Bạn học Ôn Viễn chán nản vùi đầu vào trong gối, đau khổ không muốn ra ngoài. Ngay cả khi Kiều Vũ Phân gõ cửa cũng không nghe thấy, cho đến khi bà đẩy cửa vào thì mới giật mình ngồi dậy.
"Làm sao vậy, Viễn Viễn." Kiều Vũ Phân nhìn Ôn viễn đang cuộn mình trong chăn nằm trên giường vừa tức giận vừa buồn cười, lôi cô ra ngoài.
Bạn học Ôn Viễn nhăn mặt, cọ cọ lên vai của bà làm nũng."Mẹ."
"Cái này có vẻ lạ nha, không phải nói lớp mười hai phải học tập thật giỏi sao? Bây giờ cũng đã chín giờ mà còn chưa chịu rời giường. Nếu là ông nội và ba con mà ở nhà thì cứ chờ mà bị mắng đi!” nói xong tìm bộ quần áo trong tủ đưa cho Ôn Viễn thay.
Ôn Viễn lên tinh thần đi tới mặc quần áo, mới vừa mặc xong áo khoác, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy bóng lưng cao lớn nghênh ngang của Ôn Kỳ. Lúc đi ngang qua cửa phòng cô vẫn không quên nghiêng đầu, nhăn mặt lại chậc chậc hai tiếng để bày tỏ sự coi thường đối với bạn học Ôn Viễn .
Ôn Viễn bĩu môi, chẳng được bao lâu, trong đầu chợt thoáng qua một tia sáng, mắt của bạn học Ôn Viễn liền sáng rực lên.
Nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng, Ôn Viễn xông thẳng vào phòng của Ôn Kỳ. Chỉ là cái người này cực kỳ chú trọng riêng tư cá nhân nên cửa phòng luôn luôn đóng chặt. Ôn Viễn mở to mắt nhìn, ôm gấu Teddy, gõ cửa phòng của Ôn Kỳ.
Ôn Kỳ lên tiếng mời vào, lúc này anh đang ngồi ở trước máy vi tính viết gì đó, chỉ liếc qua Ôn Viễn một cái. Thấy nha đầu này trưng bộ mặt "Tôi có tâm sự" ra, lấp lánh có hồn đứng ở trước mặt của anh. Ánh mắt của cô khiến cho anh có chút sợ hãi.
"Sao thế?" Nhìn thấy cô đang ôm trong ngực con gấu Teddy lần trước mà anh cho, Ôn Kỳ không khỏi bật cười: “Ơ, thứ này vẫn còn ở đây sao, lông cũng chưa bị em nhổ sạch, vẫn còn nguyên, có tiến bộ?"
Ôn Viễn mếu máo: "Em có chuyện nghiêm túc."
"Chuyện gì?"
Anh bê cốc nước lên uống nhìn bạn học Ôn Viễn cúi đầu xuống, chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu đưa mắt nhìn anh mấy lần, cuối cùng mới nặn ra một câu: "Em muốn tìm anh để tâm sự."
Ôn Kỳ vừa uống một hớp nước nên cố gắng không để mình bị sặc chết."Khụ khụ, khụ khụ. Anh nói này Viễn Viễn, muốn kể chuyện cười phải tùy lúc chứ? Anh trai của em đang uống nước đấy."
Ôn Viễn cũng cảm thấy ngượng ngùng. Gương mặt đỏ lên, phản bác: "Em không nói đùa đâu." Nếu có người để giãi bày thì còn lâu cô mới đi tìm anh, ai bảo chị Ôn Nhiễm không có ở đây chứ..
Ôn Kỳ đã lên đại học, một tháng về nhà bốn lần, cũng không thấy bạn học Ôn Viễn có gì khác thường. Nhìn nha đầu này đang làm ra vẻ ta đây như vậy chắc chắn đã gặp phải việc gì phiền lòng rồi. Vì vậy anh đứng lên khỏi máy vi tính, đi lấy một con dao nhỏ rồi lại lấy một quả táo trong đĩa hoa quả lắc lư với Ôn Viễn: "Muốn tâm sự cái gì, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra."
