Một thứ âm thanh róc rách rất đỗi khác thường và hương thơm dìu dặt kỳ lạ đã đánh thức tôi khỏi giấc ngủ say không mộng mị.
Mở mắt ra, con thuyền của chúng tôi đang ở trên một dòng sông mênh mông, ngược dòng mà đi. Trên bờ sông, vô số những đóa hoa đỏ rực rỡ kéo dài miên man, xếp thành một đường uốn lượn dìu dàng trong màn đêm đen đặc, không nhìn thấy điểm khởi đầu, cũng không nhìn thấy điểm kết thúc. Giống như máu, lại giống như lửa.
Chính là nơi này, Âm giới.
Dòng sông này tên là Vong Xuyên, những đóa hoa kia tên là bỉ ngạn, còn cả thứ mùi hoàn toàn tương phản với thế giới con người đang tràn ngập khắp bốn bề, tất cả đều khiến tôi khẳng định chắc chắn rằng, đây chính là nơi chúng tôi cần đến, còn cách thế giới mà chúng tôi muốn quay về chỉ một bước chân.
Mấy đứa nhóc cũng lần lượt tỉnh dậy, đưa mắt nhìn cảnh tượng xung quanh, và cả một mảng vừa giống bầu trời lại vừa không giống bầu trời ở trên đỉnh đầu, có phần hoảng hốt hỏi tôi đây là nơi nào.
Tôi không nói với chúng rằng đây là xứ sở của những linh hồn, mà chỉ bảo chúng rằng, đây là con đường buộc phải đi qua để trở về nhà.
Trên nét mặt bọn chúng cuối cùng cũng đã lộ ra vẻ mừng rỡ.
Nước sông rẽ đôi trước mũi thuyền nhỏ, những đóa hoa bỉ ngạn giống như những chủ nhân thân thiện, chăm chú dõi theo những vị khách không mời.
Dọc đường đi không gặp bất cứ điều gì bất thường. Thực ra, Âm giới không phải là một vùng đất toàn những thứ khủng khiếp liên quan tới chết chóc giống như người ta đồn thổi, mà nó chỉ là một không gian chứa đựng một phương thức tồn tại khác. Vũ trụ chính là như vậy, bất cứ việc gì cũng có tính hai mặt, có trắng ắt có đen, có âm ắt có dương, có sống ắt có chết. Đây mới là sự cân bằng đích thực. Ít nhất, Âm giới vẫn là một không gian bình thường, bình thường hơn nhiều so với cái thế giới đầy rẫy lửa cháy và loài Ngưu Ma Vương kia.
Tôi bắt đầu suy đoán, sau khi trở về, có cần nghiêm túc đi thu phục Mộ hay không. Cô ả này quả thực là một tai họa.
Tiếng nước vỗ mỗi lúc một yếu, tôi nhìn thấy dòng nước dưới thân thuyền chảy chậm dần, mực nước cũng mỗi lúc một hạ thấp. Tại nơi nước sông hoàn toàn biến mất, là một bãi đá cạn rời rạc, những hòn đá hòn nào hòn nấy nhẵn bóng như gương, hào quang rực rỡ. Chính giữa, dựng đứng một vật thể màu đen hình chữ nhật trông giống như cánh cửa, được bao quanh bởi một đường viền với ánh sáng trắng lòa chạy quanh. Tiến lại gần, thì thấy hình chữ nhật đen sì này được hình thành từ những vòng xoáy màu đen đang không ngừng chuyển động. Những tia sáng rực rỡ dị thường chốc chốc lại rọi ra qua khe hở của những vòng xoáy.
Đó là… ánh sáng của thế giới con người.
– Ổn rồi, chúng ta đã sắp về đến nhà! – Tôi mỉm cười thông báo với bọn trẻ.
Bọn chúng dường như vẫn không dám tin, ngờ nghệch hỏi “thật không” luôn miệng.
– Đi ra sẽ biết ngay là thật hay giả. – Tôi nháy mắt với chúng.
Tôi hít sâu một hơi dài, vỗ lên thực thân của mình, cười và nói:
– Chuyến này vất vả cho mày quá, về nhà ta nhất định sẽ tưới nhiều nước sương thiêng cho mày, năm sau chắc chắn mày sẽ càng sum suê xanh tốt. – Nói xong, tôi chìa tay ra với cậu béo – Đưa tay cho ta, những đứa còn lại nắm chặt tay nhau, không được buông!
