Khói tỏa ra từ hơi thở phả thành một vạt trắng mờ trên cửa kính xe lạnh giá. Chiếc xe nhà di động màu đen đang vững vàng xuyên qua màn sương lúc dày lúc mỏng. Rừng cây rậm rịt hai bên đường nhòa nhạt trong một màu xanh đã gần phai hết, vùn vụt lùi về phía sau. Tư Đồ Nguyệt Ba tập trung vào việc lái xe, đi theo chỉ dẫn của Kính, tiến về phía tu viện đang ẩn mình trong rừng. Chung Húc nhìn Kính đang ngồi thu lu ở ghế sau, thân hình mảnh khảnh bất động dưới lớp áo khoác dày sụ, khuôn mặt trắng trẻo từ lúc ra khỏi khách sạn luôn ửng hồng vì giá lạnh, chiếc mũi nhỏ nhắn thi thoảng lại khụt khịt mấy cái. Cô ta luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, cho dù hơi thở phả ra đã phủ trắng mặt kính, che khuất tầm nhìn, cô ta vẫn nhìn rất chăm chú.
– Đừng buồn nữa! – Chung Húc biết cô ta đang dùng sự im lặng để phát tiết nỗi đau buồn. Chỉ trong một ngày, liên tiếp hai người chết, một khách sạn vốn ấm áp đông vui là thế, chỉ trong một đêm, bỗng chốc trở thành một nơi xui xẻo, chỉ nghe nhắc tới đã tái mặt. Đèn xe cảnh sát nhấp nháy liên hồi, những cuộc thẩm vấn, tiếng thở dài não nề của ông chủ, mùi chết chóc lẩn khuất, tất cả khiến cho không khí như muốn đóng băng. Trong bầu không khí này, chẳng ai có thể cảm thấy thư thái, bao gồm cả vợ chồng Tư Đồ Nguyệt Ba vốn là người ngoài cuộc.
Kính thu ánh mắt lại, nhìn Chung Húc đang ngập ngừng như muốn hỏi điều gì, nói:
– Ông chủ nói rằng, tuần sau chính là kỷ niệm năm mươi năm ngày cưới của ông ấy và bà Sabrina. Họ quen nhau từ năm mười bảy tuổi, giữa mùa xuân, khắp khu rừng ngập tràn ánh nắng và hoa tươi.
– Kính, sống chết đã có số trời, có đau lòng bao nhiêu cũng chẳng ích gì. – Chung Húc bật ra một lời an ủi cũ mèm nhất hạng, sau đó chuyển đề tài, trong mắt vụt qua một tia sắc lẹm – Bắt được hung thủ, mới là sự tưởng nhớ tốt nhất dành cho người đã khuất!
Kính cắn chặt môi, mắt cụp xuống, hàng mi dài khẽ rung rung, phủ lên đôi mắt đen huyền, khẽ nói:
– Ra đi mang theo nỗi nhớ thương vĩnh viễn của chồng mình… Bà Sabrina vẫn được coi là hạnh phúc…
Chung Húc khựng lại, Tư Đồ Nguyệt Ba bèn tiếp lời:
– Đúng thế, đây cũng là một niềm hạnh phúc lớn lao. Kính, nếu cô có thể nghĩ được như vậy, thì sẽ không cảm thấy quá đau buồn nữa.
Trên đôi môi mỏng hiện lên một nụ cười chua chát, Kính ngẩng đầu lên, nhìn chăm chăm vào hai vợ chồng:
– Tôi biết, hạnh phúc cũng được chia thành nhiều loại. Anh Tư Đồ, hai người thật hạnh phúc!
Tư Đồ Nguyệt Ba cười cười, không nói gì.
Khi chủ đề đột ngột chuyển từ cái chết của một người sang định nghĩa về hạnh phúc, cảm giác này quả thực vô cùng quái gở. Chung Húc quay đầu lại, thầm thương xót cho cô gái trẻ đang yên lành tự dựng lại bị những vụ án mạnh tra tấn tới mức gần như khủng hoảng. Tên hung thủ đáng ghét, đúng là có chết cả ngàn lần cũng chưa thể khiến người ta hả giận. Chung Húc thề rằng, cho dù có phải xới tung cả Vienna, cũng phải tìm bằng được hắn mà xé xác thành trăm mảnh.
