Bên ngoài Nguyệt Thành, đất bụi bốc lên cuồn cuộn.
Dưới bầu trời phủ kín mây dày vần vũ, mấy chục vật thể bay kiểu như chiến đấu cơ, hình dạng kỳ quái, trang bị tân tiến, đang ngạo nghễ bay lượn.
Mặc đứng trong khoang máy bay rộng lớn, nhìn xuống thành phố giống như một bức ảnh cũ kĩ dưới chân, mặt không chút cảm xúc.
– Cô Mặc, có lẽ đã đến lúc cô giúp chúng tôi phá giải kết giới của nơi này rồi nhỉ? -Gã đàn ông râu quai nón trong phòng thí nghiệm lúc này đã cởi bỏ bộ vest, thay bằng bộ trang phục xanh đen, hào hứng thúc giục.
Mặc không nói gì, vẫn bất động trong tư thế cũ.
– Chúng ta đã có thoả thuận! Chắc không phải cô định đổi ý đấy chứ? – Gã râu quai nón mặt biến sắc – Cô Mặc, nếu làm như vậy, hậu quả rất nghiêm trọng!
– Câm họng! – Mặc lạnh lùng nói – Tôi tự biết cân nhắc, không cần ông phải dạy.
Đám máy bay đen đặc âm thầm dừng dưới tầng mây, giống như một con đại bàng đang giương cánh, sẵn sàng lao về phía con mồi.
Trong Nguyệt Thành, một bầu tĩnh mịch. Cận Phi Vũ và Lạc Diệp dựa vào lưng ghế sô pha trong quán bar Butterfly Kisses, đang ngủ ngon lành, hoàn toàn không có dấu hiệu sắp tỉnh dậy.
Trên mặt bàn phía trước họ, là tờ giấy trắng tinh nhưng chứa đựng cả một thế giới. Trong loa vẫn là giọng nam ấm áp, lặp lại một khúc “Butterfly Kisses”, hết lần này đến lần khác.
Trên chiếc giường Khô Nguyệt từng nằm ngủ, trống trơn. Trên bệ cửa sổ, những chiếc bình nhỏ màu xanh lam đã mở nắp xếp sát nhau. Trong những chiếc bình, đã từng chứa loại khói mê hiệu quả cực cao đối với yêu quái. Lượng thuốc mà anh tung ra, đủ để khiến toàn bộ Nguyệt Thành ngủ say sưa cho tới tận thời khắc mặt trời lặn hôm nay…
Hãy ngủ đi một giấc! Sau khi tỉnh dậy, mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp.