Câu Chuyện Phù Sinh

Chương 4: Q.7 - Chương 4: Chương 3




Ngay cả trong vị cà phê cũng sặc sụa mùi tiền – tại DGSE có người nói đùa như vậy.

Khi mười nhân vật lớn nắm giữ huyết mạch nền kinh tế toàn cầu tập trung trong phòng hội nghị ngầm dưới lòng đất bí mật nhất, kiên cố nhất trong DGSE, những đôi mắt đầy mệt mỏi và lo âu kia đã hoàn toàn gột bỏ ánh hòa quang rực rõ từng ngạo nghễ quanh họ. Hiện giờ, họ chỉ là những ông bố bà mẹ mất con, chẳng khác gì so với tất cả những người bình thường.

Tất cả mọi người, bao gồm cả Andre và Mục Dã Lương, có lẽ chưa bao giờ từng nghĩ rằng mình sẽ có được “vinh hạnh” này, có thể cùng ngồi chung một phòng với những nhân vật tầm cỡ đó, trong một trạng thái hoàn toàn bình đẳng.

Cha mẹ của tất cả những nạn nhân bị bắt cóc đều nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh đặc biệt vào hai mươi tư tiếng đồng hồ trước đó, bên trong có một chếc USB và một bức thư. Nội dung trong thư chỉ có vài dòng sơ sài:

“Trong vòng hai mươi tư giờ đồng hồ, xin mời tới trụ sở Cục An ninh đối ngoại Pháp. Nếu đến muộn, xin hãy cất giữ cẩn thận đoạn video kèm theo, đó sẽ là dấu vết cuối cùng mà đứa con cưng của các vị lưu lại trên đời. Cảm ơn.”

Các con tin trong đoạn video ngồi trước một bức tường màu trắng bạc, trong tay cầm một tờ báo số ra trong ngày, ống kính quay rõ ngày tháng trên tờ báo. Nạn nhân xem ra đều rất khỏe mạnh, bộ dạng không giống như bị bạc đãi.

Trong vòng hai mươi tư giờ, các bậc phụ huynh từ khắp nơi trên thế giới đều hạ cánh xuống Paris. Sân bay nhỏ của DGSE, trong vòng một ngày đã đón tiếp đến mấy chục cỗ trực thăng sang trọng. Toàn bộ DGSE ở trong trạng thái cảnh giới cao độ, tới một con ruồi cũng không được phép ra vào tùy tiện.

Mười bức thư được đặt ngay ngắn trên mặt bàn phòng hội nghị. Nội dung trong các bức thư giống hệt nhau, nhưng được viết tay bằng các loại ngôn ngữ khác nhau; dù là tiếng Anh, tiếng Trung, tiếng Nga hay là tiếng Ả rập, nét chữ đều rất phóng khoáng, lưu loát.

Các bộ ngành liên quan đã hỏa tốc truy tìm nguồn gốc của các bưu kiện chuyển phát nhanh và dùng biện pháp kiểm tra kỹ thuật cao để kiểm nghiệm vô số lần mỗi bức thư, từ chất liệu giấy viết tới thành phần mực, cho tới những sợi kèm theo, thậm chí còn tìm chuyên gia phân tích nét chữ đến phân tích trạng thái tâm lý của người viết thư, nhưng vẫn không tìm thấy bất cứ thông tin hữu dụng nào. Chuyên gia phân tích nét chữ cuối cùng chỉ nói một câu:

– Những bức thư này đều do cùng một người viết ra. Trí tuệ, điềm tĩnh, thậm chí là… thiên tài!

Cả căn phòng im lặng, Mục Dã Lương bước lên, nhìn qua bức thư viết bằng tiếng Trung, đích thực là nét chữ cứng cáp rắn rỏi, rất có phong thái của bậc đại sư, bèn buột miệng lẩm bẩm một câu:

– Xem ra là một bọn bắt cóc có học thức.

– Các vị dự định thế nào đây? – Cự phú 1 đứng lên, sắt mặt lại hỏi – Chắc không phải là tiêu tốn thời gian để mời chúng tôi đến đây uống trà chiều đấy chứ?

– Nếu tiền của những người nộp thuế bị lãng phí, e rằng họ sẽ không vui cho lắm! – Cự phú 2, khuôn mặt béo tròn trắng lốp lúc này đỏ tía lên vì lo lắng và vì đang nén giận, khi nhìn thấy đám người trước mặt vẫn chỉ biết nói một câu “Chúng tôi đang nỗ lực điều tra, xin hãy trấn tĩnh”, thì nắm đấm của ông ta càng xiết chặt, nếu đưa cho ông ta một chai rượu, e rằng chỉ một giây sau nó sẽ đập thẳng lên đầu của bộ trưởng Bộ An ninh hoặc Cục trưởng Cục Cảnh sát.

Là một cảnh sát hình sự lâu năm, Andre chưa bao giờ cảm thấy mất mặt như lúc này:

– Chúng tôi thấu hiểu sâu sắc tâm trạng hiện tại của các vị. Vụ án nào cũng có kẽ hở, xin các vị hãy bình tĩnh, đừng nóng vội. Hãy tin tưởng phía cảnh sát chúng tôi…

Andre còn chưa nói dứt lời, cổ áo ông đã bị một vị người Nga bất ngờ nhảy vọt lên túm lấy, một tràng tiếng Anh đầy giận dữ và không được chuẩn xác cho lắm oang oang khắp gian phòng:

– Tin tưởng? Con trai tôi đã mất tích mười ngày rồi! Cái lũ vô dụng các người mười ngày trời không phá nổi một vụ án! Còn dám chường mặt ra yêu cầu chúng tôi tin tưởng?

