Trên một sười núi trồng ngô đồng dày đặc bên ngoài khu biệt thự, ẩn hiện những con đường nhỏ chạy đan xen. Một vầng trăng rằm vành vạnh lơ lửng giữa trời, ánh trăng bàng bạc rải xuống vô số bóng mờ hỗn loạn trên khắp các con đường.
Huyền nắm tay Đồ Đồ, chạy băng qua những gốc ngô đồng. Vạt váy trắng muốt của Đồ Đồ bay lên phơ phất, tựa như những bông tuyết đột nhiên sa xuống giữa màn đêm.
Cứ sau mỗi nửa đêm, yêu cá Vong Hình sẽ hoá thành người. Huyền biết, và Thương Đồng Khải cũng biết.
Đồ Đồ sau lúc nửa đêm là một cô gái nhỏ nhắn kiều diễm, dung nhan mãi mãi không bao giờ thay đổi.
Đã từng, trong vô số đêm đông, ba người bọn họ thư thái ngồi quây trước lò sưởi rực hồng ánh lửa, tán gẫu đủ thứ chuyện, từ những chuyện hay ho trong trường học cho đến vấn đề vũ khí hạt nhân, từ chuyện tên trộm bị ngã lộn xuống rãnh nước lúc ban ngày cho đến những chuyện xa xưa giữa Đồ Đồ và lão Khương cả ngàn năm về trước, hết bàn về vấn đề giao thông khó chịu thế nào, lại đến chuyện dưới đáy Tây Minh U Hải rốt cuộc có bao nhiêu yêu quái.
Thương Đồng Khải vừa uống cà phê vừa hăng say nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển. Huyền không giỏi ăn nói, chỉ uống hết cốc nước lọc này tới cốc nước lọc khác, chăm chú lắng nghe. Còn Đồ Đồ vui vẻ ăn từng miếng kem lớn và đủ loại đồ ngọt, thường xuyên bị Thương Đồng Khải chọc cho cười khanh khách.
Trong toà biệt thự rộng thênh thang, chỉ có mấy người bọn họ là thực sự tồn tại. Đây chính là cuộc sống hạnh phúc, ít nhất thì Thương Đồng Khải cho rằng đây là hạnh phúc. Trời vừa sáng, Đồ Đồ sẽ lập lức trở lại hình cá, lặng lẽ quay về với bể nước trong mật thất, chờ đợi cho một đêm tiếp theo.
Bắt đầu từ khi nào, những tháng ngày êm đềm như nước đã một đi không trở lại?
Bắt đầu từ khi những kẻ xâm phạm tìm tới.
Một tuần trước, mèo hoang và các loài động vật khác tụ tập ở khu vực quanh nhà Thương Đồng Khải sau lúc nửa đêm mỗi lúc một nhiều. Bọn chúng đương nhiên không phải là mèo hoặc các con vật bình thường. Chúng là yêu quái, là những tiểu yêu cấp thấp nhưng hung ác. Bọn chúng biết được sự tồn tại của Đồ Đồ. Trong tuần này, đêm nào Huyền cũng phải bận rộn xử lý những “kẻ xâm phạm”.
Hôm qua, đông đảo yêu mèo cùng một con yêu quái đại bàng đã xông thẳng vào nhà Thương Đồng. Xử lý bọn chúng vẫn luôn là nhiệm vụ của Huyền. Là vệ sĩ của Thương Đồng, việc bảo vệ Thương Đồng Khải và tất cả mọi thứ trong nhà Thương Đồng là nghĩa vụ mà Huyền không thể chối từ. Huống hồ lại có cả Đồ Đồ.
Đồ Đồ luôn được hắn đặt lên ngọn cây ngô đồng cao nhất, dùng kết giới phòng ngự để bảo vệ. Vốn dĩ không cần tới Huyền phải ra tay, chỉ cần Đồ Đồ tàng hình, thì không người nào có thể phát hiện ra tung tích của cô, bởi đây là sở trường của Vong Hình. Thế nhưng, những con tiểu yêu tìm đến để bắt cô, cho dù cô có tàng hình, chúng vẫn có thể dựa vào một thứ chỉ dẫn nào đó để lần ra dấu vết của cô. Nếu không có Huyền bảo vệ, thì Đồ Đồ vốn không có bất cứ khả năng tấn công nào sẽ bị lũ tham tàn kia xâu xé thành trăm mảnh.
Bản lĩnh của Huyền cao cường hơn đám tiểu yêu này rất nhiều. Tuy hắn cũng chỉ là một con mèo, nhưng, Huyền là một yêu quái thực thụ mang nội đan trong mình, đã tu luyện suốt mười bảy năm theo phương pháp chính thống nhất. Thế nhưng, cuối cùng hắn cũng đã bị thương, vào đêm hôm qua. Kẻ đả thương Huyền đương nhiên không phải là con yêu quái đại bàng pháp lực không hề tầm thương kia. Hắn đã nói dối Thương Đồng Khải.
