Toàn bộ số băng nhạc còn lại Tư Tồn đã nộp hết cho người của Cục Công
thương, kế hoạch vừa mới khởi động của cô và Tịnh Nhiên cũng vì thế mà
“chết yểu”. Khi điểm lại “thành tích”, sau khi trừ đi tiền vốn và số
băng phải nộp cho người ta, chỉ trong vòng ba tuần ngắn ngủi, họ đã kiếm được một trăm bốn mươi
tệ.Con số này không hề nhỏ, tương đương với một tháng lương của Thị trưởng Mặc.
Tịnh Nhiên trở về Bắc Kinh sớm hơn dự định. Tư Tồn dùng số tiền bảy mươi tệ
được chia, mua một chiếc xe đạp nữ. Có xe rồi, hàng tuần cô có thể về
nhà thuận tiện hơn.
Ngày ngày cô luyện xe trong ngỗ, dù chân tay
trầy xước không ít nhưng vẫn rất hào hứng. Mặc Trì đứng trong ngõ nhìn
cô mà lòng xót xa.
Hồi còn bé, chính anh là người dạy Tịnh Nhiên
tập xe đạp. Lúc đó, Tịnh Nhiên chỉ cao tương đương với chiếc xe, nếu
ngồi lên yên xe thì chân không thể với tới bàn đạp. Cô bé Tịnh Nhiên chỉ còn cách vừa đứng vừa đạp, dáng điệu nghiêng nghiêng ngả ngả. Mặc Trì
ngồi ở ghế sau, vừa đẩy cho xe chạy, vừa giúp xe giữ thăng bằng. Hai anh em đi suốt cả một con ngõ, đi đến đâu tiếng cười rộn ràng theo tới đó.
Tịnh Nhiên chưa từng nếm mùi ngã xe mà đã học được cách đi xe. Bây giờ
đến lượt Tư Tồn, anh không thể ngồi ở yên sau đẩy xe giúp cô mà chỉ biết đứng giương mắt nhìn cô ngã thâm tím chân tay.
Tư Tồn không
ngừng tập luyện, cuối cùng cũng đi được tám mét rồi mười mét. Cảm hứng
dâng lên, cô liền tăng tốc độ, muốn ra đường lớn thể hiện thân thủ. Mặc
Trì chông nạng chạy theo sau, chẳng kịp nghĩ gì, chỉ biết hét lớn: “Em
quay lại đây cho anh!”
Trên đường lớn, người đông, ô tô nhiều, đi xe còn non nớt như Tư Tồn liệu có thể ứng phó được sao?
Tư Tồn đang hứng khởi thì nghe thấy đằng sau có tiếng hét, vội quay đầu
lại, chiếc xe mất thăng bằng, đâm sầm vào cột điện trong ngõ. Cô bị bật
nẩy ra rồi ngã lăn xuống đất.
“Ái dà!” Tư Tồn kêu lên tưởng kinh thiên động địa.
Mặc Trì phát hoảng lên, tim anh như muốn ngừng đập. Anh vứt cây nạng sang
một bên, lết nhanh về phía Tư Tồn. Chân anh không chịu được sự vận động
quá mạnh nên vừa đến được chỗ Tư Tồn, đầu gối đã đau ê ẩm. Anh ngã sõng
soài ra đất. Mặc Trì cố nén cơn đau, vội sà tới bên Tư Tồn dìu cô đứng
dậy, giữ cô dựa vào lòng mình: “Em sao rồi? Ngã đau lắm phải không?”
Tư Tồn sợ hãi lắc đầu. Cô bị ngã tối tăm mặt mày, đau không nói nổi. Mặc
Trì nén cơn đau đứng dậy dìu cô. Tư Tồn nghỉ một lúc rồi nghiến răng
phủi hết đất cát bẩn trên người mình, lại quay sang phủi giúp Mặc Trì.
Cô lườm anh: “Mình em ngã là đủ rồi, anh ngã theo em làm gì?” Anh vén
tay áo cô lên kiểm tra.
Cánh tay vốn trắng hồng như ngó sen lúc
này bị thâm tím cả khoảng lớn, có chỗ còn chảy máu. Tư Tồn động đậy khóe môi, cười nói: “Không sao đâu, hồi bé em chơi trốn tìm bị ngã vào
chuồng lợn còn thảm hơn thế này nhiều”.
Mặc Trì đang xót xa, nghe đến đó cũng không nén nổi mà phì cười. Hóa ra ngày trước, cô nhóc này cũng nghịch ngợm ra trò.
Tư Tồn giúp anh nhặt cây nạng, rồi ra dựng xe lên. Cô chỉ vào yên sau, nói: “Anh ngồi lên đây, em đưa anh về nhà”.
Dù đầu gối đang đau nhưng Mặc Trì vẫn ương bướng nói: “Không cần đâu, em cũng đang bị thương đó thôi, anh tự đi được”.
Tư Tồn cau mày, trợn mắt nhìn anh: “Em bảo anh ngồi thì anh cứ ngồi! Có phải em chưa từng đẩy anh bao giờ đâu?”
Mặc Trì nhìn cô vợ trẻ ngày càng bá đạo, bất lực lắc đầu rồi đành ngoan ngoãn ngồi lên xe.
Về đến nhà, lên tầng kiểm tra, Mặc Trì thấy Tư Tồn đã bị thương chỗ khớp
đầu gối, hai chân tê cứng, không sao co lại được, đành phải nằm ngủ
trong dáng cua bò. Mặc Trì đi tìm thùng thuốc, lấy ra nước muối, thuốc
tím, bông băng. Tư Tồn nằm trên giường toàn thân run bần bật.
“Ngồi dậy nào”, Mặc Trì bắt chước khẩu khí lúc nãy của Tư Tồn. Cô biết điều,
ngoan ngoãn ngồi bên mép giường. Mặc Trì kéo ghế lại, vén tay áo của cô
lên rồi dùng nước muối rửa sạch vết thương.
Tư Tồn xót quá, kêu
toáng cẵ lên: “Anh Mặc Trì tốt bụng ơi, không cần phải làm thế này đâu.
Em ra vòi nước dội một tí thì hai ngày sau sẽ khỏi luôn. Em bảo đảm
đấy”. Mặc Trì không để ý những gì cô nói, đợi vết thương sạch sẽ, anh
liền bôi thuốc tiêu viêm lên đó. Tư Tồn đau muốn nhảy dựng ỉên: “Anh Mặc Trì ơi, anh bôi thuốc còn đau hơn cả lúc bị ngã...”
“Băng bó xong sẽ không đau nữa”.
Mặc Trì mím môi lại, không dám nói gì nữa. Anh chăm chú nhìn vào vết thương của cô, hàng mi dài che khuất đôi mắt đen sâu thăm thẳm. Anh vừa bôi
thuốc vừa khẽ thổi nhè nhẹ vào vết thương. Luồng gió mát lành dễ chịu ấy khiến trái tim Tư Tồn rung lên, một cảm giác ngọt ngào dâng đầy, nỗi
đau đớn lúc trước hồ như hoàn toàn tiêu tan.
