Ôn Viễn chưa bao giờ nghĩ chỉ bằng một tấm ảnh chụp lại diễn ra nhiều
chuyện xưa như vậy. Cô nhìn dáng vẻ bà nội trong ảnh thêm một lần, khuôn mặt mềm mại thanh nhã, dáng vẻ như người ở trong tranh, tựa như vừa mở
miệng chính là điệu hát mài nước Giang Nam ngô nông êm ái.
Cũng
khó trách diện mạo anh nhìn đẹp như vậy, Ôn Viễn đã từng được nhìn dáng
vẻ ông nội mặc quân trang khi còn trẻ, anh tuấn cường tráng, mà bà nội
lại động lòng người như vậy, một đôi trời sinh, con cái của hai người,
diện mạo làm sao có thể khó coi cho được.
Ôn Viễn chống cằm, nằm
úp sấp trên giường, trong lòng lặng lẽ mô tả đường nét của anh một lần
lại một lần. Không lâu sau, một cơn gió lạnh chợt rít gào thổi tới, Ôn
Viễn bị lạnh cóng phải hoàn hồn. Rụt vai đến bên cửa sổ đóng lại.
Vừa đưa tay ra ngoài, một thứ nho nhỏ khẽ bay vào, rơi vào trong tay cô,
mang theo cảm giác lành lạnh. Ôn Viễn cúi đầu nhìn kỹ, vẻ mặt tràn đầy
vui thích.
Tuyết rơi.
Ôn Viễn thích nhất mùa đông, nhất là ngày tuyết rơi, vì chỉ có thời khắc giá lạnh này mới có thể cảm nhận
được ấm áp đáng quý, chỉ có thời khắc giá lạnh này, mới không cần kiếm
cớ để ôm ấp. Trời lạnh, có thể mặc thêm quần áo, từng cái từng cái lại
từng cái đến khi không còn lạnh mới thôi. Ôn Viễn thích loại cảm giác ấm áp ấy.
Cô há há miệng, chạy vào phòng bếp pha trà nóng. Quét tuyết pha trà, thật là chuyện có nhiều ý cảnh.
Khi đi qua phòng Ôn Hành Chi, Ôn Viễn dừng bước chân, nhẹ nhàng gõ một cái vào cửa phòng anh: "Chú, tuyết rơi rồi!"
Đối với sự tung tăng vui sướng quá mức này của cô, trong phòng chỉ truyền
tới hai ba tiếng ho khan, cùng một câu nhàn nhạt biết rồi.
Nói xong hứng thú dạt dào chạy về phía phòng bếp, hoàn toàn không nghe thấy một câu "Không cần" của Ôn Hành Chi.
Ôn Viễn lục tung trong bếp một lúc, lấy ra trà Minh Tiền Long Tĩnh mà Ôn
Hành Chi nhất thời nổi hứng mang về nhà. Dựa theo học lỏm được chút tay
nghề của Kiều Vũ Phân, ngâm xong một ấm trà. Cô tự rót một tách cho
mình, cảm thấy hương vị hơi đắng, liền lọc nước trà ra ngoài rồi múc
thêm mấy thìa mật ong vào. Nếm lần nữa, đã có chút vị ngọt rồi.
Ôn Viễn mặc kệ đây là cách uống gì, cũng không cần biết Ôn Hành Chi thích
ngọt hay không, cầm lấy tách của anh rót một tách cho anh, rồi gõ cửa
phòng anh.
"Vào đi."
Ôn Viễn mở một khe cửa, ló đầu vào.
Cô vừa nhìn, phát hiện toàn thân Ôn Hành Chi mặc đồ ngủ đang ngồi dựa
trên giường, chăn bông vốn trải trên giường lớn bị anh quấn lên trên
người. Nhìn tư thế, là muốn ngủ?
"Trong tay cầm gì vậy?"
Ôn Hành Chi mở miệng hỏi, Ôn Viễn cười hì hì, đẩy cửa đi vào: "Là trà cháu pha, chú nếm thử đi."
Ôn Hành Chi liếc nhìn tách trà được đưa tới trước mặt, lông mày nhíu lại,
nói: "Cháu thật có bản lĩnh, trà Minh Tiền Long Tĩnh cũng bị cháu lục ra được."
Ôn Viễn cười he he he ba tiếng. “Chú thử nếm xem, cháu
đảm bảo uống ngon!" Ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, Ôn Viễn bày ra vẻ mặt
chú mà không uống nhất định sẽ hối hận.