Bắt đầu từ một tuần trước, hằng đêm, hắn đều phải dẫn theo Đồ Đồ, trốn chạy thục mạng từ nửa đêm đến tận bình minh. Cho đến khi tia nắng đầu tiên hé lộ, cơn ác mộng mới kết thúc.
Nếu chỉ là đám tiểu yêu tham lam kia, bọn họ không cần thiết phải chạy trốn. Bọn chúng chỉ là một lũ tiểu tốt hèn kém dùng để hư trương thanh thế cho chủ soái. Trong thời khắc đó, vài chục bóng đen nhanh như chớp xẹt đuổi sát sau lưng họ, trong không gian văng vẳng những âm thanh quái đản. Những ngọn gió ập đến trước mặt dường như cũng bị những vật thể hình móng sắc xé tan tành.
Mặt trăng vành vạnh giữa trời, quanh rìa vầng trăng được nhuốm lên một quầng xanh lam hư ảo, dãi xuống thứ ánh sáng chói loà ma mị, soi rõ bầy yêu nghiệt khí thế hung hãn phía sau lưng. Huyền vừa chạy, vừa nhìn lên vầng trăng xanh lét đến cổ quái, đầu mày nhíu chặt thành những vết nhăn chạy dọc giữa ấn đường.
Cứ hai năm một lần, sẽ xuất hiện một tháng có hai lần trăng tròn. Lần trăng tròn thứ hai, vì vầng trăng sinh ra quầng sáng xanh lam, nên được gọi là trăng xanh. Mỗi khi tới ngày này, yêu lực của tất cả yêu quái trong thiên hạ đều sẽ tâng lên gấp bội.
Hôm nay, Huyền không đặt Đồ Đồ lên ngọn cây. Hắn niệm chú, rồi đẩy vào giữa lưng Đồ Đồ, phong toả cô vào trong một thân cây ngô đồng cao lớn, rồi cắn rách đầu ngón tay, vẽ lên thân cây một dấu phong ấn bằng máu tươi.
Còn chưa kịp quay người, một luồng gió dữ mang theo thứ mùi hôi tanh xộc thẳng đến sau lưng. Huyền vội nghiêng đầu, lấy ngón tay làm kiếm, ngả người sang bên cạnh, đâm thẳng về phía sau, xuyên trúng bụng một con mèo rừng lớn lông lá xám xịt đang lao phốc tới, vài vệt sáng đỏ loè loá mắt phóng vọt ra từ sau lưng nó như những mũi tên. Sau tiếng kêu thảm thiết, con mèo rừng lông xám bắn văng đi, đập vào gốc cây, rơi xuống đất rồi im bặt.
Nhìn thấy đồng bọn chết thảm, lũ yêu mèo còn lại vẫn không hề có ý định thoái lui, đua nhau nhe nanh giương vuốt, lao thẳng vào Huyền như gió lốc. Huyền lẹ làng tung người nhảy bật lên cao, hạ xuống trên chạc ngô đồng, tay bắt quyết vạch một chữ xuống mặt đất, hét lớn:
– Lên!
Đất cát dày đặc giống hệt như một tấm vải khổng lồ bị người ta giũ tung lên khỏi mặt đất, quật thẳng vào lũ yêu mèo vừa chụp hụt một cú tối tăm mặt mũi.
Duối gốc cây chốc lát đã ầm ĩ tiếng mèo gào hỗn loạn, đám yêu mèo bị đất cát vùi lấp chỉ còn thò lên được vài cái đầu, giận dữ tột đỉnh, giãy giụa trối chết, vài con khoẻ nhất đã sắp vùng được ra khỏi lớp đất, trong những cái miệng mèo há hoác, là vô số răng nanh nhọn gấp bội mèo thường, trắng hếu đến rùng rợn, càng trở nên nhức mắt dưới ánh trăng.
Huyền phi thân hạ xuống, rút ra một thanh đoản đao tinh xảo từ trong tay áo, nắm thật chặt, lao thẳng đến đống đất đang chôn vùi lũ yêu mèo, tay vung đao hạ, trong màn đao quang vùn vụt, cứa đứt yết hầu lũ yêu mèo.
Máu tươi phun ra nhuộm đất bùn thành một màu đen quánh. Nhưng thần kinh của Huyền không hề vì lũ yêu mèo tiểu tốt vô dụng kém cỏi mà chùng xuống. Bốn bề tịch mịch như tờ, chỉ có phía trên đầu, một khóm lá đang rào rào lay động. Hàn khí, hàn khí thấu xương từ trên ngọn cây vọt xuống, xói thẳng vào trong tim Huyền.
Hắn ngẩng đầu lên…