Tuy muốn nói nhưng Ôn Viễn lại không biết mở miệng thế nào. cô ngồi ở trên giường của Ôn Kỳ, ngơ ngác nhìn anh đứng ở bên cửa sổ gọt táo. Ôn Kỳ sử dụng dao rất tốt, gọt vỏ thành từng vòng nhưng không hề bị đứt đoạn . Nhìn hành động lưu loát này Ôn Viễn tức giận, đầu óc thoáng chuyển một cái, Ôn Viễn đưa ra hai ngón tay, nhẹ nhàng kéo cho nó đứt ra. Ôn Kỳ cũng biết cô đang phá đám nhưng vẫn gọt xong quả táo, rồi đút vào trong miệng cô bịt lại, sau đó cầm lên quả táo thứ hai.
Ôn Viễn cảm thấy không vui nữa nhụt chí vừa gặm táo vừa nói mơ hồ: "Em muốn hỏi anh một vấn đề."
"nói."
"Anh có người trong lòng không?"
nói xong, Ôn Viễn nhìn thẳng vào Ôn Kỳ đợi câu trả lời. Vấn đề mà cô vừa hỏi vượt quá suy nghĩ và dự đoán của Ôn Kỳ, phải nói là bị kinh ngạc mới đúng. Nhưng động tác gọt táo của Ôn Kỳ cũng không ngừng lại, chỉ cười nhạo một tiếng: "Anh trai em dầu gì cũng đã thành niên rồi, có người thích thì có gì lạ sao? Hơn nữa, người giống như anh đây chỉ cần đứng tại chỗ không cần động đã có người chủ động theo đuổi rồi, tin không?"
Ôn Viễn bĩu môi phản bác: "Anh bị chiều đến phát hư rồi, căn bản cũng không sẽ chủ động đi thích một cô gái nào." Còn nói đạo lý kia rõ ràng như vậy, làm như đã từng hẹn hò rồi đấy.
Ôn Kỳ cắn một miếng táo vừa gọt xong, nhìn cô nói: "Em nhìn ở đâu mà nói là anh không chủ động?"
"Vậy anh có bạn gái sao? Là anh chủ động làm quen?"
"Tại sao em lại dám khẳng định là anh không có
chứ?"
"thật sự có à?" Ôn Viễn trợn tròn hai mắt hỏi.
Ôn Kỳ thấy cô tỏ vẻ nghi ngờ thì để quả táo đang ăn dở sang một bên, tiếp đó lại đi gọt tiếp quả thứ ba, để tránh ánh nhìn soi mói của cô. "Đương nhiên là có, nếu muốn xem sáng mai anh có thể dẫn em theo để nhìn cho rõ."
"Được!"
Bạn học Ôn Viễn dứt khoát nói. Nhìn mặt Ôn Kỳ đang hối hận không ngừng liền cười rất hả hê. cô chưa từng hẹn hò nên không biết thích một người là như thế nào vì vậy đi xem người khác hẹn hò cũng khá hay.
Thấy Ôn Viễn vui vẻ như vậy, Ôn Kỳ cuối cùng đã biết cái gì gọi là bê đá tự đập vào chân của mình. Vừa lái xe, vừa nhìn vào kính chiếu hậu dặn dò Ôn Viễn: "Lát nữa đừng nói lung tung nghe không? Anh của em ở trường học cũng là thần tượng trong lòng các cô gái, đừng có mở miệng đã kéo anh xuống bùn đấy."
Ôn Viễn không kiên nhẫn phất tay, tỏ vẻ mình biết rồi.
Xe chạy nhanh trên đường, chạy đên nơi Ôn Viễn có thể gặp mặt bạn gái Ôn Kỳ. Theo lời của anh nói thì cô bạn gái chính là hoa khôi của khoa tiếng Trung, cũng là hoa khôi của trường. Theo đuổi anh một thời gian dài anh mới đồng ý hẹn hò. Cho nên Ôn Viễn đoán rằng hiện tại có thể chính là thời kỳ trăng mật của bọn họ.