Trong xe trở nên trầm lắng. Tư Đồ Nguyệt Ba tiện tay ấn nút bấm trên vô lăng, dàn loa trong xe vang lên một khúc dương cầm êm ái.
Chung Húc liếc nhìn chồng một cái. Anh luôn biết đưa ra những hành động thích hợp vào thời điểm thích hợp, cho dù chỉ là một tiểu tiết.
Trong tiếng nhạc, Tư Đồ Nguyệt Ba ngáp dài, vẻ mệt mỏi thấp thoáng trên mí mắt. Thấy vậy, Chung Húc mới sực nhớ ra, anh cũng đã cả đêm không ngủ như mình, bất giác cũng thấy hơi thương chồng, bèn nói:
– Anh ơi, nếu anh mệt quá, hay là để em lái?
– Này bà xã, em còn chưa có cả bằng lái đấy! – Tư Đồ Nguyệt Ba vẫn nhìn thẳng về phía trước, trong lòng dở khóc dở cười.
– Nhưng anh đã dạy em rồi mà, em lái xe cũng khá đấy chứ! Anh cả đêm chưa chợp mắt, cứ để em lái cho!
– Ngoan nào, em không đếm xỉa tới cái mạng của chồng mình, thì cũng phải nghĩ cho Kính chứ!
– …
Những nốt nhạc du dương lan tỏa trong xe, Kính lặng lẽ nhìn cặp vợ chồng hạnh phúc đang chuyện trò âu yếm trước mặt, một cảm xúc phức tạp chợt vụt qua đáy mắt.
Nhìn đồng hồ, bọn họ đã đi trên con đường rừng được gần ba tiếng, nhưng sương mù bảng lảng tứ bề không những không nhạt bớt khi thời gian tiến gần tới buổi trưa, mà ngược lại, mỗi lúc càng thêm dày đặc. Một ngã rẽ chạy chênh chếch lên trên xuất hiện trước mặt, đèn xe rọi tới đó, lờ mờ nhìn thấy mấy gốc cây khô bên đường đổ nghiêng xuống, chắn mất đường đi. Tư Đồ Nguyệt Ba đỗ xe lại bên vệ đường, hỏi:
– Kính, cô chắc chắn đây là đường dẫn vào tu viện chứ?
– Đúng vậy! – Kính gật đầu xác nhận – Mấy gốc cây khô đằng trước chính là dấu mốc rõ rệt nhất. Nghe nói… nghe nói chúng đã ở đó rất nhiều năm.
– Gây ách tắc giao thông, mà chính quyền địa phương lại không chịu xử lý à? – Chung Húc bất mãn lẩm bẩm, khép chặt thêm vạt áo khoác, rồi lật mũ ra đội lên đầu, nói – Bó tay rồi, đi bộ thôi! Từ chỗ này vào tu viện còn bao lâu nữa?
– Ờ… – Kính ngẫm nghĩ một lát, nhìn về phía con đường nhỏ chìm khuất trong màn sương, nói – Có lẽ phải mất một tiếng.
Và thế là, trên con đường nhỏ lác đác lá khô, có thêm ba bóng người vừa đi vừa xuýt xoa hít hà. Tiếng nói chuyện thi thoảng vang lên là tiếng động duy nhất tồn tại trong không gian này. Sương mù bay vấn vít trong khu rừng hai bên đường, đưa mắt nhìn thoáng qua, thấy những thân cây thẳng tắp hình như ít nhiều cũng mang dáng vẻ của con người, uể oải đứng trong bóng tối, len lén nhìn theo những vị khách không mời vừa đánh thức giấc ngủ của chúng.
– Nơi này bình thường không có ai lui tới à? – Chung Húc biết rằng dân số của nước Áo ít hơn nhiều so với Trung Quốc, nhưng cũng không thưa thớt tới mức suốt cả chặng đường dài không nhìn thấy một bóng người. Bước trên con đường trống trải, cô cứ cảm thấy ngay cả lời nói của mình cũng như có tiếng vọng vẳng lại.
