Câu Chuyện Phù Sinh

Chương 7: Q.13 - Chương 7: Chương 6




Bụi đất trộn lẫn với những vụn cỏ héo vàng bay tán loạn trong không trung, bao trùm toàn bộ sườn núi nhô lên giữa thảo nguyên.

Hai người đàn ông đang đứng ngược chiều gió, mình mặc áo cổ tròn một tím, một đỏ, đều đội mũ mang hài, lưng thắt đai da, mắt khép hờ, nâng tay áo rộng che ngang nửa khuôn mặt, trong thời tiết tệ hại bụi bay mờ mắt, khó nhọc nhìn chăm chăm vào một thung lũng chẳng có gì đặc biệt bên dưới sườn dốc.

Vài ba tên lính vạm vỡ tay cầm cuốc xẻng, căng thẳng đào bới chỗ đất dưới chân. Chỗ họ đứng đã trở thành một hố sâu hình chữ nhật, bùn đất màu vàng đen lẫn lộn đã đắp cao như trái núi nhỏ bên miệng hố, một cỗ quan tài bằng gỗ sơn đen vẽ hoa văn vàng nằm im lìm bên cạnh.

– Đường đường là công chúa, mà kết cục lại là vùi xác chốn đồng hoang. – Người áo đỏ tuổi vẻ còn khá trẻ, tiếc nuối thở dài – Hoàng thượng dường như quá tuyệt tình…

Người áo tím lớn tuổi hơn một chút, cứ như nghe phải một chuyện nghiêm trọng phạm vào cấm kỵ, vội nghiêm giọng mắng khẽ:

– Nói năng cẩn thận! Hoàng thượng không phải là người mà ngươi và ta có thể tùy tiện bình phẩm! Cẩn thận cái mũ ô sa của ngươi!

Người áo đỏ tỉnh bơ như không, nói:

– Chỉ dựa vào một câu trong triều có yêu nghiệt của quốc sư, mà giết hại con gái ruột của chính mình. Công chúa có tội gì? Chẳng qua là bẩm sinh có khả năng dị biệt, dự đoán được chuyện tương lai mà thôi. Tôi thấy tên yêu đạo kia mới càng giống mối họa gây hại đến triều đình xã tắc!

– Ngươi… Ôi trời… – Người áo tím sắc mặt chợt trắng bệch, lập tức giậm chân thình thịch, dùng cách này để phát tiết những cảm xúc đã dồn nén bấy lâu, cuối cùng lắc đầu than thở – Sai là sai ở chỗ công chúa không nên nói ra những lời đại kỵ như Lâm An bị xâm chiếm, hoàng thượng bị bắt làm tù binh. Hoàng thượng vốn đã coi người con gái này là thứ lạc loài, ban cho tòa điện nhỏ ở chốn hoang vu đã coi như là ân huệ cực lớn. Ngày nay chiến hỏa ngút trời, quân ta bại nhiều thắng ít, lại thêm quốc sư ở bên cạnh xúi bẩy, nên hoàng thượng đương nhiên tin chắc rằng mầm họa của vận nước chính là công chúa điện họa, phải giết chết công chúa mới có thể diệt trừ tai họa, chỉnh đốn triều cương. Còn trẻ như vậy… thật đáng thương…

Im lặng hồi lâu, người áo đỏ lại bật ra hai tiếng, cười lạnh nhạt, nói:

– Bậc cửu ngũ chí tôn xử tử một cô công chúa cũng chẳng có gì ghê gớm, nhưng việc gì lại phải dùng đến thủ đoạn hạ tiện này, lén lút ra tay? Nước nhà sắp mất, không phải vì công chúa, mà là vì hôn quân…

– Những lời này nói với ta thì không sao! Để người khác nghe thấy, dù ngươi có mười cái đầu cũng không đủ chém đâu! – Người áo tím cảnh giác nhìn khắp xung quanh, rồi mới nói tiếp – Công chúa bẩm sinh tài lạ, trong mắt hoàng thượng không khác gì loài yêu nghiệt, sợ nhiều hơn hận! Không phái người mà công chúa tin tưởng nhất đi, chỉ e rằng sự việc không thành lại còn chọc giận công chúa, gây thêm lắm chuyện phiền hà.

