Câu Chuyện Phù Sinh

Chương 5: Q.4 - Chương 5: Chương 4




Người đàn ông áo quần xoàng xĩnh, tay ôm đứa con trai bé nhỏ ngồi trước giường bệnh, nắm chặt lấy bàn tay người vợ đang nằm trên giường. Trên khuôn mặt sưng phù của người thiếu phụ, in hằn quá nhiều vẻ yếu ớt và quyến luyến.

Trong hộp cơm đặt trên mặt tủ, một nửa là cơm trắng, một nửa là thứ rau xào rẻ tiền.

– Mẹ ơi… Về nhà… – Đứa bé dẩu môi, kéo lấy tay người mẹ.

Chỉ một câu nói thôi, người phụ nữa bắt đầu khóc rấm rứt.

– Mẹ sẽ về thôi! – Người đàn ông khẽ đặt tay lên môi người vợ, dịu dáng nói: – Vừa rồi bác sĩ đã nói chuyện với anh, em bây giờ mới chỉ là giai đoạn đầu, chỉ cần tích cực phối hợp điều trị, khả năng chữa khỏi là rất lớn. Anh tin chắc là như thế, em cũng phải tin!

– Thật sao? – Người phụ nữ nhìn chăm chăm vào khuôn mặt chồng.

– Bác sĩ vừa nói với anh xong. Em không biết anh nghe mà sung sướng đến chừng nào! – Người đàn ông nói chắc nịch.

Tôi lắc đầu, lại là một kẻ nói dối. Vừa nãy, rõ ràng tôi đã nghe thấy ông bác sĩ mặt lạnh như tiền nói với anh ta rằng, vợ anh ta cùng lắm chỉ sống thêm được một tháng nữa.

Ngoài cửa, Đường Tiểu Hoa tay cầm một gói thuốc cảm cúm, thẫn thờ đứng nhìn đôi vợ chồng ấy, nhăm nhăm muốn bước lại gần, nhưng lại nhìn tôi rồi đứng im.

Còn một tuần nữa là tới ngày Cá tháng tư. Mùa xuân là mùa của căn bệnh cảm cúm. Mỗi năm cứ đến mùa này, Đường Tiểu Hoa luôn là bệnh nhân thường trực của bệnh viện.

Tiêm xong, lấy thuốc, Đường Tiểu Hoa vốn rất tệ khoản nhớ đường, khi đi xuống cầu thang đã rẽ nhầm hướng, ma xui quỷ khiến thế nào lại chạy tới khu phòng bệnh nội trú ở tầng hai, rồi dừng chân trước phòng bệnh của đôi vợ chồng này.

– Bà chị kia còn bao nhiêu pin? – Tôi đứng khoanh tay, hỏi tưng tửng như bâng quơ.

– Chưa tới một tuần! – Nó nói nhỏ.

– Thật đáng thương… – Tôi lắc đầu.

Nếu lượng pin sinh mệnh của người phụ nữ này có thể kéo dài thêm chút ít, cuộc sống của gia đình họ hẳn sẽ rất hạnh phúc.

– Tiểu Thấu… Tớ nghĩ… – Đường Tiễu Hoa nhìn tôi với ánh mắt khẩn cầu.

Vừa rồi Đường Tiểu Hoa làm rơi ví tiền ở phòng khám, người đàn ông kia đã nhặt được, và đuổi theo trả lại cho nó.

– Muốn đền ơn phải không? – Tôi hỏi lại, rồi khẽ cười – đi đi!

– Tiểu Thấu… – Đường Tiểu Hoa mở to mắt, dường như không dám tin rằng tôi thực sự cho phép nó làm như vậy.

– Đi đi! – Tôi hất hàm về phía gia đình tội nghiệp kia.

Đường Tiểu Hoa hấp tấp chạy vào phòng bệnh.

Người chồng ngạc nhiên nhìn vị khách không mời:

– Cô bé, có phải trong ví còn thiếu gì không?