Băng bó cánh tay
xong, Mặc Trì liền nhẹ nhàng cởi áo ngoài của cô ra. Ông tay áo đã nát
bươm, một chiếc sơ mi hoa đang đẹp là thế, bây giờ chỉ còn nước vào
thùng rác. Hai tay Mặc Trì đặt lên đùi cô.
Tư Tồn rất tự nhiên vòng tay qua ôm cổ anh, đôi môi khẽ mấp máy, hai má đỏ ứng.
Mặc Trì kéo tay cô xuống: “Đang ban ngày ban mặt, em định làm gì? Anh còn phải bôi thuốc cho em đây này”.
Tư Tồn như chợt tĩnh giấc mộng, mới nhận ra mình đã quá chìm đắm trong sự
ấm áp mà Mặc Trì đem lại, đã bất giác “nghĩ lung tung”. Khuôn mặt cô
càng đỏ ửng, đầu cúi gằm xuống, thẹn thùng không dám nhìn anh.
Mặc Trì lại nhanh nhẹn tháo quần dài giúp cô. Đầu gối của cô vốn trắng như
tuyết, giờ điểm vào vết bầm dập, thâm tím, trông thật là thảm hại. Mặc
Trì thấy lòng đau nhói, mắt nhìn hai viên bông nhúng thẫm nước muôi
nhưng vẫn ngồi thần ra đó, không nỡ xoa lên đầu gối cô.
Tư Tồn
nhắm chặt mắt, hai tay bám lấy thành giường, trông bộ dạng giống như một kẻ tử tù đang chờ lên giàn giáo. Một lúc lâu sau vẫn không thấy động
tĩnh gì, cô mở mắt ra thì thấy Mặc Trì vẫn đang cầm nhíp gắp bông trong
tay.
Tư Tồn thở hắt ra, hoang mang hỏi: “Sao anh không lau nữa?”
Mặc Trì thổi nhè nhẹ vào chỗ vết thương, rồi dằn lòng, xát miếng bông thấm
nước muôi lên đó. Tư Tồn lại đau đớn rên rỉ. Cô đau đến mức chân tay
vung vẩy, đạp loạn cả lên. Một tay Mặc Trì nắm chắc bàn chân cô, tay còn lại nhanh chóng làm sạch vết thương.
Tư Tồn vừa xót vừa đau, vẫn không ngừng rên rỉ. Một lúc sau, Mặc Trì thấp giọng nói: “Băng bó xong rồi, em đừng kêu nữa”.
Tư Tồn im lặng, nhìn anh thu dọn thùng thuốc, rồi cúi xuống nhìn chân
mình. Hai đầu gối cô bị băng bó trắng toát, cứng đơ như cây cột buộc
ngựa.
“Mặc Trì...đau...”, Tư Tồn nũng nịu.
“Đáng đời, ai bảo em đâm vào cột điện?”, Mặc Trì ra vẻ bực bội đáp.
Tư Tồn ấm ức, lẩm bẩm: “Nếu không phải anh gọi em thì em có đâm vào cột điện được không?”
“Đúng, đều là do anh không tốt, anh đã hại em bị ngã”, Mặc Trì đột nhiên trở nên kích động, liền cao giọng.
Tư Tồn hoảng sợ tới mức nín thinh. Anh ấy làm sao thế nhỉ?
Mặc Trì thấy cô mắt chữ A, mồm chữ o nên dằn lòng đi về phía cửa sổ, quay lưng lại phía cô, không nói thêm gì nữa.
Tư Tồn ấm ức muốn chết. Cô đã ngã thành ra thế này rồi, anh không an ủi,
dỗ dành thì thôi, lại cáu kỉnh, nạt nộ cô. Âm ức trong lòng khiến tay
chân càng đau hơn, mắt cô đỏ hoe, nước mắt bắt đầu rơi lã chã.
Lúc Mặc Trì quay người lại thì đã thấy Tư Tồn đang khóc như mưa, anh dằn
lòng nói: “Tốt nhất sau này em không nên đi xe đạp nữa, nguy hiểm lắm”.
Tư Tồn hoảng quá, vội đứng dậy lớn tiếng nói: “Có gì mà nguy hiểm? Ngoài đường người ta đi đầy ra đó thôi!”
“Anh bảo không đi là không đi, ngoài đường có ai ngã xe như em không?”, Mặc Trì phản bác.
“Không phải tại em mới học sao?”, Tư Tồn cao giọng.
“Mới học đã ngã thế này rồi, học thêm mấy ngày không biết còn thế nào nữa”.
“Em muốn học đấy, có ngã cũng không cần anh bận tâm!”, Tư Tồn sợ không được tiếp tục đi xe, nói năng không còn giữ chừng mực gì nữa.
“Anh đã nói là em không được phép đi nữa, nghe chưa?” Cô đang đau thế này mà anh vẫn còn đấu khẩu với cô sao.
“Xe của em sao em không được phép đi? Anh là đồ bá quyền, đồ phát xít!” Tư
Tồn tức giận khiến cả khuôn mặt trắng bệch ra, càng nói càng không có
chừng mực.
“Anh phát xít hả?” Mặc Trì giận tím mặt, chỉ vào mũi
mình, nói không ra đầu ra đuôi. “Anh phát xít mà anh còn thương em sao?
Anh phát xít mà anh lại sợ em gặp nguy hiểm? Anh phát xít mà anh...” Anh giận tới mức run rẩy không nói ra lời nữa.
Thế rồi anh chìm vào
im lặng. Nói cho cùng, là do anh lo lắng cho sự an nguy của cô, thế mà
cô đã không cảm kích lại còn nói năng hồ đồ. Trong lòng Tư Tồn dâng lên
cảm giác hổ thẹn, cô ngại ngùng kéo cánh tay anh: “Mặc Trì tốt của
em...”
Mặc Trì vẫn đang bốc hỏa, liền đẩy cô ra: “Đừng có động vào phát xít!”
Tư Tồn làm bộ khoa trương, ôm lấy cánh tay, rồi ngã lăn ra đất: “Ai ui,
đau quá!” Vết thương ở chân va xuống sàn nhà, thật sự khiến cô đau chảy
nước mắt. Hai tay cô khua khua không biết nên che lấy chân hay bọc lấy
tay.
Mặc Trì vội quỳ xuống, đỡ cô dậy: “Đau ở đâu? Để anh xem nào”.
“Chỗ nào cũng đau...” Mặt Tư Tồn lấm lem nước mắt, nửa vì đau, nửa muốn nhõng nhẽo với Mặc Trì.
“Mau đứng dậy, đang bị thương đừng cử động nhiều”. Anh cẩn thận dìu Tư Tồn,
đồng thời cũng nương vào cô để đứng dậy. Anh cúi người xem xét vết băng
trên đầu gối cô, khi không thấy chảy máu mới thở phào nhẹ nhõm. “Là anh
không bảo vệ được em, anh thật vô dụng”, anh lí nhí nói.
Tư Tồn
mở to mắt, ngạc nhiên. Hóa ra, anh nổi giận không phải vì cô ngang ngạnh mà là anh đang tự trách mình không bảo vệ được cô. Cô vội vã níu tay
anh: “Em không đau đâu, không đau một tí nào luôn”. Để chứng minh cho
anh thấy, cô còn đứng dậy toan đá chân vào không khí.