Xe chạy đến một khu dân cư bình thường, từ xa Ôn Viễn nhìn thấy một cô gái mặc toàn thân màu trắng đứng ở cửa chính, đang ngóng theo xe bọn họ. Xe càng đến gần, Ôn Viễn càng nhìn rõ dung nhan cô gái này, không đợi xe dừng hẳn đã tươi cười đi đến. Nhưng sau khi thấy Ôn Viễn ngồi ở phía sau thì nụ cười trở nên cứng ngắc.
Ôn Viễn rất thông minh sau khi xuống xe lựa chọn đi theo phía sau Ôn Kỳ. Khiến Ôn Kỳ buồn cười liếc Ôn Viễn một cái, rồi nhìn sang hoa khôi của trường dịu dàng cười một tiếng, chào hỏi: "Đợi lâu chưa?"
"Cũng chưa lâu." Hoa khôi của trường quay sang mỉm cười ngọt ngào, nhưng tầm mắt lại rơi vào trên người Ôn Viễn.
Ôn Kỳ thấy thế, giới thiệu: "Đây là Ôn Viễn em gái anh, cha mẹ đều không ở nhà, sợ nó không nghe lời, nên bảo anh dẫn theo."
Ôn Viễn vừa nghe, giận sôi lên.
Hoa khôi của trường lại dịu dàng cười một tiếng đáp: "không sao đâu." Rồi quay sang nhìn Ôn Viễn nói: "Em gái anh trông thật đáng yêu, em rất thích đấy."
Khen cô đáng yêu? Ôn Viễn nhất thời có chút ngượng ngùng.
Đón mỹ nhân xong, Ôn Kỳ lái xe đến đường dành riêng cho người đi bộ. Vốn hẹn xong tùy tiện đi dạo một chút, cũng không có mục đích gì. Ôn Viễn đeo túi nhỏ trên vai đi dạo theo sau hai người nhàm chán đến chết, chỉ chốc lát sau đã cảm thấy tê chân. thật vất vả đi tới một cửa tiệm, hoa khôi của trường nhìn trúng vài bộ quần áo rồi cầm đi thử, lúc này Ôn Viễn mới có thời gian nghỉ ngơi một lát.
Ôn Kỳ đi đến bên cạnh Ôn Viên, nhìn nét mặt ỉu xìu kia khiến cho tâm tình của anh thật tốt. Hai chân vắt chéo nhau, không nhịn được mà trêu chọc: "Như thế nào?"
Ôn Viễn vừa xoa chân vừa lầu bầu nói: "Có phải tùy tiện tìm một người đến gạt em hay không? cô ấy là bạn gái của anh sao? Cũng không thấy hai người tay trong tay gì cả!"
"Em cho rằng an với em bằng tuổi chắc, hơn nữa, người ta da mặt mỏng, có một cái bóng đèn là em ở đây nữa chứ, không biết xấu hổ lại còn lải nhải?" nói xong đưa tay vò loạn tóc của cô lên.
Ôn Viễn tức giận trừng mắt nhìn anh, tiếp theo lại có chút nhụt chí. "một lát nữa em cách xa một chút là được chứ gì."
Ôn Kỳ không nói gì, trên mặt vẫn ra vẻ bất cần đời như cũ.
Hoa khôi của trường chọn quần áo xong, tâm tình thật tốt. Muốn cùng Ôn Kỳ đi xem phim, lúc đi ra vừa đúng lúc đến giờ ăn trưa. Ôn Viễn đã sớm đói đến mức da bụng dán vào da lưng rồi, Ôn Kỳ nhìn cô đáng thương, nên dẫn bọn họ đi ăn cơm trưa. Hoa khôi của trường hớn hở đồng ý đề nghị đi ăn đồ Tây.