Ôn Hành Chi liếc cô một
cái, đưa tay đặt sách sang một bên, cầm lấy tách trà hơi nóng trong tay
cô, nhấp thử một ngụm. Ngọt ngấy vừa vào miệng làm anh phản xạ nhíu nhíu mày, miễn cưỡng nuốt xuống, anh nhìn Ôn Viễn hỏi: "Sao ngọt vậy?"
Ôn Viễn nhìn vẻ mặt không tính là quá hưởng thụ của anh, lúng túng đáp: "Cháu cho mật ong vào, không nhiều lắm, chỉ ba muỗng."
Ôn Hành Chi rốt cuộc cũng phục cô, anh đặt cái tách lên tủ đầu giường.
Nhìn Ôn Viễn một cái, hơi hơi nhích về phía sau, nhắm mắt lại bắt đầu
dưỡng thần. Ôn Viễn dè dặt nhìn trộm anh, anh không phát ra một tiếng
động nào, cô đứng tại chỗ cũng không dám nhúc nhích.
Sắc mặt của
Ôn Hành Chi nhìn qua có chút tái nhợt, vẻ mặt cũng mệt mỏi, Ôn Viễn
không khỏi nói thầm trong lòng, không phải bởi vì uống trà thêm mật đấy
chứ? Suy nghĩ này khiến cô rối bời, cô liếm liếm môi, dịch bước về phía
trước: "Chú, không sao chứ?"
Ôn Hành Chi cúi đầu ừ một tiếng, mở
to hai mắt, chỉ chỉ vào một hộp giống như thuốc mỡ trên cái tủ bên cạnh: “Đưa thứ kia cho tôi."
Ôn Viễn theo lời anh cầm tới, thừa dịp
anh không để ý nhìn nhìn chú giải trên thân hộp. Là một loại thuốc mỡ
xuất xứ từ biển chuyên trị chứng đau đầu, rất có tác dụng, nhưng không
được sản xuất nhiều. Mẹ cô Kiều Vũ Phân có bệnh đau đầu thường xuyên, ở
nhà cũng thường dùng cái này. Cho nên Ôn Viễn mới liếc một cái đã nhận
ra, cô cắn cắn môi, hỏi Ôn Hành Chi: "Chú không thấy thoải mái sao?"
Không đợi trả lời, lại nói tiếp: “Cháu giúp chú bôi thuốc."
Ôn Hành Chi không lên tiếng, chỉ gật gật đầu, coi như là cho phép.
Ôn Viễn nửa quỳ bên mép giường, mở nắp ra, quệt đều lên hai huyệt thái
dương của anh. Một mùi vị mang theo hơi hướm của biển xông vào mũi.
Thoa thuốc xong, Ôn Viễn đang chuẩn bị xuống giường, tay lại không cẩn thận
đụng phải trán Ôn Hành Chi, nhiệt độ nóng hừng hực làm cô hết hồn, suýt
chút nữa không đứng vững, lảo đảo về phía sau: "Chú...chú phát sốt rồi?
!"
"Không có việc gì." Ôn Hành Chi đưa tay đỡ lấy Ôn Viễn: “Ngủ một giấc là được."
"Không được, như vậy ngày hôm sau sẽ đau đầu hơn." Ôn Viễn lo lắng nhìn anh:
“Đến bệnh viện đi, nếu không gọi điện cho gọi bác sĩ của khu này?"
"Không cần phiền phức như vậy." Ôn Hành Chi hơi mỉm cười. “Uống thuốc là
được." Anh hất cằm về phía Ôn Viễn: “Ngăn tủ tầng thứ hai có thuốc hạ
sốt với thuốc cảm. Một viên thuốc hạ sốt, hai viên thuốc cảm, rót thêm
một cốc nước ấm, không thêm mật."
Sai bảo cô rất lưu loát. Có
điều, coi anh như một bệnh nhân, Ôn Viễn quyết định không thèm so đo.
Lại còn dám ghét bỏ cô tự tay thêm mật ong vào trà xanh, Ôn Viễn rót
nước nóng xong, vừa lấy thuốc vừa hừ hừ hai tiếng. Tầm mắt rơi vào thuốc hạ sốt, hai mắt Ôn Viễn chợt tỏa sáng, khóe miệng xẹt qua một nét cười
giảo hoạt.