Mặc Trì vội ngăn cô lại: “Em đừng cử động lung tung, vết thương sẽ khó lành lắm đấy”.
“Anh đừng lo! Da em dày lắm!” Đột nhiên nhớ ra lúc nãy Mặc Trì cũng bị ngã
theo, cô vội nói: “Để em xem anh có bị thương không nào”.
Mặc Trì lấy tay áp lên đầu gối: “Không cần xem, anh không sao cả”.
“Để em xem nào!” Tư Tồn vén ống quần của Mặc Trì lên, đầu gối anh cũng tím
bầm ra rồi, chân gần như đứng không vững, run lên bần bật. Trong đầu gối anh có gai xương, đi lại bình thường cũng còn thấy đau nữa là. Cô dìu
anh lên giường, lòng đau nhói song vẫn làm ra bộ thoải mái: “Chúng ta
đúng là một cặp trời sinh, đến ngã cũng rất ăn ý”.
Nỗi bực tức
trong lòng Mặc Trì lúc này hồ như tan biến hết, anh cười nói: “Em mau
khỏi đi, sắp khai giảng rồi, nếu em cứ đi như cua bò vào lớp học trông
sẽ xấu xí lắm”.
Tư Tồn mặt lem nước mắt, nhưng miệng thì toét ra cười: “Sao như thế được chứ, đi xa đạp rồi sẽ chẳng ai nhận ra nữa cả”.
“Em còn nuôi ý định đi xe nữa sao?” Hóa ra những gì anh nói với cô nãy giờ đều thành công cốc.
“Đương nhiên rồi!”, Tư Tồn bướng bỉnh đáp: “Khó khăn lắm mới học được, đương
nhiên phải đi rồi. Với lại, đạp xe từ nhà đến trường rất tiện. Em có thể về nhà ăn cơm tối hàng ngày, rồi quay lại trường tự học buổi tối”.
Mặc Trì đã thật sự bị cô làm cho cảm động. Hóa ra, tất cả những gì cô làm đều chỉ vì muô'n được ở bên anh nhiều hơn.
Nhưng anh vẫn không yên tâm chút nào: “Với khả năng đi xe bây giờ của em sao?”
“Tập nhiều rồi sẽ thành thạo chứ sao... A phải rồi, Mặc Trì, hồi trước anh có biết đi xe đạp không?”, Tư Tồn đột nhiên hỏi.
“Đương nhiên biết. Anh biết đi từ hồi tám tuổi cơ. Anh đi xe đạp của ba, cũng y như em bây giờ, ngã thâm tím chân tay, trên chân vẫn còn sẹo đây này”.
Mặc Trì chỉ cho cô xem, đầu gốì phải của anh quả nhiên vẫn còn một vết
sẹo mờ mờ to bằng đồng xu.
“Rồi anh có biết đi không?”
“Đương nhiên rồi”, Mặc Trì kiêu hãnh nói: “Anh chỉ học trong ba ngày là đi
thành thạo. Hồi học cấp hai, hàng ngày anh đạp xe đèo Tịnh Nhiên tới
trường tiểu học rồi mới quay lại trường học của anh”.
“Hì hì, anh học được, em cũng sẽ học được”.
“Nhưng chân em có thể để lại sẹo đấy”, Mặc Trì xót xa nói.
“Sẹo cũng mặc kệ”, Tư Tồn không thèm quan tâm: “Nếu có sẹo thì càng chứng tỏ chúng mình là một đôi trời sinh. Sau này nếu chẳng may thất lạc, có thể dựa vào vết sẹo để tìm lại nhau”. Tư Tồn lắc lư hai chân ra chiều đắc
ý.
“Vậy thì em phải chú Ỷ an toàn, lúc rẽ trái rẽ phải hay khi qua đường đều phải xuống dắt xe đấy nhé”.
“Hì hì, tức là anh đã đồng ý cho em đi xe phải không?”, Tư Tồn vui vẻ nói.
Mặc Trì gật đầu, nhưng trong lòng thầm than thở, lần nào tranh cãi Tư Tồn cũng thắng thế, anh lúc nào cũng phải thỏa hiệp.
“Ha ha... Anh đúng là chồng tốt của em!”, Tư Tồn vui vẻ nói, đột nhiên cô nhớ ra một việc lớn: “Em có thứ này muốn tặng anh”.
Cô lôi ra từ dưới gầm giường một chiếc hộp lớn rồi nói: “Anh mở ra xem đi”.
Đó là một đôi giày da màu đen được làm từ loại da cao cấp, màu sáng bóng.
Tư Tồn đắc ý nói: “Tiền bán băng cassette, em mua cho anh đôi giày này
trước tiên, số còn lại em dồn với tiền tiêu vặt tiết kiệm được để mua xe đạp”.
Mặc Trì cảm động vuốt ve đôi giày trên tay, chất da mềm
mại, đế giày chắc chắn, còn được xử lí đặc biệt để chống trơn trượt. Tư
Tồn nhấc chiếc giày bên phải lên, giúp Mặc Trì đi vào: “Anh thử xem có
dễ chịu không?”
“Dễ chịu lắm, những gì em mua anh đều cảm thấy dễ chịu”, Mặc Trì gật đầu nói.
“Nếu dễ chịu thì anh không được cởi ra đâu nhé. Hai ngày nữa em quay lại
trường rồi, ngày ngày anh phải đi đôi giày em mua tặng nhé. Lúc nào cũng phải nghĩ đến em, nhớ viết thư cho em mỗi ngày”. Tư Tồn không hề khách
khí: “bố trí” nhiệm vụ cụ thể cho Mặc Trì. Bình thường anh đều mua quà
cho cô, còn cô chỉ có thể viết tặng anh một bài thơ. Mặc Trì hồi âm lại
cũng viết thơ cho cô, thậm chí anh còn viết hay hơn rất nhiều. Hai năm
qua, những lá thư của họ đã tích đầy cả ngăn kéo, nhưng xem ra cả hai
vẫn chưa hề tỏ ra nhàm chán với cách trao đổi này.
Tư Tồn, theo
thói quen, cất chiếc giày trái mà Mặc Trì không đi tới vào tủ. Ớ nơi làm việc, Mặc Trì quen với một quân nhân tàn tật bị mất một chân phải. Cả
gia đình anh ta năm người phải sông dựa vào trợ cấp của Nhà nước, cuộc
sống vô cùng khó khăn. Cỡ chân của người đó cũng tương tự cỡ chân của
anh nên Mặc Trì thường dặn Tư Tồn cất chiếc giày anh không đi đến vào tủ để mỗi năm gửi cho người đó một lần.
Nhưng lần này, khi thấy Tư
Tồn định cất chiếc giày trái, anh liền ngăn cô lại. Anh cầm chiếc giày
lên rồi nâng niu đặt trở lại hộp. “Cái này không đem cho được, anh sẽ
giữ lại”.