Nắm đấm của vị người Nga đã bị Mục Dã Lương giữ chặt. Anh cười với đối phương, đáp lời ông ta bằng một thứ tiếng Anh trôi chảy:

– Thưa ngài, đừng có hơi một tí là nói người khác vô dụng. Nếu cảnh sát vô dụng thì cái đám vệ sĩ cao cấp đầu bảng mà trước đó các ngài đã bố trí cho con cái mình, chẳng phải càng vô dụng hay sao? Nói ra những lời giận dữ, ngoài việc khiến cho đôi bên càng thêm bực bội, còn có thể làm được gì? Lẽ nào ngài không muốn ngồi xuống, mọi người bình tĩnh lại, cố gắng tìm hiểu xem, tại sao bọn bắt cóc lạo chỉ bắt các vị tập hợp tại nơi này, mà không hề đưa ra bất cứ yêu cầu gì khác?

Nhìn vẻ mặt điềm tĩnh ôn hòa của Mục Dã Lương, vị người Nga kia cũng đã buông nắm đấm xuống. Trong mắt của anh chàng người Trung Quốc này toát ra một sức trấn áp ẩn dưới sự chân thành. Vị cự phú người Nga từng nhiều năm lăn lộn trên thương trường, đã tiếp xúc với vô số người, cái cảm giác này, chỉ khi ông đối diện với những đối thủ đáng gờm thực thụ mới xuất hiện.

Andre kéo tay vị người Nga xuống, không hề tức giận, chỉ nói một câu:

– Tôi cũng có một đứa con gái!

Không khí trong phòng đã dịu đi ít nhiều. Đám quan chức cấp cao có cấp bậc cao hơn hẳn Mục Dã Lương khe khẽ thở phào, trong lòng thầm cảm ơn anh chàng cảnh sát hình sự Trung Quốc trước giờ luôn chìm nghỉm giữa rừng người, chưa có điểm nào khiến bọn họ coi trọng.

Lúc này, tiếng chuông tin nhắn đủ kiểu gần như đồng loạt vang lên một lúc, các vị cự phú không hẹn mà đều đưa tay rút điện thoại ra. Một mẩu tin nhắn gửi chung: “Cà phê của DGSE cũng khá tuyệt đấy chứ, các vị hãy ở lại thêm 48 tiếng nữa, sau đó mời các vị phụ huynh chuẩn bị sẵn thứ mà các vị cho là quý giá nhất, tới trước mặt nàng Monalisa xinh đẹp nhất trong cung điện Louvre chờ đợi. Cũng hoan nghênh những người không liên quan đi cùng.”

Cha của nạn nhân bị bắt cóc gần đây nhất, Charlotte Bellour, ngoài mẩu tin nhắn này, còn được nhận thêm một tin nhắn khác: “Ngài Bellour, nút áo sơ mi của ngài phải chăng nên cài lại?”

Luc Bellour luôn ăn mặc rất chỉn chu, song lúc này, cúc áo thứ hai lại cài vào khuy áo thứ ba, và trên suốt chặng đường tới đây, ông ta không hề phát hiện ra. Đương nhiên, người khác cũng chẳng để ý tới chi tiết nhỏ nhặt này. Lúc này, còn ai có tâm trạng để quan tâm tới những tiểu tiết đó? Nhưng, nếu tin nhắn thứ nhất là một quả bom, thì tin nhắn thứ hai chính là một quả bom nguyên tử. Một chi tiết mà ngay cả người ngồi bên cạnh cũng không phát hiện ra, lại bị bọn bắt cóc thấy rõ mồn một, lại còn ở trong phòng hội nghị bí mật của DGSE ngay cả một con ruồi cũng không bay lọt. Sắc mặt của tất cả các quan chức nhất loạt trở nên trắng bệch. Andre và Mục Dã Lương cũng không giấu được vẻ kinh ngạc, đưa mắt nhìn nhau…

Là “người không liên quan” được nhắc tới trong mẩu tin nhắn, hai giờ đồng hồ sau, cả một nửa lực lượng cảnh sát của Paris đã tiến quân về phía cung điện Louvre, với danh nghĩa là quân tiền trạm.

– Cung điện Louvre có vẻ sẽ nhanh chóng biến thành một lon đồ hộp. Bị cảnh sát lèn cứng! – Mục Dã Lương nhìn dòng xe cảnh sát xếp thành một hàng dài rồng rắn trước mặt, đèn cảnh sát nhấp nháy phản chiếu lên mặt đường xám trắng, trông cuống quýt và hỗn loạn.

Andre rít mạnh một hơi thuốc lá, nhấn sâu chân ga:

– Từ trước tới nay chưa bao giờ gặp phải một đối thủ thế này. Gã khốn kiếp đó đáng bị tháo rời từng linh kiện ném xuống sông Seine!

Mục Dã Lương cười, quay mặt đi, vẻ như nhàn rỗi ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ đang vùn vụt trôi lại phía sau, một thoáng u ẩn dâng trong đáy mắt, giống như mây mù che lấp mặt trăng rằm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.