Câu Chuyện Phù Sinh

Chương 4: Q.17 - Chương 4: Chương 3




La Ảnh tay cầm xẻng xào, đảo cái món ăn trông không được bắt mắt cho lắm trong chảo với vẻ không mấy thành thạo nhưng rất chăm chú.

Phương Nhạc vừa mở cửa, lập tức nhìn thấy bóng người đang bận rộn trong bếp, một niềm ấm áp vắng mặt đã lâu chợt thấp thoáng nơi đáy lòng.

Đây là ngày thứ ba họ gặp nhau. Nhà của La Ảnh ở một thành phố khác, xa ngoài ngàn dặm.

Giống hệt như Phương Nhạc đã tưởng tượng, con người La Ảnh cũng thẳng thắn như cách trò chuyện của cô, thậm chí còn có chút vẻ ngây thơ trẻ nít, lúc thì dựa vào lòng anh nhõng nhẽo nũng nịu, lúc thì giận dỗi vì anh không kịp thời đập chết một con gián khiến cô sợ hãi.

Anh ôm ngang eo La Ảnh từ phía sau, vùi mặt vào cổ cô, khiến cho cô phá lên cười khúc khích.

Cô gái này rất thích cười, lại cười rất vô tư thoải mái. Phương Nhạc có phần ngán ngẩm. Nếu xét tới cùng tận đáy lòng, người con gái hoàn mỹ mà anh khao khát, đáng lẽ phải là một thục nữ hiền lành xinh đẹp nhưng không kém phần quyến rũ, nụ cười như gió mát thoảng qua. La Ảnh dường như còn cách tiêu chuẩn này một quãng khá xa.

Phương Nhạc ngồi trước máy tính, ánh mắt nửa cố ý nửa vô tình lướt qua La Ảnh trong chiếc áo ngủ rộng thùng thình, đang xắn tay áo vừa lau bàn vừa càm ràm anh sau này đừng hút thuốc nhiều thế nữa. Trong đầu anh vụt qua một ý nghĩ, nếu gương mặt cô sắc nét hơn một chút, nếu dáng người cô chuẩn hơn một chút, nếu cô có thể thay một chiếc váy trông nữ tính hơn một chút chứ không phải lúc nào cũng cái áo ngủ khó coi này, thì tốt biết bao…

La Ảnh chỉ được nghỉ phép một tuần, cô buộc phải quay về cái thành phố xa ngoài ngàn dặm kia.

Trước khi đồng ý gặp mặt Phương Nhạc, cô từng hỏi anh rằng, chúng ta cách nhau xa quá, thật là một vấn đề khó khăn.

Phương Nhạc chỉ nói, yên tâm, anh sớm muộn sẽ giải quyết được vấn đề này, em cứ đến đi, chúng ta không thể là một đôi tình nhân mà tới cả tay cũng chưa được nắm.

Anh khi đó chỉ ngong ngóng được sớm gặp cô, những vấn đề khác, chí ít bây giờ vẫn chưa cần nghĩ đến.

Im lặng hồi lâu, La Ảnh gửi cho anh một biểu tượng gật đầu.

Lúc này, gặp nhau rồi, nguyện vọng tha thiết của anh cuối cùng đã thành sự thật. Thế nhưng, đêm trước hôm La Ảnh sắp ra về, nhìn cô gái đang bận rộn tất bật, sự quan tâm và khao khát của anh đối với cô lúc ban đầu, lại nhạt dần từng chút một.

La Ảnh không hề cảm nhận thấy sự thay đổi rất tinh vi của anh. Buổi sáng sớm trước khi lên đường, cô đã tháo miếng ngọc hình Đức Phật mang trên cổ xuống, đeo cho Phương Nhạc. Cô nói rằng miếng ngọc Phật này từng được một vị cao tăng khai quang, là vật gia truyền đã theo cô nhiều năm, bây giờ cô không thể ở bên anh, có miếng ngọc này trên người anh, cô cũng thấy yên tâm phần nào.

Rất lâu trước đó, trong lúc trò chuyện vu vơ, Phương Nhạc từng nói rằng, những khi sống một mình, anh thường xuyên nhìn thấy những thứ không nên nhìn thấy.

La Ảnh hồn nhiên an ủi anh rằng, chỉ là do áp lực công việc quá lớn, anh lại không chú ý ăn uống đủ chất, nên mới bị ảo giác.

Anh cứ ngỡ rằng cô đã quên bẵng câu chuyện đó từ lâu, mà cho dù có nhớ, cũng chẳng hề bận tâm.

Nhìn miếng ngọc Phật xanh biếc trong veo trên cổ, trong lòng Phương Nhạc đột nhiên trỗi dậy một mâu thuẫn lạ lùng.

Đừng đi ngủ muộn quá, đừng lúc nào cũng ăn những thứ không có dinh dưỡng, phải ăn thêm hoa quả, đừng so đo với mấy kẻ rỗi việc, chỉ cần mình không thẹn với lòng là được. Trên đường đi, La Ảnh luôn miệng dặn dò anh.

Trong sân bay, La Ảnh mỉm cười vẫy tay với anh.

Phương Nhạc sắc mặt vô cảm đứng đằng sau, nhìn thấy cái dáng đi nhẹ nhõm vui tươi, nhưng lại không nhìn thấy tròng mắt đã đỏ hoe của La Ảnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.