Tư Tồn ngạc nhiên tròn miệng. “Giày của vợ tặng, anh
không nỡ đem cho người khác, không dùng đến cũng cứ để đó ngắm”, Mặc Trì nói.
Lần này Tư Tồn phản ứng tức thì, cô nói: “Ai bảo không dùng đến nào? Em đọc sách thấy người ta nói, sau này khoa học phát triển,
anh có thể lắp chân giả. Lắp chân giả rồi sẽ đi lại được như người bình
thường, đến lúc đó chắc chắn sẽ dùng tới chiếc giày này”.
Mặc Trì khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Mấy ngày sau, Tư Tồn đạp xe tới trường tham dự buổi lễ khai giảng. Quả
thực, chiếc xe đạp nữ hiệu chim bồ câu của cô rất chắc chắn, sáng bóng
như mới.
Tư Tồn đã bước vào học kì hai của năm học thứ ba. Cuộc
sống ở trường đại học đã trôi qua quá nửa, các cô gái phòng 302 đều trở
nên trưởng thành hơn. Trong các cuộc nói chuyện, họ bắt đầu quan tâm đến định hướng công việc sau ngày tốt nghiệp.
Mỗi người đều có một
ước vọng riêng. Ước mơ của Vu Tiểu Xuân là được trở về thủ đô Bắc Kinh.
Trương Kế Phương và Đổng Lệ Bình hi vọng được ở lại thành phố" X, nhưng
bạn trai của họ cùng ở Thẩm Dương nên mỗi khi nhắc đến vấn đề này, họ
đều thấy tiến thoái lưỡng nan. Lưu Anh nói chắc như đinh đóng cột rằng
mình sẽ quay lại Tân Cương. Gia đình chị đang ở đó chờ ngày chị trở về,
chị không có lựa chọn nào khác. Tô Hồng Mai trở lại kí túc sau kì nghỉ
hè nhưng không còn tham gia những buổi vũ hội, cũng không nói chuyện với mọi người. Cô ta tự nhốt mình trong màn, ngồi thần người ra, chẳng biết đang nghĩ ngợi điều gì.
Trên đường tới giảng đường tự học, Vu
Tiểu Xuân nói Tô Hồng Mai đang thất tình, thế nhưng tâm tư của Tư Tồn
đều đặt cả vào sách vở, cô chỉ vu vơ nói: “Không có chuyện đó đâu”.
“Mình nghe mấy người bên Khoa Địa chất kể lại, cô ta với Giang Thiên Nam đã
chia tay rồi, vì cái tên họ Giang kia không chịu nổi tính khí tiểu thư
của Tô Hồng Mai. Nên nhớ, Giang Thiên Nam cũng thuộc hàng con ông cháu
cha, đời nào hắn chịu thuận theo ý cô ta”, Vu Tiểu Xuân tiếp tục nói
thao thao.
“Ừ”. Tư Tồn đáp lại nhưng tâm tư dường như đang bay bổng ở tận đâu.
Đột nhiên, Vu Tiểu Xuân đứng lại, nghiêm túc nhìn Tư Tồn hỏi: “Tư Tồn,
chúng mình chơi thân đã mấy năm nay rồi, hãy khai thật với mình đi, cậu
có bạn trai chưa?”
“Hả?”, Tư Tồn dừng bước, không biết nên trả lời ra sao.
“Cuối tuần nào cậu cũng về nhà thăm người thân. Người đàn ông đó có phải là bạn trai cậu không?”
“Anh ấy là...”, Tư Tồn đỏ mặt đang định khai thật thì đột nhiên phía sau có người gọi cô.
Tư Tồn quay đầu lại, thấy một nam sinh mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn đang chạy
về phía mình. Nam sinh đó vui vẻ nói: “Chung Tư Tồn! Từ xa đã nhận ra em rồi!”
“Lưu Trí Hạo!”, Tư Tồn cũng nhận ra người đó là đàn anh
khóa trên. Sau khi tốt nghiệp, Lưu Trí Hạo tới học nghiên cứu sinh ở một trường sư phạm, cũng coi như được nở mày nở mặt. Anh ta và Tư Tồn tuy
cùng tự học với nhau vài lần nhưng xét về quan hệ cá nhân thì không lấy
gì làm sâu sắc. Nếu không có lần gặp gỡ này, cô gần như đã quên mất mình từng quen biết vị đàn anh đang đứng trước mặt đây. “Năm nay anh đã tốt
nghiệp chưa?”, cô vui vẻ hỏi.
“Tôi tốt nghiệp rồi! Lưu Trí Hạo đắc ý nói: “Tôi được điều về Đại học Phương Bắc, giảng dạy môn Văn học hiện đại”.
“Ô, kì này bọn em sẽ học môn đó. Anh là thầy của bọn em rồi”.
Lưu Trí Hạo mỉm cười gật đầu. Anh đeo một cặp kính lớn, trông già dặn hơn
trước rất nhiều. “Ngoài nhiệm vụ giảng dạy, tôi còn phụ trách đoàn thể.
Buổi liên hoan đón sinh viên mới của trường cũng do tôi tổ chức. Tư Tồn, em văn hay chữ tốt, có thể tham gia viết bài cho Đoàn ủy được không?”
“Được thôi ạ!”, Tư Tồn không nghĩ ngợi gì mà nhanh nhảu đồng ý. Từ trước tới
giờ, cô luôn sợ lãnh đạo và giáo viên nên tuyệt đối phục tùng vô điều
kiện lời họ nói.
“Buổi liên hoan sẽ diễn ra vào thứ Sáu, nên hàng ngày em dành thời gian từ bốn giờ chiều đến tám giờ tối nhé”.
Buổi chiều sau khi tan học, Tư Tồn đến trung tâm hoạt động đúng giờ. Trong
cuộc họp đầu tiên, Lưu Trí Hạo ấn định lịch trình của buổi liên hoan.
Vừa mới bước vào thập niên 80, diện mạo của trường đại học đã có rất
nhiều thay đổi. Sau cuộc họp lần thứ mười một của B.C.H Trung ương, tư
tưởng của sinh viên đại học trở nên cởi mở hơn, mọi người nhanh chóng
bắt nhịp với trào lưu cải cách mở cửa. Buổi liên hoan lần này sẽ có rất
nhiều tiết mục phong phú như kịch ngắn, kịch câm, độc xướng, tiểu hợp
xướng, thậm chí cả đàn violon và piano đều được đưa lên sân khấu để thể
hiện một cách toàn diện cuộc sông đa màu, đa diện trong trường đại học.
Tư Tồn phụ trách công tác văn nghệ của buổi liên hoan. Cô bỏ ra ba ngày
sáng tác một vở kịch ngắn về vấn đề giải phóng tư tưởng cho sinh viên.
Sau khi kịch bản được thông qua, diễn viên bắt đầu hỏa tốc tập luyện.
Còn Tư Tồn lại bắt tay vào công việc mới: viết lời mở đầu, kết thúc và
lời dẫn dựa theo trình tự các tiết mục.
Lưu Trí Hạo đưa ra một ý
kiến táo bạo, biến tiết mục cuối cùng của buổi liên hoan thành vũ hội.
