Con hồ ly trắng muốt ngồi trên ghế với một tư thế tao nhã, giơ móng vuốt gắp lấy một miếng bánh đậu đỏ bỏ vào miệng, vừa nhóp nhép vừa khoái chí đong đưa chiếc đuôi bông xốp.
– Bánh đậu đỏ này cũng khá ngon đấy. Nhưng tách trà này đắng quá! – Nó chép chép miệng, đẩy tách trà Phù Sinh ra thật xa.
– Không hối hận à? – Tôi liếc xéo sang nó.
Con hồ ly đã dùng toàn bộ công lực tu hành của bản thân để phá giải năng lực kỳ lạ của bông hoa Sấm đầu thai trên người Đường Tiểu Hoa và cũng xóa sạch toàn bộ hồi ức của cô ta về quá khứ, cùng với quá khứ của quá khứ.
Vào ngày Cá tháng tư, Đường Tiểu Hoa đã trở thành một con người thực sự bình thường và khỏe mạnh. Còn Thấu, trở lại với nguyên hình hồ ly, mọi thứ phải bắt đầu lại từ đầu.
– Có gì đáng hối hận? Cô ấy đã là một con người thực thụ. Trong cuộc sống của con người, không nên có hồ ly, không nên có hoa Sấm. Cô ấy sẽ giống như những cô gái bình thường khác, đi học, yêu đương, kết hôn, sinh con. Đó mới là hạnh phúc thực sự. – Thấu bình thản nói khẽ, sau đó lừ mắt nhìn tôi một cái, chuyển sang chuyện khác – tôi đã nói là giao núi Nghênh Nguyệt cho cô chăm lo, cô xem xem, bây giờ nó biến thành cái quái gì thế này?
– Tôi đâu phải là sơn thần của nơi này. – Tôi dẫu môi – Dù sao thì anh cũng đã quay về, tuy không còn hình người, nhưng linh khí vẫn còn. Công việc phục hồi trái núi này, và cả đường thiên khuyết không quá nghiêm trọng kia nữa, tôi chính thức trao trả cho anh!
– Thế thì thù lao tôi trả cho cô sẽ giảm đi một nửa!
– Anh dám!
Hai chúng tôi một người một hồ ly vui vẻ trò chuyện, hoàn toàn không đoái hoài gì đến ánh mắt giận dữ và phẫn nộ tột đỉnh chiếu ra từ phía gã béo và gã gầy trên cơ thể sặc sụa một thứ mùi khó ngửi.
Được thôi, tôi thừa nhận, tôi đã cho chúng ăn một quả lừa ngay trong ngày Cá tháng tư. Nói là đi du xuân, nhưng thực tế là bắt chúng đi làm công nhân móc bùn kiêm thợ lặn, móc gã hồ ly Thấu đã hồi phục nguyên thần từ dưới đáy sông Nghênh Nguyệt bẩn thỉu hôi thối kia lên. Đây là lời giao hẹn giữa hai chúng tôi từ một trăm năm trước.
Hồ ly rất mực thông minh, suy xét cũng rất chu toàn. Nguyên thần phiêu bạt bên ngoài suốt một thời gian dài như thế, sau khi quay về bản thể, làm gì còn hơi sức đâu mà bò lên từ dưới đáy bùn, chẳng may bất cẩn chết đuối thì đúng là bi kịch.
– Chúng tôi kịch liệt yêu cầu trả tiền tăng ca! – Gã gầy và gã béo xông tới trước mặt tôi như hai con mẹ nanh nọc. Lần này, tôi không hề do dự lấy nửa giây, đi vào phòng trong cầm hai thỏi vàng nhét vào tay chúng. Bọn chúng thực sự không dám tin vào sự hào phóng của tôi. Gã béo nắm lấy thỏi vàng đưa lên miệng cắn thử đến n lần.
– Đúng là thật rồi! – Hai gã mừng rú đến nhảy cẫng lên, cầm lấy thỏi vàng chạy biến.
Năm phút sau, tôi nghe thấy vài tiếng thét rùng rợn.
Gã béo và gã gầy mặt mày méo xệch quay trở lại, thỏi vàng trên tay đã biến thành một con quạ đen sì, trợn lồi con mắt kêu ré lên:
– Cá tháng tư vui vẻ! Cá tháng tư vui vẻ!
Đúng thế, hôm nay là ngày Cá tháng tư, có việc gì là không thể xảy, đúng không? He he. Tôi nghĩ, sau này khi đi qua núi Nghênh Nguyệt, nơi đó hẳn chan hòa ánh nắng.