Bắc Đường Khẩn túm lấy phía sau cổ áo Đinh Tiểu Thác nhấc bổng lên như túm cổ một con gà con, ném phịch cô xuống mặt đất cứng đơ, lạnh ngắt. Cách cô không đầy ba mét là một vách núi sâu hun hút không nhìn thấy đáy.
– Đưa cho ta! – Anh ta chìa tay ra, mắt nhìn hộp kiếm mà Đinh Tiểu Thác đang sống chết ôm khư khư trước ngực. Thằng nhãi ranh vừa thình lình xuất hiện này, động tác cướp giật và tốc độ bỏ chạy chóng vánh một cách phi thường. Vừa rồi anh thậm chí còn có ảo giác rằng đôi chân của thằng nhãi này hoàn toàn không bén đất. Thật ra, vừa nãy, đúng là Đinh Tiểu Thác đã cưỡi gió phi hành, chỉ vì cô pháp lực quá kém cỏi, “chạy” vẫn chưa đủ nhanh, lại bị một con người đuổi kịp.
– Không đưa! – Đinh Tiểu Thác càng ôm chặt chiếc kiếm chặt hơn nữa, gân cổ hét lớn – Kiếm Linh Tê là của tôi!
– Ta không muốn động thủ. – Bắc Đường Khẩn từng bước tiến lại gần, ánh trăng hắt sáng lên khuôn mặt lạnh lùng, xem ra không giống như đang nói chơi. Đinh Tiểu Thác khẽ đảo mắt, rồi thình lình lao vọt tới, vòng tay ôm chặt lấy chân Bắc Đường Khẩn, nước mắt nước mũi đầm đìa mà gào khóc:
– Anh hùng ơi! Thực không dám giấu, tiểu nhân cướp kiếm của ngài cũng là bất đắc dĩ mà thôi! Một con người thần bí đã bắt cóc cha mẹ tôi, bắt tôi trong vòng bảy ngày phải mang kiếm Linh Tê tới trao đổi, nếu không sẽ lấy mạng họ. Không ngờ thanh kiếm này lại ở trong tay của anh hùng, tôi nhất thời cấp bách mới nảy tà tâm! Anh hùng, xin ngài hãy tha mạng cho tiểu nhân, cả nhà tiểu nhân chỉ có một đứa con độc đinh này. Nếu tôi có bề gì, cha mẹ tôi cũng không sống nồi!
Màn khóc lóc kể lể vô cùng sinh động này khiến thần sắc Bắc Đường Khẩn có phần dịu lại.
– Kẻ thần bí tìm ngươi đòi kiếm Linh Tê? – Anh ngồi thụp xuống, nhìn vào thằng nhóc thân hình lẻo khẻo, trong đôi mắt to tròn sáng rực tinh quang, tràn đầy ánh trăng trong vắt, đẹp tới mức không giống như mắt của nam giới. Anh ta thoáng thất thần, rồi xoay sang chỗ khác – Đưa kiếm cho ta trước!
– Lời còn chưa dứt, rừng cây phía sau lưng bỗng chốc vụt ra một làn gió mạnh, một bóng áo xanh từ không trung hạ xuống, kèm với đó là một tiếng hừ mũi lạnh lẽo:
– Thật không ngờ Bắc Đường Khẩn mà cũng giở trò lật lọng! – Cô gái áo lục trong quán trọ đã đuổi tới nơi.
– Kiếm Linh Tê vẫn là của cô! – Anh cũng không giải thích, hai tay chụp lấy hộp kiếm, ra hiệu cho Đinh Tiểu Thác buông tay. Đinh Tiểu Thác dứt khoát lắc đầu, sống chết không chịu buông. Lần này mà buông ra, thì tới năm tháng nào mới có thể nhìn thấy nó?
Một luồng khí sắc lẹm cắt ngang bầu không khí im lìm. Mũi phi tiêu ba lá có móc câu ngược phóng vụt ra từ tay cô gái áo lục, lao thẳng vào tim Đinh Tiểu Thác. “Keng” một tiếng chói tai, Bắc Đường Khẩn gập ngón tay, khéo léo búng mũi phi tiêu ba lá bật đi.
– Đêm nay ánh trăng tuyệt đẹp, không thích hợp để giết người. – Anh đỡ Đinh Tiểu Thác dậy, hay nói chính xác hơn là xách cô lên.
– Bắc Đường Khẩn, anh không thể đắc tội với người đứng sau lưng tôi đâu! – Cô gái áo lục rút ra một mũi tên sáo, ra bộ muốn bắn đi – Còn nữa, đừng có tưởng lấy được bức thư đó, biết được chỗ nhốt Diệp Nghê Thường thì mọi việc đều tốt đẹp. Chỉ cần mũi tên sáo của tôi bắn ra, người của chúng tôi vĩnh viễn sẽ nhanh hơn anh một bước, đem cô ta băm nát như tương!
Bắc Đường Khẩn khẽ vận lực vào bàn tay, hộp kiếm lập tức bay vọt từ trong tay Đinh Tiểu Thác về phía cô gái áo lục.
– Kiếm của tôi! – Đinh Tiểu Thác rú lên muốn rách họng.
– Cũng hi vọng các người sẽ giữ lời hứa. – anh lạnh lùng liếc nhìn cô gái áo lục. Cô ta mở nắp hộp kiếm ra, sau khi kiểm tra xác nhận thỉ cười với anh đầy ẩn ý:
– Đừng nói là một thanh kiếm Linh Tê nhỏ nhoi này, mà về sau, toàn bộ thiên hạ cũng là của chúng tôi. Người làm việc lớn, đương nhiên biết giữ lời hứa. Hãy mau đi đón người đàn bà của anh đi! Ha ha ha!