– Ha ha, người công chúa tin tưởng nhất… Cái tên Thiên Vũ tướng quân kia, tôi đã từng ngỡ rằng hắn là bậc anh hùng chân chính hiếm có trong triều đình… – Người áo đỏ hạ tay áo xuống, phủi bụi bặm bám trên mặt, rũ mạnh với vẻ khinh miệt – Không ngờ lại là giống xấu xa vô tình, tự tay chuốc rượu độc cho người mình yêu thương. Đại trượng phu là giả, ngụy quân tử mới là thật.

– Than ôi, thôi đừng nói nữa! – Người áo tím vỗ lên vai người áo đỏ, nhìn lên bầu trời đang dần ảm đạm – Chỉ trách hồng nhan bạc phận. Vào đêm Thất tịch, một mình vùi xác đất vàng… Công chúa điện hạ, kiếp sau xin đừng vào hoàng thất, hãy đầu thai vào chốn thường dân.

Bầu trời như bị hắt lên dòng mực đậm đặc, thấp thoáng có hai ngôi sao không ngừng nhấp nháy, cố gắng tiến lại gần nhau. Chớp mắt nhìn lại, mới biết chỉ là ảo giác. Trên vòm trời mênh mang mờ mịt làm gì có một đốm sao, tối sầm tới tuyệt vọng.

Ngọn gió đêm vừa mới suy yếu, đã có chiều lớn mạnh lên. Hai người quay lưng lại, né tránh đám bụi đất vụn cỏ đáng ghét, cúi thấp đầu, khoanh tay không nói.

Rất lâu sau, từ dưới thung lũng có kẻ thở hồng hộc chạy lên sườn dốc, khom người trước họ bẩm báo:

– Đại nhân, mộ huyệt đã đào xong!

Hai người đưa mắt nhìn nhau, rồi đi theo tên lính xuống thung lũng.

Ánh lửa đuốc phập phù trong gió, chiếu lên những khuôn mặt lem luốc nhễ nhại mồ hôi.

Người áo tím nhìn cỗ quan tài màu đen sắp bị hòa tan vào bóng đêm với ánh mắt phức tạp. Do dự chốc lát, rồi chậm chạp lấy từ trong ngực áo ra một hộp gấm nhỏ xíu, mở hộp, lấy ra một tờ giấy nhỏ màu vàng nhạt.

– Làm đi! Hoàng thượng đã căn dặn như vậy, chúng ta buộc phải tuân theo. – Người này đưa tờ giấy vàng cho người áo đỏ thần sắc đang đờ đẫn – Lời của quốc sư, hoàng thượng coi như lời phán của thần tiên. Ngươi và ta đều không nên làm trái “ý trời”.

Người áo đỏ đón lấy tờ giấy vàng, nụ cười châm biếm lập lòe trong ánh đuốc.

– Bùa phong ấn yêu quái… Thiên hạ còn việc gì hoang đường, nực cười hơn chuyện này không? Họ thực sự sợ hãi công chúa biến thành yêu quái, đội mồ sống dậy ăn thịt họ ư? Nếu đã sợ tới mức ấy, trước đây hà cớ gì phải ra tay tàn độc?

– Dán lên nắp quan tài đi, đừng nhiều lời nữa! – Người áo tím vẻ hơi tức giận vì sự thẳng thắn bạo miệng của người kia.

Người áo đỏ bực bội “hừ” một tiếng, phất mạnh tay áo đi về phía cỗ quan tài.

Còn chưa kịp tới gần, thình lình một luồng gió ma quái lạnh như băng sương, mạnh như đao kiếm lao vụt ra từ dưới mộ huyệt mới đào, thổi tắt tất cả đèn đuốc, xông thẳng tới cỗ quan tài.

