Đinh Tiểu Thác dường như đã nhớ ra tất cả.
Cung điện của Nguyệt Lão, các bà mai, Bắc Đường Khẩn đã bị cô cắt đứt sợi tơ hồng nhân duyên. Từ khi vượt thời gian quay về thời Bắc Tống, từ ngày đầu tiên gặp anh, con đường cô đã đi qua, những việc cô đã từng làm, toàn bộ trình tự này, đã từng tồn tại vào chín trăm năm về trước, về cơ bản là giống hệt, tuy khác đường song cùng đích đến. Chín trăm năm trước, cô đã hạ phàm để sữa chữa lỗi lầm, gặp được Bắc Đường Khẩn. Chín trăm năm sau, cô lại quay về quá khứ để sữa chữa lỗi lầm, và vẫn gặp Bắc Đường Khẩn. Con đường của chín trăm năm trước, vận mệnh của chín trăm năm sau, đã tái diễn vì sự biến mất của thanh kiếm Linh Tê.
Nguyệt Lão đã từng nói, khi sữa chữa lỗi lầm này, không được phép dùng pháp lực, nếu không sẽ đánh mất hình người, quay về nguyên dạng, trong ba năm không thể phục hồi. Trong căn nhà đá, Đinh Tiểu Thác đã vận dụng bản lĩnh của linh tê, nghe trộm suy nghĩ của Diệp Nghê Thường, mà biết được toàn bộ chân tướng sự việc. Cô đã bất chấp tất cả, chỉ có một ý nghĩ, phải cứu anh, Bắc Đường Khẩn, hãy rời khỏi Cánh Đồng Bất Tận! Đừng đi tìm tôi! Đừng đi lên vách núi!
Từ xa, cô nhìn thấy anh. Khi chân trời lờ mờ chớm rạng.
Tấm áo choàng đen của anh tung bay phần phật, nổi bật trên nền tuyết trắng xóa, miệng đang hét lớn gọi tên cô. Trong lòng cô tràn ngập niềm vui sướng và chờ mong, đang định cất bước, bỗng chốc khựng lại.
“Yêu quái quả nhiên đều xấu xí nhường này, thực khiến người ta ghê tởm!” – Anh đã từng nói như vậy. “Anh ấy sẽ không bao giờ thích một con yêu quái!” – Tiếng cười quái đản của Diệp Nghê Thường vẫn văng vẳng bên tai. Cô là một con yêu quái, một con linh tê xấu xí. Đây là sự thực vĩnh viễn không bao giờ thay đổi. Bắc Đường Khẩn, một Ngọc Diện Quỷ Vương xuất chúng, người mà anh muốn cùng ra ngoài biên ải chăn ngựa thả cừu, tiêu dao thiên hạ, sẽ không phải là một con yêu quái xấu xí.
Trong lòng Đinh Tiểu Thác chợt dấy lên một nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất trong cuộc đời này. Bước chân của cô, bất giác lùi lại phía sau. Ba năm, ba năm sau hãy đến tìm anh vậy. Nếu như lúc đó, anh vẫn nhớ tới mình… Cô quay đầu, trước khi anh kịp phát hiện ra cô.
Ngày hôm sau, cô cứ cảm thấy thắc thỏm bất an, muốn tới gặp anh, xem xem phải chăng anh vẫn ở trong Cánh Đồng Bất Tận tìm kiếm tung tích của cô. Băng qua khu rừng đá, cô giật mình kinh hãi trước cảnh tượng xác người và máu tươi la liệt đầy đất. Những kẻ đã chết phần lớn là binh sĩ Khiết Đan, cũng có một vài người Hán. Cô chạy như điên theo vệt máu cho tới tận vách núi nhọn hoắt như lưỡi kiếm đâm.
Tuyết phủ đầy mặt đất, bị một nguồn sức mạnh sắc bén nào đó rạch ngang, hất lên, lộ ra lớp bùn đất phía dưới. người đàn ông che mặt ngoẹo người dựa vào một tảng đá lớn, thi thể đã cứng đơ, một cánh tay đứt lìa, trên yết hầu là một vết thương sâu hoắm. Còn anh, nửa quỳ trên đất, trên ngực lộ ra một vết thủng đẫm máu, thanh kiếm Linh Tê nắm chặt trong tay phải, cắm sâu vào trong đất, chống đỡ anh không ngã gục.
Cô thẫn thờ bước tới trước mặt Bắc Đường Khẩn. Đôi mắt anh chưa khép lại, vẫn ngang bướng nhìn về hướng cô đi tới. Bắc Đường Khẩn đã chết!