Ôn Hành Chi nhìn phần thuốc trước mắt được bạn Ôn Viễn trình lên, lại dời tầm mắt lên, rơi vào trên mặt Ôn Viễn. Vẻ mặt bạn
nhỏ Ôn Viễn vô tội nhìn anh, giải thích: "Mỗi lần cháu uống thuốc đều
thế, viên thuốc lớn như vậy, phải bẻ thành bốn phần mới được, nếu không
sẽ nuốt không trôi."
"Cháu cho rằng ai cũng ngốc giống cháu sao?" Ôn Hành Chi liếc cô một cái, lấy qua, nuốt vào.
Tốt bụng mà không được đền đáp. Ôn Viễn chu chu miệng, nhụt chí ghé bên giường, hỏi: "Sao chú lại sốt vậy?"
"Cảm lạnh."
Anh nói qua loa, nhưng thật ra vì thời gian trước công tác quá vội vàng,
thân thể sau khi được thả lỏng mới cảm thấy khó chịu, hơn nữa hôm lại
chịu lạnh. Trong nhà có dùng lò sưởi, rất nóng, mà khi Ôn Viễn ở thư
phòng đọc sách không thích nóng nên mở một cánh cửa sổ ra. Hôm nay bởi
sự kiện tấm hình khiến bạn nhỏ nào đó chạy trối chết, mà anh lại ngồi cả một buổi trưa trong phòng mở một cánh cửa sổ. Cho đến khi trở lại phòng khách ấm áp, mới ý thức được nhiệt độ phòng sách thấp đến thế nào.
Khôi phục lại tinh thần, Ôn Hành Chi nhìn Ôn Viễn, "Sao còn ở chỗ này thất thần? Ngủ đi."
Ôn Viễn lắc lắc đầu: "Mỗi lần cháu ngã bệnh, bà Thành luôn trông cháu ngủ
mới đi. Như vậy khi cháu khó chịu ngủ không yên bà sẽ trò chuyện cùng
cháu. Chú cứ ngủ đi, cháu đợi chú ngủ sẽ đi."
Nha đầu này thật sự coi anh như người bệnh để chăm sóc?
Ôn Hành Chi bật cười, muốn khuyên bảo cô, nhưng nhìn thấy ánh mắt vô tội
của nha đầu này, ngẫm lại vẫn là thôi. Dù sao, anh đã uống thuốc, không
khó ngủ. Vì vậy, anh nói: "Tắt đèn trên đầu giường."
Tuyết rơi ban đêm, thật ra không hề tối.
Bởi đèn đường bị khúc xạ của tuyết đọng lại nên ánh đèn đặc biệt sáng ngời, mờ mờ ảo ảo chiếu lên bóng cây ngoài phòng, chiếu vào người trong
phòng, cũng không quá chân thật.
Ôn Viễn chống cằm, nhìn Ôn Hành
Chi đang khép mắt, hô hấp dần trở nên ổn định. Chớp mắt một cái, cô vươn tay quơ quơ trước mặt anh, lông mi anh không hề động đậy.
Xem
chừng đã ngủ say. Ôn Viễn rất hài lòng, nằm ở trên mép giường, lặng yên
nhìn anh. Trong khoảng tối yên tĩnh, lần đầu tiên cô nhìn anh không hề
kiêng kỵ. Có lẽ vì ốm đau hành hạ, anh khẽ nhíu mày, nhưng không hề che
đi vẻ thanh tú. Sống mũi cao, mang theo một khí thế lạnh lùng. Môi mỏng
hơi nhếch, vừa mở miệng luôn răn đe cô. Ôn Viễn buồn bực, rõ ràng cũng
giống như rất nhiều đàn ông khác, nhưng tổ hợp thành gương mặt, lại cực
kì đẹp mắt.
Ôn Viễn nghĩ, anh thật cô độc. Không thân thiết với
trẻ con trong nhà, mỗi lần về nhà mẹ Kiều Vũ Phân đều dùng cách tiếp đãi khách quý mà tiếp anh, thật cẩn thận tiếp cận lấy lòng, chỉ vì muốn anh ở lại thêm vài ngày, khiến ông cụ vui vui vẻ vẻ. Mẹ đối xử với anh như
vậy, anh thật sự sẽ vui vẻ sao? Ôn Viễn còn nhớ lời anh từng nói, anh
không câu nệ những thứ ấy. Cái anh muốn, có lẽ chỉ là một cách đối xử
bình thường, đối xử như người một nhà. Còn giấu cả ảnh bà nội nữa, trước đây, Ôn Viễn chưa bao giờ thấy ảnh của bà ở nhà, cũng chưa từng nghe ai nhắc đến. Chắc hẳn, nhất định là có nguyên nhân. Mà trong album ảnh của anh, Ôn Viễn chỉ thấy được một bức ảnh được trân quý vẹn toàn, kẹp ở tờ cuối cùng. Giữ gìn thật cẩn thận như vậy.
