Kenvin? Liêu?
Tất cả chúng tôi đều hoa mắt trước ánh vàng kim chói lọi tỏa ra từ con nhân sư vàng rực rỡ.
– Xin lỗi, chúng tôi ở khá xa nên tới muộn mất một chút. Còn chưa tới được nơi cử hành hôn lễ, đã phát hiện ra thế giới biến đổi, thật không ngờ lại có kẻ tạo ra vương quốc Chiểu Ảnh gây tai họa cho yêu quái trong toàn thiên hạ. – Khuôn mặt sư tử của Kevin bừng bừng phẫn nộ, rồi sau đó lại thở phào, nói với tôi – Nhưng may mắn là tộc nhân sư vàng chúng tôi nổi danh là thần tốc, nếu không, chắc chắn không thể đuổi kịp mọi người.
– Các người…
Kevin nháy mắt với tôi:
– Vị Bộ bây giờ sống rất tốt. Tôi nợ cô một món nợ ân tình.
– Tôi không cần anh trả nợ ân tình, anh đã trả thù lao cho tôi. – Tôi không biết anh ta định làm gì, nhưng tôi rất sợ anh ta sẽ biến thành một Ngao Xí cố chấp thứ hai. Cho dù thế nào đi nữa, tôi cũng không muốn bất cứ một kẻ nào trong số những người bên cạnh tôi có gì bất trắc. Nhưng tôi cũng khá là thắc mắc, tại sao Kevin hình như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sức mạnh của vương quốc Chiểu Ảnh, mà rõ ràng anh ta cũng là yêu quái.
Liêu thông minh đã nhận ra vẻ lo lắng và hoài nghi trong ánh mắt tôi, bèn chỉ vào mình, nói:
– Kẻ không phải là yêu quái ở đây không chỉ có con rồng kia, tôi cũng không phải yêu quái. Bản lĩnh lớn nhất của hạt ngân hạnh, chính là tương phản với chết chóc. Tuy đạo hạnh của tôi không cao lắm, nhưng sức mạnh của tôi chí ít có thể bảo vệ con sư tử này trong bốn mươi tám tiếng đồng hồ. – Nói rồi, cô mím miệng cười – Bọn chúng có thể tạo ra một vương quốc Chiểu Ảnh, thì chúng ta cũng có thể thử tạo ra… một vương quốc ánh sáng.
Nói xong, cơ thể Liêu chợt thu nhỏ lại, biến thành một hạt ngân hạnh tròn trĩnh, nhảy lên khỏi lưng Kevin, rơi vào trong miệng anh ta.
– Liêu, cô điên à? – Tôi hét lớn.
– Tôi không định ăn thịt cô ấy, như thế này mới có thể phát huy tối đa ưu thế hợp tác của hai chúng tôi. – Kevin thận trọng ngậm hạt ngân hạnh vào trong miệng, hít sâu một hơi, rồi sải chân lao về phía trước, chỉ hai ba bước đã vượt qua Ngao Xí, phóng đi vùn vụt như bay, toàn thân tỏa hào quang rực rỡ, hào hùng tiến bước, tựa như một vầng dương khác vừa cháy rực trong bóng đêm.
Đúng lúc này, luồng khí bốn xung quanh bỗng nhiên sùng sục cuộn trào như nước sôi, cơn chấn động khủng khiếp dường như muốn lật nhào chúng tôi trong không trung.
– Em trai thân yêu của ta luôn luôn là một anh hùng. Đã là như vậy, tại sao các ngươi lại khăng khăng phá hoại đức tính này của nó? Lũ đại yêu quái tự phụ các ngươi, cho dù không muốn cống hiến chút sức lực cho vương quốc Chiểu Ảnh của ta, thì ít nhất cũng nên ngoan ngoãn làm khán giả mới đúng.
Tôi nhìn thấy khuôn mặt của Ngao Thước, vô số khuôn mặt, dày đặc xếp chồng lên nhau, giống như hàng loạt bức tường thành khổng lồ vô biên vô tận, kín bưng không một kẽ hở, thình lình xuất hiện bên cạnh chúng tôi, mỗi một khuôn mặt đều mang một biểu cảm giống hệt nhau, nói những lời giống hệt nhau, trông khủng khiếp dị thường. Từ khắp trên dưới phải trái, từ tất cả những góc độ tôi có thể nhìn thấy được, chúng lao về phía chúng tôi. Trong tình cảnh này, chúng tôi giống như bị rơi vào một không gian kín mít. Những bức tường khắp trên dưới trái phải liên tục dồn ép vào giữa, nếu không thể thoát thân, chúng tôi sẽ trở thành thịt nghiền.