Ôn Viễn thì lại không thích ăn cơm Tây, tất cả đều là bởi vì từ nhỏ đến lớn bị bà Thành dùng đồ ăn Trung Hoa nuông chiều thành nghiện rồi. Ôn Kỳ cũng giống như thế, nhưng cũng không thể để cho hoa hậu của trường mất hứng được, không thể làm gì khác hơn là đi đến quán ăn Tây.
Dọc theo đường đi, hoa khôi của trường cười nói với cô: "Nhà hàng này có món thịt bò bít tết rất ngon, đợi lát nữa em nếm thử một chút, nhất định sẽ thích."
Ôn Viễn vội vàng gật đầu, mà Ôn Kỳ làm như cũng biết cô không tình nguyện, nháy mắt với cô trong kính chiếu hậu, Ôn Viễn nhất thời cảm thấy nổi hết cả da gà, quay đầu đi.
Trong lúc quay đầu chợt nhìn thấy một người liền sợ hãi vội vàng quay đầu lại. Ôn Kỳ nhìn cô hỏi "Sao thế?"
Còn làm sao nữa, người nào có thể làm cho cô phản ứng lớn như vậy chứ trừ Ôn Hành Chi ra còn có thể là ai.
Vẻ mặt Ôn Viễn như đưa đám đáp: "Đổi quán cơm khác có được hay không..."
Dĩ nhiên là không thể.
Trong lúc Ôn Kỳ lái xe vào chỗ đậu xe thì một chiếc Bentley màu đen cũng đỗ vào đó. Hai xe đỗ ngay cạnh nhau, một xe mở cửa ra, tầm mắt giao nhau, đúng là Ôn Hành Chi.
Ôn Viễn vừa không ngừng than khổ vừa liếc trộm Ôn Hành Chi, hình như mới tham gia hội nghị về, toàn thân mặc một bộ tây trang màu đen nổi bật nghiêm túc hơn bình thường rất nhiều. Ôn Kỳ cười cười cùng anh chào hỏi. Trong khi đó Ôn Viễn đang ôm tâm tư quỷ dị trong lòng nên không dám ngẩng đầu nhìn anh, chỉ cúi đầu buồn bực lên tiếng chào: "Chú út."
Ôn Hành Chi không ngờ lại gặp bọn họ ở chỗ này, nhìn ba người, thấy Ôn Viễn đang cúi đầu đành nhìn vào Ôn Kỳ, "Tới nơi này ăn cơm?"
"Vâng, ở tầng ba mới mở một nhà hàng Tây."
"Ăn xong thì tính cho GP ."
"Cám ơn chú út đã quan tâm." Ôn Kỳ không khách khí nói tiếp: “Chú út cũng tới đây ăn cơm thì ăn cùng với bọn cháu luôn. Đúng rồi, quên giới thiệu cho chú, đây là bạn gái cháu của cháu."
Bạn gái?
Lời này khiến Ôn Hành Chi nhíu nhíu mày. Bình thường anh và Ôn Kỳ coi như cũng quen thuộc, không biết trong sinh hoạt cá nhân thằng cháu nhỏ lại phóng túng như thế. Nhưng nghĩ tới đã có anh cả và cha của mình quản lý, tiểu tử này chắc cũng sẽ không đi quá giới hạn.
Nhìn hoa khôi của trường đang khép nép đứng ở một bên nói: "không cần đâu, chú đã đặt chỗ ở tầng chín rồi.
Ôn Viễn thấy anh phải đi, làm ra vẻ ngoan ngoãn đưa mắt nhìn anh..
Ôn Hành Chi liếc cô một cái, chỉ có một thời gian không gặp mà hôm nay nha đầu này nhìn thấy anh lại bày ra nét mặt như chuột nhìn thấy mèo vậy. Ôn Viễn thì bị anh nhìn có chút ít sợ hãi, hai tay vòng trước ngực, cảm thấy nhịp tim như đánh trống, nhảy binh binh không ngừng. không thể để tình hình như vậy kéo dài thêm nữa, Ôn Viễn nâng mí mắt, ngẩng đầu lên, đánh bạo nói một câu: "Chú út, hẹn gặp lại."
đi nhanh lên đi, đi nhanh lên đi!
