Sau khi ta nói Trì Khanh xấu, hắn không thèm để ý ta một canh giờ. Mặc kệ ta nói bao nhiêu lời hay ý đẹp, hắn cũng chỉ đưa lưng về phía ta ngồi trong góc, bóng dáng vô cùng thê lương......
Mẫu hậu nói rất đúng, sự thật luôn làm người tổn thương.
Ta đã dùng hết vốn từ, nhưng ngồi không cũng xấu hổ, đành phải đứng dậy nói: “Thuốc đã nấu xong rồi, ngươi nhớ uống lúc nóng, ngày mai ta sẽ đến thăm ngươi.”
Một câu từ chỗ Trì Khanh bay tới, “Cô lại muốn bỏ ta lại?”
Mặc dù câu này ngắn, nhưng có ý lên án, ta lập tức lắc đầu phủ nhận, “Không.”
“Trời còn chưa tối, ngươi đi sớm vậy làm gì?”
“.... “ Không thể nói là ta sợ hắn ghi hận chứ?
“Lại đây.” Cuối cùng hắn cũng xoay người, mặt không chút thay đổi vỗ vỗ vị trí bên cạnh, “Ngồi xuống chỗ này.”
Ta bưng chén thuốc qua, hắn ghét bỏ liếc chén thuốc to đùng sền sệt một cái, nhắm mắt lại uống một hơi, sau đó ném cái chén sang một bên. Ta thấy vậy muốn đi nhặt lại, lại bị hắn nắm cổ tay, đưa mặt đến gần mặt ta, ánh mắt sáng rực.
Ta nhìn hắn chăm chú.......
Sau đó,
“Này....” Ta cẩn thận mở miệng, “Bên mép ngươi còn dính thuốc.” Hơi bẩn đấy.......
Khóe miệng hắn hơi run rẩy, kéo ống tay áo của ta lau miệng.........
Ta rất muốn chỉ trích, nhưng ngại biểu tình vô cùng nghiêm túc của hắn, đành phải thôi.......
“La Lạc.” Đột nhiên Trì Khanh nhẹ nhàng gọi ta.
Ta đáp: “Ừ.”
“Cô nhìn khuôn mặt của ta này....” Hắn nắm tay ta đặt lên hai má của hắn, hai tròng mắt híp lại, có chút dụ hoặc mở miệng, “Thật sự xấu sao?”
Ta trả lời vô cùng chắc chắn, “Xấu.”
Nụ cười của hắn cứng đờ, một lát sau lại tiếp tục nhẹ nhàng hỏi: “Xấu chỗ nào?”
Ta rút tay lại, thành thành thật thật trả lời, “Lông mi quá dày, con mắt quá đen, cái mũi quá cao, môi quá hồng, da quá trắng....” Thân là nam tử mà lớn lên thành cái dạng này, phụ mẫu hắn chắc thương tâm vô cùng.......
Hắn nghe vậy thì dở khóc dở cười, “Theo như cô nói, nam tử như thế nào mới coi là đẹp?”
Nói đến chuyện này ta liền hưng trí bừng bừng, “Đương nhiên là như Đông Linh Tinh Quân, bộ dạng của ngài đúng là hiếm có!”
“Ngươi chắc chắn người ngươi nói đến là người chưởng quản việc thưởng phạt trên tiên giới – Đông Linh Tinh Quân?”
“Đúng vậy.”
“Cô thật là....” Hắn vốn vừa cười vừa lắc đầu, cuối cùng thành ôm bụng cười cười to, “Thật hiếm có.”
Ta không thèm so đo với hắn, im lặng thu dọn chén thuốc.
“La Lạc,“ Hắn lười biếng dựa vào tường, “Xem ra vết thương của ta không thể khỏi trong vòng một tháng, trong thời gian này cô nên chăm sóc cho ta.”
Tuy ta rất muốn hỏi hắn vì sao không báo cho người thân, nhưng mỗi nhà đều có chuyện của mình, hắn không nói đương nhiên có lý do cả. Xương sườn trước ngực hắn bị ta làm gãy, lại bị ta chê xấu, nếu như lại bị ta đụng đến chuyện thương tâm, chẳng phải ta sẽ thành nghiệp chướng nặng nề?
Dù sao cũng chỉ là một tháng, đợi sau khi vết thương của hắn lành hắn sẽ trở về thôi.
Vì thế ta trịnh trọng đồng ý, “Được!”