Kevin đang phi như bay buộc phải phanh gấp. Những bức tường vây đã chặn mất đường đi của anh ta.
– Tránh ra! – Ngao Xí đuổi tới, há miệng phun ra một ngọn lửa rừng rực, thiêu đốt bức tường mặt người, khiến nó rú lên từng hồi những tiếng kêu quái đản. Rồi hắn lại quất mạnh đuôi, lao thẳng cánh vào cái khoảng cháy xém đó, chốc lát vết nứt đã chạy chằng chịt. Lại một cú đâm nữa, đã thành một lỗ hổng toang hoác.
– Ngao Thước! Ngươi mở miệng là nói không đành lòng động thủ với ta, nhưng lại bày ra một cạm bẫy to lớn nhường này, mang Sa La và Cửu Quyết ra làm lá chắn cho mình, dùng sự an nguy của người khác để bức ép ta tự kết liễu. Hai mươi năm nay, kẻ không dám đối đầu với ta chính là ngươi! Ngươi chính là một tên hèn nhát sợ thua cuộc! – Ngao Xí lớn tiếng mắng chửi, nhằm thu hút sự chú ý của bức tường mặt người kia.
Kevin cúi thấp đầu, lao qua lỗ hổng, đột phá vòng vây.
Thế như, từ xung quanh rìa lỗ hổng, thình lình mọc ra vô số sợi tơ màu trắng dính chằng chịt như tơ nhện, tựa như những sợi tóc bạc trắng tuyệt vọng trên đầu một người đàn bà sầu oán. Chúng không ngừng lan rộng, vươn dài, một nửa quay lại cuốn lấy cổ Ngao Xí, một nửa đuổi theo Kevin.
– Cút ngay đi cho ta!
Tôi cũng không biết lấy đâu ra sức mạnh kinh người, tung mình khỏi lưng Ngao Xí, đạp lên đầu hắn nhảy vọt ra ngoài, ôm chặt lấy cả đám tóc trắng đang truy sát Kevin, ra sức kéo chúng ngược trở lại.
Một bên lao lên phía trước, một bên kéo mạnh về sau, trong lúc giằng co, mớ tóc trắng dai bền như sợi thép cứa sâu vào da thịt tôi.
Tôi không cảm thấy đau đớn, vì tâm trí không còn để vào bản thân, mà đã để vào người khác.
Tôi sống chết co kéo đám sợi tóc trắng đang ôm trong lòng, không chịu buông tay. Đúng, tôi là một yêu cây tu luyện ngàn năm, từng trải sự đời, thiên hạ vô song, cho dù bây giờ chỉ còn thoi thóp hơi tàn, nhưng tôi vẫn là một Sa La hung dữ, một bà chủ vô địch. Mớ tóc trắng cỏn con này, sao có thể làm khó dễ được tôi!
Biện pháp tự kỷ ám thị thật là hiệu quả, nhắm nghiền mắt, nghiến chặt răng, tiếp tục kiên gan, tôi không cho phép nó làm hại bất cứ người bạn nào của tôi.
Vài tiếng lựt phựt, tôi nghe thấy những sợi tóc đứt lìa.
Thương Đồng Khải và Huyền ở phía sau tôi, vừa giằng giật vừa cắn xé những sợi tóc trắng, móng tay đứt gãy, máu phun trào, lưỡi bị cắt phăng một mẩu, nhưng hoàn toàn không bận tâm, chỉ một mực đồng tâm hiệp lực với tôi.
Ngao Xí dùng thân mình bịt chặt lỗ hổng, không cho phép có thêm sợi tóc trắng nào mọc ra làm loạn, tình hình của hắn còn thảm hại hơn chúng tôi, dường như bị vô số những con rắn độc màu trắng bò khắp toàn thân, con nào con nấy hừng hực phẫn nộ như muốn rứt đứt từng mảng thịt trên người Ngao Xí.