“Rầm” một tiếng đinh tai, nắp quan tài đang đóng chặt đột ngột giật gãy tung tất cả đinh sắt cắm sâu vào gỗ, bật lên dựng đứng, sau đó đổ ngửa xuống vạt đất bùn phía sau. Một luồng sáng xanh mờ pha lẫn màu trắng lóa phun thẳng lên từ cỗ quan tài, cuộn vòng phía trên tựa như xoáy nước, bao kín lấy toàn bộ cỗ quan tài. Trong đêm tối, cảnh tượng trông ma quái đến rùng rợn.

Thấy vậy, những người có mặt không ai không tái mặt kinh hoàng. Hai tên lính nhát gan còn co chân định bỏ chạy.

– Đứng lại cho ta! – Người áo tím dù sao cũng là người lớn tuổi, cơn khiếp hãi ập đến thình lình vẫn chưa đến nỗi che mờ lý trí. Ông ta giận dữ nhìn hai tên lính chuẩn bị đào ngũ – Không có lệnh của ta, kẻ nào dám tự ý rời khỏi đây, giết không tha!

– Sư phụ… – Bàn tay cầm tờ giấy vàng của người áo đỏ hơi run rẩy, đờ đẫn quay đầu lại – Việc này…

Người áo tím im lặng không nói, trầm tư một lát, rồi giật phắt lấy tờ giấy vàng trong tay đối phương, trấn tĩnh lại, sát bước về phía cỗ quan tài.

– Cẩn thận! – Người áo đỏ sợ ông ta xảy ra chuyện, cuống quýt chạy theo.

Càng tới gần cỗ quan tài, lồng ngực hai người càng phập phồng dữ dội.

Chỉ còn cách một bước chân, người áo tím vừa như an ủi học trò, lại vừa như an ủi chín mình, lẩm nhẩm:

– Chúng ta và công chúa vốn không thù không oán, cho dù có thành oan hồn, nàng ấy cũng không đến nỗi hạ độc thủ với chúng ta.

Cơn gió ma quái dần dần ngừng lại, bên cạnh cỗ quan tài, xuất hiện hai khuôn mặt được luồng sáng chiếu rọi, dùng vẻ nghiêm trang tột độ để che lấp đi nỗi hoang mang trong lòng.

– Công chúa… – Hồi lâu sau, hai người đồng thanh gọi khẽ.

Nằm trong quan tài chính là người con gái nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành kia, mình mặc bộ áo cưới lộng lẫy, ánh hồng lên khuôn mặt đã không còn huyết sắc, hàng mi dài phủ lên mí mắt mỏng manh tới mức có thể nhìn rõ nhưng mạch máu nhỏ li ti dưới làn da, một giọt gì sáng trong đang lóng lánh nơi khóe mắt, giống như giọt lệ.

Hai người đứng ngoài quan tài tựa như bị một sức mạnh lạ kỳ đập thẳng vào những sợi thần kinh mong manh nhất.

– Công chúa điện hạ… Vi thần biết người không cam tâm. Nhưng sự việc đã tới nước này, chi bằng người hãy…

Người áo tím vịn tay vào mép quan tài, lời “khuyên nhủ” chân thành còn chưa nói hết, đã tự động câm bặt.

Người áo đỏ nhìn thấy cảnh tượng khi đó, khiếp đảm lùi liền ba bước…

Người con gái nằm trong quan tài chợt mở bừng mắt, cặp mắt đen tuyền không chút thần thái chiếu ra một ánh nhìn lạnh lẽo tuyệt vọng, nhìn thẳng lên trời.

“Choang” một tiếng giòn tan, như tiếng thủy tinh rơi vỡ. Khuôn mặt của nàng, cùng với tất cả những bộ phận lộ ra ngoài không khí, đột nhiên chạy đầy những vết nứt dọc ngang chằng chịt, giống như đồ sứ bị đập rạn.