Hình như biết cô đang giấu giếm cái gì đó, Ôn Hành Chi cũng không sốt ruột. Anh nhìn Ôn Viễn rồi quay sang hỏi Ôn Kỳ: "Cháu hẹn hò với bạn gái sao còn mang theo Ôn Viễn? Thói quen gì vậy chứ?"
Ôn Viễn thầm kêu không ổn, mà Ôn Kỳ lại còn bày ra một vẻ mặt uất ức tố khổ: “Đâu có, là nha đầu này cứ nhất định đòi tới. Nếu không thì chú tốt bụng mang cái bóng đèn này đi giúp cháu?"
Mắt Ôn Viễn sắp lồi ra rồi: “không được đâu! Em còn chưa ăn cơm! Em đói bụng!"
"Vậy thì càng hay, dù sao em cũng không thích ăn đồ tây, bảo chú út dẫn em đi ăn thịt đi!"
Trong hốc mắt của Ôn Viễn chất chứa không biết bao nhiêu là nước mắt, nhìn thật đáng thương. cô túm áo của Ôn Hành Chi tố cáo: "Chú út, anh ấy khi dễ cháu, mỗi lần dẫn cháu ra ngoài đến cuối cùng cũng bỏ rơi cả!"
Ôn Hành Chi vẫn không
lên tiếng, đợi hai người rối rắm xong rồi mới không nhanh không chậm mở miệng: "Được rồi." Anh nhìn vào mắt Ôn Viễn, nói: "'Cháu theo tôi đi lên."
Ôn Viễn: " ~~o(>_<)o~~"
Trong thang máy, Ôn Viễn thầm mắng Ôn Kỳ không biết bao nhiêu lần. Người này nhất định là biết rõ cô sợ chú út nên mới cố ý làm như vậy. Cũng không có biện pháp, Ôn Hành Chi đã lên tiếng, cô không đi theo anh lên lại càng không được.
Ôn Viễn ngoan ngoãn đi theo sau lưng Ôn Hành Chi, bây giờ đã là cuối tháng mười, thời tiết ở thành phố B đã chớm lạnh, Ôn Hành Chi sau khi cởi áo vest ra, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh. Ôn Viễn ngẩng đầu lên nhìn anh rồi nhanh chóng cúi đầu, cái loại đó cảm giác khác thường đó lại bắt đầu vùng lên.
"Bệnh cưỡng chế, bệnh cưỡng chế.."
Ôn Viễn nhỏ giọng an ủi mình, không cẩn thận đi qua, bị Ôn Hành Chi níu lấy cổ áo lôi trở lại.
"một mình nói thầm cái gì, cả đường đi cũng không thèm nhìn."
Ôn Viễn mím môi nhìn anh, ngồi vào chiếc ghế mà phục vụ vừa kéo ra, Ôn Hành Chi liếc cô một cái rồi mới đưa tay nhận lấy thực đơn.
Thừa dịp Ôn Hành Chi gọi thức ăn, Ôn Viễn quan sát nhà hàng này một chút. Đây là trung tâm thương mại lớn được xây dựng mấy năm gần đây ở thành phố B, vui chơi giải trí, ăn uống cái gì cần đều có. Mỗi lần cô tới nơi này là theo Kiều Vũ Phân mua quần áo ở tầng hai tầng ba, hoặc là đi theo các bạn trong lớp lên tầng mười xem phim, rất ít khi tới tầng chín ăn cơm. Nhưng không nghĩ nơi này lại bài trí theo phong cách cổ kính như vậy, lịch sự và tao nhã vô cùng. Nơi này giống như một thế giới khác tách khỏi ồn ào, náo nhiệt với thế giới bên ngoài, rất có ý vị bên trong đó.
Ôn Viễn tán thưởng trong lòng một phen, tầm mắt lại đặt lên trên người Ôn Hành Chi, lúc này cô chợt ý thức được một vấn đề, bữa cơm này chỉ có hai người họ mà thôi? Như vậy sao được chứ!