Rất nhanh, mũi thuyền từ từ tiến vào “cánh cửa”, cậu béo không dám mở mắt, bàn tay nắm lấy tay tôi rịn đẫm mồ hôi. Mấy đứa con gái kia cũng chẳng khác là bao, nắm chặt lấy tay nhau, nhắm tịt mắt lại.
Thân thể tôi xuyên qua vòng xoáy đầu tiên, lạnh buốt như băng, nhưng không có gì khó chịu, mà còn rất thoải mái. Một giây sau, chỉ thấy trước mắt sáng lóa, cơ thể được bao trùm trong một bầu ấm áp đã lâu không được gặp. Ánh nắng, ánh nắng thực sự, ánh nắng của nhân gian, đang tỏa xuống từ bầu trời thu trong veo cao vợi. Rặng núi xa xa và con đường nhựa dưới chân núi chốc chốc lại có xe cộ lướt qua, hiện ra rành rành trước mắt.
– Quạc, quạc, quạc!
Tôi lần theo âm thanh nhìn sang bên trái, bên đầm nước không một bóng người, một đàn vịt đang nhởn nhơ tản bộ, vài con vịt vỗ cánh phành phạch, tò mò nhìn mấy con người vừa thình lình hiện ra giữa hư không.
Lối ra của Âm giới chính là như vậy, không cố định, không một ai biết được sau khi mình chui ra sẽ rơi xuống chỗ nào trên nhân thế. Cũng may là một đầm nước chốn thôn quê, chứ ngộ nhỡ chui đúng vào nhà người khác, chẳng phải sẽ khiến cho những con người vô tội phải một phen mất mật?
Tôi cười cười, khẽ cốc vào đầu cậu béo, nói:
– Tới nơi rồi, mở mắt ra đi!
Nó dè dặt hé một con mắt ra, lập tức thần người, sau đó sướng rơn hất ngay tay tôi ra, hét toáng lên:
– Trở về rồi! Trở về rồi! Mình đã trở về rồi!
Con thuyền vẫn tiếp tục dịch chuyển ra phía ngoài. Hai cô bé đeo kính đi ra an toàn, cuối cùng là Nhậm Hiểu Thần.
Quả tim của tôi, cuối cùng cũng đã trở về đúng chỗ.
Cậu béo và hai cô bé đeo kính tranh nhau nhảy xuống thuyền, Nhậm Hiểu Thần đang định xuống theo, đột nhiên mặt mày biến sắc, hét lên thất thanh. Cơ thể đã chui ra khỏi cửa Âm giới thình lình bị một sức mạnh nào đó kéo ngược trở lại.
“Chết rồi!” – Tôi kêu thầm trong dạ. Thuyền đã ra khỏi Âm giới, một người bình thường như Nhậm Hiểu Thần nếu lúc này bị kéo trở lại Âm giới, không được thực thân của tôi bảo vệ, thì thân xác và linh hồn của cô bé sẽ bị hai luồng sức mạnh đối lập hoàn toàn của thế giới con người và Âm giới xé tan tành thành mảnh vụn.
Tôi lao vọt tới, chụp lấy tay cô bé, hét lớn:
– Nắm chặt lấy!
Ba đứa nhóc còn lại theo bản năng cũng định lao tới giúp, nhưng bị tôi quát lên ngăn cản. Tôi không cho phép bọn chúng lại gần cánh cửa đang hút vào này, nếu có thêm một đứa nhóc xúi quẩy nữa bị kéo vào, chắc tôi không đủ sức ứng phó.
– Cứu cháu với! – Nhậm Hiểu Thần gào lên đau đớn.
Tôi cảm thấy rõ ràng cơ thể nó đang chìm vào Âm giới từng chút từng chút một. Sức mạnh của đôi tay khuất sau cánh cửa kia dường như khỏe hơn tôi rất nhiều.
– Cháu không muốn chết… không muốn chết! – Nhậm Hiểu Thần khóc gào ầm ĩ, ra sức giãy giụa, kêu cứu với tôi.
Kỳ thực, lúc này, cả nguyên khí và linh lực của tôi đều đã đến hồi cùng kiệt.
Thế nhưng, đã đến nước này, làm sao tôi có thể để cho bao nhiêu công lao đổ xuống sông xuống bể?
