Gã gầy và gã béo ngủ say như chết, ngáy ầm ĩ tới mức ở bất cứ nơi nào trong tiệm Không Dừng đều có thể nghe thấy.
Tôi bật chiếc đèn ở đầu giường, rũ từ trong tay áo ra một lá bài Tarot – chính là lá tháp mà tôi đã lén lấy đi trong lúc nhặt bài giúp Mộ.
Lúc đó, sở dĩ tim tôi bất chợt thắt lại, vì tôi nghe thấy lá bài này hét lên:
– Cứu tôi với!
Chính là lá tháp này.
Một lá bài không thể biết nói năng, nhưng tiếng kêu cứu mà tôi nghe thấy rõ ràng là một tràng những giọng nói còn non nớt đang đồng thanh la hét.
Tôi ghé sát lá bài lại gần ngọn đèn, đầu ngón tay tỉ mỉ cảm nhận từng centimet trên lá bài.
Khi ngón tay tôi di chuyển tới chính giữa lá bài, một luồng khí lạnh bỗng chạy xộc từ đầu ngón tay thẳng tới tim tôi, rồi lập tức trở nên nóng giãy như lửa dốt, dường như muốn thiêu cháy toàn bộ mạch máu trong cơ thể tôi ra tro. Sức mạnh giao thoa giữa nóng và lạnh giằng co quẫy lộn trong cơ thể tôi.
Tôi rụt ngón tay lại.
Bùa chú Băng viêm cố hồn – băng và lửa giam giữ linh hồn…
Tôi nhận ra loại bùa chú này.
Đây là bùa chú mà những kẻ đạo hạnh không phải tầm thường dùng để giam giữ linh hồn vào một không gian trung gian khác. Nhưng, thông thường chỉ dùng để đối phó với một số linh hồn tà ác không thể lưu lại trên thế gian. Chỉ có một số ít những kẻ lòng dạ bất chính, để đạt được mục đích nào đó, mới dùng loại thần chú này nhốt những sinh linh vô tội vào một thế giới khác chỉ vào được mà không ra được.
Sự thực thì bùa chú Băng viêm cố hồn là một loại bùa chú cấm kỵ, rất ít người biết sử dụng; cho dù biết sử dụng, thì cũng rất hiếm khi dùng tới. Chỉ bởi vì đặc trưng tàn khốc nhất của loại thần chú này, chính là có vào mà không có ra.
Giờ đây, là kẻ nào đã dùng lá bài Tarot làm không gian trung gian, để vận dụng thứ bùa chú này? Và ai đang bị nhốt bên trong nó?
Thực chất, trong lòng tôi đã có câu trả lời, nhưng tôi vẫn giữ chút tâm lý cầu may – tôi thực sự không hề mong muốn người bị nhốt trong lá bài kia lại là bốn đứa trẻ.
Nhìn sững vào hình vẽ trên lá bài, một tòa tháp cao dưới bầu trời sáng lòa ánh chớp, nghiêng ngả muốn sập, mọi người gào thét nhảy từ trên tháp xuống. Dưới chân tháp, một bên là mặt biển hung dữ, một bên là mặt đất đen ngòm.
Tôi cần phải tiến hành một cuộc “trò chuyện chuyên sâu” với lá bài.
Tôi nhắm mắt lại, đặt lá tháp trên lòng bàn tay, trong miệng lẩm nhẩm câu thần chú chỉ có tôi mới hiểu.
Trong bóng tối, mơ hồ như có tiếng sóng biển xô bờ, ánh lửa nhảy nhót hỗn loạn và hung hãn, vô số tảng đá khổng lồ giáng xuống khiến mặt đất rùng rùng rung chuyển. Tôi đang cố gắng tập trung tinh thần, từ từ xuyên qua tất cả những rào cản cản trở tôi.
Các yêu quái đều có một con mắt linh thức, có thể nhìn xuyên thấu mọi không gian trung gian, nhìn thấy những cảnh tượng mà người bình thường không thể nhìn thấy. Con mắt vô hình này ẩn sâu trong linh lực của yêu quái, công lực tu hành càng cao, thì con mắt này sẽ nhìn thấy càng nhiều. Một vài lão yêu quái có công lực thâm hậu hơn mà tôi quen biết thậm chí có thể nhìn thấu ba kiếp trước sau của người khác. Còn những tiểu yêu cấp thấp, nhìn thấy được số tiền trong ví của người khác đã là rất đỗi khó khăn.
Thế nhưng, được cái này thì mất cái kia, sử dụng con mắt linh thức càng lâu, càng đi sâu vào thế giới trung gian, thì linh lực lại càng tiêu hao nhanh chóng. Khi linh lực có dấu hiệu suy giảm bất thường, nguyên thần của người sử dụng sẽ bị tổn thương nghiêm trọng, hậu quả rất khó lường.
Tôi đã không sử dụng tới con mắt phụ thêm đó đã rất nhiều năm, có lẽ do tôi đã làm biếng quá lâu, nên tôi luôn cảm thấy rằng, dùng hai con mắt thịt để nhìn thế giới này là đã quá đủ.