– Không phải! Không phải! – Đường Tiểu Hoa bước tới trước mặt họ, liếc nhìn người vợ, nói:

– Vợ chú sẽ không sao đâu!

– Ồ? – Người đàn ông ngây người.

Cháu nói là cô ấy sẽ không sao! – Đường Tiểu Hoa nói xong rồi đưa tay phải lại gần trán người vợ, sờ lên làn da lạnh giá như băng, mỉm cười nói với người phụ nữ:

Cháu nói cho cô biết nhé, sinh mệnh của cô vẫn còn…

Tôi không đi vào cùng nó, mà im lặng đứng ngoài cửa, sắc mặt vô cảm nhìn vào từng ngóc ngách trong căn phòng. Đúng vào khoảnh khắc Đường Tiểu Hoa bắt đầu nói chuyện với người phụ nữ, đôi mắt đang nhìn lên trần phòng bệnh của tôi hơi nheo lại.

Đường Tiểu Hoa chưa kịp nói dứt câu, tất cả mọi người trong phòng bệnh bỗng cảm thấy có một trận cuồng phong thổi lại, cả cơ thể và ý thức bỗng chốc bị một sức mạnh tiềm ẩn trong cơn gió làm cho đông cứng, mắt, tai và tất cả các chức năng cảm giác bỗng dưng biến mất – tất cả mọi thứ trong phòng bệnh đều dừng lại bất động. Đường Tiểu Hoa bỗng giữ nguyên bộ dạng đần độn, tay đưa ra phía trước, miệng há to, đứng im lìm như tượng sáp nằm trên giường bệnh.

Làm cho một phạm vi nhỏ bất động trong thời gian ngắn là việc tôi có thể làm được. Tuy pháp thuật này sẽ làm hao tổn không ít sức lực của tôi, nhưng việc này là cần thiết.

Tôi điều hòa hơi thở, đóng cửa phòng lại, bước vào bên trong, nhìn xuống khối dị vật hỗn độn như đám bùn đen không rõ hình thù trên trần nhà, nói:

– Ta đã cân nhắc rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định giở chút mẹo vặt dụ các ngươi phải thò mặt ra. Ta biết các ngươi luôn theo dõi Đường Tiểu Hoa, chỉ tới khi nào cô ta “nói dối” mới chịu xuất hiện.

Nói đoạn, tôi nhún người nhảy vọt lên, thò tay phải vào trong cái đống đen ngòm ấy, chỉ nghe “hự” một tiếng, một gã đàn ông gầy quắt đã bị tôi giật phăng ra ngoài, quăng xuống nền nhà. Tuy nhiên, tên này lại không hoàn toàn là một con người, từ thắt lưng trở xuống có hình thù giống như côn trùng chân đốt, vô cùng gớm ghiếc.

Tôi giơ chân đạp lên lưng gã côn trùng, lạnh lùng nói:

– Ta không cần biết ngươi là yêu quái phương nào, chỉ cần có ý đồ xấu xa với người của ta, thì đừng trách ta không khách khí!

– Anh hùng ơi, xin tha mạng! – Gã côn trùng ngóc đầu lên, giơ hai tay xin hàng – Tiểu nhân chỉ làm theo mệnh lệnh của người khác, lấy ít thứ trên người con ranh kia, kiếm miếng cơm qua ngày mà thôi!

– Lấy ít thứ? – Lực đạo dưới chân tôi lại mạnh thêm mấy phần, gần như đã khiến gã gãy sụn lưng – Nói! Chuyện này là thế nào?

Luận về pháp luật, giống tiểu yêu hạ cấp này còn lâu mới là đối thủ của tôi, nhưng nói về độ phong phú thông tin thì tôi lại kém xa lũ yêu trùng luôn chui rúc trong mọi xó xỉnh của nhân gian, cả ngày lê la khắp nơi nghe nóng tin tức, thường xuyên làm tai mắt cho kẻ khác để kiếm ăn.

Gã côn trùng đảo cặp mắt đã hơi lồi ra, dè dặt hỏi:

– Ngài có quan hệ gì với con bé kia? Phải chăng ngài cũng muốn lấy vật đó?