Lòng tôi sắt lại, tôi biến hai tay thành cành cây rắn chắc, quấn thật chặt lấy đôi tay và phần cơ thể còn lộ ra ngoài của Nhậm Hiểu Thần, tôi thầm nghĩ, cho dù có phải dốc kiệt sức lực, cho dù chốc lát sau sẽ phải bỏ mạng, cũng phải lôi được cô bé ra ngoài!
Nín một hơi, tôi nghiến chặt răng, nhắm tịt mắt, ngả người về đằng sau, hét lớn:
– Ra đây cho ta!
Cuối cùng, tôi cũng đạt đến hồi “sức mạnh cực đại”.
Hò dô một hồi, toàn bộ cơ thể của Nhậm Hiểu Thần đã được tôi lôi bật ra khỏi cánh cửa, ngã văng lên người tôi, lực va đập cực mạnh khiến cả tôi và nó trượt thẳng cánh về phía sau một đoạn rất dài, khiến cho bầy vịt hoảng vía chạy tán loạn.
Nhậm Hiểu Thần có lẽ đã khiếp sợ tới mất hồn, rúc vào trong lòng tôi khóc hu hu.
Tôi vỗ vỗ vào vai cô bé, nói:
– Ổn rồi, ổn rồi, không sao! Đừng có dây nước mũi lên người ta đấy nhé…
Lời nói còn chưa kịp dứt, tôi đã cảm thấy có gì đó bất ổn. Một chút đau nhói xen lẫn tê dại dần dần lan rộng trên ngực trái tôi.
Nhậm Hiểu Thần rời khỏi lòng tôi, buông tay ra khỏi ngực trái tôi, đứng sang bên cạnh, trên khóe môi thơ trẻ nở một nụ cười giảo hoạt và âm hiểm rất không hợp lứa tuổi. Thế nhưng, ánh mắt của nó lại mịt mờ trống rỗng.
Tôi muốn đứng dậy, nhưng phát hiện ra tôi không thể làm nổi – trên ngực trái của tôi đang cắm một mũi dùi băng mảnh như ngón tay, cực kỳ sắc nhọn, trên đầu mũi dùi khắc dày đặc đủ loại bùa chú đang lượn lờ bên trong, giống như vô số những con trùng quái dị, vùn vụt lao về phía tim tôi. Tôi ráng nhịn đau, nắm lấy mũi dùi băng, muốn nhổ nó ra, nhưng không ngờ bàn tay tôi vừa chạm vào, lập tức cảm thấy cái vật quái đản ấy bỗng tan biến thành một vũng nước, thấm luôn vào lòng bàn tay.
Lúc này, không còn là cảm giác đau nhói nữa, mà là đau đớn kịch liệt, từ trong ra ngoài. Từng centimet trên cơ thể tôi giống như bị vô số những chiếc răng sắc nhọn cắn xé, đầu đau như muốn nổ tung, tựa như bị một lưỡi cưa cưa thẳng vào đỉnh đầu, để bửa ra lấy đi thứ gì đó bên trong.
– Hiểu Thần… cậu… – Đám bạn bè của cô bé hiển nhiên đã chết khiếp trước hành vi của nó, vội lùi lại phía sau như nhìn thấy ma, trong khi Nhậm Hiểu Thần vẫn thản nhiên như không, đứng bất động tại chỗ.
Ánh nhìn của tôi bắt đầu nhòa nhạt, có lẽ dòng mồ hôi ròng ròng như mưa đã phủ mờ đôi mắt. Trong mơ hồ, tôi lờ mờ nhìn thấy một bóng người, đang uyển chuyển thướt tha bước lại phía tôi.
Lúc này, ngay cả việc lau mồ hôi cho chính mình, tôi cũng không làm nổi.
Cái bóng vẫn tiến lại gần tôi, cuối cùng, còn đi xuyên qua cơ thể tôi.
Tôi chẳng hề có cảm giác gì đặc biệt, chỉ cảm thấy một vài thứ vốn thuộc về tôi đã theo cái bóng người vừa đi xuyên qua kia mà rời khỏi tôi.
