CHƯƠNG 3.
21.
Tiểu Bạch Long phát hiện gần đây cậu chuyển phát nhanh siêu cấp cộng tác với hắn tâm tình thật là phi thường tốt đẹp.
Liều ngay cả công nhân mới vào lấy tên là không biết xấu hổ kêu cậu chuyển phát nhanh siêu cấp là số 2, hắn cũng không có tức giận.
***
22.
“Cậu rốt cục vì sao vui vẻ thế?”
“Hắc hắc, tôi đã phát triển được một khách hàng trường kỳ, nói sau này đều muốn để tôi giao hàng.”
“Tốt thật đó, ở đâu vầy?”
“Chính là của bưu điện XX!”
“…”
“?”
“Thân mến, đã quên nói cho cậu, hôm nay mới chia xuống, chuyển phát nhanh Chung nhị ca nguyên bản phụ trách khu kia bị hủy đi chia làm hai khối, cậu một khối, cậu chuyển phát nhanh số 2 một khối, bưu điện kia vừa vặn bị phân đến
trong tay người số 2 rồi.”
***
23.
“…Cậu chuyển phát nhanh số 2 là ai?”
“Tôi nghĩ cậu biết chứ, là một nhân viên chuyển phát nhanh mới vào.”
***
24.
“Hắn ở đâu thế, để tôi đem hắn *** trước rồi mang đi giết.”
***
25.
“… Đó là em trai tôi.”
***
26.
Lúc Vương tiên sinh gặp lại cậu chuyển phát nhanh siêu cấp, đối phương vẫn là vẻ mặt cô đơn đứng ở dưới tán cây chờ hắn.
“Cậu làm sao vậy?” Hắn ôn nhu hỏi.
“Tôi sau này không bao giờ có thể đưa hàng chuyển phát nhanh cho ngài nữa rồi.” Cậu thương tâm đáp.
“Vì sao?”
“Bởi vì phần địa bàn này bị người ta đoạt đi, tôi sau này chỉ có thể phụ trách khu XX cách khu này một con đường.”
“Không sao.” Hắn cười: “Phòng của tôi ở khu XX, sau này tôi trực tiếp để chuyển phát nhanh đưa tới đó là tốt rồi.”
***
27.
“Cái gì? Ngài một công nhân bưu điện sao có thể sống ở nhà khu XX? Gian nhà ấy không phải được xưng vật phẩm đệ nhất đế đô sao? Trong khu nhỏ ấy còn cao chót vót một pho tượng giống nhau như đúc gắng đạt tới sơn trại?
***
28.
“Ha hả, tôi nguyên bản cũng mua không nổi. Nhưng mà vừa vặn ba tôi vốn cũng là làm bưu điện, ông nội tôi cũng là làm bưu điện. Bọn họ đã từng mua một bộ tem kỷ niệm vô giá, tôi bán, rồi mua được cái nhà ấy.”
***
29.
“A, nghe ra thật thê lương.”
“Đúng vậy, khu nhỏ kia cách chỗ tôi làm việc có chút xa, sau thì tôi lại bán một bộ tem kỷ niệm mua chiếc BMWs, mới không cần mỗi ngày sớm nửa tiếng đồng ra đi làm.”
***
30.
“Nhà các ngài rốt cục lưu trữ bao nhiêu bộ tem kỷ niệm? (đúng thế, sao mà cứ như là ngân phiếu thế =__=)
“Không nhiều lắm, năm sáu mươi bộ đi.”
***
==============.
***
Chú thích: những chữ bên dưới đến từ một tiết mục ngắn trên internet!
“Tôi” có một bạn học đại học là người Mông Cổ, cô ấy nói trong nhà cô ấy bán một cái đầu trâu, mới có thể để cô ấy nộp được tiền học phí.
“Tôi” cảm thấy cô ấy rất thê lương.
Học kỳ thứ 2 cô ấy mang tới một chiếc máy vi tính rất tốt, còn nói là trong nhà lại bán một đầu trâu mới mua được.
“Tôi” hỏi cô ấy, nhà cô ấy rốt cục có mấy đầu trâu.
Cô ấy nói, không nhiều lắm, mấy trăm đầu trâu đi.
***
Ha ha ha ha tiểu công ngươi đã trở nên giàu có rồi!!!!!!
~oOo~