Cho nên Ôn Viễn muốn ở bên anh. Dù trước đây cô đã tự nói với chính mình, đừng thích người này nữa, mày không đủ tư cách.
Bởi vì, cô không buông bỏ được. Gần bên anh, cho dù chỉ mang đến cho anh một chút xíu ấm áp của người nhà, cũng đã đủ rồi.
Nghĩ như vậy, Ôn Viễn từ từ ngủ thiếp đi. Mơ một giấc mộng, trong mộng có
người nhẹ nhàng ôm lấy cô, cô ưm một tiếng, bởi không thấy rõ mặt mũi
người nọ nên muốn tránh thoát. Người nọ ngăn cô lại, trầm thấp nói một
tiếng: "Không được quậy."
Cô cảm thấy mình như đang bị người nào
ôm vào trong lồng ngực ấm áp, không nhịn được rúc vào trong. Ngay sau đó có một đôi tay ôm lấy eo của cô, như không để cô lộn xộn, lại như muốn
trấn an cô, để cô mau mau ngủ.
"Ngủ đi."
Giọng nói này, nghe sao quen thuộc đến thế, làm người ta an tâm. Trong lúc ngủ mơ Ôn Viễn vẫn cong cong khóe miệng.
Một đêm này, Ôn Viễn ngủ rất say.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại trời vẫn mờ mờ, Ôn Viễn mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn chằm chằm gian phòng hơi tối tăm có chút mất hồn, phản ứng một lúc lâu, mới phát hiện mình đang nằm trên giường ngủ.
Trên giường?
Mắt Ôn Viễn sáng lên, đi tới bên cửa sổ xoạt một cái kéo màn cửa ra, đến khi ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, cô mới hoàn toàn tỉnh táo. Tối qua cô đã ngủ trên giường của chú? !
Ông trời, Ôn Viễn như bị sấm
đánh một phen, vẻ mặt không thể nào tin nổi. Nói vậy, tối hôm qua không
phải là mơ sao? Là sự thật? Cô ngủ trên giường của anh, còn chui vào
trong lòng anh!
Ôn Viễn không dám nghĩ nữa, ra sức vò mặt: "Ta không nói mơ chứ, không nói không nói mà!"
Ngay tại lúc Ôn Viễn đang không ngừng lẩm bẩm, ngoài cửa phòng khách truyền
đến một tiếng động rất nhỏ. Ôn Viễn lập tức yên tĩnh lại, cẩn thận di
chuyển đến gần cửa, mở cửa, ló đầu ra ngoài thăm dò.
Không có ai? Chẳng lẽ chú đã ra ngoài?
Ôn Viễn vuốt vuốt mái tóc, đi tới phòng khách. Vừa mới đi mấy bước, nghe
thấy tiếng cửa mở từ cửa trước. Cô ngơ ngác xoay người sang, nhìn thấy
Ôn Hành Chi từ ngoài cửa đi vào.
Bốn mắt nhìn nhau, Ôn Viễn vô cùng lúng túng, mặt đỏ lên, không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của người nọ.
Ôn Hành Chi liếc nhìn điệu bộ nhận sai của Ôn Viễn, hơi cong môi nói: "Dậy rồi?"
Ôn Viễn sợ hãi vâng một tiếng, nhắm mắt theo phía sau Ôn Hành Chi. Ôn Hành Chi chuẩn bị đi vào phòng bếp, đi vài bước phát hiện cái đuôi nhỏ theo
phía sau thì dừng bước, nhìn Ôn Viễn nói: "Đi theo tôi làm gì, nhanh rửa mặt đi. Tôi đã mua bữa sáng, ăn xong thì đưa cháu về nhà."
Ôn
Viễn ồ một tiếng, xoay người định đi, đến khi cô phản ứng kịp ý tứ trong lời anh, mới bỗng chốc xoay người lại: "Chú...chú muốn đưa cháu về
nhà?"
"Mấy ngày nữa là tết ông Táo, không đưa cháu về nhà chẳng lẽ để cháu ở một mình chỗ này?"
"Vậy còn chú? Chú không về nhà sao?"
