Câu Chuyện Phù Sinh

Chương 6: Q.14 - Chương 6: Chương 5




Từ sáng tinh mơ hôm nay, bầu trời đã giăng kín lớp sương mù dày đặc, mặt biển nổi lên những cơn gió lạnh cắt da.

Đường Trạch không đi ra ngoài, ở lì trong hang, hờ hững lật giở cuốn sổ tay, chỉ mong tìm được cách để rời khỏi núi Ngọa Hư từ trong đó, nhưng không hề có. Anh không biết được chủ nhân của cuốn sổ tay này cũng chính là cha của Niệm, cuối cùng có rời khỏi núi Ngọa Hư hay không. Nhìn vào những dòng chữ run rẩy ngả nghiêng ở trang cuối, xem ra người đàn ông này ít nhất cũng đã từng thử rời khỏi nơi đây.

Đúng lúc anh đang bần thần nâng cuốn sổ trên tay, thì Niệm trở về, trong tay cầm một gói nhỏ được bọc bởi lá cây.

Đặt cuốn sổ xuống, Đường Trạch nhìn Niệm đang bước từng bước lại phía mình.

Mở gói lá ra, bên trong có hai viên bi màu đen to bằng đầu ngón tay út, được bao bọc trong một thứ mùi nồng nặc quái dị.

Niệm đưa viên bi tới trước mặt Đường Trạch, ra hiệu cho anh nuốt vào.

– Niệm, đây là cái gì? – Đường Trạch rất lấy làm lạ. Sức khỏe của anh đã hồi phục hoàn toàn, không cần uống thêm bất cứ loại thuốc nào nữa.

Niệm đưa tay lại gần hơn nữa, dường như nhất định bắt anh phải nuốt.

Đường Trạch nhìn vào khuôn mặt cô, trên đó đã dính đầy bùn bẩn đen quánh, khuôn mặt thật sự dưới ánh trăng đêm ấy lại một lần nữa bị che kín không còn dấu tích, chỉ còn nhìn thấy một đôi mắt to tròn.

Thế nhưng, ánh mắt của Niệm, có chút khác lạ so với bình thường.

– Cô muốn tôi nuốt cái này? – Đường Trạch ngần ngừ nhìn hai viên bi chẳng hề có chút cảm tình kia – Tại sao phải nuốt nó?

Hai tia sáng hung hãn mà anh chưa bao giờ nhìn thấy vụt chiếu ra từ trong mắt Niệm. Thình lình, bằng một động tác cực nhanh cực mạnh, cô bóp chặt lấy cằm Đường Trạch, ép anh há miệng, rồi tống viên bi vào.

Viên bi rắn đanh vừa chạm vào lưỡi đã tan thành nước, nhanh chóng trôi xuống họng, không cho anh một mảy may cơ hội nhả ra.

Niệm buông tay, Đường Trạch ôm lấy cổ họng, một vị đắng quái đản xộc thẳng lên khiến anh chảy cả nước mắt.

– Cô… cô…

Đường Trạch ngã lăn xuống đất, đau đớn ôm chặt lấy ngực, chỉ cảm thấy thực quản như có lửa thiêu đốt, mỗi lúc một dữ dội, tựa hồ muốn thiêu cháy toàn bộ cơ thể anh ra tro.

Niệm đang làm gì thế? Đã ép anh uống cái gì?

Anh muốn túm lấy Niệm hỏi cho rõ ràng, nhưng đầu lưỡi giống như bị dán chặt, tứ chi cũng không thể điều khiển được nữa, sức lực dần dần thoát khỏi từng kinh mạch.

Ý thức mỗi lúc một thêm mờ mịt. Niệm ở trước mặt, từ một biến thành hai, rồi lại từ hai biến thành vô số. Ánh mắt thăm thẳm vẽ thành một đường nét chập chờn vô định trước mặt anh, xuyên qua giữa ấn đường…

Thế giới của Đường Trạch, chớp mắt chìm vào bóng tối…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.