Kỳ thực, tôi và Ngao Xí đã quen biết nhau trong thế đối đầu sặc mùi thuốc súng.
Lần đầu gặp gỡ, hắn vẫn là một con rồng dữ ngang tàng bất trị, vì ham chơi mà gây họa cho nhân gian, còn tôi vẫn là một yêu cây nhỏ bé vừa mới có được hình người, theo bên cạnh Tử Miễu, ngây ngô bướng bỉnh. Tôi cười hắn xấu xí, hắn mắng tôi ngốc nghếch. Quan hệ giữa chúng tôi ngay từ lúc đó đã đối đầu chan chát không thể hòa giải. Khi đó, hắn sẵn sàng cho tôi một cái bạt tai mà chẳng hề thương hoa tiếc ngọc, còn tôi cũng đáp lễ lại hắn một cái tát không kém phần long trọng. Ánh mắt của chúng tôi chạm nhau giữa không trung cơ hồ muốn tóe lửa. Hắn nói, tôi là đứa con gái đầu tiên dám đánh hắn, hắn sẽ bắt tôi dùng cả cuộc đời bồi thường cho cú tát này.
Chuyện đời kỳ diệu, tôi không ngờ rằng, sự thực đã ứng nghiệm với câu nói đầy hằn học của hắn. Trong những năm tháng dài đằng đẵng sau đó, sau khi con người đã khiến tôi khắc cốt ghi tâm biến mất khỏi cõi đời, thì kẻ luôn ở sát bên tôi, đã chỉ còn Ngao Xí. Hắn ngoài miệng nói căm ghét tôi, nhưng lần nào cũng cứu tôi trở về từ bờ vực của cõi chết, giúp tôi hàn gắn lại linh hồn đã vụn vỡ theo cách của hắn. Hắn thường vừa mắng mỏ tôi, vừa dạy tôi đủ loại phép thuật hữu ích và trọng điểm tu luyện. Công bằng mà nói, tôi có thể có được đạo hạnh ngàn năm như hiện nay, Ngao Xí có công rất lớn. Hắn là thầy, là bạn, là địch thủ của tôi, nhiều thứ quan hệ đan xen phức tạp, nhưng chúng tôi vẫn không thể vượt qua được giới tuyến cuối cùng.
Trong mắt mọi người, chúng tôi lẽ ra phải là một cặp tình nhân. Nhưng trong lòng tôi, lại luôn phủ nhận, luôn từ chối. Mối quan hệ không thể định nghĩa này đã chắn ngang giữa hắn và tôi, qua bao nhiêu thế kỷ.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Ngao Xí đã bắt chước thói quen của giống người, mỗi một năm lại tặng tôi một chiếc nhẫn cầu hôn, nói là chắc chắn có một ngày, tôi sẽ ngoan ngoãn đeo nó. Những chiếc nhẫn đủ mọi kiểu dáng xếp trong lẵng càng ngày càng nhiều, nhưng tôi chưa bao giờ đeo lấy chiếc nào trong số chúng.
Thế nhưng Ngao Xí vẫn kiên trì với thói quen này. Tính cách của hắn dường như chưa bao giờ thay đổi, mãi mãi chỉ làm theo ý muốn và sự cố chấp của chính mình, không hề đếm xỉa xem tôi có muốn hay không. Tôi nghĩ, bản tính ngông cuồng và kiêu ngạo sâu tận xương cốt của hắn, có lẽ đã được tiếp sức bởi thân phận tôn quý bẩm sinh.
Đúng vậy, Ngao Xí hoàn toàn không phải là một con rồng dữ vốn được coi là yêu quái. Gọi hắn là rồng dữ, chỉ bởi vì hắn hành sự quá đỗi ngang ngược, tính tình quá đỗi ương ngạnh. Hắn vốn là cháu đích tôn của Đông Hải Long Vương, mang huyết thống hoàng tộc, cao quý vô song. Tộc rồng ở Đông Hải, không chỉ có sở trường phun nước phun lửa, mà còn có thể hàng yêu phục ma, trấn định một phương, thân phận tôn quý không thua kém gì thần Phật. Ngao Xí vốn dĩ có thể cưỡi mây bay khắp bốn biển, tiêu dao thiên hạ, thế nhưng lại bị một yêu cây bé nhỏ tầm thường như tôi níu giữ bước chân.