Ôn Hành Chi đang chuẩn bị bữa ăn sáng trong phòng bếp, không quay đầu lại, chỉ nói: "Hai ngày nữa còn phải đi một chuyến đến Luân Đôn, không về
nhà."
Lại không về nhà.
Ôn Viễn có chút suy sụp. Cô như bị anh làm hư, thật tình không biết một người bận rộn như anh rút ra mấy
ngày ở bên cô là một chuyện khó có được cỡ nào.
Ăn qua bữa sáng,
Ôn Viễn thu thập xong đồ cùng Ôn Hành Chi trở về nhà. Đêm qua tuyết rơi
rất nhiều, trên mặt đất đọng lại một tầng tuyết dày, Ôn Hành Chi mở một
chiếc SUV ra, đưa Ôn Viễn về nhà.
Ôn Viễn ngồi trên ghế trước, vẻ mặt có chút uể oải. Ôn Hành Chi cũng không nói gì, chỉ yên lặng lái xe. Chợt một tiếng reng reng vang lên, điện thoại di động của Ôn Viễn có
một tin nhắn, cô cúi đầu xem, là Kiều Vũ Phân gửi tới, nói là muốn cô
sớm trở về nhà.
Cất điện thoại đi, lại chăm chú nhìn ngoài cửa sổ ngẩn ngơ một hồi, Ôn Viễn chợt nhớ tới một chuyện: "Chú, sinh nhật của
ông nội là cuối năm phải không?"
"Ừ."
Phản ứng lại nhỏ như vậy? Ôn Viễn chu miệng, trầm mặc một lúc, mới nói: "Qua sinh nhật lần này là ông đã 73 tuổi rồi."
"74."
"74 ạ!" Ôn Viễn cố ra vẻ kinh ngạc cảm thán một tiếng, bị Ôn Hành Chi nhìn lướt qua, lập tức quéo lại. Cô vân vê quai đeo cặp sách, buồn bực nói. “Sinh nhật nào của ông, hình như chú cũng không có ở nhà."
"Thế nào, ông cụ còn chưa nói gì, cháu thay ông tới giáo huấn tôi?"
Ôn Viễn bĩu môi: "Bất hiếu."
Xe dừng ở cửa lớn nhà họ Ôn, Ôn Hành Chi không định xuống xe. Bởi anh biết lúc này ông cụ nhất định không có ở nhà, hàng năm vào thời điểm này đều là ngày hoạt động cán bộ kỳ cựu cố định của tổng tham mưu.
Ôn
Viễn đeo túi sách, đứng ở bên cửa kính xe nói từ biệt với anh. Sàn xe
Suv cao, Ôn Viễn đứng đó mới có thể nhìn thằng vào người ngồi trong xe.
"Chú, cháu vào đây."
"Đi đi, đường trơn đi chậm một chút."
"À." Ôn Viễn gãi gãi tóc, xoay người đi vài bước, nhớ tới cái gì, lại xoay người chạy lại.
Ôn Hành Chi hơi bất ngờ nhìn cô. “Sao vậy? Quên mang đồ?"
Ôn Viễn lắc đầu một cái. “Cháu chỉ muốn hỏi chú một vấn đề, quà cháu tặng chú có được không? Chú......Chú có thích không?"
Mặt Ôn Viễn đỏ rần rần, vì chạy và tâm tình khẩn trương, nhịp tim càng
không ngừng tăng nhanh. Ôn Hành Chi nhìn cô như vậy, không lên tiếng,
chỉ đưa tay mở cúc áo khoác, mới đầu Ôn Viễn có chút không hiểu, nhưng
đến khi cô nhìn thấy áo chiếc sơ mi anh mặc ở bên trong, ánh mắt có ý
cười cong lên.
"Đẹp đó!"
Cô cười đắc ý, sau đó đầu đã bị đánh một cái.
"Trở về luyện chữ cho tốt, viết chữ như chó cào, tôi cũng mất mặt giùm cháu."
Bị giáo huấn cũng không hề ảnh hưởng đến tâm tình tốt của cô, bạn nhỏ Ôn
Viễn lấy được đáp án vừa lòng, cười hì hì mà đi. Chiếc Suv cũng dừng lại thật lâu ở ven đường, nhìn bóng dáng đỏ thắm nhanh nhẹn biến mất trong
tầm mắt, Ôn Hành Chi chợt có chút hối hận, hối hận đã đưa cô về nhà.
Có điều cảm xúc chỉ dừng lại không tới một phút đồng hồ, Ôn Hành Chi khôi phục lại tinh thần, lái xe, rời đi.