Tôi nhìn thấy Cửu Quyết bên cạnh Ngao Xí, sắc mặt vẫn trắng bệch, những quầng sáng vẫn liên tiếp chạy ra khỏi cơ thể, nhưng thanh kiếm trên tay vẫn loang loáng tựa cầu vồng, vô số sợi tóc trắng bị chém đứt thành tro bụi. Bên cạnh đó, Cố Vô Danh đã đứt lìa một cánh tay, nhưng chẳng hề ảnh hưởng tới việc anh ta dùng cánh tay còn lại giao đấu với đám tóc trắng.
Còn có Khô Nguyệt, tuy là một yêu quái đã mất đi hình người, chẳng mấy khác biệt so với những con bướm thông thường, yếu ớt tới mức chỉ một cơn gió đã bị thổi bay, nhưng anh ta vẫn không ngừng đập đôi cánh mỏng manh, vươn những cẳng chân mảnh dẻ bám lấy một sợi tóc trắng đang lao về phía mắt Ngao Xí, dốc sức giằng nó đứt lìa.
Kỳ thực, mỗi người chúng tôi đáng ra đều đã gục ngã từ lâu, nhưng tất cả chúng tôi đều không chịu, cho dù đã đạt tới giới hạn của bản thân.
Có lẽ trong mắt của một kẻ như Ngao Thước, bỏ cuộc hay kiên trì, kết quả cũng như nhau, nhưng tôi vẫn lựa chọn cái thứ hai. Cho dù thua, cho dù chết, cũng vẫn phải hiên ngang cao ngạo.
Tôi nghĩ rằng, trên thế giới này, kỳ thực có rất nhiều người giống như chúng tôi, luôn giữ vững sự kiên trì và dũng cảm của bản thân, không chịu thỏa hiệp, không chịu gục ngã.
Mạt Bạch cũng vậy, Lương Vũ Đống cũng vậy, Bách Lý Vị Bộ cũng vậy, Lý Chuẩn cũng vậy, Tô Thu Trì cũng vậy, và còn rất nhiều, rất nhiều những kẻ đã từng xuất hiện trong cuộc đời tôi.
Yêu quái cũng vậy, con người cũng vậy, chính bởi vì trên thế gian này vẫn còn rất nhiều những Mạt Bạch, rất nhiều những Bách Lý Vị Bộ, rất nhiều những chúng tôi, tôi mới có lòng tin để chỉ thẳng vào mặt Ngao Thước mà nói rằng hắn đã sai lầm, nói rằng thế giới này vẫn có giá trị tồn tại của nó, và cả niềm hy vọng thay đổi.
Trong chúng ta, ai cũng đã từng thất vọng, ai cũng đã từng bị tổn thương, nhưng đời người vốn dĩ là như vậy, sự hoàn hảo tuyệt đối chỉ có trong cổ tích. Nhưng, mỗi một người đều có cơ hội để không khiến bản thân phải hối tiếc.
Chỉ cần sống một cách đàng hoàng vì bản thân mình, chỉ cần nổ lực phấn đấu vì những người quan trọng trong cuộc đời mình, thì bản thân việc đó đã là một sự hoàn hảo.
Sức lực của tôi, quả thực đã cạn kiệt rồi.
Những sợi tóc trắng mỗi lúc một nhiều, một sợi trong số đó hung hãn cuốn chặt lấy cổ tôi.
Tôi không sợ chết, chỉ hy vọng rằng trước khi chết, có thể nói ra được một câu chưa bao giờ thốt nổi thành lời với một người nào đó.
Những sợi tóc trắng thật là tàn độc… thít chặt tới mức cổ tôi muốn đứt lìa, mắt tôi đã không còn nhìn rõ, bên tai lúc là tiếng của Thương Đồng Khải và Huyền, lúc lại là tiếng cười biến thái của Ngao Thước, lúc lại là tiếng Ngao Xí thét gọi tên tôi…
Đằng xa vẳng lại những tiếng ầm ù, nhưng không phải là tiếng sấm, là một tiếng sư tử gầm đã xa xôi trong trí nhớ, một sức mạnh xuyên suốt đất trời.
Mắt tôi đã vượt qua đêm đen, đã nhìn thấy một chùm ánh sáng, giống như hình ảnh đầu tiên mà tôi nhìn thấy khi mới chào đời trên đỉnh núi Phù Lung, những tia sáng vàng kim rực rỡ, xoáy tròn xuyên qua lớp lớp mây giăng, chiếu rọi lên cơ thể tôi. Một cơn gió tuyết vừa ngưng tạnh, xung quanh tôi, chỉ có ấm áp, ấm áp, ấm áp…