Câu Chuyện Phù Sinh

Chương 10: Q.17 - Chương 10




Chuyện đã kể hết, trà cũng đã pha xong.

Trong tách trà đặt trước đám người áo đen, song sánh nước trà xanh biếc, không nóng không nguội, vừa uống.

– Xin mời! – Tôi cầm tách của mình lên.

Đám áo đen dường như có vẻ miễn cưỡng, lề mề cầm tách trà lên, dường như phải hạ một quyết tâm cực lớn mới nhấp nổi một ngụm.

Chẳng cần đoán cũng biết, kẻ nào uống vào, cũng chỉ biết nói một câu:

– Đắng quá!

– Đây là trà ngon đấy, đắng trước ngọt sau! – Tôi nhấp một ngụm – Tôi còn định để phần một ít cho nữ hoàng vĩ đại nữa đấy!

Ngao Xí dáo dác ngó nghiêng. Xung quanh ngoài những vì sao đang nhấp nháy và gió thổi cát bay, chẳng còn động tĩnh gì khác.

Cái gọi là vụ làm ăn với nữ hoàng, chẳng nhìn ra một chút manh mối.

– Chết cha! Hay là bà lão ấy cảm thấy bảy câu chuyện của chúng ta không thú vị? – Tôi đứng dậy, cuống quýt giậm chân.

Áo đen số một vội vàng đặt tách trà còn những một nửa xuống, nói:

– Chi bằng chúng ta chạy trốn cho mau! Nữ hoàng mà nổi giận, hậu quả hẳn sẽ sặc mùi bạo lực!

– Chạy trốn? – Tôi thở dài thườn thượt – Một người như tôi, cho dù có chạy tới nơi nào, cũng không thoát khỏi lũ oan hồn đeo bám.

Nói rồi, tôi lập tức đổi mặt, miệng lầm rầm niệm thần chú, thuận tay triệu đến một cơn gió lốc siêu cấp, lột phăng lớp ngụy trang của sáu gã áo đen.

Sáu tấm áo choàng đen bị cuốn bay lên trời, biến thành một đám lông vũ đen sì, phiêu diêu mất hút giữa không trung.

Bên cạnh đống lửa chỉ còn một đám te tua thảm hại. Cửu Quyết giữ chặt lấy mái tóc bị thổi rối bù, la hét ầm ĩ. Con mèo đen Huyền và con hồ ly Thấu ngã chổng bốn vó lên trời, hồi lâu mới lật người bò dậy được. Liêu mà từ trước tới nay tôi cứ nghĩ là thật thà, đáng yêu lắm, đang ôm chặt lấy lưng Cố Vô Danh, chỉ sợ bị gió lốc cuốn bay. Người duy nhất còn điềm nhiên ngồi nguyên tại chỗ, đương nhiên là cô bạn chí cốt của tôi, phu nhân của Diêm Vương đương nhiệm, Chung Húc. Sáu kẻ áo đen, không thiếu một tên.

Tôi cười tít mắt ngồi xuống, vừa uống trà vừa nói:

– Tôi có thể chấp nhận bất cứ lời giải thích nào của mấy người.

– Cái lũ ngốc kia, cứ tưởng khoác đám lông quạ đen lên mình để tạm thời che đi diện mạo và yêu khí của các người là có thể lừa gạt được vợ chồng ta ư? – Ngao Xí chống nạnh cười sằng sặc – Nếu tộc rồng Đông Hải ta mà còn không có nổi một chút nhãn lực cỏn con này, thì thật là mất mặt!

Tôi kín đáo giật mép áo của hắn, thì thầm:

– Là em nhìn ra sơ hở trước rồi nhắc nhở anh đấy nhé!

– Việc này chúng ta nói riêng với nhau được không?- Ngao Xí ngồi thụp xuống, gằn giọng rít vào tai tôi.

Chung Húc phủi cát bám trên người, lên tiếng đầu tiên:

– Đám cưới là việc lớn, thế mà chỉ để lại một mẩu giấy rồi chuồn mất tích, thái độ này thực đáng căm hận.