Dần dần, cảm giác đau đớn kịch liệt cũng giảm bớt, cơ thể trở nên nhẹ nhõm hơn ban nãy rất nhiều, mắt đã nhìn được rõ ràng, còn có thể nhổm người ngồi dậy. Tôi ngẩng đầu lên, người đang đứng trước mặt tôi kia, đến hình dáng sau lưng cũng rất đỗi quen thuộc.
– Tôi đã cảnh cáo cô, rằng cô sẽ mất tất cả!
Người đó, chậm rãi xoay người lại, nở với tôi một nụ cười đắc thắng.
Tôi chết lặng – người đó, chính là tôi. Khuôn mặt, thân hình, giọng nói, tới cả màu mắt và màu tóc cũng giống hệt như tôi. Không đúng, đó chính xác là cơ thể của tôi, mùi hương tỏa ra từ cơ thể đó là mùi hương chỉ thuộc về một mình tôi, độc nhất vô nhị, không thể nào bắt chước.
Tôi hoảng hốt nghiêng đầu sang một bên, vươn người ra ngoài đầm nước, nhìn khuôn mặt mình đang soi bóng dưới đầm, và hơi thở của tôi đông cứng lại…
Cái bóng phản chiếu trên mặt nước không phải tôi, mà là Mộ.
Thân thể của tôi đã bị hoán đổi.
– Mấy đứa nhóc kia hoàn toàn không phải là mục tiêu của tôi. Chúng chỉ là mồi nhử mà thôi! – “Tôi” đang đứng trước mặt tôi kia lấy trong người ra một sợi dây nhỏ cỡ sợi cước, quăng về phía trước, sợi dây như một rắn cuốn chặt lấy thực thân của tôi. Cô ta cầm sợi dây, giật trở lại, “con thuyền” vốn thuộc về tôi liền bị trói chặt, thu nhỏ lại thành một vầng sáng to bằng nắm tay, bị cô ta thu vào trong một chiếc túi da màu đen.
– Con cá mà tôi muốn câu ngay từ đầu chính là cô. – Cô ta thu cái túi lại, bước tới gần, ngạo nghễ cúi xuống nhìn tôi – Mọi người đều ca ngợi yêu cây Sa La thông minh tuyệt đỉnh, hóa ra giữa lời đồn và thực tế đúng là có khoảng cách. Nếu tôi là cô, tôi tuyệt đối không mạo hiểm đến thế chỉ vì mấy đứa nhãi ranh chẳng hề quen biết kia.
Tôi chỉ cười, không nói gì.
Tôi biết cô ta muốn nhìn thấy bộ dạng phát rồ của tôi, nhưng tôi sẽ không cho cô ta cơ hội đó.
– Tôi thực không hiểu nổi, tại sao người ta đều thích ca ngợi cô? Cô thì có điểm gì tốt đẹp? – Cô ta cúi xuống, nhìn săm soi vào mặt tôi – Ngay cả Diêm Vương đại nhân kiêu hãnh lẫy lừng cũng coi cô là bạn thân, tặng một thứ quý giá đến thế cho cô làm quà sinh nhật. Tôi thật lấy làm quái lạ.
– Không phải là cô không hiểu nổi, mà cô đang đố kỵ. – Tuy “tôi” đã không còn là “tôi” nữa, nhưng bản lĩnh nói năng sắc sảo vẫn còn nguyên như cũ.
– Đối xử quá tốt với người khác, có lẽ sẽ làm hại tới chính người đó. Nếu không phải vì món quà sinh nhật kia, chủ nhân của tôi sẽ không sai tôi tới tìm cô! – Cô ta cười vang lạnh lẽo, vỗ vào chiếc túi da ở ngang lưng – Thực thân của cô bây giờ đã thuộc về chủ nhân của tôi.
Đúng, người bạn thân mà tôi vừa nhắc tới bên trên, chính là Diêm Vương đương nhiệm. Trong sinh nhật của tôi năm đó, người bạn thân này đã nhỏ một giọt máu từ đầu ngón tay lên thực thân của tôi. Chính nhờ có giọt máu của Diêm Vương, mà thực thân của tôi mới có được khả năng lên trời xuống đất, đi khắp mọi nơi. Tôi có lẽ là con yêu quái duy nhất được quyền tùy ý ra vào Âm giới, chỉ cần tôi muốn. Bản chất của món quà sinh nhật này, kỳ thực chỉ là niềm tin. Thế nhưng, tôi không ngờ được rằng, lần này nó đã chuốc lấy phiền phức cho tôi.
