– Tao đã nói cả ba trăm lần rồi, không được đái bậy trước cửa phòng ngủ của tao! – Gã béo giận đùng đùng xách cổ một con mèo đen đi ra ngoài sân, quăng mạnh xuống đất.
– Đối với người bị thương phải lịch sự một chút chứ! – Con mèo đen lườm gã béo một cái, giơ vuốt chỉ vào phần ngực và bụng vẫn đang cuốn kín băng.
Tôi đặt cuốn tạp chí đang cầm trên tay xuống, quan sát con mèo đen, rồi nói:
– Hồi phục cũng nhanh thật đấy. Mấy hôm nữa là có thể nhận nhiệm vụ bắt chuột giúp tôi rồi. Dạo này không hiểu tạo sao lũ chuột cứ chui đầy vào trong tiệm.
– Có tiền công không đấy? – Con mèo đen lững thững lượn đến dưới chân tôi.
Tôi đanh mặt lại, chống nạnh nói:
– Bà đây đã cứu cậu một mạng, còn giúp cậu chỉ điểm cho thằng nhãi kia, cứu cái con Vong Hình đấy, cậu đã không tìm cách báo đáp, còn muốn đòi tiền của bà nữa hả?
– Tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi mà… – Con mèo đen cúi thấp đầu, rầu rĩ im lặng.
Tôi thấy thương tình, bèn tính toán một lúc lâu, rồi rộng lượng tuyên bố:
– Không có tiền công, thức ăn cho mèo đảm bảo đầy đủ!
Con mèo đen thở dài một tiếng, tiếp tục im lặng.
Ánh nắng buổi chiều chiếu xuống tôi và nó, thư thái tới mức khiến người ta buồn ngủ. Tôi lười nhác nằm dài trên ghế mây, uống nước ép bưởi mật ong do gã gầy pha chế theo công thức mới, chép chép miệng, rồi hỏi:
– Cậu dự định bao giờ sẽ quay về với Thương Đồng Khải? Nếu muốn tiếp tục tu luyện thành hình người, ít nhất cũng mất hai mươi năm!
– Thế thì hai mươi năm sau sẽ quay về! – Con mèo đen nằm phục xuống – Nội đan của tôi ít nhất cũng có thể đảm bảo cho cậu ấy trong vòng hai mươi năm sẽ không biến thành con quái vật khát máu sau lúc nửa đêm.
– Ý của ông bố Thương Đồng Khải chỉ là muốn cậu làm vệ sĩ và bạn chơi cùng với con trai ông ta, chứ không bắt cậu phải hy sinh nhiều đến vậy. – Dòng nước trái cây ngòn ngọt chảy qua giữa môi răng tôi có gợn lên chút vị chát – Nếu không phải cậu may mắn, vẫn giữ được một hơi thở cuối cùng để chạy tới chỗ tôi, thì cậu đã là một con mèo chết rồi!
– Cho nên mới nói, quen biết cô quả thực là một điều may mắn. – Mèo đen nhìn tôi, trên cái mặt mèo lộ vẻ tươi cười.
– Sau này không có cái lệ này nữa đâu. Bản thân cậu gây phiền phức cho tôi đã đành, lại còn giả dạng cao nhân gì đó viết thư cho người khác bảo hắn tới tìm tôi giúp đỡ. Lần sau còn thế, thì tôi sẽ tống cổ cậu xuống Âm phủ làm khổ sai. – Tôi lườm nó một cái, nói tiếp – Cậu và Đồ Đồ đều biết rằng Thương Đồng Khải là hậu duệ của vua yêu tinh mèo. Người trong họ Thương Đồng, chỉ cần qua tuổi mười bảy, sau lúc nửa đêm sẽ biến hình thành một con mèo hung hăng khát máu, đặc biệt là đối với loài cá, không chút lưu tình, nhất định phải ăn thịt cho bằng được! – Tôi nhả ống hút ra, nhìn chằm chằm vào mèo đen – Bao nhiêu năm nay, Đồ Đồ có vô số cơ hội bỏ đi, cậu cũng vậy.
– Nếu chúng tôi đều bỏ đi hết, Khải sẽ lại cô độc một mình. Cậu ta không hề hay biết về thân thế của mình, cũng không biết trong những đêm đó mình đã làm ra chuyện gì. – Mèo đen chậm rãi nói – Dù là tôi hay Đồ Đồ, đều muốn khiến cho niềm hạnh phúc của cậu ấy được duy trì lâu một chút. Khải chỉ là một đứa trẻ. Thứ mà cậu ta khao khát, chỉ là sự quan tâm hỏi han, sự đối xử chân thành của người thân. Dẫu chỉ là một vài lời chuyện gẫu trên bàn ăn sau giờ tan học, hay một lời dặn dò “cẩn thận kẻo ốm”. – Mèo đen ngẩng đầu, nheo mắt nhìn tia nắng đang chiếu thẳng xuống – Đồ Đồ không phải là một yêu quái thông minh. Tuy tuổi tác không ít, nhưng những việc cô ấy biết được lại rất ít ỏi. Cô ấy chỉ biết duy nhất một việc, là giữ lời hứa. Cô ấy từng hứa sẽ ở lại bên Khải, cho dù có phải mất đi tính mạng. Trước đây tôi không hiểu nổi cô ấy, cho rằng việc cô ấy lựa chọn một cuộc sống ban ngày bình thường, ban đêm trốn chạy quả thực điên rồ. Nhưng sau này thì tôi đã hiểu.
