– Thả hắn ra! – Trong tầng hầm lạnh lẽo tối tăm, phảng phất một mùi hương mờ nhạt kỳ quái, ánh đèn lờ nhờ chao đảo trên đỉnh đầu. Trong bóng sáng chập chờn, thấp thoáng thấy có bốn năm người đang đứng. Đứng đầu là một nhười đàn ông trung niên, nhìn Khô Nguyệt đang bị trói chặt từ đầu tới chân, ra lệnh cho những người đứng cạnh.
Mấy gã thanh niên đưa mắt nhìn nhau, trong đám, một gã buộc khăn trùm đầu màu đỏ, dáng người cao lớn, chân trái bị què, nói với người đàn ông trung niên:
– Thế có được không? Chúng ta vẫn chưa xác định được lai lịch của thằng cha này. Còn chưa đầy hai tháng nữa là tới kỳ hạn cuối rồi, chẳng may hắn ta là người của bên kia phái tới, chỉ cần chút xíu sơ suất sẽ khiến chúng ta…
– Chẳng có ai lại phái một kẻ chưa chi đã bị đánh ngất tới làm gián điệp cả! – Người đàn ông trung niên từ tốn nói – Các ngươi có lục soát được thứ gì trên người hắn không?
– Chẳng có gì cả – Gã đội khăn đỏ làu bàu – Thế nhưng vẫn không được yên tâm cho lắm…
– Thả hắn ra! – Người đàn ông trung niên nhắc lại lần nữa – Hay là mệnh lệnh của ta đã thành ra vô tác dụng?
Mấy gã kia lập tức tay chân cuống quýt, gã đội khăn đỏ vội nói:
– Không, không, thưa King, chúng tôi lập tức thả người!
Khô Nguyệt xoa nắn tay chân đã tê dại, đứng dậy, được bọn họ đưa ra khỏi tầng hầm.
– Xin lỗi, hiểu lầm thôi! – Người đàn ông trung niên sai người mang ba lô của Khô Nguyệt tới, trả lại cho anh – Cậu có thể đi được rồi!
Bên trên tầng hầm chính là quán bar Butterfly Kisses. Nhìn qua cửa sổ, chỉ thấy ánh hừng đông lờ mờ bên ngoài, không thể đoán được thời gian chính xác. Vẫn còn vài bàn khách lác đác đang cười cợt hoặc rì rầm với nhau trong men say ngà ngà. Một ca khúc có tựa đề trùng với tên quán bar, “Butterfly Kisses”, dìu dặt thoảng qua trong quán.
– Cảm ơn! – Khô Nguyệt vò khẽ đầu, đón lấy ba lô từ tay ông ta – Tuy rằng tôi không biết tại sao các người lại đánh tôi ngất xỉu, nhưng đúng là tôi tới đây để tìm một người bạn.
– Người đó tên gì? – Người đàn ông trung niên hỏi.
– Long. – Khô Nguyệt thở dài – Bạn thuở nhỏ của tôi, sau này mất liên lạc. Tôi đã tốn rất nhiều thời công sức mới biết được cậu ấy đã tới Nguyệt Thành, ở ngay tại khu SWORD này. Cho nên lần này tôi đến đây chỉ là để tìm cậu ấy.
– Cậu có biết ở Nguyệt Thành này có bao nhiêu gã choai choai tên là Long không? – Gã đội khăn đỏ cướp lời, chau mày nói oang oang.
Khô Nguyệt cười nhăn nhó:
-Tôi biết. Không sao, tôi sẽ tìm từng nhà một. Chỉ cần các vị đừng coi tôi là phường bất hảo, chốc chốc lại giáng cho tôi một gậy là được.
– Có ảnh của cậu ta không? – Một giọng nói trong vắt vang lại từ phía sau quầy bar. Khô Nguyệt quay lại nhìn thấy cô – cô gái trên mái nhà. Cô đã bỏ mũ, mái tóc dài mượt mà chảy dọc sau lưng, lúc này đã không khiến người ta phải nhận nhầm giới tính nữa.
– Có ! – Khô Nguyệt móc từ trong ví ra một tấm ảnh cũ mèm. Trong bức ảnh, hai cậu bé tầm sáu, bảy tuổi đang nhìn thẳng vào ống kính cười tươi nói – Người bên trái chính là Long.
Cả đám xúm xít lại xem, gã đội khăn đỏ lắc đầu quầy quậy:
– Úi dào! Chỉ dựa vào mỗi bức ảnh này thì có tác dụng đếch gì. Có trời mới biết bây giờ lớn lên trông như thế nào.
– Tôi chỉ có mỗi bức cái này. – Khô Nguyệt cất bức ảnh đi – Dù thế nào tôi cũng phải tìm bằng được cậu ấy. Mẹ cậu ấy đang đợi cậu ấy trở về, bác ấy không còn nhiều thời gian nữa!
– Thế này đi… – Người đàn ông trung niên ngẫm nghĩ một thoáng rồi quay sang gã khăn đỏ – Seven, hãy sắp xếp cho cậu nhóc này một chỗ ở, rồi sai mấy người giúp cậu ấy tìm thử xem.
– Vâng! – Gã khăn đỏ gật đầu với vẻ hơi miễn cưỡng, tập tễnh bước đi.
– Cậu ở luôn đây đi! – Người đàn ông trung niên lấy từ trong quầy bar ra một chai rượu vang đã vơi một nửa, rót cho ông ta và Khô Nguyệt mỗi người một ly – Có điều, buổi tối tuyệt đối không được ra ngoài, nếu không, có lẽ tôi không thể bảo đảm được an toàn cho cậu. À đúng rồi, cậu tên gì?
– Khô Nguyệt! – Anh nhấp một ngụm rượu nhỏ, cảm giác chan chát chảy lan trên đầu lưỡi – Còn ông? Xưng hô như thế nào?
– Cận Phi Vũ. Nhưng mọi người đều gọi ta là King, ngắn gọn. – Ông ta khẽ cười với Khô Nguyệt, lắc lắc ly rượu trên tay, rồi một hơi uống cạn.
– Hân hạnh! – Khô Nguyệt chìa tay về phía Cận Phi Vũ, cười vui vẻ.