– Mở tiệm Mộ Thanh, cướp khách hàng, thu hút sự chú ý của tôi, rồi lại cố tình để cho tôi phát hiện ra rằng mấy đứa nhóc kia bị giam giữ vào một không gian khác, biết rõ tôi sẽ không thấy chết mà không cứu, lợi dụng thời cơ tôi sức tàn lực kiệt, linh lực tiêu hao, để cướp lấy thực thân của tôi. Cô và chủ nhân của cô, tiến dần từng bước, dẫn dụ tôi lọt vào cái bẫy của các người mà không hề hay biết. Con bé Nhậm Hiểu Thần chắc chắn từ sớm đã bị các người giở trò gì rồi, phải không? Cô biết rằng tôi sẽ không đề phòng nó! – Nói tới đây, tôi bất giác vỗ tay cười mà nói – Thật tuyệt vời, loại đối thủ như các người, đúng là đủ độ độc địa khốn nạn, tôi thích rồi đấy!
– Ha ha, cô vẫn còn nói cứng được cơ à? – Cô ta chỉ vào tôi cười ngặt nghẽo, rồi lại nhìn sang Nhậm Hiểu Thần, nói – Nhưng mục đích của chủ nhân tôi chỉ là lấy được thực thân của cô. Còn tôi lại chủ động tăng thêm cho mình một nhiệm vụ, chính là…
– Chính là lấy đi hình dạng con người của tôi, hoán đổi với cô! – Tôi thản nhiên tiếp lời cô ta, rồi cười – Cô thích trở thành tôi đến thế ư?
Cô ta bước tới bên cạnh Nhậm Hiểu Thần, đưa ngón tay vạch khẽ lên động mạch cổ của nó, rút ra một sợi tơ bạc rất mảnh, cuốn lên ngón tay, giống như cuốn một chiếc kẹo bông.
– Tôi đã phải mất một tháng mới cấy xong mũi dùi cắn hồn dành riêng cho cô lên người con nhóc này. Mỗi một cây kẹo bông vị mới mà nó ăn vào đều được cho thêm một thứ nguyên liệu đặc biệt – máu của chính tôi. Tôi biết cô vẫn có ít chút bản lĩnh, muốn lấy đi thân xác của cô không phải dễ dàng. Hơn nữa cô biết đấy, dùi cắn hồn phải được đâm ra vào lúc tâm trí của đương sự hoàn toàn không hề có sự đề phòng mới đạt được hiệu quả tốt nhất. May thay, tôi đã làm được, rất thuận lợi. – Sau khi cô ta rút hết sợi tơ từ trong người Nhậm Hiểu Thần ra, trên cổ cô bé xuất hiện một giọt máu nhỏ – Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ không làm gì bọn nhóc con ngốc nghếch này đâu. Bọn chúng đã giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ. Tôi sẽ xóa hết ký ức của chúng, đưa chúng về nhà bình an, không phụ sự hy sinh lớn lao của người đã cứu mạng chúng, chị Sa La vĩ đại ạ!
Tôi hít vào một hơi, cảm giác đau đớn trong cơ thể đã gần như biến mất. Tôi thử đứng lên, xua xua tay với cô ta:
– Tôi đã nói rồi, đừng có nhận họ hàng bừa bãi. Tôi không có phúc có được cô em gái như cô!
– Thế nhưng… – Ánh mắt của cô ta bỗng trở nên đầy thâm ý – Rất nhiều, rất nhiều năm về trước, tôi đã từng gọi cô như vậy.
Tôi thoáng sững sờ.
Cô ta đã lấy lại thái độ giễu cợt, còn mở to đôi mắt ra vẻ ngây thơ – đôi mắt vốn thuộc về tôi, rồi nói một cách nghiêm túc – À, tôi tốt bụng nhắc nhở cô một câu, dùi cắn hồn là một thứ độc chú đặc biệt, nó có thể biến tất cả mọi thứ của cô thành của tôi. Nhưng cũng không phải là không có cách hóa giải. Khi nào có người nhận ra cô mới là Sa La thực sự, bùa chú sẽ coi như bị phá bỏ. Nhưng hãy nhớ kỹ, nếu cô nói ra, hoặc ra ám hiệu cho người khác thì không tính, mà phải để người khác “chủ động” nhận ra cô. Còn nữa, yêu quái trúng phải bùa chú này, sẽ không còn pháp lực. Cái cơ thể vốn thuộc về tôi mà cô đang có được lúc này, không có gì khác biệt với con người bình thường.