Một luồng sức mạnh còn khủng khiếp hơn lốc xoáy vọt ra từ chính giữa quan tài, giống như vòi rồng, cuốn lấy những luồng sáng xanh xunh quanh, vặn thành vòng xoáy, và cơ thể rạn nứt của cô gái cũng bị sức mạnh khổng lồ này hút lên, tách rời khỏi bộ áo cưới, chớp mắt đã vỡ tan thành vô số đốm trắng còn nhỏ hơn hạt bụi, bay lồng lộng trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, dần dần phai đi màu sắc, hòa thành một thể với không khí, sau cùng chỉ còn lại một làn khói xanh tựa như sương mù, lao vụt vào trong bộ áo cưới trống không dưới đáy quan tài.

Cỗ quan tài bắt đầu rung lắc lên xuống, mặt đất bị dập thành những dấu vết mỗi lúc một thêm rõ nét.

Nỗi oán hận ngùn ngụt ập tới từ bốn phương tám hướng khiến người ta tức ngực, người áo tím hoảng sợ giật lùi, tay ôm chặt lấy ngực, gầm lên:

– Người đâu, mau đóng nắp quan tài lại!

Đám binh sĩ không dám trái lệnh, liều chết chạy xúm lại, nhấc nắp quan tài lên, “rầm” một tiếng đóng lại.

Người áo tím thừa thế xông lên, nhanh tay dán ngay tờ giấy vàng trong tay lên chính giữa nắp quan tài, rồi lập tức nhảy tránh sang bên cạnh.

Những con chữ ngoằn ngoèo như rồng bay phượng múa trên tờ giấy vàng chợt rọi ra những tia sáng màu đỏ máu, hắt lên toàn bộ cỗ quan tài, nhuộm thành một màu đỏ thẫm, giống như được quét lên một lớp máu chưa khô hẳn.

Cỗ quan tài hệt như một con cá đang giãy giụa trong cơn hấp hối, vẫn rung lắc một cách không cam chịu, bên trong dường như còn vang ra tiếng gõ đập rầm rầm.

Đám binh lính kinh hoàng đến mức rúm lại với nhau thành một đám, chỉ có hai vị mà họ gọi là đại nhân kia vẫn muốn giữ thể diện, nên cố gồng mình đứng yên.

Cỗ quan tài rung lắc, sườn núi câm lặng, tạo thành một sự đối lập ma quái nhất.

Cho đến tận khi một góc chân trời ló ra vài ngôi sao mờ nhạt, tinh thần của những người trên mặt đất đã sắp tới giới hạn vỡ bờ, cỗ quan tài sau khi nặng nề rơi xuống một lần nữa, đã im lìm, lá bùa dán trên nắp quan tài đã không còn tông tích, chỉ lưu lại một dấu vết mờ mờ vuông vắn trên nắp ván gỗ đã khôi phục màu sắc ban đầu.

Lại chờ đợi thêm một hồi nữa, sau khi xác định cỗ quan tài đã thực sự “an phận”, người áo tím quệt mồ hôi lạnh trên trán, quát đám thuộc hạ:

– Còn ngây ra đó làm gì, mau hạ quan tài xuống huyệt! Nhanh lên!

Đám binh sĩ vừa kinh hãi vừa mệt mỏi không dám chậm trễ, vội vã nhúc nhích đôi chân mềm nhũn, dịch tới trước cỗ quan tài, đưa mắt nhìn nhau, nhưng lại chần chừ không dám động vào.

– Lũ khốn kiếp! Còn chần chừ cái gì? – Người áo tím nổi giận – Còn không nhanh hành động, các ngươi sẽ đầu lìa khỏi xác!

Đám lính run lên lẩy bẩy, nghiến răng nghiến lợi, dồn sức nhấc cỗ quan tài lên, nhanh chóng bước tới huyệt mộ, đặt cái thứ đã khiến bọn họ sợ tới gần vỡ mật vào chính giữa.

Đuốc được thắp sáng trở lại, đất đá mù mịt, cuốc xẻng vùn vụt lên xuống. Đám binh sĩ điên cuồng lấp đất xuống huyệt mộ.

