Hôm nay, tít báo trang đầu của “Nhật báo Paris” là: “Charlotte Bellour, con gái độc nhất của ông trùm bất động sản Luc Bellour bị bắt cóc trong bữa tiệc sinh nhật, cảnh sát tới nay vẫn chưa lần ra manh mối, tình trạng của thiên kim tiểu thư vô cùng đáng ngại”.
Sự thực là, trong gần nửa tháng trở lại đây, các hãng thông tấn lớn của Paris hầu như đều bị những tin tức kiểu này choán lấy trang đầu. Việc con cái của một nhà cự phú bị bắt cóc, không chỉ mang lại giá trị về thông tin, mà còn làm phong phú thêm chủ đề tán chuyện lúc trà dư tửu hậu của dân chúng. Thế nhưng, khi con cái của mấy chục nhà cự phú đầu bảng liên tiếp bị bắt cóc, chưa hẳn đã mang lại thú vui cho các thông tấn xã vỉa hè, mà là một sự khủng hoảng bao phủ khắp nước Pháp và toàn thế giới.
Áp lực khổng lồ từ điện Elisee lan đến Cục An ninh đối ngoại, cho đến tận Cục Cảnh sát Paris. Từ cục trưởng cho tới cảnh sát bình thường, ai nấy đều lo lắng đến bạc cả tóc. Những vụ án bắt cóc đang đè nặng lên họ, không phải là những vụ án bình thường. Cha mẹ của những đưa trẻ bị bắt cóc, toàn bộ đều là những nhân vật cỡ bự có thể hô phong hoán vũ trên thị trường tài chính thế giới.
Paris, xứ sở lãng mạn, kinh đô thời trang, thủ đô hoa lệ, những danh xưng mỹ miều trong quá khứ, giờ đây đã trở thành những lời châm biếm khó nghe. Trong mắt mọi người, Paris hiện nay là một thủ đô khủng bố.
– Một chút manh mối cũng không có! – Andre bực bội đẩy đống tài liệu đã xem vô số lần sang một bên, đứng dậy bước tới bên cửa sổ, nói với bầu không khí bên ngoài trụ sở chính Cục Cảnh sát Paris một cách châm biếm – Cứ tiếp tục thế này, cha mẹ của những đứa trẻ kia rất có thể sẽ thuê quân đội san bằng Cục Cảnh sát Paris. Đúng không, Lương?
Andre theo nghề cảnh sát hình sự hai mươi năm, từng phá vô số vụ án bắt cóc. Đây là lần đầu tiên ông hoàn toàn bó tay hết cách. Con cái những nhà cự phú kia, tất cả đều mất tích trong sự bảo vệ của hàng đàn vệ sĩ, trước vô số con mắt canh chừng. Bọn bắt cóc không để lại bất cứ dấu vết gì, sau đó cũng không hề nhận được yêu cầu đòi tiền chuộc, quả thực khác hẳn lệ thường, cũng khiến cho cảnh sát không biết bắt đầu từ đâu.
Chàng thanh niên ngồi đối diện với ông ta, tóc đen, khuôn mặt Á Đông, đang gà gật ngồi trên chiếc ghế văn phòng uống cà phê hòa tan, cà vạt thắt hờ hững trên chiếc cổ áo trắng tinh hơi mở phanh, một chiếc áo vest đen vứt bừa trên sô pha, bên trên chồng chéo những cuốn tạp chí lá cải lộn xộn.
Andre quay đầu lại, thấy người phía sau mình dường như không hề nghe ông nói, ông chú cảnh sát hình sự nóng tính liền dấn lên một bước, đập mạnh tay lên mặt bàn:
– Cậu có nghe tôi nói không đấy?
Đồ vật trên bàn đều nhảy bật lên sau cú đập của ông ta, rồi lại rơi loảng xoảng trở xuống, cà phê trong tay chàng thanh niên cũng giật mình trước cú đập thình lình mà nhảy ra khỏi miệng tách, bắn tung tóe lên chiếc sơ mi của anh ta.
-Á! – Anh chàng như vừa choàng tỉnh khỏi cơn mơ, nhảy dựng lên, rút vội khăn giấy vừa lau cuống quýt vừa hét toáng lên:
– Này ông chú, chiếc sơ mi này đắt tiền lắm đấy!