Tôi chỉ im lặng lắng nghe, không hỏi hoặc bình luận thêm câu nào.
Thấy tôi gần như không có bất cứ phản ứng gì, cô ta lại không nhịn được, cười nhạt mà nói:
– Tuy cơ thể này của tôi rất thoải mái với cô, nhưng vẫn có một điểm không ổn cho lắm. Năm sau khi hoa vô sắc nở hoa, cô không thể nào quay trở lại thực thân được nữa. Bởi vì trong một ngày, cô đã đánh mất thực thân, và… – Cô ta đắc ý vuốt ve mái tóc của “mình” – và hình dạng con người mà cô đã luyện thành. Cô biết đấy, nếu không thể quay về thực thân để hấp thu nguyên khí, cô sẽ tan biến. – Cô ta ngừng lại một lúc, xòe ngón tay ra đếm – Còn khoảng một năm nữa. Đương nhiên, nếu trong khoảng thời gian này, có người nhận ra cô, giúp cô lấy lại hình dạng con người, rồi cướp lại thực thân của cô từ tay chủ nhân tôi, nếu cô có thể hoàn thành được hai nhiệm vụ bất khả thi này, tôi sẽ thừa nhận rằng bản lĩnh của yêu cây Sa La cao cường hơn tôi.
– Tôi chưa bao giờ cần tới sự thừa nhận của bất cứ ai. – Tôi cười nhạt, ngáp một cái, nhìn mấy đứa trẻ vô tội bị cô ta làm cho ngất lịm trên mặt đất – Chỉ mong cô nói được làm được, đưa mấy đứa nhóc này trở về nhà an toàn.
– Việc này thì đương nhiên! – Cô ta nhướng mày, cười – Coi như tôi cũng không xử tệ với cô, không chỉ giữ lại tính mạng cho cô, lại còn tặng cho cô một cửa tiệm tuyệt vời. Cô xem, cô vẫn có thể làm cô chủ, chẳng qua chỉ là đổi sang một chỗ khác mà thôi.
– Ừ, cảm ơn nhé! – Tôi cười hết sức vui vẻ – Cô cũng vậy, chúc mừng cô cuộc đời đã lật sang một trang mới từ hôm nay, với thân phận của tôi, sống một cách thú vị trong một thế giới thú vị. Tôi cũng muốn nhắc nhở cô một điều, hãy cẩn thận với hai thằng cha ôn vật một béo một gầy trong cửa tiệm của tôi, chúng hoàn toàn có đủ năng khiếu để khiến cho cô phát điên đến bán thân bất toại!
– Hãy chúc mừng lẫn nhau nhé, này cô chủ “mới” của tiệm Mộ Thanh, chúc mừng cô đã lên chức vị mới! – Cô ta ngửa mặt lên, ném về phía tôi một cái nhìn đong đưa, sau đó lại như sực nhớ ra điều gì, móc ra mấy tờ tiền ném cho tôi – Suýt chút nữa thì quên mất, bây giờ cô đã không còn pháp lực, nơi này là ngoại ô, nếu cô muốn quay về tiệm Mộ Thanh, chỉ còn cách gọi xe mà đi thôi. Ha ha ha!
Tôi nhìn một “tôi” khác ném lại tràng cười chế giễu, cưỡi mây một cách thuần phục, mang theo bốn đứa trẻ, cùng với tất cả những thứ đã lấy được của tôi, bay vụt lên trời.
Trên không, có kẻ dường như vẫn cảm thấy hành hạ tôi thế còn chưa đủ, lại hét lên:
– Cái này tặng cho cô làm kỷ niệm!
Một vật bé xíu chao từ trên không xuống, rơi trước mặt tôi.
Một lá bài Tarot, lá tử thần.
Tôi nhìn hướng của lá bài, ngửa đầu lên, nụ cười trên môi vẫn không đổi, rồi nói với cô ả đã bay đi xa:
– Này em thân yêu, lá tử thần em cho chị vẫn là ngược chiều!
Tôi nhặt lá bài tử thần lên, cất đi. Món quà mà người khác tặng tôi, tôi nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận.