Trên bãi đất hoang ngoài ngoại ô, Cửu Quyết sắc mặt mỗi lúc càng thêm nhợt nhạt. Anh không đằng vân, chỉ đi bộ, nhưng lúc này, ngay cả đi bộ cũng không còn đủ sức, bèn ngồi xuống một tảng đá lớn, khẽ thở dốc.
– Ra đi! Chẳng phải ngươi đã đợi thời khắc này lâu lắm rồi ư? – Anh cười nhạt, dường như tự nói với chính mình.
Bên cạnh gốc cây lớn phía sau lưng, Tam Giới hòa thượng xuất hiện, vẻ mặt dương dương đắc ý.
– Thủ Cố Tinh Quân, ngay cả khi ngươi chuyển thế thành hòa thượng, cũng không thể làm nổi việc gì quang minh chính đại. – Cửu Quyết liếc xéo lão – Tới cả cỏ Phủ Thần cũng lôi ra dùng.
– Ha ha, ngươi không ngờ rằng ta sẽ dùng chất độc của cỏ Phủ Thần luyện thành gai độc, giấu vào vòng tay của Lý Chuẩn, đúng không? – Tam Giới cười sằng sặc – Ngươi và con nha đầu đó thân thiết như vậy, cô ta gặp nạn, ngươi nhất định sẽ ra tay cứu giúp. Ngươi cứ ngỡ rằng có thể tẩu thoát, nhưng kỳ thực, tất cả đều đã nằm trong sự tính toán của ta.
Lão hòa thượng quả nhiên đã dốc kiệt tâm cơ, tìm được cả cỏ Phủ Thần mọc sâu dưới đáy đầm độc của biển Tây Minh U Hải. Một khi bị dịch độc của loại thảo dược này dính vào, bất cứ giống yêu quái nào, bất kể công lực cao thấp, đã biến thành người hay đã trở thành thần tiên, đều sẽ tiêu tan hết pháp lực, trở lại nguyên hình, không thuốc nào giải được.
– Ta từng nói, sớm muộn sẽ thu phục được con yêu nghiệt nhà ngươi – Tam Giới nhìn Cửu Quyết lúc này thân thể đã bắt đầu tan biến, cười nham hiểm.
– Ngươi tưởng rằng ngươi đã thắng rồi ư? – Cửu Quyết khó nhọc khẽ nhếch đôi môi tím bầm, chất độc của cỏ Phủ Thần đã gặm nhấm triệt để thân thể và nguyên linh của anh.
– Nếu ngươi chịu giao ra cuốn sách “Tam sinh tỉnh mộng”, ta vẫn có thể hứa với ngươi sẽ không hủy hoại nguyên hình của ngươi. – Tam Giới lập tức đổi sắc mặt, rút từ dưới áo bào ra một cây đoản đao sắc nhọn – Còn nếu ngươi vẫn chấp mê bất ngộ…
– Đừng có mơ! – Cửu Quyết không thèm nhìn lão ta lấy một cái.
Thế giới bắt đầu chao đảo, trời và đất hình như hoán đổi vị trí cho nhau, Cửu Quyết không còn gắng gượng được nữa, ngã lăn xuống đất, thân thể càng thêm mờ nhạt, vô số đốm sáng bảy màu rực rỡ từ trong cơ thể anh tán loạn bay đi. Khung cảnh cuối cùng anh nhìn thấy, là dưới bóng tà dương, bên gốc quế, hương rượu ngào ngạt, có người gảy đàn, có người nhảy múa… Một chén rượu ba chân bằng đồng xanh, được quầng sáng xanh lam dịu dàng bao bọc, đường nét cổ kính tao nhã, lặng lẽ nằm trên mặt đất.
– Đáng ghét! – Hòa thượng Tam Giới nổi giận, vung cao đoản đao bổ thẳng xuống chén rượu.
– Dừng tay! – Một giọng nói non nớt vang lên phía sau lưng…