Trường trung học Roxana là một ngôi trường chẳng có tiếng tăm gì trong thành phố Sinaia, học sinh toàn trường tổng cộng không quá một trăm. Trường học bình thường, giáo viên bình bình, học sinh bình bình, nhàm chán nhạt nhoà hệt như những ngày đông tuyết rơi.
Khi Bách Lý Vị Bộ gặp anh lần đầu tiên, là trên sân thượng của toà nhà lớp học chính.
Cô trốn học. Những công thức và con số kín mít tấm bảng đen, thầy dạy toán ra rả đến nước miếng tứ tung, khiến cô gà gật buồn ngủ.
Buổi chiều ngày cuối thu, trốn lên sân thượng phơi nắng là một sự hưởng thụ tuyệt vời. Bách Lý Vị Bộ chống hai bàn tay xuống đất, khép mắt lim dim, mặt ngửa lên, hai chân lơ lửng bên ngoài lan can, thoải mái đu đưa.
– Gió thổi một cái là cô sẽ rơi xuống đấy!
Bên cạnh cô, không biết từ lúc nào đã mọc thêm một cái bóng cao lênh khênh, che khuất ánh nắng đang chênh chếch chiếu tới. Giọng nói vang lên đột ngột nghe rất ôn hoà, nhưng cũng khiến cô giật nảy mình, cô quay phắt đầu lại khiến tai nghe của chiếc Ipod đang nhét trong tai rơi mất một bên.
– Đừng sợ, tôi không phải giáo viên đến bắt quả tang cô. – Người đứng bên cạnh nhìn cô với vẻ tức cười, đôi mắt hai mí rất ưa nhìn ánh lên lấp lánh như mặt hồ, đôi môi mỏng hơi nhếch lên thành một vòng cung quyến rũ.
Là một người Trung Quốc, ít nhất cũng mang hình dáng của một người Á Đông, chưa tới hai mươi tuổi, chiều cao không dưới 1,8m, mặc một chiếc sơ mi trắng cắt mau vừa vặn và quần jean, một chiếc áo len sọc carô mờ màu lam nhạt buộc hững hờ trên vai, mái tóc đen dài tới cổ loăn xoăn tự nhiên. Dưới ánh nắng, trong mớ tóc đen ẩn giấu một vài sợi vàng kim. Sự trầm lặng của màu đen và sự phô trương của sắc vàng phối hợp với nhau rất vừa vặn.
Anh đứng bên rìa của sân thượng, dáng cao lớn đĩnh đạc, nói thứ tiếng Trung Quốc trôi chảy chuẩn xác.
Bách Lý Vị Bộ không biết rằng trong trường, ngoài cô ra còn có một người Trung Quốc nữa.
– Anh là ai? – Cô rụt chân về, luống cuống đứng dậy, cảnh giác giương mắt nhìn anh.
– Ánh mắt cô cứ như đang nhìn một tên bắt cóc ấy! – Anh xoay người, bước một bước lại gần, nhìn chằm chằm vào cô – Trông tôi đáng sợ lắm à?
– Bọn mặt người dạ thú đều có mẽ ngoài đẹp đẽ! – Bách Lý Vị Bộ buột miệng đáp luôn, vừa lùi lại vừa nói – Anh là ai? Đứng lại! Không được lại gần! Nếu không tôi sẽ hét lên đấy!
Đối phương như không nghe thấy, ngược lại còn thình lình xoạc chân lao thẳng tới, chụp lấy cánh tay cô, kéo nhẹ một cái, cô lập tức va phải một vòm ngực rộng lớn ấm áp.
Bách Lý Vị Bộ đờ người, chửi toáng lên:
– Đồ khốn nạn! – Rồi giơ tay đẩy bật anh ra, mặt đỏ rần như quả cà chua chín.
– Làm thằng khốn nạn còn hơn là nhìn thấy cô làm người bay! – Anh không hề tức giận, trong con ngươi đen tuyền hiện rõ vẻ khoan dung, anh hất cằm về phía sau lưng cô, nói – Cô tự nhìn xem!
Bách Lý Vị Bộ nghi hoặc ngoảnh đầu lại, mới thấy dãy lan can phía sau không biết từ bao giờ đã hổng mất một đoạn, nếu cô lùi thêm một bước nữa, chắc chắn sẽ biến thành người bay thực.
– Anh… Tôi… – Cô định nói cảm ơn, nhưng không tài nào thốt được nên lời. Nếu không phải tại anh thình lình xuất hiện, có lẽ cô vẫn đang thảnh thơi phơi nắng.
– Tôi tên là Sầm Khải Văn, mọi người đều gọi tôi là Kevin, vừa từ Trung Quốc tới, dự định vào học trường Roxana này. Hôm nay đến làm thủ tục, sau đó tiện thể tham quan xung quanh trường một lúc. – Anh thân thiện chìa tay ra trước mặt cô – Cô tên gì? Sau này chúng ta sẽ là bạn cùng trường rồi đấy!
Bách Lý Vị Bộ thở phào, sắc mặt dễ coi hơn vừa nãy nhiều, trách móc.
– Chỗ này đâu đâu cũng có cảnh đẹp, sao anh cứ phải mò lên tận cái sân thượng xấu xí này? Tôi tên là Bách Lý Vị Bộ.
– Người mang họ Bách Lý rất hiếm! – Sầm Khải Văn có vẻ ngạc nhiên, sau đó cười và nói – Nhưng cô rất đáng yêu!
Họ tên và đáng yêu, giữa hai cái này chẳng có mối liên quan tất yếu gì với nhau. Tên này nói năng đúng là lộn xộn. Thế nhưng, được người khác khen mình đáng yêu một cách thành thực, dù sao cũng là một việc đáng mừng.
Nhìn đồng hồ, Bách Lý Vị Bộ le lưỡi, vẫy tay với anh:
– Được rồi, anh cứ từ từ tham quan nhé, tôi phải về đây. Nể mặt anh cũng là người Trung Quốc, việc hôm nay không tính toán với anh nữa. Sau này có việc gì cần đồng bào giúp đỡ, cứ tới tìm tôi! – Rồi vội vàng đi xuống.
Sầm Khải Văn mỉm cười đưa mắt nhìn theo cô đang vội vã chạy đi, nụ cười trên khuôn mặt bất động rồi biến mất, chỉ trong một khoảng thời gian cực ngắn.
Anh trầm lặng bước tới bên mép sân thượng, phóng mắt ngắm nhìn đường nét của dãy núi đằng xa, nói với không khí:
– Ta đã tìm ra cô ấy! Khả năng phản ứng bằng không, khả năng phản kháng bằng không, khả năng sát thương bằng không, là một thợ săn hoàn toàn chưa thức tỉnh.
Ánh nắng nhạt dần, gió lùa vào trước mặt, thổi tung những món tóc mảnh dẻ trước trán, một dấu ấn hình chữ S màu vàng kim ẩn trên vầng trán anh, lờ mờ phát sáng.
Một vẻ thâm trầm, thậm chí là từng trải hoàn toàn không phù hợp với lứa tuổi thẩm thấu trong từng đường nét trên cơ thể anh, khiến anh như biến thành một con người khác hẳn so với vừa nãy…
Anh hít vào một hơi, tung mình nhảy từ sân thượng xuống.