Có lẽ là một ngàn năm rồi, tôi không đếm nổi chúng tôi đã ở bên nhau bao lâu. Khi một số sự việc trở thành thói quen, ngay cả lãng quên cũng trở thành thói quen. Trong một ngàn năm đó, chúng tôi cãi vã vô số lần, duy trì thế xung khắc trong suốt một thời gian dài. Nhưng, cho dù tôi có phủ nhận thế nào đi chăng nữa, chúng tôi vẫn luôn nương tựa vào nhau mà sống.
Chúng ta căm ghét một người, thường bởi vì đôi bên quá giống nhau.
Chúng ta yêu quý một người, cũng bởi vì đôi bên quá giống nhau.
Nhưng có những lời, tôi không bao giờ có thể thốt ra khỏi miệng. Hắn cũng vậy.
Còn nhớ buổi tối hôm ấy, tôi dọn dẹp lại tủ quần áo, phát hiện ra thiếu mất một bộ váy, bộ váy bằng lụa màu xanh lục tôi luôn cất cẩn thận ở trong hộp gấm.
Đó là bộ váy đầu tiên mà Tử Miễu tặng cho tôi khi tôi vừa xuất hiện trên thế giới này với hình dạng con người.
Cho dù đã trải qua một quãng thời gian dài dằng dặc, nhưng từng sợi tơ trên bộ váy vẫn còn vấn vít những chuyện cũ của ngày qua, những ký ức không thể xóa nhòa, đau buồn mà tươi đẹp.
Thực ra, tôi không hề có ý gì khác, chỉ muốn giữ lại một chút kỷ niệm của người xưa. Đối với tôi, Tử Miễu là người dù đến chết tôi cũng không thể nào quên được, chỉ có điều tới giờ phút này, mối hoài niệm về anh trong tôi đã không còn liên quan gì tới tình yêu nữa. Nếu không có Tử Miễu, sẽ không có tôi. Không có Tử Miễu, Sa La vẫn là một cái cây đơn độc chỉ biết làm bạn với cô đơn trên đỉnh núi Phù Lung, ngay cả một cái tên cũng không có. Tử Miễu là hồi ức quý giá của tôi, tôi biết ơn anh ấy.
Bị mất bộ váy kia, cũng giống như mất đi quá khứ, cuộc đời của tôi đã bị cắt xén mà không còn nguyên vẹn. Lúc đó, tôi đã cảm thấy như vậy.
Tôi điên cuồng tìm kiếm, cả căn nhà gần như đã bị tôi dỡ tung, nhưng vẫn không tìm thấy. Cho tới khi Ngao Xí trở về, thản nhiên nói rằng hắn đã mua cho tôi cả một lô váy áo mới, thấy tủ quần áo chật quá, nên giúp tôi vứt bớt đi một số váy áo cũ kỹ, bao gồm cả hộp gấm kia.
Hắn lúc nào cũng vậy, chỉ độc đoán ý mình, thích quyết định mọi việc thay tôi.
Tôi gắng gượng kìm nén lửa giận chỉ chực vọt ra khỏi lồng ngực, đanh mặt lại, bảo hắn đi tìm lại cho tôi.
Hắn nói, đã vứt rồi, thì vứt quách đi cho xong, một bộ váy áo cũ mèm như thế, cứ để mãi ở đó mà không thấy chướng mắt à? Còn tìm làm quái gì nữa?
Tôi lại nhắc lại một lần nữa:
– Anh tìm ngay về cho tôi! – Khi nói ra câu này, ánh mắt tôi lại giống như hơn ngàn năm trước, khi tôi và hắn lần đầu tiên xung đột trực diện với nhau.