Mọi người sẽ nhảy múa đón chào lóp sinh viên mới trong tiếng nhạc vui
tươi. Y kiến này được đông đảo sinh viên nhiệt tình ủng hộ. Riêng Tư Tồn lại bồi hồi nhớ đến lỗi phạt vì tham gia buổi vũ hội lần trước. Nhà
trường bây giờ chủ động tổ chức vũ hội cho sinh viên, bất giác trong
lòng cô dâng lên một niềm vui nho nhỏ. Tuy lỗi phạt của cô vẫn chưa được gỡ bỏ những động thái của trường cũng khiến cô được an ủi phần nào.
Tư Tồn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. Cô giao lại bản thảo dẫn chương
trình cho Lưu Trí Hạo. Lưu Trí Hạo xem xong nói: “Đúng là tôi đã không
nhìn nhầm người, em thật nhanh nhẹn. Bây giờ em đi tìm bạn dẫn chương
trình, khớp lời thoại rồi dựa vào đặc điểm ngôn ngữ của người ta để
chỉnh lại cho trôi chảy là được”.
Tư Tồn gật đầu hỏi: “Người dẫn chương trình ở đâu ạ?”
Lưu Trí Hạo giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Sắp đến giờ rồi, chúng ta chờ cậu ấy thêm năm phút nữa nhé”. Vừa ngẩng đầu nhìn lên thì Lưu Chí Hạo liền vẫy tay gọi: “Giang Thiên Nam, ra đây đi!”
“Anh ta đến đây làm gì? Hai ngày nữa vũ hội mới bắt đầu cơ mà?”, Tư Tồn giật mình tự hỏi.
Lưu Trí Hạo kéo Giang Thiên Nam lại, cười nói: “Hai người làm quen với nhau đi, đây chính là người sẽ dẫn chương trình cho buổi liên hoan lần này,
Giang Thiên Nam của Khoa Địa chất Còn đây là Tư Tồn, Khoa Trung văn,
người phụ trách nội dung chương trình. Tiểu Giang, lát nữa cậu cùng Tư
Tồn ra đằng kia khớp lời nhé”.
Tay vẫn đút túi quần, Giang Thiên Nam nói: “Không cần làm quen, bọn em thân nhau lắm rồi”.
“Không phải thân nhau, chỉ là quen biết sơ sơ thôi”, Tư Tồn vội chữa lại.
Giang Thiên Nam nhếch miệng cười nhạt rồi rút ra một bao thuốc lá, đưa cho Lưu Trí Hạo.
“Tôi không hút thuốc”, Lưu Trí Hạo nói.
Giang Thiên Nam tự rút một điếu rồi châm lửa. “Đưa lời đây để tôi xem”. Anh
ta giằng lấy tờ giấy trong tay Tư Tồn, chạy mất hút về phía hậu đài.
“Cậu ta tính cách như thế đó nhưng kì thực rất có tài, ca hát nhảy múa đều
giỏi, lại rất dạn dĩ. Buổi liên hoan có tới hàng ngàn khán giả nên phải
dùng người có khả năng làm nóng hội trường như cậu ta”, Lưu Trí Hạo nói.
Tư Tồn cảm thấy mất hết cả hứng thú. Viết xong phần nội dung chương trình, công việc của cô coi như đã hoàn thành. Hôm nay vẫn còn sớm, cô muốn
đạp xe về nhà cùng Mặc Trì dùng bữa tối. “Không có việc gì nữa, em xin
phép về trước”, cô nói.
“Vội gì chứ? Lát nữa em còn phải khớp lời với Giang Thiên Nam nữa. Chỗ nào cậu ta nói không thuận thì em giúp cậu ta sửa lại. Những người như thế tuy nói năng lưu loát song ngôn ngữ
chưa chắc đã ổn”.
“Được thôi ạ”, Tư Tồn nghe lời thầy liền chạy tới hậu đài tìm Giang Thiên Nam.
Giang Thiên Nam đang ngồi ở một góc trong hậu đài, miệng ngậm điếu thuốc, mắt đọc bản thảo. Tư Tồn đi đến chỗ cách anh ta tầm một mét rồi gọi: “Lời
dẫn có vấn đề gì không? Không có vâ'n đề gì thì tôi xin phép đi về
trước”.
Giang Thiên Nam nheo mắt nhìn bản thảo, rồi đưa mắt liếc
nhìn Tư Tồn một cái: “Tôi còn đang xem, thấy cũng không đến nỗi, chỉ cần chỉnh lại một chút cho hợp với khẩu ngữ là được”.
“Đến lúc dẫn,
anh tự điều chỉnh theo lối khẩu ngữ của mình không được sao? Có ai bắt
anh đọc nguyên xi từng câu đâu?”, Tư Tồn đáp.
“Cũng được”, Giang Thiên Nam gật gù đáp. Tàn thuốc rơi xuốhg đất theo cái gật đầu của anh ta.
Tư Tồn như trút được gánh nặng, liền quay người bước đi. Giang Thiên Nam nheo mắt nhìn theo bóng cô dần khuất hẳn.
Anh ta hít nốt hơi thuốc, vứt đầu lọc ra nền rồi rê đế giày dập tắt.
Lấy xe ra khỏi trường học rồi, Tư Tồn đạp vun vút như tên bay. Từ hồi có xe đạp, mỗi tuần cô đều về nhà hai lần, đương nhiên là ngoại trừ tối thứ
Bảy. Những buổi khác cô phải quay lại trường ngay sau bữa tối, trước khi kí túc xá tắt đèn.
Cô khe khẽ cất tiếng hát. Trước kia, cô phải
đi hết hơn nửa tiếng mới về đến nhà, nhưng bây giờ chỉ cần mười lăm
phút. Tư Tồn không khỏi tự ngưỡng mộ mình, nếu không phải cô kiên trì
đòi học đi xe đạp thì làm sao cô với Mặc Trì có nhiều cơ hội gặp nhau
như vậy.
Về đến cổng nhà họ Mặc, Tư Tồn cứ ngồi nguyên trên xe,
lấy chân đẩy cửa đi vào, sau đó nhảy chân sá.o về phòng ngủ, nhưng không thấy Mặc Trì ở trong đó. Cô mím môi, quyết định sang thư phòng tìm anh.
Mặc Trì đang viết chữ, thấy Tư Tồn về, mắt anh sáng lên lấp lánh nhưng tay vẫn không rời bút. “Sao hôm nay em lại về?”, anh hỏi.
“Vì nhớ anh đấy!” Tư Tồn đến bên Mặc Trì, nhìn anh viết chữ. Anh đang đứng
bên bàn làm việc lớn, nách kẹp chặt cây nạng, viết chữ theo lối Thảo
thư, nét bút như phượng múa rồng bay. Mặc Trì đã từng dạy Tư Tồn viết
chữ theo lối Chính Khải, nhưng chưa từng biểu diễn viết Thảo thư trước
mặt cô. Tư Tồn ngớ người ra, chăm chú nhìn theo từng nét bút của Mặc
Trì, cố đoán xem anh đang viết gì. Tuy không nhận được hết mặt chữ nhưng cô nhận ra anh đang viết bài thơ Gửi cây sồi của nữ thi sĩ Thư Đình.