Nhưng hôm nay, tôi cần phải dùng tới con mắt đó, để nhìn rõ trong lá bài kia rốt cuộc đang ẩn giấu bí mật gì. Bởi vì, nó có liên quan tới bốn sinh mạng non trẻ.
Tiếng sóng biển mỗi lúc càng thêm vang vọng bên tai, tầm nhìn tối tăm cũng dần dần sáng tỏ. Một tòa tháp bằng đá chót vót chọc trời, ở trong một không gian thần bí ngả nghiêng chao đảo, từ từ tiến lại gần tôi. Vô số vết nứt khủng khiếp đang lan rộng trên bức tường xám trắng bao quanh ngọn tháp, lửa và khói đen đặc cuồn cuộn phun ra từ trong những khung cửa sổ vỡ toác. Trên bầu trời đen kịt, sấm chớp nhì nhằng, thi thoảng lại có một tiếng sấm đinh tai nổ trên đỉnh tháp. Một vài nam nữ y phục xám trắng, trông không rõ hình hài, chỉ còn biết gào thét khóc than, nhảy xuống từ những ô cửa sổ còn chưa bén lửa hòng thoát mạng.
Đúng là cảnh tượng của ngày tận thế.
Thế nhưng, trông rất quen mắt. Mọi thứ trước mắt tôi, rõ ràng là hình ảnh được vẽ trên lá bài tháp.
– Cứu tôi với! Có ai không? Cứu chúng tôi với!
Tôi lại một lần nữa nghe thấy tiếng kêu cứu quen thuộc, là thứ tiếng Trung tiêu chuẩn.
Sau khi phân tích kỹ lưỡng, “con mắt” của tôi không chút do dự đi thẳng tới căn phòng trên đỉnh tháp.
Quả nhiên, trong căn phòng đổ nát ấy, tôi nhìn thấy bốn đứa trẻ đang ôm cứng lấy nhau, nép vào góc tường run lên cầm cập; một nam ba nữ, mặc đồng phục học sinh cấp ba giống hệt nhau.
– Nhậm Hiểu Thần? – Tôi thử gọi tên một nữ sinh trong đám. Gã béo từng liệt kê họ tên của những học sinh bị mất tích cho tôi nghe không sai một chữ.
Cô bé tóc ngắn quay phắt lại, đưa ánh mắt kinh hoàng sục sạo trong không trung, cất tiếng run rẩy:
– Ai… là ai?
Ba đứa trẻ còn lại dường như cũng nghe thấy tiếng gọi của tôi, tranh nhau hét lên:
– Cứu chúng cháu với! Cô là ai? Chúng cháu sắp chết rồi! Hãy cứu chúng cháu với!
Khát vọng sinh tồn mãnh liệt, cùng với thứ mùi sống động chắc chắn thuộc về con người, tôi biết rằng mình đã tìm đúng nơi, và cũng đã tìm đúng mục tiêu. Những đứa trẻ bị mất tích quả nhiên đang bị giam cầm trong một không gian khác – không gian quái đản trong lá bài Tarot.
Tình cảnh lúc này giống hệt như một vị thần không xuất đầu lộ diện đang an ủi một đám người đang trông chờ được cứu vớt. Tôi cố gắng khiến cho mỗi câu nói của mình đều có vẻ thần thánh uy nghiêm, mang theo một sức nặng nghìn cân. Tôi biết, chỉ có như vậy mới có thể khiến cho những đứa trẻ đang cực kỳ hoảng loạn tạm thời trấn tĩnh trở lại, và ôm ấp một niềm hy vọng bất ngờ, ghi nhớ nằm lòng từng lời tôi nói mà không nghi ngờ mảy may.
Tôi nói với chúng, tôi là người tới để mang chúng ra khỏi cái nơi ma quỷ này, nhưng, bọn chúng còn phải đợi tôi một lát.
– Đừng… Đừng bỏ chúng cháu lại! – Cậu học sinh béo trắng kia tuy đã mười lăm mười sáu tuổi, mũi dãi ròng ròng gào khóc thảm thiết – Cháu không cần làm học sinh xuất sắc nữa… Cháu không cần xem bói nữa… Cháu không cần thần tiên giúp đỡ…. Cháu chỉ muốn về nhà thôi… Hu hu…
Bị cậu nhóc béo kích động, ba đứa còn lại cũng gào khóc đến xé họng.
– Không bao giờ ăn kẹo bông nữa!
– Tớ cũng vậy! Không bao giờ tới cái tiệm Mộ Thanh quỷ quái ấy nữa!
– Mẹ ơi…. Sau này con không dám cãi lời mẹ nữa! Con sẽ chăm chỉ học hành!
Cái bọn nhóc này… Tôi nghe chúng gào khóc mà dở khóc dở cười. Thế nhưng, từ những tiếng gào khóc náo loạn của chúng, tôi đã biết được một vài điều hữu ích.
– Tất cả hãy dũng cảm lên xem nào! Khóc lóc kêu gào trông chẳng ra thể thống gì! Cái gì mà chết với không chết, sự việc đâu có nghiêm trọng tới mức ấy! – Tôi nghiêm giọng mắng mỏ bọn chúng – Có ta ở đây, các cháu còn sợ cái gì?