– Ờ… Chúng tôi chỉ là không muốn gây thêm phiền phức cho mọi người! – Tôi giải thích – Cậu xem, tổ chức tiệc tùng các kiểu vừa mệt người lại vừa vớ vẩn, cả khách lẫn chủ đều mệt nhoài! Chi bằng cứ thế đi trăng mật rồi kết hôn luôn, mọi người cũng tiết kiệm được tiền mừng còn gì!

– Tiết kiệm cái con khỉ! – Cửu Quyết nhảy dựng lên, chỉ vào mặt Ngao Xí – Mới chuồn đi được có một ngày, thằng cha này đã gửi tin nhắn thông báo số tài khoản ngân hàng cho tất cả chúng tôi, bảo rằng tiền mừng cứ trực tiếp gửi vào tài khoản là được, càng nhiều càng tốt, bao nhiêu cũng nhận!

– Có chuyện này à? – Tôi trừng mắt nhìn Ngao Xí.

Ngao Xí ngửa mặt nhìn trời:

– Trong lòng em chẳng phải cũng nghĩ thế à! Chồng em đi guốc trong bụng em, không cần em phải mở lời, anh đã thay em sắp xếp ổn thỏa.

– Anh… – Tôi lửa giận đùng đùng, xoắn tai hắn – Anh chắc chắn là tất cả những người chúng ta quen biết đều nhận được thông báo rồi chứ? Ý em là số tài khoản!

– Anh làm việc thì em cứ yên tâm! – Ngao Xí vỗ ngực.

– Đúng là một cặp trời sinh! – Cố Vô Danh lắc đầu hùng hục, khiến cả bộ xương lấp lánh theo từng chuyển động của anh ta.

– Chuyến đi này quả nhiên không công cốc, đã nhìn rõ triệt để bộ mặt thật của các người! – Huyền liếm láp bộ vuốt.

– Tán thành! – Thấu hắt xì hơi một cái.

– Này, đừng có nói họ như thế. Chẳng phải chúng ta tới đây để tặng quà cưới ư? – Vẫn là Liêu thật thà hiền lành nhất. Cô chạy tới bên tôi, vừa kéo tay tôi vừa nói – Này cô chủ, đừng giận nhé, thực ra đây chính là ý tưởng mà chúng tôi đã nghĩ ra sau khi cùng bàn bạc với nhau. Nữ hoàng Ila gì đó chỉ là bịa đặt, lấy một nửa cái tên của cô mà đặt bừa cho có. Cô và Ngao Xí khó khăn lắm mới được bên nhau, kiểu gì chúng tôi cũng phải tặng cho hai người một món quà cưới bất ngờ nhất khó quên nhất quý giá nhất.

– Tặng câu chuyện cho tôi làm quà cưới à? – Tôi nhướng mày.

– Còn gì hay hơn thứ này nữa? – Chung Húc không còn ra vẻ lạnh lùng nữa, cười thành tiếng – Tới cả chuyện đi nghỉ trăng mật của tôi với ông xã cũng đã bới ra tặng cho cô rồi, không ai có được chế độ đãi ngộ như thế đâu.

– Thì thế, đám yêu quái già nua chúng tôi, có thể nhớ được một câu chuyện trọn vẹn đã khó khăn lắm rồi! – Cửu Quyết bĩu môi – Đặc biệt là một người từng đi qua quá nhiều viện bảo tàng như tôi, rất dễ bị râu ông nọ cắm cằm bà kia, tình tiết lẫn lộn tùng phèo hết cả!

Huyền ngước đầu nhìn tôi, nói:

– Câu chuyện về Dạ Xoa, tôi đã phải tốn những hai con cá để đổi lấy từ một con yêu mèo khác đấy! Con mèo ú chết tiệt, kể chuyện chỉ kể có một nửa, không cho cá thì không chịu kể hết!