“Nếu như em yêu anh Tuyệt đối không giống dây hoa lăng tiêu kia Bám vào cành cao của anh để huyênh hoang Củng không học đấm chim ngốc nghếch sỉ tình Vì bóng râm ha mà suốt ngày lặp lại bản tình ca đơn điệu”.
Gửi
cây sồi là bài thơ mà cả cô và Mặc Trì đều vô cùng yêu thích. Hồi đầu,
cô chép lại bài thơ này từ báo trường rồi gửi về cho Mặc Trì. Mặc Trì
viết trong thư rằng, nội dung bài thơ này chính là nói về tình yêu của
họ. Tình yêu của họ không phải là sự thương hại, đó là chung vai sát
cánh, cùng trên một con thuyền bất kể mưa to gió lớn.
Từ đó, Tư
Tồn càng yêu thích bài thơ này hơn. Càng đọc cô càng cảm thấy nhân vật
chính mà Thư Đình viết trong đó chính là cô và Mặc Trì. Anh giống như
một cây sồi cao lớn, có sức hấp dẫn, có chiều sâu, còn cô giô"ng như một cây bông yên tĩnh, dịu dàng, kiên định đứng bên cạnh anh, cùng anh đối
mặt với mưa gió bão bùng, tâm đồng ý hợp.
Tư Tồn tiếp tục khẽ
khàng nhẩm đọc theo nét bút của Mặc Trì. “Chúng ta cùng nhau gánh vác
gió lạnh, phong ba, sấm sét. Chúng ta cùng nhau chia sẻ sương mù, ban
mai, cầu vồng tưởng như vĩnh viễn chia li nhưng lại cả đời bên cạnh đấy
mới là tình yêu vĩ đại kiên trinh chính là đây không chỉ yêu bờ vai rộng lớn của anh còn yêu lòng kiên định của anh, vùng đất dưới chân anh”.
Tới lúc Tư Tồn đọc xong câu cuối cùng, Mặc Trì cũng đã hoàn thành tác phẩm
thư pháp của mình. Anh rửa sạch bút rồi gác sang một bên. Tư Tồn lập tức bám vào vai anh, nũng nịu: “Anh viết Thảo thư đẹp thế mà không chịu dạy em gì cả”.
“Em còn dám nói anh à? Đến những đường nét cơ bản em cũng không chịu học hành tử tế thì viết Thảo thư thế nào được?”
“Lần trước, người khen em viết đẹp chính là anh còn gì”, Tư Tồn bĩu môi nói.
“Chữ của em chỉ đẹp nếu đem so sánh với những người bình thường, còn nếu là
thư pháp thì...”, Mặc Trì cố ý dài mặt ra: “vẫn còn xa vời lắm”.
“Đằng nào chúng ta cũng còn rất nhiều thời gian. Anh từ từ dạy em, em sẽ dần
dần luyện”, Tư Tồn cười hì hì nói. Đợi khi chữ đã khô, cô cuốn bức thư
pháp lại: “Bây giờ cái này thuộc về em. Sau này em sẽ đóng khung treo
trên đầu giường mình”.
“Nếu người ta hỏi ai viết thì em trả lời sao?”
“Em nói là chồng em viết”, Tư Tồn trả lời không chút do dự. Mặc Trì vô cùng ngạc nhiên hỏi lại: “Em không nói là người thân nữa sao?”
“Chồng thì cũng là người thân chứ sao. Chồng là người thân nhất luôn”. Tư Tồn
không cố ý giấu giếm chuyện cô đã kết hôn, nhưng cũng không có cơ hội
tiết lộ với các bạn cùng phòng. Thấy tuổi cô còn nhỏ, bạn học nghiễm
nhiên đều cho rằng cô vẫn độc thân, nên chưa bao giờ có ai hỏi cô về
chuyện này.
Mặc Trì vuốt mái tóc cô nói: “Em đói rồi phải không?
Để xem hôm nay cô giúp việc làm món gì, nếu không đủ anh sẽ bảo cô nấu
thêm”.
“Có gì thì ăn nấy. Anh đừng động đậy, để em dựa vào anh
một lúc”. Cô vùi đầu vào lòng anh, hít hà cái mùi vị luôn khiến cô cảm
thấy an lòng.
Họ cùng nhau dùng bữa tối. Khi màn đêm buông xuống, Mặc Trì nói: “Để anh đưa em về trường”.
“Không cần đâu, tự em đi xe về được”.
“Trời tối rồi, anh không yên tâm”. Mặc Trì không để cô nói thêm liền lên tầng thay quần áo, xỏ chân vào đôi giày được cô mua tặng.
“Vậy để em đèo anh nhé”.
“Vừa mới biết đi xe chưa được bao lâu đã đòi chở người. Em cứ để xe ở nhà,
cuối tuần ngồi xe buýt về, sáng thứ Hai tuần sau lại đạp xe đến trường”.
Mặc Trì và Tư Tồn chung vai bước trên đường, chầm chậm đi tới trường học.
Lúc này, đèn điện trong giảng đường vẫn sáng trưng, Mặc Trì nói: “Em mau vào trong đi, còn kịp một tiết tự học buổi tối' đấy”.
“Đường xa như thế, anh có mệt không? Hay anh vào phòng học của chúng em nghĩ một lúc rồi hãy về”.
“Không cần”. Mặc Trì xua xua tay, ý bảo cô hãy mau vào trường. Khi bóng cô đã
mất hút vào bóng đêm rồi, anh mới quay gót trở về nhà.
Tư Tồn về
kí túc xá, lấy cốc nước và sách vở. Buổi tự học ở trường cô thường kết
thúc lúc mười giờ tối. Bây giờ mới chín giờ, cô còn một tiếng đồng hồ
đọc sách. Cô vội vội vàng vàng chạy tới giảng đường tự học, bỗng đứng
sững lại vì bị một người chặn trước mặt.
“Giang Thiên Nam”, Tư Tồn kêu lên thất thanh.
“Tôi đã ở đây đợi em cả buổi tối rồi”, Giang Thiên Nam nói.
“Anh đợi tôi làm gì? Bản thảo lời dẫn có gì phải sửa sao?”, Tư Tồn giống như một con nhím đang xù lông tự vệ trước anh ta.
Giang Thiên Nam giữ chặt lấy cánh tay cô, hạ thấp giọng: “Tư Tồn, em không ngốc, em biết tôi thích em, đúng không?”
“Buông tôi ra!”, Tư Tồn vùng vẫy kêu lên: “Anh là bạn trai của Tô Hồng Mai kia mà”.
“Anh và cô ta đã chia tay rồi!”, Giang Thiên Nam lớn tiếng nói.
“Không liên quan tới tôi”, Tư Tồn quay người bỏ đi.
“Đúng là không liên quan gì tới em”, Giang Thiên Nam đuổi theo cô: “Nhưng anh hiểu rõ lòng mình, người anh thích chính là em. Anh thừa nhận, lần
trước là anh đã thiếu kiên nhẫn mới lựa chọn sai lầm. Lần này, anh nhất
định phải theo đuổi em”.
