✣ Xương sống ✣
DẪN
Khi mặt trời lên cao, mùi rượu thịt của bữa tiệc bên đống lửa đã tan biến cùng với nhiệt độ tăng vùn vụt.
Chơi mãi trò đưa lạc đà cũng chán, cái gã Ngao Xí thô thiển lại chẳng hề có lý tưởng sống đã vùi đầu trong lều đấu game cũng đám người áo đen, còn tôi một mình tản bộ tới một chỗ cách căn lều không xa không gần, mong rằng có thể phát hiện ra thứ gì đó thú vị một chút.
Thế nhưng, về cơ bản là chẳng thu hoạch được gì, vẫn là những cảnh tượng nhàng nhàng như nhau, lại còn thi thoảng bắt gặp đám xương trăng hếu của đủ loài động vật, phần lớn đều vùi trong cát, bị thời gian lãng quên, vô cùng đơn độc.
Đêm nay, trong lều dùng nến để thắp sáng, không biết cái tay thần kinh nào nói rằng, ánh nến dễ tạo không khí hơn. Cho nên, khi gã áo đen số năm có thân hình cao lớn khác thường giơ ra cái đầu lâu của một loài động vật, ngồi nghiêm trang và ngay ngắn giữa chúng tôi, tôi cảm thấy nhiệt độ trong lều bỗng sụt xuống, một cơn gió lạnh lướt qua người tôi.
– Cô sợ à? Thấy lạnh phải không? – Giọng nói của áo đen số năm cực to, cực trầm.
– Một đêm như thế này, thật khó để không cảm thấy trống trải lạnh lẽo! – Tôi lườm gã một cái, sau đó quay sang quát tướng lên với áo đen số một ngồi bên cạnh – Trời lạnh thế này, anh quạt cái khỉ gì mà quạt!
Áo đen số một dừng tay quạt, cười hềnh hệch, nói:
– Tôi chỉ muốn tăng thêm một chút cảm giác chân thực thôi mà!
– Mau kể đi!
Áo đen số năm nhìn cục xương trắng nhờn trong tay, chầm chậm mở loa…