– Mọi người ai cũng rất vất vả. – Hồ ly Thấu chớp chớp mắt – Hôm ấy, chỉ vì muốn nghe con ong mật kể chuyện, tôi đã bỏ cả ăn trưa, sụt mất nửa cân oan uổng đấy!

– Mấy người thật là lắm chuyện! – Cố Vô Danh lạnh lùng “hừ” một tiếng – Các người có bì được với tôi và Liêu không? Bản thân chúng tôi chả có chuyện gì để kể, đành phải đi lục lọi trong tạp chí, rồi học thuộc lòng, lại còn phải chọn chuyện có liên quan tới yêu cây nữa chứ, chỉ vì mong cô chủ đây được vui vẻ. Các người có biết hai chúng tôi phải học thuộc vất vả đến mức nào không! Nhất là Liêu, cô ấy không hề biết chữ! Tôi phải dạy cô ấy từng câu từng chữ một đấy!

Nghe xong những lời kể lể, tôi và Ngao Xí đều thần người ra.

– Hai người có thể bỏ rơi chúng tôi bỏ đi chơi một mình, nhưng chúng tôi không thể không gửi tặng tâm ý của mình! – Chung Húc cười mà nói – Mọi người chẳng mấy khi có cơ hội cùng tụ tập thế này. Tuy món quà cưới có hơi biến thái, nhưng cũng vô hại.

Bên ngoài lều không ngớt vang lên những tràng cười vui vẻ.

Tôi nhìn cái đám này, nhớ lại những duyên phận đã gắn kết giữa tôi và bọn họ, những trải nghiệm kinh tâm động phách trong một năm qua, rồi lại nhìn lên bầu trời đêm tràn ngập ánh sao, trong sa mạc u tịch mà đẹp lạ lùng, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp khó tả. Đến cả lũ lạc đà đần độn, lúc này cũng trở nên hết sức đáng yêu.

Bảy câu chuyện về tình yêu là món quà đẹp nhất mà bọn họ, và cả tôi, tặng cho đám cưới của chính tôi.

Có lẽ trong những câu chuyện này, đều có sự nuối tiếc, thế nhưng, chỉ cần người nghe có lòng, thì trong mỗi sự nuối tiếc, đều có thể tái sinh một đóa hoa hạnh phúc.

Chỉ cần chúng ta còn sống, chỉ cần chúng ta vẫn tin tưởng và hy vọng, chỉ cần chúng ta sẵn lòng đi về phía trước, rồi sẽ tới được đoạn đường tốt đẹp hơn.

Đây là trải nghiệm của chính bản thân tôi.

Bảy đêm trong sa mạc sắp sửa két thúc. Tôi đã nhìn thấy tia sáng đầu tiên ló dạng ở chân trời.

Khi cái đám biến thái kia từ biệt chúng tôi, tôi lần lượt ôm lấy từng kẻ, cho dù những khúc xương của Cố Vô Danh chọc vào người khiến tôi nhồn nhột.

– Sao cô lại nhận ra được chúng tôi? – Khi sắp lên đường, Liêu chớp chớp đôi mắt tròn ngây thơ, hỏi – Lông quạ đen là thứ đạo cụ ngụy trang hữu hiệu nhất trong giới yêu quái! Ngay cả Huyền và Thấu không có hình người cũng có thể thay hình đổi dạng!

Tôi chỉ vào Cửu Quyết:

– Thằng cha kia một năm lại đây mắc chứng rụng tóc. Ngay ngày đầu tiên tôi đã phát hiện ra một cọng tóc rơi trên áo choàng của gã. Cái màu tóc ấy, tôi biết rõ.

– Ôi trời! Đã bảo hắn đổi loại dầu gội khác từ lâu rồi mà! – Liêu lắc đầu vô cùng ngán ngẩm.

– Khi nào thì trở về? – Chung Húc hỏi tôi.

– Chưa biết. Khi nào tôi đi hết những nơi muốn đến, sẽ tự khắc quay về. – Tôi cười.

Cửu Quyết vỗ lên vai Ngao Xí:

– Cô nàng này bàn giao cho anh! Bàn giao triệt để đấy! Từ nay về sau, đừng để người ta ức hiếp cô ấy.