Tư Tồn đứng lại, nhìn thẳng vào mắt anh
ta rồi nói rõ ràng từng chữ một: “Giang Thiên Nam, tôi nói cho anh biết, không thể được!”
“Chẳng có gì là không thể được cả. Anh sẽ khiến em phải yêu anh”, Giang Thiên Nam vẫn không chịu nản lòng.
“Không thể được!”, Tư Tồn lắc đầu nói
“Lí do là gì?”, Giang Thiên Nam gắt lên.
“Lí do chính là...”, Tư Tồn dừng lại giây lát rồi hạ quyết tâm nói ra sự thật hòng khiến anh ta từ bỏ: “Tôi đã kết hôn rồi!”
Giang Thiên Nam cười phì ra: “Tư Tồn, em trẻ con thật. Sao có thể bịa ra một lí do ngớ ngẩn như thế?”
“Tin hay không tùy anh”, Tư Tồn đã mất hết kiên nhẫn.
“Lần này anh quyết không từ bỏ!”, Giang Thiên Nam kiên định nói
Hôm sau, để tránh mặt Giang Thiên Nam, Tư Tồn không đến hội trường tham gia buổi tổng duyệt cuối cùng.
Buổi liên hoan diễn ra vào chiều thứ Bảy. Tư Tồn vốn đã dự tính trong đầu sẽ trốn về nhà thăm Mặc Trì, cùng anh tận hưởng ngày Chủ nhật ngọt ngào.
Ai ngờ, lúc ăn trưa, cô gặp Lưu Trí Hạo. Thầy giáo Lưu dặn cô buổi chiều đến hội trường sớm một chút để giúp đỡ mọi người. Tư Tồn đành miễn
cưỡng nhận lời.
Hội trường được trang trí ngập tràn màu sắc với
ánh đèn rực rỡ. Trên sân khấu có treo bảng chữ lớn “Hoan nghênh các bạn
sinh viên khóa mới”.
Tư Tồn bận rộn cuống cuồng, nào là bê chậu
hoa, treo biểu ngữ rồi kê bàn ghế. Phía sau sân khấu các diễn viên đang
khẩn trương hóa trang, còn người dẫn chương trình Giang Thiên Nam đứng ở một góc sân khấu, nhắm mắt học thuộc lời dẫn. Khuôn mặt anh ta chẳng có vẻ gì là hồi hộp, thậm chí còn tỏ ra thảnh thơi như không.
Bài
“Hành khúc vận động viên” đang được mở để cổ vũ khí thế của mọi người.
Đúng ba giờ, sinh viên lần lượt bước vào hội trường và không ngớt lời
cảm thản vì khung cảnh tráng lệ trước mắt. Tư Tồn xếp ghế xong liền chọn cho mình một vị trí. Cô không muốn xem gì khác ngoài vở diễn ngắn do
chính mình viết kịch bản.
Thời gian đã đến, tiếng nhạc vụt tắt,
các bạn sinh viên đều im lặng. Bức màn sân ktmu từ từ được vén lên, ánh
đèn tụ vào vị trí trung tâm nơi một nam sinh viên đang đứng. Anh ta mặc
một bộ vest màu chàm cùng chiếc áo sơ mi trắng bên trong, sự thanh nhã
làm tất cả mọi người phải chú ý. Nam sinh đó khẽ mỉm cười, xúc động cầm
micro lên: “Cùng với nhịp bước của thời gian, chúng ta tiến vào thập kỉ
80 tràn trề nhựa sống. Từ khóa sinh viên đầu tiên của trường cho tới
khóa sinh viên đầu tiên của thập niên 80, chúng ta đều là những đứa con
được hưởng ưu đãi lớn của thời đại. Hôm nay, trong hội trường của Đại
học Phương Bắc, vì tương lai tốt đẹp của Tổ Quốc chúng ta, vì thập niên
80 dồi dào sức sống, vì tương lai huy hoàng của thế hệ trẻ, mọi người
cùng nhau tụ họp tại đây. Bây giờ, tôi xin tuyên bô", lễ đón chào khóa
sinh viên năm 1980 của Đại học Phương Bắc xin được bắt đầu”.
Khuôn mặt Tư Tồn nóng bừng, tim đập thình thịch. Lời mở đầu này do chính cô
viết ra, nên cô có cảm giác như mình đang đứng trên sân khấu chủ trì
chương trình vậy. Sinh viên phía dưới vỗ tay rầm rầm, Giang Thiên Nam
ung dung nhìn xuống sân khấu, lần lượt giới thiệu các vị lãnh đạo trong
trường và thầy trò các khoa tới tham dự chương trình.
Trên sân
khấu tuy chỉ có mình Giang Thiên Nam nhưng anh ta vẫn tỏ ra rất điềm
tĩnh, bao quát cả hội trường trong tầm mắt mình. Tiếp theo, anh ta gần
như quên hết những nội dung mà Tư Tồn đã viết sẵn, để cho khả năng ăn
nói lưu loát thường ngày được tự do bung nở: “Chúng tôi đã tổ chức buổi
liên hoan đặc biệt này để chào mừng sự gia nhập của các bạn tân sinh
viên, đồng thời cũng là thể hiện tinh thần của chúng tôi - thế hệ sinh
viên đầu tiên sau ngày khôi phục kì thi đại học. Sau đây, xin mời các
bạn thưởng thức tiết mục: “Cuộc sống ngập tràn ánh sáng”.
Tư Tồn
phải thừa nhận lời lẽ của Giang Thiên Nam không quá công thức mà ngày
càng sinh động, tự nhiên hơn. Vở kịch ngắn do cô sáng tác được sắp xếp
vào gần cuối chương trình. Vở kịch này có tình tiết phong phú, nội dung
chân thực nhưng chỉ thu được vài tiếng vỗ tay khiến cô hơi thất vọng.
Trong lòng Tư Tồn cảm thấy không phục, cô muốn lén trốn về nhà tìm Mặc Trì,
để anh đánh giá xem, rốt cuộc cô viết không tốt hay là khán giả không
biết thưởng thức.
Không khí trong hội trường không biết đã thay
đổi từ lúc nào, từ yên tĩnh trang nghiêm chuyển sang sôi động, hứng
khởi. Giang Thiên Nam vẫn đang đứng trên sân khấu: “Sau đây, chúng ta sẽ bước vào phần cuối của buổi liên hoan hôm nay”.
Dưới sân khấu,
tiếng vỗ tay vang lên rào rào. Phần lớn sinh viên ngồi ở dưới đều hào
hứng, song đồng thời chân tay lại lúng túng chưa biết làm sao. Suy cho
cùng, số sinh viên biết khiêu vũ vẫn là thiểu số.
Quả nhiên
Giang Thiên Nam là thiên tài sân khấu. Anh ta tự mình biểu diễn làm mẫu
để khuấy động bầu không khí. Anh ta nhảy theo giai điệu bản nhạc, dưới
sân khâ'u đồng loạt vang lên hết tràng hoan hô này đến tràng hoan hô
khác.