Tư Đồ Nguyệt Ba nhìn ngó xung quanh, cười mà nói:
– Thật khó để tìm được một nơi yên tĩnh như thế này. Nếu có thêm một chút ánh nắng, thì đây đúng là nơi thế ngoại đào viên. Đáng tiếc, sương mù mịt u ám, nhìn mà thấy nặng nề. Kính, trước đây cô đã tới tu viện rồi à?
Kính kéo sụp vành mũ xuống dưới, lại quấn chiếc khăn dày dặn chặt thêm một chút, xem chừng rất sợ lạnh, lập cập trả lời:
– Ừ. Là một người bạn dẫn tôi tới, nhưng chỉ đứng ngoài nhìn, không dám vào trong.
– Nơi đó khiến cô sợ hãi? – Tư Đồ Nguyệt Ba rất tò mò về nguyên nhân khiến cô không đi vào tu viện.
– Nơi đó… nơi đó không thể khiến con người ta cảm thấy vui vẻ… – Kính dường như đang chìm trong một vài ký ức không vui, nhưng lại lập tức mỉm cười – Một căn nhà rất cũ kỹ, giống hệt như nhà ma trong phim. Ha ha, tôi và người bạn tôi do dự rất lâu, cuối cùng vẫn không vào trong.
– Con gái phần lớn đều giống nhau, nhát gan, đâu có giống bà xã tôi, gan to tày trời. – Tư Đồ Nguyệt Ba đùa cợt, bầu không khí lạnh lẽo cũng như hơi ấm lên nhờ nụ cười tự nhiên của anh. Anh nhìn nhìn Kính, giọng đầy quan tâm – Nhưng, lát nữa cô không cần phải cùng chúng tôi vào trong, cứ đợi ở bên ngoài là được. Tôi chẳng hề muốn gánh tội danh hù dọa người đẹp đâu.
– Không không… Tôi… – Kính vội xua mạnh tay một cách vô thức, nhưng lập tức phát hiện ra phản ứng của mình thật bất thường, thì ủ rũ cúi đầu xuống, hồi lâu sau mới ngẩng lên, trong mắt dường như có một sự cầu xin thành khẩn – Hay là… hay là chúng ta đừng đi nữa?
Tư Đồ Nguyệt Ba và Chung Húc đưa mắt nhìn nhau, bước chân của cả ba người không hẹn mà cùng dừng lại. Chung Húc có phần lo lắng nắm lấy tay Kính:
– Cô vẫn ổn chứ? Nhìn môi cô lạnh tới tím ngắt thế kia. – Tuy trời rất lạnh, song vẫn chưa lạnh tới mức trong chốc lát đã khiến người ta rét cóng tới tím tái. Thế nhưng, lại nghĩ một cô gái yếu ớt như Kính, không những đau buồn quá độ, lại cả đêm không ăn không uống, rồi còn tháp tùng bọn họ suốt chặng đường gập ghềnh tới đây, sức khỏe không kham nổi cũng là chuyện thường. Nghĩ tới đây, Chung Húc lại bồi thêm một câu – Nếu cô thực sự thấy mệt mỏi, chúng tôi sẽ đưa cô về trước. Cô hãy chỉ vị trí đại khái của nơi đó cho chúng tôi biết, có phải cứ đi theo con đường này không?
– Không phải… Tôi không thấy mệt… Tôi… – Kính vội vàng phủ nhận, ngập ngừng một lúc, rồi chỉ nói – Hay là đừng…
Còn chưa dứt lời, cô ta bỗng nhiên ôm chặt lấy ngực, đôi màu nhíu lại một cách đau đớn, cơ thể từ từ sụp xuống đất.
– Kính! – Hai vợ chồng thấy sự tình bất ổn, vội vàng cúi xuống đỡ lấy cô ta.
– Đừng… đừng động vào tôi… – Kính bảo họ buông tay ra, cất giọng run rẩy – Bệnh cũ của tôi tái phát, mấy phút nữa sẽ ổn…
Quả nhiên, hai ba phút sau, cô ta từ từ thở hắt ra một hơi, sắc mặt không còn vẻ đau đớn nữa, mà đã trở lại như bình thường. Kính chậm chạp đứng lên, buông bàn tay đang ôm trước ngực xuống, ngần ngại nói với họ:
– Hồi nhỏ tôi bị ngã một cái, bị gạch đập trúng ngực, không hiểu tại sao lại mắc chứng đau tim, khi trời lạnh thi thoảng phát tác. Tôi quen rồi, không sao đâu! Đi thôi, phía trước rẽ ngoặt, là đã có thể nhìn thấy tu viện!