Ngao Xí hạ giọng:

– Yên tâm, ai dám ức hiếp cô ấy, tôi quyết không buông tha cho hắn! Nếu cô ấy bắt nạt mấy người, tôi cũng sẽ giúp sức cô ấy bắt nạt!

Cửu Quyết chỉ thẳng vào mũi hắn, không thốt nên lời, rồi hất mạnh mái tóc xanh lam của gã, hậm hực bỏ đi.

– Này này! – Ngao Xí gọi gã lại, nói với âm lượng đủ cho tất cả mọi người nghe thấy – Nếu cô ấy yêu quý mọi người, tôi cũng sẽ giúp cô ấy cùng yêu quý mọi người.

Tất cả đều nín cười, đồng thanh đáp trả:

– Ai thèm anh!

– Các người!

Tôi lắc đầu, vội vàng chạy tới kéo gã mất mặt này đi.

Bên cồn cát vàng rực rỡ, bọn họ rẽ trái, chúng tôi rẽ phải, chia tay tại đây.

Chuyến du lịch tân hôn của tôi vẫn sẽ tiếp tục, đích đến tiếp theo là nơi nào, tôi không biết, bởi vì chúng tôi vẫn đang lạc đường kia mà. Dù sao, hãy cứ tiếp tục đi về phía trước.

Thế nhưng, Ngao Xí vẫn chẳng có gì tiến bộ, suốt dọc đường cứ lải nhải không ngơi miệng.

– Câu chuyện về đám yêu cây kia, em giải thích thế nào đây?

– Thì là những chuyện hồi xưa em viết cho tạp chí thôi mà.

– Sao anh chưa bao giờ nghe em nhắc tới những chuyện đó?

– Anh đã biến mất khỏi cuộc đời em những hai mươi năm, em tìm anh khắp nơi, kiểu gì cũng phải làm việc kiếm chút tiền mới có đủ lộ phí chứ! Anh còn dám cằn nhằn!

– Cái tay… Thanh Thủy ấy có đẹp trai không?

– Đẹp trai hơn anh gấp chục lần.

– Em… Em thành thật nói xem, sau đó em còn tới quán trà Thanh Thủy lần nào nữa không?

– Việc gì em phải nói với anh!

– Em kết hôn rồi đấy nhé, mấy thứ hoa lá cánh là phải cắt bỏ thẳng tay!

– Cắt lưỡi của anh trước đấy!

Ánh nắng mỗi lúc càng thêm rực rỡ phủ khắp sa mạc Sahara, chiếu sáng bừng những dấu chân chúng tôi để lại trên mặt cát.

Lũ lạc đà hào hứng phi nhanh trong sa mạc, tôi chạy đằng trước, Ngao Xí đuổi theo sau, vừa đuổi vừa gầm lên cuộc đua lần này kiểu gì hắn cũng không thể thua được!

Còn tôi thì ngồi trên lưng lạc đà ngẫm nghĩ, đợi đến khi kỳ trăng mật kết thúc, tôi vẫn sẽ quay về mở một cửa tiệm nhỏ ở thành phố Vong Xuyên, tên của cửa tiệm vẫn là Không Dừng, nhưng chắc chắn sẽ không bán đồ ngọt nữa. Kinh doanh gì thì tốt nhỉ? Mở một nhà nghỉ?

Tôi sẽ nghĩ sau vậy, dù sao thời gian vẫn còn nhiều, đường cũng còn rất xa. Đợi cửa tiệm mới khai trương, chắc chắn tôi sẽ thông báo cho mọi người, tiền mừng quà mừng không cần khách sáo, cứ đập thẳng vào mặt tôi! Ừm, tạm thời thế đã, xin lỗi nhé, lạc đà của Ngao Xí sắp đuổi tới nơi rồi, tôi mà không chạy nhanh, thì sau một trăm năm nữa, người phải rửa bát sẽ là tôi đấy! Tạm biệt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.