Đột nhiên, Giang Thiên Nam bước ra khỏi sân khâu khiến mọi
người đều lấy làm kinh ngạc. Anh ta bước đi theo kiểu ba lê xuống phía
dưới hội trường rồi chìa tay về phía Tư Tồn. Lúc này, đang mải nghĩ cách làm thế nào để lẩn về, cô giật mình trước tình huống bất ngờ, không
hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa.
Giang Thiên Nam lại chìa tay về phía cô, Tư Tồn nghe thấy tiếng hoan hô, tiếng la hét, thậm chí có
tiếng ai đó đang huýt sáo. Cuối cùng, cô cũng hiểu ra, Giang Thiên Nam
đang mời cô khiêu vũ.
Tư Tồn lắc đầu rồi trốn về phía sau. Giang
Thiên Nam không nản lòng, vòng ra phía sau cô rồi giơ cao hai tay lên
theo tiếng nhạc, làm động tác mời khiêu vũ. Tư Tồn thấy mọi ánh mắt đang đổ dồn vào mình. Vu Tiểu Xuân và Lưu Trí Hạo đều đẩy cô ra. Tư Tồn
nghiến chặt răng, miễn cưỡng theo Giang Thiên Nam bước lên sân khấu.
Tư Tồn chưa từng bị nhiều cặp mắt cùng chú ý đến vậy, cô căng thẳng tới
mức chân tay cứng đờ ra, vốn dĩ cũng đâu biết khiêu vũ. Nom cô lúc này
chẳng khác nào một chú bù nhìn, chỉ biết ngẩn người chìa tay ra. Giang
Thiên Nam sáng ý nghĩ ra một cách, anh ta kéo tay cô lên rồi nhảy múa
vòng quanh cô. Tư Tồn trở thành một “đạo cụ” xinh đẹp, không cần động
đậy cũng tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Khán giả dưới sân khấu chia làm hai
phe: những sinh viên ngại không muốn tham gia đều lần lượt chủ động rút
lui khỏi hội trường; những người còn lại bạo dạn bắt chước theo, thậm
chí có người còn xông lên sân khấu, vây quanh Giang Thiên Nam và Tư Tồn, nhảy múa tưng bừng.
Người lên sân khấu mỗi lúc một đông, Giang
Thiên Nam và Tư Tồn bị đẩy ra khỏi trung tâm. Tư Tồn căng thẳng tới mức
cánh mũi toát đầy mồ hôi. Giang Thiên Nam đưa tay ra lau giúp cô, cưòi
nói: “Chúng ta thật sự là cặp đôi ăn ý, em xem mọi người vui vẻ chưa
kìa”.
Tư Tồn làm bộ vuốt lại tóc để chặn tay Giang Thiên Nam lại. Họ bị đám người đang hăng say khiêu vũ đẩy ra xa. Thừa cơ hội đó, trong nháy mắt Tư Tồn chạy thoát khỏi sân khấu.
Tư Tồn đi thẳng về kí
túc, không ngờ mọi người đều ở trong phòng. Sau lần phải vào đồn cảnh
sát, các cô gái của phòng 302 đều cùng chung một nỗi sợ, phàm là những
thứ liên quan tới nhảy múa thì tránh càng xa càng tốt Tư Tồn im lặng
trèo lên giường của mình, cùng lúc đó, Tô Hồng Mai nhảy ra khỏi giường,
đạp cửa ra ngoài.
Vu Tiểu Xuân đang nằm trên giường đọc sách,
nhìn thấy cảnh ấy, liền vỗ vỗ vào thành giường của Tư Tồn nói: “Tô Hồng
Mai lên cơn ghen rồi”.
Tư Tồn đang có tâm sự nên cũng chẳng mấy bận tâm.
Đổng Lệ Bình đột nhiên trèo lên giường Tư Tồn hỏi: “Tư Tồn, có phải Giang Thiên Nam lại theo đuổi cậu không?”
“Giang Thiên Nam đẹp trai, gia cảnh lại tốt. Ba anh ta là đồng nghiệp của ba
Tô Hồng Mai, đều là cán bộ cả. Tuy nhiên, anh ta trông không đẹp trai
bằng ông anh họ của cậu, tiếc là anh ấy ỉại chỉ có một chân”, Vu Tiểu
Xuân nói.
Tư Tồn khẽ mấp máy môi. “Tư Tồn, cậu xứng đôi với Giang Thiên Nam hơn Tô Hồng Mai đấy”, Vu Tiểu Xuân nói tiếp.
Tư Tồn trùm chăn kín đầu, bực bội ỉăn qua lăn lại trên giường. Kế hoạch
của cô thế là bị đảo lộn hoàn toàn. Cô vốn dĩ định về nhà vào buổi
chiều, kết quả lại bị buổi liên hoan làm vướng chân, đến bây giờ vẫn còn ở trong kí túc. Huô'ng hồ, lúc này, cô cũng chẳng còn tâm trạng nào mà
về nhà, cũng không biết nên đối diện với Mặc Trì thế nào. Việc người đàn ông khác theo đuổi mình không khỏi khiến cô cảm thấy có lỗi vối chồng.
Mặc Trì từ khi tự đứng dậy được, chiều thứ Bảy tuần nào cũng đứng ở ngõ nhỏ đợi Tư Tồn về. Mấy hôm trước, xe đạp của cô bị nổ lốp, phải dắt xe rất
lâu mới về tới nhà. Vừa vào đến ngõ, cô đã thấy Mặc Trì chống nạng đứng
đó. Hóa ra, anh vẫn luôn đợi cô.
Nghĩ tới đây, Tư Tồn choàng dậy. Bất kể xảy ra chuyện gì cô cũng phải về nhà, về bên cạnh người mà cô
yêu nhất. Mặc Trì chắc chắn sẽ nghĩ cách giúp cô. Tư Tồn lại cảm thấy
toàn thân tràn đầy năng lượng. Sau khi thay giặt quần áo xong, cô liền
chạy thẳng ra ngoài.
Lúc này đã gần mười giờ, bảo vệ chuẩn bị đóng cửa kí túc. Tư Tồn vội vã leo lên xe đạp, phóng như bay về nhà.
Đường phố tối và im ắng, cô chỉ nghe thấy tiếng gió thổi ào ào bên tai. Để
tiết kiệm thời gian, Tư Tồn đi con đường tắt không có đèn đường. Anh
trăng sáng phản chiếu bóng cô lên mặt đường. Hai bên đường, gió thổi xào xạc. Tư Tồn đột nhiên sởn gai ốc, cúi thấp đầu và phóng thật nhanh.
Lúc vào ngõ, nhìn thấy ánh sáng từ nhà họ Mặc đưa ra, cô mới lấy lại được
bình tĩnh. Mặc Trì không đứng ở cổng chờ cô. Tư Tồn rón rén mở cửa lớn,
thầm nghĩ xem nếu Mặc Trì giận dữ sẽ phải dỗ dành anh thế nào.
Lên tới tầng hai, Tư Tồn nghịch ngợm áp tai vào cửa phòng, lắng nghe động
tĩnh bên trong. Thật bất ngờ, cô nghe thấy tiếng Trần Ái Hoa đang nói
chuyện với cô giúp việc, liền hốt hoảng đẩy cửa đi vào.