Cỗ quan tài đen trũi dần biến mất dưới lớp đất dày.

Mộ huyệt sâu hoắm đã bị lấp thành bình địa trong thời gian cực ngắn.

– Đại… đại nhân… – Tên lính cầm đầu chạy tới bên cạnh người áo tím, chỉ vào vạt đất đã bằng phẳng, lắp ba lắp bắp – Cái đó… đã… đã được…

Lời còn chưa kịp dứt, từ vạt đất bằng phẳng vừa được vùi vào vật khác chợt vọt lên một trận cuồng phong, cuốn theo toàn bộ đất cát còn chưa được lèn chặt phía trên, ném thẳng lên không trung, rồi lại rào rào rơi xuống, bắn ra tứ phía.

Á!

Từ trong đám binh lính bật ra những tiếng la hét kinh hoàng.

Người áo tím và người áo đỏ lúc này đã mặt mày trắng bệch đưa mắt nhìn nhau, rồi sải bước về phía ngôi mộ.

Nhìn thấy vạt đất dị thường kia, sắc mặt hai người họ cùng trở nên nghiêm trọng hơn bất cứ lúc nào.

Trên mặt đất đen vàng hỗn loạn, đất đá rơi xuống xếp thành tám con chữ rành rành:

“Hận này dằng dặc, thề chẳng tiêu tan.”

Đứng đờ đẫn hồi lâu, người áo tím quay người lại, chỉ nói một câu:

– Chúng ta về!

Đám binh sĩ giống như được đại xá, ném phăng cuốc xẻng trong tay, cũng chẳng còn để tâm tới lễ tiết chủ tớ trước sau, người nào người nấy ba chân bốn cẳng chạy khỏi thung lũng. Đằng sau, hai vị đại nhân của họ cũng đang khấp khểnh chạy theo.

Quân Tụ Hàn dụi mắt thật mạnh. Tất cả mọi việc vừa xảy ra, cô đều chứng kiến tận mắt không sót cảnh nào.

Cúi xuống nhìn thảm cỏ và đất bùn ẩm ướt đang giẫm dưới chân, lại nhìn thảo nguyên mênh mông đang chìm trong bóng tối xung quanh, cô đứng thẫn thờ như kẻ mất hồn.

Đây là đâu? Những người vừa nãy là ai?

Tiếng bước chân rầm rập cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, bên cạnh đột nhiên lao vụt đến mấy người lính sắc mặt đầy vẻ kinh hoàng, ngay sau đó, lại chạy tới hai người đàn ông một áo tím, một áo đỏ mà cô vừa nhìn thấy.

Là bọn họ? Bọn họ từ đâu chạy tới đây?

– Này, mấy người chờ đã!

Quân Tụ Hàn vội vã xoay nghiêng, vung tay ra chụp lấy người áo tím chạy sau cùng.

Thế nhưng, bàn tay cô lại xuyên qua cánh tay của đối phương.

Quân Tụ Hàn ngây người nhìn sững vào bàn tay chỉ bắt được vào không khí, không đủ can đảm để đuổi theo, mắt trợn trừng nhìn đoàn người dần dần biến mất ở phía trước.

– Ai… Tôi… đang ở đâu?

Không phân biệt được phương hướng, chân không nhấc nổi lên, cô đứng trơ trọi trên sườn núi, lẩm bẩm một mình, bị trói chặt trong cơn tuyệt vọng bị vứt bỏ. Trên đỉnh đầu, vầng trăng ẩn mình hồi lâu giờ mới ló ra nửa mặt.

Từ sau lưng, đột nhiên lướt tới một luồng sáng chập chờn, giống như vô số ngọn nến bị gió thổi, một làn khói đàn hương mờ mịt âm thầm lan tỏa trong bóng sáng lắt lay.