Tôi nhìn xuống, cười:
– Bởi vì, cậu đã yêu một con cá.
Mèo đen ngượng ngập tì cằm xuống đất, nở một nụ cười ngây ngô:
– Nhưng cô ấy lại yêu một con mèo khác!
– Ồ! chẳng công bằng chút nào. Cái thằng ranh đáng ghét Thương Đồng Khải kia mà cũng có người yêu. – Tôi bỗng thở dài một tiếng – Tình yêu đúng là cái của nợ không lý lẽ, không logic!
– Đồ Đồ sẽ không sao chứ? – Mèo đen ngẩng lên, thấp thỏm hỏi tiếp.
– Yêu mèo và yêu cá là kẻ địch trời sinh. Vết thương mà Thương Đồng Khải gây ra trên người Đồ Đồ, chỉ có nước mắt của Thương Đồng Khải mới có thể chữa lành. – Tôi ngập ngừng một thoáng – Nhưng tình trạng của Đồ Đồ có hơi nghiêm trọng chút ít.
Mèo đen lo lắng, vụt cái đã ngồi thẳng dậy.
– Nội đan của cậu là do Đồ Đồ đưa vào trong người Thương Đồng Khải. Uy lực từ nội đan của yêu mèo sẽ gây ra sự tổn thương cực lớn đối với một con yêu cá như cô ấy, nên cơ thể cô ấy mới không ngừng thu nhỏ, không thể hoá thành hình người, không thể nói tiếng nói của con người, thậm chí không còn nhận ra Thương Đồng Khải nữa. Chỉ có thả cô ấy về với tự nhiên, tránh xa khí của yêu mèo trên người Thương Đồng Khải, đợi một trăm tám mươi năm sau, mới có thể dần dần hồi phục. – Tôi khẽ nhún vai – Phải xem thằng ngốc Thương Đồng Khải có lĩnh ngộ được con chữ tôi đã cho hắn hay không. Nếu hắn thực sự không làm được, cùng lắm là tôi đành chịu thiệt, giúp cậu bắt trộm con cá kia mang thả đi. Chà, tình yêu của một con cá, đúng là phiền phức.
– Cảm ơn cô, thực lòng! – Mèo đen dụi dụi đầu vào chân tôi – Tôi sẽ chăm chỉ bắt chuột cho cô! Không cần tiền công!
Một tuần sau, tôi nhận được một bức thư chuyển phát nhanh. Trong thư có một chiếc USB và một tờ chi phiếu.
Mở đoạn video trong USB, trên màn hình bỗng bập bềnh một mặt biển màu lam nhạt. Trong làn nước có một con cá nhỏ trắng muốt, vây và đuôi dập dờn lộng lẫy như những dải đăng ten. Trong tiếng sóng rì rào, con cá tung tăng bơi về phía trước, trên mình không còn nhìn thấy một vết thương.
Bơi được một đoạn, con cá bỗng nhiên dừng lại, quay đầu, cặp mắt tròn xoe long lanh nhìn vào ống kính.
– Đi đi, lẽ ra tôi nên thả cô từ lâu rồi mới phải!
Là một giọng nói rất êm tai của một chàng trai trẻ.
Nhưng con cá trắng cứ nhìn mãi, nhìn mãi…
Trong ống kính, chỉ còn lại tiếng nước.
Có thể vẫn còn âm thanh khác, chỉ có điều chúng ta không nghe thấy được.
Rất lâu sau, con cá trắng mới khẽ quẫy đuôi, quay mình, từ từ bơi đi, xa dần, cuối cùng mất hút trong làn nước xanh thẳm.
Tôi rút USB ra, thầm nghĩ, mười năm, hoặc hai mươi năm nữa, nếu thằng nhóc Thương Đồng Khải kia trở thành một người đàn ông chín chắn thực thụ, chắc chắn sẽ là một anh chàng quyến rũ. Tôi tính toán tới một thời điểm nào đó trong tương lai, sẽ đi chứng thực suy đoán của mình.
Đương nhiên, một chuyện khác khiến tôi sung sướng tới phát rồ, chính là những số 0 trên tờ chi phiếu nhiều tới mức tôi không đếm nổi. Thế nhưng, tôi khẳng định sẽ không cho gã béo và gã gầy biết được, nếu không, chúng chắc chắn sẽ phất cờ khởi nghĩa, ép tôi tăng lương.
Tôi cất kỹ tấm chi phiếu, ngênh ngang bước vào trong phòng. Bây giờ là giờ cơm tối, gã béo và gã gầy đã bận tít mù cả nửa ngày trời dưới bếp, những mùi thơm nức mũi đã tô điểm cho cuộc sống của tôi tươi đẹp như vậy đó!
Ngoài ra, gã béo khi nãy có nói sẽ làm món cá sốt, nhưng đã bị tôi từ chối.
Tôi vốn dĩ không thích ăn cá, sau này lại càng không, hi hi…