao? Thế nên cô càng phải cho anh thấy: “Em
phải lên lớp tự học buổi tốì đây”.
“Em học bao lâu?”, Mặc Trì cố kìm nén, song ánh mắt anh hồ như muốn tóe lửa.
“Hai tiếng”, Tư Tồn vừa nói vừa cắn một miếng màn thầu.
“Anh đợi em”, Mặc Trì nói, lòng hết sức nén nỗi bực bội.
Tư Tồn quay người đi vào lớp, rồi tiện tay đóng luôn cửa lại.
Mặc Trì đành ngồi đợi ngoài cửa. Sự kiên nhẫn, quyết tâm của anh gần như bị hút kiệt, nỗi khó chịu khiến lồng ngực hồ như muốn vỡ tung, anh muốn
mắng mỏ ai đó cho hả dạ. Chẳng gì anh cũng là thầy giáo phụ đạo giúp cô
ôn thi đại học, lại cùng chung sống với nhau suốt một năm trời, anh đối
xử với cô còn thân thiết ân cần hơn cả em gái ruột, và quan trọng hơn
hết anh là chồng cô, là người đàn ông của cô, vậy mà cô lại đối xử với
anh thờ ơ lạnh nhạt như vậy. Mặc Trì tức giận đến nỗi muô'n phá cửa đạp
tường để lôi Tư Tồn ra ngoài. Anh nắm chặt tay, sắc mặt trắng bệch hướng về phía cửa lớp trong nỗi kiềm chế tưởng như sắp tới giới hạn chịu
đựng.
Trên hành lang, mấy nữ sinh đang ríu ra ríu rít bước về
phía anh, họ chính là các chị em sông cùng phòng kí túc với Tư Tồn. Thấy bộ dạng anh, họ liền đưa mắt nhìn từ đầu đến chân, Vu Tiểu Xuân hỏi:
“Bạn tìm ai?”
Nỗi tóc giận của Mặc Trì lại được một phen bốc lên
ngùn ngụt, hôm nay anh không ngừng bị hỏi: “Bạn tìm ai? Bạn tìm ai?” Anh đến tìm vợ anh, thế mà cứ bị gặng hỏi mãi. “Tôi đợi Chung Tư Tồn, tôi
là...”, Mặc Trì nghiến răng nói: “Tôi là người thân của cô ấy”.
“Tư Tồn đang trong lớp tự học, để tôi gọi cậu ấy giúp bạn”, Vu Tiểu Xuân nhiệt tình nói.
“Không cần đâu, tôi sẽ đợi cô ấy”. Nhất định về đến nhà, phải hỏi tội cô cho ra nhẽ! Mặc Trì thầm nhủ.
Các cô gái cùng bước vào lớp tự học, cô đi cuối cùng lại quên không đóng
cửa lớp, vậy là Mặc Trì có thể nhìn vào bên trong, thấy Tư Tồn và Lưu
Chí Hạo ngồi song song, đang cùng nhau chép sách. Quyển sách đặt ngay
trước mặt Lưu Chí Hạo, còn Tư Tồn phải nghển cổ ra mới nhìn được sách.
“Con trai gì mà ích kỉ, không biết nhường nhịn, chăm sóc bạn nữ gì cả!” Mặc
Trì tức tôi nghĩ, nhưng Tư Tồn là vợ anh, không cần người khác phải
nhường nhịn, chăm sóc!
Cuối cùng, tiếng chuông kết thúc lốp tự
học buổi tối cũng vang lên. Đến lúc ấy, lưng Mặc Trì đã đau ê ẩm vì ngồi đợi chờ. Tư Tồn loáng cái đã thu dọn xong bút sách, không chờ Lưu Chí
Hạo liền chạy vọt ra ngoài.
“Em tan học rồi. Có chuyện gì, anh nói đi?”, Tư Tồn cổ nghểnh cao, giọng ra chiều lạnh lùng.
“Có chuyện gì về nhà hẵng nói!”, Mặc Trì hơi thở gấp gáp kèm theo phẫn nộ.
Tư Tồn không phản đối, lẳng lặng đi sâu đẩy xe lăn giúp anh.
“Để anh cầm đồ giúp em”, Mặc Trì nói.
Tư Tồn đưa sách vở cho anh cầm. Lật giở cuốn vở thì thấy trên giấy viết
chi chít câu chuyện về cuộc đời của tám bậc kì tài thời Đường - Tống.
Chữ viết phần đầu còn ngay ngắn, nhưng hơn chục trang cuối chỗ thì như
rồng bay phượng múa, chỗ lại như yêu ma quỷ quái múa may loạn xạ.
“Đây là thành quả buổi tối tự học của em sao?”, Mặc Trì chỉ tay vào mấy trang chữ viết nguệch ngoạc.
“Không cần anh lo”, Tư Tồn mím môi nói. Tình thực, hồi nãy nói muốn lên lớp tự học buổi tối chẳng qua là hi vọng Mặc Trì sẽ gọi cô lại, nào ngờ anh
chẳng chịu gọi. Ngồi trong lớp học, không nhìn được ra ngoài, song tâm
trí lại không đậu vào trang sách, chỉ mải nghĩ xem không biết có phải
anh đã nổi giận rồi không, không chừng thậm chí đã bỏ về. Cô còn lòng dạ nào mà chép sách nữa đây?