Mắt thấy Ôn Hành Chi đã gọi món xong, Ôn Viễn thử dò xét: "Chú út, chỉ có hai người chúng ta ăn cơm sao? Chị Ninh đâu ạ? Tài xế đâu ạ? Bọn họ đều không lên sao?"
Đối với vấn đề ngu ngốc này, Ôn Hành Chi trả lời bằng cách đem thực đơn trực tiếp đặt ở trước mặt cô: "Muốn ăn cái gì, tự mình gọi."
Ôn Viễn muốn khóc. Xem ra một chút cũng không thể miễn rồi.
Nơi này khách cũng không nhiều, nên món ăn được đưa lên tương đối nhanh. Ôn Viễn không muốn ăn gì, lấy đũa đảo đảo đĩa đồ ăn ở trước mặt.
Ôn Hành Chi nhìn cô một cái, cúi đầu uống một chút canh rồi mở miệng nói: "Ôn Viễn, gần đây có phải cháu đã làm sai chuyện gì hay không?"
Ôn Viễn bị những lời này dọa sợ hết hồn, vốn sắp gắp được một viên thịt trong bát lại rơi trở lại. Ôn Hành Chi gõ lên chiếc đũa của cô rồi tự mình gắp vào trong bát cho cô.
Ôn Viễn nhìn chằm chằm viên thịt, than thở: "Đâu có, thời gian này cháu chỉ một mực tập trung vào học cho tốt thôi."
"Vậy sao thấy tôi lại phải trốn tránh như vậy?" Ôn Hành Chi như không chút để ý hỏi: "Ngay cảm xúc cũng không che giấu được, toàn bộ chột dạ viết hết lên trên mặt."
Ôn Viễn phẫn uất, mím môi phản bác: "Cháu sẽ không bị chú lừa để nói ra đâu, cháu chăng có chột dạ bởi vì cháu không có làm chuyện gì sai, tuần trước thi cháu còn đứng trong top hai mươi của lớp đấy, còn chưa kịp báo tin mừng cho chú nữa."
Ôn Hành Chi cũng không cảm thấy đây là chuyện vui gì, đối với yêu cầu cực thấp mà vẫn còn dương dương hả hê: "Vẫn chưa phải là tốt nhất. Nếu như có thì nhân lúc tôi còn ở thành phố B nên nói cho rõ ràng."
Ôn Viễn liền chớp mắt hỏi: "Vì sao phải nhân lúc chú vẫn còn ở thành phố B?"
Mặt Ôn Hành Chi không chút thay đổi liếc nhìn cô: "Bởi vì tôi ở đây gặp gỡ cô giáo Phương của cháu sẽ dễ dàng hơn một chút."
Ôn Viễn rơi lệ.
Ôn Viễn phát hiện, khi cùng anh nói chuyện mấy phút, tâm tình của cô cũng rất bình tĩnh, không có suy nghĩ lung tung giống như trước. Nhưng một khi tỉnh táo lại, cái loại cảm giác kỳ quái đó lại tìm tới cửa. Trước đây cô cũng từng nghĩ qua, tại sao sau khi nghe Tô Tiện nói xong câu nói kia phản ứng đầu tiên của cô lại nghĩ tới Ôn Hành Chi, chú út của cô.
Qủa thật, người này rất có khuynh hướng làm cho người ta không khỏi vô ý mà đắm chìm. Anh cẩn thận lý trí, trầm ổn kín kẽ, xuất thân tốt, công việc thì khỏi nói rồi, từ trên xuống dưới không tìm ra cái gì làm cho người ta bất mãn. Trước đây cô cảm thấy anh không được cũng là bởi vì anh quản giáo quá nghiêm khắc, lúc nào cũng nghiêm nghị với cô.
cô, đủ tư cách để thích một người như vậy sao?
Ôn Viễn cảm thấy vấn đề này không cân phải trả lời, ngay cả Tần Chiêu còn không để vào mắt thì làm sao có thể quay lại nhìn cô được chứ?
Lấy được đáp án này, cảm xúc của Ôn Viễn xuống thấp hơn bao giờ hết.