Andre không nói gì, trừng mắt nhìn cậu ta, vô số lời nói nhịn đầy một bụng, cuối cùng lại biến thành một tiếng thở dài.
Một tuần trước, đứa con nhỏ của một doanh nhân giàu có gốc Hoa trong lúc chơi đùa ở Paris đã bị bắt cóc. Xét thấy tính phức tạp của vụ án, căn cứ vào “Hiệp định hợp tác tư pháp hình sự” giữa Trung Quốc và Pháp, cảnh sát Trung Quốc đã phái một cảnh sát hình sự giàu kinh nghiệm tới Paris, hỗ trợ điều tra phá án.
Khi Andre nhìn thấy Mục Dã Lương đứng trước mặt mình, ông hoàn toàn không tin nổi cậu trai trẻ còn điển trai hơn cả minh tinh điện ảnh này lại có thể là một “cảnh sát hình sự giàu kinh nghiệm”. Suy đoán của ông đã nhanh chóng nhận được sự kiểm chứng rất không tốt lành. Mục Dã Lương ngoài việc hàng ngày chạy trước chạy sau ông cho có lệ, và làm phiên dịch tiếng Trung ra, chỉ thấy ăn uống ngủ nghỉ mà chẳng thấy anh ta có bất cứ tích sự gì. Một kẻ như thế mà cũng làm được cảnh sát hình sự? Andre thực sự không hiểu nổi tại sao cấp trên lại đẩy cho ông ta một trợ thủ vô dụng thế này.
– Chú ơi, nhiều khi, tỷ lệ phá án sẽ tỷ lệ nghịch với tính khí của cảnh sát hình sự thụ lý vụ án đấy! – Mục Dã Lương lại pha một tách cà phê khác, cười hì hì đặt xuống trước mặt Andre – Có vụ án thì chắc chắn sẽ có cách phá án, hãy kiên nhẫn một chút!
– Tôi cũng muốn kiên nhẫn lắm chứ, nhưng đây là vụ án bắt cóc, phá án chậm một ngày, người bị hại sẽ càng thêm nguy hiểm. Cấp trên gây bao nhiêu áp lực, cậu không phải là không biết! – Andre thực sự thấy ngứa mắt với bộ dạng thản nhiên không biết thế nào là nghiêm trọng của Mục Dã Lương, nốc ừng ực từng ngụm cà phê lớn – Mới chỉ có một tuần, đứa nhóc Trung Quốc kia vẫn chưa tìm ra được một chút manh mối thì con gái của Luc Bellour lại bị bắt cóc. Bọn bắt cóc làm ra những vụ việc này cứ dễ dàng như thể bán bánh mỳ ngoài chợ! Mẹ kiếp! – Andre càng nghĩ càng bực bội, vỗ thật mạnh bàn tay lên trán. Từ hôm Charlotte Bellour bị bắt cóc, suốt ba ngày trời, ông ta chỉ ngủ chưa đầy ba tiếng.
Mục Dã Lương nhìn Andre vẻ thông cảm, vỗ vỗ vào vai ông:
– Chú này, đôi khi thắng bại không phụ thuộc vào ai mạnh hơn, thông minh hơn, mà là ai bình tĩnh hơn.
– Cậu ngoài nói mồm ra thì còn biết làm gì hả? – Andre càng nghe càng bốc hỏa.
“Reng reng reng”! Tiếng chuông điện thoại gấp gáp vang lên. Andre bới lấy điện thoại từ trong đống tài liệu, nhấc vội ống nghe lên:
– A lô? Tôi nghe đây… Cái gì? Bọn bắt cóc viết một bức thư cho bố mẹ của tất cả các nạn nhân? Được… lập tức tới ngay!
Vứt điện thoại xuống, Andre nhảy cẫng lên như vừa được tiêm thuốc tăng lực, hét lớn với Mục Dã Lương:
– Còn không đi mau?
– Đi đâu? – Mục Dã Lương ngỡ ngàng.
– Trụ sở Cục An ninh đối ngoại Pháp, DGSE! – Andre túm lấy sau cổ áo Mục Dã Lương, chẳng nói chẳng rằng lôi tuột anh chàng ra khỏi cửa.
– DGSE? Trụ sở Cục An ninh đối ngoại Pháp? Này, này! Chú từ từ đã! Cháu vẫn chưa lấy áo khoác mà!