– Đúng là không sao chứ? – Tư Đồ Nguyệt Ba thấy thần sắc của cô ta lúc này quả thực đã khá hơn vừa nãy, nhưng vẫn thấy không an tâm.
– Mau đi thôi! Nếu còn chần chừ, tôi e rằng đến khi trời tối vẫn chưa tới được! – Kính nhìn anh mỉm cười nhẹ nhõm. Cơn đau đớn vừa nãy đã hoàn toàn không để lại chút dấu vết trên người cô ta, mà ngược lại, còn khiến tinh thần luôn ủ rũ của cô ta phấn chấn lên không ít.
Trên quãng đường còn lại, Kính không còn rớt lại phía sau vợ chồng họ nữa, mà giống như một người dẫn đường, luôn đi trước dẫn đầu.
Tiếp tục đi bộ một lúc lâu, khi Kính đứng trên một tảng đá nhô cao trên mặt đất chỉ về mé phía trước nói lớn:
– Nhìn đằng kia kìa!
Vợ chồng Chung Húc ngước mắt lên nhìn, thấy phía sau mấy chục gốc cây màu nâu sẫm, trên sườn núi mấp mô, một tòa kiến trúc mang đậm phong cách Roma đứng sừng sững trong màn sương mờ xám xịt. Nhưng, có vẻ hơi quái lạ, sương mù cứ như cố ý né tránh tòa tu viện, chỉ có vài dải mỏng manh lượn lờ bên trên, giống như cánh màn the phất phơ trong giấc mộng, che khuất một đôi mắt muốn nhìn trộm thế giới bên ngoài, nhưng lại không muốn bị thế giới bên ngoài nhìn thấy.
Không bị sương mù cản trở, họ dễ dàng nhìn rõ cảnh quan bên ngoài tu viện. So với nhà thờ lớn đã tham quan trước đây, tu viện này đúng là nhỏ bé và sơ sài hơn nhiều. Trên bức tường dày dặn, chỉ có ba màu đen, trắng và xám, tuy đơn giản, nhưng giống như đã được pha cẩn thận trong bảng màu, đem lại một sự hài hòa vừa vặn, làm nổi bật lên vẻ trang nghiêm. Cây thập tự giá trên mái vòm đứng cô độc ở chỗ cao nhất của tòa nhà. Đối diện với nó là hai tháp chuông quay về hai phía nam bắc.
Kính nhảy xuống khỏi tảng đá, nhìn vào tòa kiến trúc sau cánh rừng đến thất thần.
– Tốt nhất là cô hãy đợi ở đấy – Chung Húc bước tới trước mặt cô ta. Tuy bản thân cô có phép thuật, không sợ hãi điều gì, nhưng Kính chỉ là một cô gái yếu đuối trói gà không chặt, trong khi mọi thứ vẫn là biến số, chẳng ai có thể bảo đảm chắc chắn sẽ bảo vệ chu toàn được cho cô ta.
– Nhưng mà… – Kính không muốn ở lại, đang định phản đối, thì lại bị Tư Đồ Nguyệt Ba ôn tồn cướp lời:
– Chúng tôi đi xem một lát rồi quay lại ngay. Nơi đó bỏ hoang đã nhiều năm, bụi bặm bên trong hẳn sẽ khiến người ta chết sặc, nói không chừng còn có cây xà ngang mục ruỗng rơi xuống. Đề phòng bất trắc, tốt nhất cô hãy ở bên ngoài đợi chúng tôi. Cứ quyết định thế nhé!
Tuy anh mỉm cười, nhưng lại lộ ra một uy thế không cho phép phản đối. Kính gật đầu:
– Được, tôi sẽ đợi ở đây. Hai người hãy cẩn thận! Nhất định phải cẩn thận!
Bóng hình mảnh dẻ đã bị những bước chạy vội vã của họ bỏ lại sau lưng. Gió núi lay động sương mù, lời dặn dò của Kính cùng với hình bóng của cô mờ dần rồi biến mất.