Tôi chột dạ, đằng hắng một tiếng, khoe ra chiếc đuôi lông lá của mình:

– Xem ra ngươi cũng không đến nỗi quá ngu đần. Thừa biết con bé này đã bị ta tóm chặt, còn dám mò tới đòi chia chác hả?

– Ấy, anh hùng, chỉ chỉ chỉ chỉ là hiểu lầm thôi! – Gã côn trùng vừa nhìn thấy chiếc đuôi trắng như tuyết của tôi, bỗng chốc khiếp đảm đến lắp ba lắp bắp. Người khác có thể không biết nhưng cái lũ yêu trùng chuyên sống bằng nghề buôn bán tin tức này thì khá hiểu rõ, hồ ly trắng từ xưa tới nay chính là quý tộc trong loài hồ ly, linh lực pháp thuật đều cao hơn kẻ khác một bậc. Nếu chọc giận tôi, thì khả năng rất lớn là hắn sẽ lập tức bị xé xác thành trăm mảnh.

Thấy tôi lạnh lùng không nói gì, gã côn trùng càng hãi hùng, phun ra một tràng:

– Tiểu nhân không biết bông hoa Sấm này đã được ngài nhắm sẵn, tiểu nhân phải tốn biết bao nhiêu công sức mới tìm được cô ta. Quá nhiều người muốn có được cánh hoa của bông hoa Sấm này làm bùa chú, chỉ tiếc rằng trên thế gian này có quá ít hoa Sấm, loại thành hình người lại càng hiếm hoi. Tiểu nhân… tiểu nhân ham tiền mờ mắt, vốn tưởng bở lần này có thể hốt được một mẻ lưới to, mà không biết đã mạo phạm tới hồ ly trắng điện hạ. Tiểu nhân, về sau không dám nữa, xin ngài tha cho tiểu nhân một con đường sống!

Hoa Sấm!

Tôi không còn nghe rõ lời nào khác nữa, chỉ có hai chữa “hoa Sấm” giống như một con dấu sắt nóng đỏ, đóng vào tận nơi sâu thẳm trong trái tim tôi, vọng ra những tiếng xèo xèo.

Hoa Sấm, hoa Sấm, một lời thành sấm tiên tri,

Ngược lại, ngược lại, hoa tàn người sống.

Em không phải là thứ xui xẻo!

Kẻ nào làm tổn hại tới em, ta sẽ bắt hắn trả lại gấp mười!

Những âm thanh xa xăm văng vẳng, giống như lời nói mê trong giấc mộng, bỗng chốc ùa vào trong trí não mọc ra gai ngạnh, đâm vào tim tôi sắc lẹm, để lại những cơn đau buốt khó lòng chịu đựng.

Chớp lấy khoảnh khắc tôi thất thần, dưới chân không còn sức lực, gã côn trùng lăn đi lông lốc, nhanh chóng co cụm thành một khối đen, nhảy bật lên trần nhà, vụt một cái đã ẩn vào bên trong, biến mất không tăm tích.

Tôi chẳng còn tâm trí đâu để tâm tới gã tiểu yêu, chậm rãi bước đến bên cạnh Đường Tiểu Hoa, nhìn chăm chú vào khuôn mặt con bé với vẻ trịnh trọng và kỹ lưỡng chưa từng có trong suốt mười bảy năm qua.

Gỡ cặp kính của nó xuống, để lộ ra đôi mắt xinh đẹp, mái tóc ngắn quê kệch của nó trong mắt tôi bỗng dài ra như ảo giác, bộ đồng phục học sinh tan chảy như sáp nến, lộ ra một lớp lụa đỏ rực rỡ như ráng chiều.

Hỗn loạn, một sự hỗn loạn khó tưởng tượng va đập rối tinh trong não tôi, những mê mộng thoáng ẩn thoáng hiện, những đoạn ký ức rối bời trôi nổi trong khoảnh khắc đã nhấn chìm một kẻ vốn dĩ luôn lý trí và thông minh là tôi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.