Hắn lặng đi một lát, rồi ngồi đánh huỵch luôn xuống ghế sô pha, nhún vai một cách bất lực, rồi nói với giọng điệu tưng tửng:
– Chỉ là một bộ váy rác rưởi, tôi quên mất đã quẳng chỗ nào rồi, hình như là thùng rác ở dưới nhà. Nhưng vừa nãy xe rác mới đi qua, hay là cô tự đuổi theo tìm thử xem?
Rác rưởi!
Lời nói và thái độ của hắn, cuối cùng đã khiến tôi nổi khùng triệt để.
Chúng tôi bắt đầu cãi vả, đủ mọi ngôn từ cay độc chọc thẳng vào chỗ hiểm của đối phương, ào ào tuôn ra từ miệng của hai kẻ chưa bao giờ chịu nhường nhịn nhau.
Hắn châm chọc tôi khó quên tình cũ. Gã đàn ông kia đã chết bao nhiêu năm nay rồi, mà còn nâng niu di vật của hắn ta như bảo bối, thật ngu ngốc đến khó tưởng tượng.
Tôi chửi hắn chỉ là một thằng thô lỗ, hiểu biết nông cạn, không hiểu thế nào là tình cảm, không biết tôn trọng, đã bao nhiêu năm qua mà chẳng có chút tiến bộ nào.
Xét theo lý thuyết chòm sao, tôi sinh ra dưới chòm sao Nhân Mã, vào thời điểm giá rét nhất giữa mùa đông, còn hắn thuộc chòm Sư Tử giữa mùa hạ nóng nực, đều là những chòm sao thuộc lửa, tính khí nóng nảy bạo liệt, nếu xung đột với nhau, khác nào lửa cháy chớp giật.
Cuối cùng, hắn chỉ vào mặt tôi quát lớn:
– Cô vẫn không quên được gã đàn ông đó?
Hóa ra, trong lòng hắn, lúc nào cũng nghĩ tôi như vậy.
Trái tim tôi đột nhiên đông cứng.
Uổng cho hắn đã ở bên cạnh tôi bao nhiêu năm qua, những ngày tháng sớm tối bên nhau thực là vô ích!
Hắn chưa bao giờ thực sự hiểu tôi.
Trong lúc giận dữ đến đỉnh điểm, tôi lại im lặng tuyệt đối.
Sau phút im lặng tạm thời, tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, tình cảnh giống hệt như khi chúng tôi lần đầu tiên đối mặt với nhau vào một ngàn năm về trước, nói với hắn bằng giọng nói điềm tĩnh nhất:
– Tôi căm ghét anh!
Hiển nhiên, hắn vẫn nhớ cảnh tượng ngày trước, vẫn nhớ ánh mắt lạnh lẽo như băng, không hề dối trá của tôi lúc đó.
– Cút! – Tôi xoay người quay về phòng ngủ, trước khi sập cửa, tôi nói mà không hề quay lại nhìn hắn lấy nửa con mắt – Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa. Vĩnh viễn!
Cánh cửa phòng đóng sầm lại, tôi không nghe thấy bất cứ phản ứng gì của hắn, và cũng không muốn nghe thấy.
Tôi căm ghét nhất là bị người khác hiểu lầm một cách độc đoán. Người khác có thể không hiểu tôi, thế nhưng, tại sao hắn lại có thể không hiểu tôi kia chứ?
Kết quả của cuộc xung đột này là những giọt nước mắt âm thầm của tôi và hai mươi năm bặt vô âm tín của hắn.
Tôi hiếm khi khóc, hắn cũng chưa bao giờ rời khỏi tôi quá bốn mươi tám tiếng đồng hồ. Bởi một trận cãi vã mà sau này mới nhận ra là quá đỗi trẻ con, tôi và hắn đã bước lên hai con đường song song không bao giờ giao nhau.
Đối với yêu quái, khoảng thời gian hai mươi năm khác nào một chớp mắt. Thế nhưng, trong hai mươi năm mất đi Ngao Xí, mỗi một ngày, mỗi một tháng đối với tôi, chẳng khác nào những thước phim quay chậm.