Ngoảnh đầu, bên dưới mái hiên cong vút, bốn chiếc đèn lồng màu trắng tỏa ra thứ ánh sáng trong ngần đẹp mắt, một ngôi đình bát giác lan can phỉ thúy dát vàng chạm hoa văn, những tấm rèm the mỏng tang trắng muốt như tuyết nhẹ nhàng buông rủ tứ bề, được buộc lại bằng dây lụa đỏ, dịu dàng phất phơ. Một lư hương đen tuyền đặt chính giữa đình, khói nhạt nghi ngút, che mờ hai bóng người phía sau. Bên ngoài ngôi đình, một vùng kỳ hoa dị thảo không rõ tên gọi đang khoe hương đua sắc, khiến cho ánh trăng diễm lệ như dòng bạc chảy trên mặt đất cũng trở nên nhợt nhạt.

Cảnh tượng thế này, lẽ ra phải là cảnh sắc thần tiên khiến người ta phải kinh ngạc, thế nhưng trong mắt Quân Tụ Hàn, lại chẳng khác gì âm tào địa phủ.

Một giới tuyến vô hình đã chia đôi thế giới cô đang nhìn thấy thành hai nửa. Trước mặt cô là cảnh trăng tròn hoa thắm trong đình; đằng sau cô là cánh đồng hoang vu bất tận bụi cuốn mù mịt. Giống như hai bức tranh chẳng liên quan gì với nhau, mỗi bức xé lấy một nửa, ghép lại cùng nhau, còn cô đang đứng trên đường ghép giữa chúng, tiến lên không được, lui lại không xong.

– Đây là thứ hoàng thượng bảo ta giao lại cho tướng quân.

Trong đình, có người lên tiếng. Từ sau làn khói mỏng manh, bước ra một người đàn ông chân trần, búi tóc xổ tung, vạt áo mở xéo. Khuôn mặt mờ nhòa, nhìn kiểu gì cũng chẳng thể nhìn rõ, chỉ có chiếc bình sứ trắng hắn đang cầm trên tay là không những nhìn thấy rõ ràng, mà còn vô cùng quen mắt.

Rõ ràng là ở rất xa, nhưng Quân Tụ Hàn lại có ảo giác như gần ngay trước mắt, giống hệt như cảnh tượng nhìn thấy dưới thung lũng vừa nãy.

Làn khói đang lững lờ bay lên bị vạt áo bào đen phất qua, bay tán loạn ra tứ phía. Trong bóng tối, hình bóng cao lớn kia vươn tay ra, nhưng khi chỉ còn cách chiếc bình sứ trắng nửa phân, lại ngần ngừ khựng lại.

Vài tiếng cười lạnh nhạt lướt qua.

– Trước nay cứ ngỡ Thiên Vũ tướng quân là bậc hào kiệt biết lấy biết bỏ, không ngờ lại mềm lòng chỉ vì ả công chúa yêu nghiệt.

Người bị chế giễu kia không nói năng gì, bàn tay vẫn bất động tại chỗ.

– Đứa con gái ấy không chết, triều đình ta khó chấn thiên uy. Nếu tướng quân trừ đi mối họa hại này cho hoàng thượng, thiết nghĩ những tháng ngày sau này, tiền đồ như gấm. – Người chân trần lắc đầu tiếc nuối – Hoàng thượng từng tiết lộ với ta, từ lâu đã có ý gả công chúa thứ bảy mà người sủng ái nhất cho tướng quân. Mối lương duyên nhường đó, lẽ nào lại không sánh được với một con yêu nghiệt bị vứt bỏ bên ngoài?

Bàn tay bị ánh đèn lồng nhuộm thành trắng bệch, khẽ nhúc nhích.

– Hơn nữa, hiện nay khắp trên dưới trong ngoài đều biết nước ta có yêu nghiệt, lê dân bách tính khốn khổ vì chiến tranh, nếu tướng quân còn dính dáng tới ả yêu nữ kia, danh tiếng bị hủy là chuyện nhỏ, nếu khiến long nhan nổi giận, thậm chí gây họa đến vận nước, thì hậu quả lại càng…

– Đủ rồi!

Nắm đấm bên dưới bộ chiến giáp sáng loáng xiết chặt, kêu lên răng rắc.

– Ha ha. Hai con đường, ngả nào là con đường chết, ngả nào là con đường vinh hoa phú quý, tướng quân là người thông minh, hẳn là hiểu rõ hơn ai hết. Bình Tử Thanh Lương này, tướng quân có nhận hay không?

Chiếc bình sứ sáng bóng sôi lên ùng ục trong tay hắn, trên thân bình lóe lên thứ ánh sáng khiêu khích.

– Bên trong… hạ thứ độc gì?

Bàn tay kia cuối cùng đã nắm lấy chiếc bình.

– Hạc Đỉnh Hồng do hoàng thượng ban. – Trên khuôn mặt nhạt nhòa, dường như có nụ cười đắc ý – Thế nhưng ta thấy vẫn chưa đủ.

Một túi gấm nhỏ xíu được móc ra từ trong ngực áo, những chấm xanh lục li ti rơi xuống lòng bàn tay chằng chịt đường chỉ, giống như một thứ lá cỏ bị nghiền nát.

– Cỏ thủy mãng, người nào ăn phải, trong vòng ba ngày, đau tim cho đến chết. Sau khi chết cũng không thể vào vòng luân hồi, cộng thêm bùa chú của ta, ả yêu nữ này sẽ bị giam dưới đất đời đời kiếp kiếp. Cả ta và ngài đều không cần lo lắng sau khi ả chết lại sinh sự tác quái, ha ha, sạch sẽ triệt để.

Ngón tay chợt lỏng, bình sứ tuột khỏi tay.

– Đi đi! – Tay áo rộng phất lên, người chân trần ra bài đuổi khách – Yêu nữ bản tính đa nghi, không tiếp xúc với người lạ, duy chỉ tướng quân mới có thể đảm nhiệm việc này, tốt nhất đừng làm hoàng thượng phải thất vọng.

Khói tỏa từ lư hương dần dần dày đặc. Mặt người, ngôi đình, hoa cỏ giống hệt như lời kẻ kia vừa nói, bị vùi lấp sạch sẽ triệt để.

Quân Tụ Hàn rũ rượi ngồi thụp xuống đất, cơn đau đớn trong tim quặn lên từng đợt.

Trong màn khói đã trở thành sương mù, đột nhiên có người bước ra, lao vùn vụt về phía cô.

Là hắn?

Cái kẻ đã cho cô gái uống rượu trên thảo nguyên, vừa rồi mới nhận chiếc bình sứ từ tay người chân trần, nhưng lại chưa bao giờ nhìn rõ mặt.

Cho dù đến thời khắc này, đối diện ngay với hắn, Quân Tụ Hàn vẫn không nhìn thấy diện mạo của hắn. Giữa bọn họ đã có một luồng sức mạnh dị thường gây nhiễu loạn.

Kẻ này cách cô mỗi lúc một gần, đã sắp sửa lao thẳng vào cô.

Quân Tụ Hàn muốn né tránh, nhưng cơ thể lại không chịu nghe lời.

Đúng vào khoảnh khắc hai người đâm sầm vào nhau, một luồn khí sắc lẹm nặng nề xuyên thẳng qua cơ thể Quân Tụ Hàn, lực va đập cực lớn khiến cô ngã lăn ra đất, rồi lăn lông lốc xuống theo sườn dốc.

Trong lúc trời đất quay cuồng, cảm giác sợ hãi choán ngợp tâm trí…

Mình sẽ cứ thế lao thẳng xuống, cho tới khi rơi xuống địa ngục.

Quân Tụ Hàn huơ cánh tay một cách bất lực, cầu mong có người nào đó kéo cô lên.

Nước mắt của cô gái, tấm áo bào đen bay phần phật của chàng trai, và còn những vụn lá cỏ xanh lục rơi ra từ túi gấm, hòa lẫn với màn đêm thảo nguyên chao đảo đất trời, theo nhau vụt hiện trước mắt cô…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.