Bốn đứa nhóc nghe vậy, thì thút tha thút thít ngậm miệng lại. Cô bé Nhậm Hiểu Thần rụt rè hỏi:
– Thế… thế bao giờ chúng cháu mới được về nhà?
Thực ra, tôi cũng không biết.
Ngọn lửa đang cháy lan tới nơi này, toàn bộ tòa tháp bắt đầu ngả nghiêng chao đảo. Đến giờ, tôi vẫn chưa hiểu rõ, tính chất của không gian này liệu có gây tổn thương thực cho bọn trẻ hay không. Ngẫm nghĩ chốc lát, tôi dùng sức mạnh ý niệm xông thẳng vào căn phòng ấy, vẽ ra một vòng ánh sáng hình tam giác ở chính giữa phòng.
– Các cháu hãy đứng vào bên trong vòng ánh sáng, trước khi ta trở lại, cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, cũng không được bước ra khỏi vòng ánh sáng một bước!
Đây là việc duy nhất tôi có thể làm cho chúng trong thời điểm này, dùng hết linh lực còn lại, thiếp lập một cái Tam vương ngự kết ấn, tạm thời bảo vệ an toàn tính mạng cho chúng. Chỉ cần ở trong phạm vi của Tam vương ngự ấn, lửa sẽ không bén tới, gạch đá đổ xuống sẽ không thể đè lên bọn chúng. Cho dù ngọn tháp có đổ sập, chúng có bị rơi xuống, cũng không bị ngã chết hay dìm chết.
Tôi rất đỗi vui mừng vì mình vẫn chưa quên phương pháp thiết lập kết ấn này. Phép thuật đó là do một con yêu tinh khỉ dạy cho tôi, nghe nói sau này nó đã xuất gia, lại còn bảo vệ một hòa thượng đi sang Ấn Độ, sau đó chúng tôi không còn gặp lại nhau. Dù thế nào, tôi cũng phải cảm ơn nó!
Nhưng, Tam vương ngự kết ấn chỉ có hiệu lực trong mười hai tiếng.
Nếu trong vòng mười hai tiếng tôi vẫn không thể đưa bọn trẻ ra ngoài… tôi không nghĩ tới hậu quả, việc này chẳng có ý nghĩa gì.
Mấy đứa trẻ cuống cuồng nhảy vào trong kết ấn hình tam giác rực rỡ ánh hào quang ngũ sắc, ngồi thu lu bên trong trông vô cùng tội nghiệp.
– Hãy nhớ, ta sẽ nhanh chóng quay lại. Việc các cháu cần làm, chính là cố gắng hết sức để xua đuổi nỗi sợ hãi của chính mình! Có hiểu không? – Tôi phải rời khỏi đây rồi, linh lực của tôi tiêu hao quá nhanh.
Mấy đứa nhóc ngập ngừng gật gật đầu, quẹt nước mắt nói:
– Cô phải… phải mau mau quay lại nhé!
– Chắc chắn!
Ngọn tháp, ánh lửa, sóng biển, cách tôi mỗi lúc một xa, cuối cùng thu lại thành một chấm đen nhỏ xíu.
Tôi mở choàng mắt, ánh trăng yên ả ngoài cửa sổ dịu dàng chảy tràn trên mặt bàn trang điểm.
Thế giới này, vẫn bình yên như cũ.
Những giọt mồ hôi lạnh toát đầm đìa trên trán và dọc sống lưng, sắc mặt tôi lúc này chắc chắn phải sánh ngang với một cương thi mới bò ra khỏi quan tài.
Từ tinh thần tới cơ thể, mệt mỏi rã rời, bải hoải như sắp tan thành từng mảnh.
Thành thật mà nói, đã rất nhiều năm tôi không sử dụng linh lực của mình với quy mô hoành tráng đến thế. Từ lâu tôi đã quen với cuộc sống của một con người thực sự!
Thế nhưng, trong lòng tôi có một dự cảm mỗi lúc càng thêm mãnh liệt – cuộc sống bình lặng của tôi sắp bị một lá bài Tarot đảo lộn!
Nhúng tay vào một “phi vụ làm ăn” chẳng hứa hẹn thu về chút vàng bạc nào, có lẽ là xuất phát từ tinh thần cao thượng giúp đỡ kẻ yếu, cứu người như cứu hỏa. Thế nhưng, tôi lại càng muốn biết đằng sau sự việc này là cái gì, mà không hề có lý do. Mộ, cửa tiệm Mộ Thanh, lá bài Tarot ẩn giấu tà chú, những đứa trẻ bị giam cầm, mỗi một nhân tố đều đang hối hả dẫn dắt tôi tiến đến một phương hướng sâu xa hơn nữa.
Có lẽ, đây mới chính là căn nguyên của mối bất an trong lòng tôi.
Lá bài tháp im lặng nằm trong tay tôi, giống như một mảnh bìa không có sinh mệnh, ai mà ngờ được ẩn bên trong nó lại là một trường sóng gió kinh hoàng, giằng co sống chết.
Tôi chỉ có mười hai tiếng đồng hồ.