Sau khi tôi bình tâm lại, ít nhiều cũng cảm thấy hối hận về hành động của mình hôm đó. Dù sao, sự che chở và bầu bạn của hắn đối với tôi, cùng những quan tâm thật lòng, quả thực không nên bị phủ định hoàn toàn chỉ vì một bộ váy.
Tôi đã dùng rất nhiều cách để tìm hắn, nhưng đều không thấy. Hắn như đã bốc hơi.
Tôi giận dữ vô cũng, tại sao lần này hắn lại nghe lời của tôi đến vậy? Tôi bảo hắn cút, hắn liền cút ngay, lại còn cút đến mất hơi mất dạng.
Những thứ mà Ngao Xí để lại, ngoài một tủ đầy váy áo, một rổ nhẫn kim cương ra, chỉ còn chiếc vòng mang nút bình an bằng vàng chạm vân rồng này.
Nhớ lại hôm chúng tôi cãi nhau, tôi đã giận dữ tới mức giật tung sợi dây nối với cái nút bình an, quăng ra ngoài cửa sổ. Nào ngờ hôm sau thức dậy, vật này lại nằm ngay ngắn trên cổ tay trái của tôi.
Tôi lại ném, nó vẫn cứ quay trở lại.
Nhất định là chiêu trò của Ngao Xí. Không biết hắn đã yểm phép thuật gì vào chiếc nút bình an. Tôi chẳng biết làm sao, đành phải để nó tiếp tục kêu leng keng trên cổ tay mình.
Giờ đây, tôi mới hiểu ra dụng ý hắn khi tặng vật này cho tôi.
Hắn từng nói, hắn sợ nhất là khi không có hắn bên cạnh, một kẻ ngốc nghếch như tôi sẽ bị yêu quái khác ăn thịt mất, mà như thế thì quá mất mặt!
Tôi cứ ngỡ rằng, tôi đã có công lực tu luyện ngàn năm, dù gì cũng được coi là cao thủ trong hàng yêu quái, về cơ bản không thứ gì có thể uy hiếp đến sự an toàn của tôi, nỗi lo lắng của hắn sẽ không bao giờ trở thành hiện thực. Nhưng tôi không ngờ được rằng, cho đến hôm nay, vẫn là gã Ngao Xí kia đã cứu sống “kẻ ngốc nghếch” là tôi bằng một biện pháp khác.
Nghĩ tới đây, tròng mắt tôi chợt đỏ hoe.
Thương Đồng Khải và Huyền không hiểu tại sao tôi lại thất thần như vậy, càng không hiểu khoảng khắc ngơ ngẩn của tôi là vì ai. Huyền giơ cái vuốt mèo ra trước mắt tôi, huơ qua huơ lại, gọi hồn vía tôi quay trở về.
– Tôi phải tới tiệm Không Dừng một chuyến! – Tôi dụi dụi mắt, thình lình đứng vụt dậy.
– Cô thì làm được gì? Việc do thám tình hình đã có người làm rồi! – Thương Đồng Khải nhìn ra ngoài cửa sổ – Có lẽ sắp về rồi đấy!
Một loáng sau, một con bướm đen rập rờn đôi cánh xinh đẹp với hoa văn màu lam sẫm, phấp phới đậu lên vai tôi.
– Xin lỗi, tôi cũng không có cách nào phá giải lời nguyền cho cô. Nếu không phải bọn họ nói cho tôi biết, thì tôi hoàn toàn không thể nhận ra cô. – Con bướm nói với vẻ bất lực – Cô cũng xui xẻo thật đấy, phải thành ra bộ dạng thế này.
Con bướm này, không phải Khô Nguyệt thì còn ai vào đây nữa.
– Anh tới rồi à… – Bỗng nhiên tôi không biết phải nói gì.
– Tôi đã nói, cô ả đó chắc chắn đã giở trò gì xung quanh ngôi nhà rồi, anh xem, tất cả những cuộc điện thoại gọi đến đều báo là số máy không ở trong vùng phủ sóng.