Cái bóng đắc ý của cô gái biến mất trong màn đêm. Bắc Đường Khẩn lấy bức thư ra, sau khi xem xong liền xé vụn, vứt xuống vực sâu thăm thẳm, cứ như hoàn toàn không hề nhìn thấy thằng nhãi đang đấm ngực thình thịch lăn lộn trên mặt đất ở ngay bên cạnh. Thấy Bắc Đường Khẩn chẳng chút để mắt tới màn kịch đang dốc hết sức lực biểu diễn, Đinh Tiểu Thác nghiến răng bò dậy, lao đến bên vực, gào lên như sói tru với màn đêm:
– Cha ơi, mẹ ơi, con không cứu được cha mẹ! Con… con không còn mặt mũi nào sống tiếp nữa! Hãy để vực sâu thăm thẳm này chôn vùi con tim bi phẫn hỗ thẹn của con!
Bắc Đường Khẩn quay người, như muốn bỏ đi. Đinh Tiểu Thác khựng lại, vội vàng tăng thêm âm lượng:
– Tôi nhảy xuống đây!
Bắc Đường Khẩn như không nghe thấy, bước đi luôn.
– Này này! Tôi nhảy xuống thật đấy! – Đinh Tiểu Thác liều mình, lại dấn thêm một bước nhỏ về phía trước, khiến chút đá vụn từ mép vực lả tả rơi xuống. Bắc Đường Khẩn vẫn không quay đầu lại.
– Bắc Đường Khẩn, ngươi… – Đinh Tiểu Thác cuống quýt giậm chân, mặt vừa biến sắc, chợt thấy dưới chân nhẹ bẫng, một tiếng “rắc” vang lên, chỗ Đinh Tiểu Thác đứng đã bị cái giậm chân của cô làm cho nứt rời. Một tiếng rú kinh hoàng, Đinh Tiểu Thác rơi thẳng xuống vực, trong lúc cuống cuồng, đã bám được vào một sợi dây leo lên mép vực, cả người treo lơ lửng giữa không trung.
– Cứu tôi với! – Cô ngửa mặt hét lên. Nhìn vào tương quan giữa sức chịu tải của sợi dây leo và cân nặng của cô, có lẽ không cầm cự nổi quá hai phút.
– Nói dối thì cũng phải cho giống một chút! – Gương mặt Bắc Đường Khẩn xuất hiện trên đầu cô. Anh ngồi thụp bên mép vực, vẻ thảnh thơi như đang xem diễn trò.
– Tôi… tôi không nói dối… – Đinh Tiểu Thác lập cập đáp, tiếp đó gầm lên như sư tử rống – Anh mau kéo tôi lên đi!
– Trước khi sợi dây leo này bị đứt, hy vọng ngươi vẫn còn đủ thời gian nói ra mục đích thực sự của việc cướp kiếm Linh Tê. – Bắc Đường Khẩn ném về phía cô một cái nhìn thương cảm.
– Tôi đã nói rồi, kiếm Linh Tê là của tôi, là của tôi! Tôi chỉ lấy lại thứ thuộc về tôi! – Đinh Tiểu Thác liếc xuống dưới chân, một mảng tối đen hun hút không thấy đáy khiến cô hoa mắt chóng mặt.
– Thế thì ngươi cứ chơi đánh đu ở đây đi nhé. Ta đi đây! – Bắc Đường Khẩn đứng dậy.
– Này này! Tôi không nói dối! Tôi đã trông coi kiếm Linh Tê suốt mấy trăm năm nay rồi! Kiếm Linh Tê là do sư phụ tôi giao cho tôi! Hôm đó tôi đi xem phim đã đánh mất nó. Tôi đuổi theo nó, chẳng may tới thời Bắc Tống. Tôi tên Đinh Tiểu Thác, là người của hơn chín trăm năm sau ông lớn ơi ngài mau mau kéo tôi lên với! – Đinh Tiểu Thác cuống tới nỗi nước mắt chực vọt ra. Tệ hại hơn nữa là cô đã nghe tiếng đứt toạc từ sợi dây leo. Thật là nhục, thân là một con linh tê, thế mà ngay cả động tác bay cũng không biết! Lại phải treo lơ lửng trên vách đá trân mình cho gã đàn ông kia bắt nạt!
– Đinh Tiểu Thác… Đinh Tiểu Thác… – Bắc Đường Khẩn lẩm nhẩm cái tên này, như có điều ngẫm nghĩ. Đúng vào lúc đó, bỗng “phựt” một tiếng, kế đó là tiếng rú thất thanh của Đinh Tiểu Thác, sợi dây leo đã đứt làm hai đoạn!
Gió lạnh buốt như băng vùn vụt rít qua vai Đinh Tiểu Thác, cơ thể cô bỗng chốc trở nên nhẹ bẫng, tựa như linh hồn sắp bật ra ngoài. Mặt trăng tròn vành vạnh giữa bầu không dường như không phải đang xa dần, mà mỗi lúc một gần, và cùng với nó, có một bóng người, áo bay lồng lộng, liều mình lao tới.
– Bắc Đường Khẩn… – Trước khi nhắm nghiền mắt lại, Đinh Tiểu Thác khe khẽ gọi thầm.