– Chẳng trách tôi gọi điện thoại cho cô mãi mà không liên lạc được, tới tiệm Không Dừng tìm thì chẳng khi nào cô có mặt trong tiệm.
– Bây giờ, người ở trong tiệm Không Dừng không phải là cô ấy, được chưa?
– Cũng không thể nói là hoàn toàn không phải, ít nhất cái hình dạng con người kia vẫn là của cô ấy.
– Cần phải lột da con mẹ đó ra!
– Như thế, chẳng phải sẽ biến thành đồng loại của anh ư?
– Trong tộc cốt yêu không có cái thể loại giở mánh khóe hại người như thế! Bớt động chạm tới chúng tôi đi!
Một người đàn ông giọng nói oang oang, thân hình cao lớn, toàn thân bị kính đen, khẩu trang, áo choàng dài bao bọc kín mít như một cái xác ướp từ ngoài cửa bước vào, theo sau anh ta còn có một bóng người cao dong dỏng, với mái tóc màu xanh lam vô cùng bắt mắt.
– Này, tỉnh rồi à? – Cửu Quyết bước tới, ngồi cạnh tôi, không thèm để ý tới ánh mắt kinh ngạc của tôi, thản nhiên sờ bừa tay lên trán tôi – Ồ, không sốt. Này yêu cây bé nhỏ, đúng là không thể nào khiến tôi yên tâm được.
Hành động đơn giản, giọng điệu quen thuộc, ánh mắt không có lấy một mảy may lạ lẫm hay khiên cưỡng của gã khiến cho cái tâm hồn mãi bồng bềnh phiêu dạt chưa chịu quay về với tôi bất chợt trở nên vững vàng.
– Này yêu cây, cô không phải lo lắng. Cô ả ăn trộm bộ da của cô sẽ không đắc ý được mấy nỗi đâu! – Cố Vô Danh gỡ cặp kính đen xuống, đập bàn cái rầm, trong hai hốc mắt đầu lâu đen ngòm sâu hoắm như lóe ra ánh lửa bất bình. Tính khí của anh ta vẫn nóng nảy như vậy.
– Mọi người… – Tôi gắng hết sức để khiến mình điềm tĩnh như trước, nhưng vừa nhìn thấy mấy thằng cha đang vây xung quanh mình, tôi lại thấy sống mũi cay xè. Sự cảm động và yên tâm dồn dập trong lòng, dần dần khiến máu huyết tôi trở nên thổn thức.
Tôi biết rằng, tôi không chỉ có một mình.
– Lại còn sắp khóc nữa kìa… – Thương Đồng Khải kinh ngạc nhìn tôi, nói nhỏ – Trước đây, trên mặt cô ta lúc nào cũng thường trực một nụ cười giảo hoạt khiến người ta khó chịu!
– Thế này trông cũng đẹp mà… – Huyền nghiêng đầu nhìn tôi – Ít nhất là trông còn giống một con người bình thường biết vui buồn mừng giận.
Mấy gã còn lại đua nhau tỏ ra đồng tình.
– Mấy người… – Tôi vội vàng lau nước mắt, tiện tay cho gã Cửu Quyết đứng gần tôi nhất một đấm, xấu hổ quá mà thành giận, nói:
– Còn cười tôi, tôi sẽ băm các người ra!
– Bây giờ thì cô chỉ còn cách cầm dao thái rau mà băm vằm người khác thôi, chả còn lấy một chút pháp lực. Đúng là mất mặt! – Cửu Quyết chưa bao giờ ngại ngần phun vào mặt tôi những lời thâm độc, nhưng trước khi tôi nổi đóa, gã đã kịp đổi giọng, nói với mọi người – Các người đã bao giờ nghĩ rằng, càng có nhiều người nhận ra Sa La một cách bị động, thì người có thể chủ động nhận ra cô ấy sẽ càng ít, khả năng cô ấy giải được lời nguyền sẽ càng thấp?
Lời nói vừa buông ra, tất cả những người có mặt đều ngây người.
Đột nhiên, tôi sực nhớ ra một chuyện, bèn hỏi bọn họ:
– Tại sao mọi người lại cùng xuất hiện ở chỗ tôi? Tuy mọi người đều từng là khách của tiệm Không Dừng, nhưng mọi người lại không quen biết nhau. Hơn nữa mọi người nói rằng tiệm Không Dừng đã bị người ta giở trò, bất cứ tin tức gì của tôi đều không truyền đi được. – Tôi nhìn sang Thương Đồng Khải và Huyền, hỏi – Người đầu tiên biết được thân phận của tôi là các cậu. Trong lúc tôi bị ngất đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thương Đồng Khải lắc đầu khẳng định:
– Không phải là chúng tôi thông báo. Bọn tôi chẳng hề quen biết đám bạn tạp nham của cô!
Chưa kịp dứt lời, cậu ta đã bị Cố Vô Danh táng cho một đấm. Cố Vô Danh xoắn tai cậu ta mà nói:
– Con yêu mèo ranh con, ở đây ai cũng là tiền bối của ngươi, ăn nói cho cẩn thận!
Khô Nguyệt chấp chới đôi cánh, thả từ trên không trung xuống một lá thư đỏ rực rỡ, nói:
– Chúng tôi nhận được cái này.
Cửu Quyết, Cố Vô Danh cũng lấy ra những thứ giống hệt như vậy.
Tôi mở bì thư ra, bên trong là một thiệp mời đám cưới.
Tại sao lại là thiệp mời đám cưới? Tôi mở tấm thiệp phảng phất mùi hương ngọt ngào, đọc từng hàng chữ được in chìm trên nền giấy đỏ tươi.
Những dòng chữ khác tôi không để ý, tôi chỉ nhìn thấy…
Chú rễ: Ngao Xí Cô dâu: Sa La Kính mời
Những con chữ thật là nhức mắt!
Tôi sắp kết hôn mà ngay cả bản thân tôi cũng không biết.
Đương nhiên, điều này vẫn không phải là quan trọng nhất. Điều quan trọng nhất là kẻ mà “tôi” phải kết hôn cùng – Ngao Xí!
Cái tên này, trong thời điểm hiện tại, đủ để khiến cho tình cảm chiến thắng lí trí.
Thời gian và địa điểm tổ chức hôn lễ ghi trên thiệp mời chính là mười hai giờ đêm ngày mai, tại biệt thự Đông Hải ở chân núi Phù Lung.
Phần cuối tấm thiệp, còn có một hàng chữ nhỏ: “Khách mời xin tập hợp tại cửa tiệm Mộ Thanh số 179 phố YY thành phố XX vào buổi trưa trước hôn lễ một ngày, người tiếp đón: Thương Đồng Khải – Huyền.”
– Tôi xin thề, bọn tôi cũng đang rất đỗi băn khoăn về chuyện này! – Thương Đồng Khải nói – Cô tự dưng phải kết hôn, tôi và Huyền bỗng dưng trở thành người tiếp đón. Vừa giữa trưa, mấy gã này lốc chốc kéo tới tiệm Mộ Thanh, hỏi han loạn cả lên. Sau đó, đối chiếu khẩu cung mới hiểu ra, không biết chúng tôi đã bị ai đùa giỡn.
Sự việc phát triển mỗi một bất ngờ, tôi bất chợt nhớ tới ngày hôm qua, lá bài mà tôi lật lên là lá quỷ dữ.
Có lẽ, gã quỷ dữ chưa bao giờ lộ mặt này đúng là đang tiến dần từng bước về phía chúng tôi, mà không chỉ có chúng tôi, mà là toàn bộ thế giới chúng tôi đang sống.
Tôi nhìn ra bầu trời đang tối dần ngoài cửa sổ, nhưng lại nhìn thấy một quang cảnh hệt như ảo giác. Những đợt sóng ngầm xám đen kia đã nặng nề hơn so với trước, giương nanh nhe vuốt nuốt trọn những tia sáng cuối cùng còn rớt lại, song vẫn chưa chịu dừng, tham lam vô độ.