Edit: Phong Nguyệt
Beta: Tuyết U
Giữa trưa Lục đổng tan tầm, trở về nhà, phát hiện Đào Uyên chưa về. Anh nhíu mày, nghĩ nghĩ, lấy di được chọn một người trong danh sách liên hệ. Người này là vị hôn thê của anh, hai nhà họ là thế giao, từ nhỏ đã quen nhau, không có bao nhiêu cảm tình, chỉ là sau khi tới tuổi phát hiện hai người cũng chưa kết hôn, vì thế thương lượng hai nhà liên hôn.
Lục đổng gửi một tin nhắn cho vị hôn thê: “Nếu như có một vụ làm ăn ổn định còn lỗ vốn, tôi còn muốn nhận, nó chứng minh cái gì?”
Vị hôn thê rất nhanh trả lời: “Chứng minh anh có xúc động hiếm có. Lục Cảnh, tôi còn tưởng rằng cả đời này anh không có cảm giác.”
Lục đổng nói: “Vậy em cảm thấy tôi nên nhận?”
Vị hôn thê: “Anh không đền nổi à?”
Đương nhiên đền nổi.
Lục đổng nói: “Xin lỗi.”
Vị hôn thê: “Không cần, tôi hiểu mà, chúc anh hạnh phúc.”
Lục đổng thở phào một hơi, thương lượng với vị hôn thê chuyện giải trừ hôn ước sẽ do đối phương giải quyết. Trên thực tế, bắt đầu từ lúc Đào Uyên xảy ra tai nạn, hết thảy đã thay đổi.
Khoảnh khắc đầu bên kia truyền tới tiếng thắng xe bén nhọn, tim anh tựa như tùy theo mà ngừng đập.
Mặc kệ anh có nguyện ý thừa nhận hay không, tiểu gia hỏa ngoài ý muốn xâm nhập vào sinh mạng của anh này đã chiếm một vị trí quan trọng trong tim anh.
Lục đổng kết thúc đối thoại, gọi điện thoại cho tài xế Triệu. Biết Đào Uyên còn đang ở trong nhà cậu, Lục đổng kêu người chở qua.
Lục đổng dựa theo phương hướng Triệu tài xế chỉ tìm được nhà Đào Uyên, anh nhớ lại một chút, móc rachìa khóa của mình. Anh nhớ tới khoảng thời gian rất lâu trước kia, anh muốn tìm Đào Uyên, kết quả Đào Uyên bị bệnh, tài xế tới nhà gọi không tỉnh, chỉ có thể gọi người mở khóa. Anh kêu tài xế đón Đào Uyên về nhà, chờ Đào Uyên hạ sốt mắng cậu một trận. Sáng hôm sau Đào Uyên lặng lẽ thêm một chiếc chìa khóa vào chùm khóa của anh, tưởng anh chưa dậy còn trộm hôn anh một cái.
Tên ngốc kia, chỉ cần người khác quan tâm cậu một chút, cậu đã cảm thấy đối phương là người tốt với mình nhất.
Lục đổng tìm ra chiếc chìa khóa trong chùm chìa khóa chưa từng sử dụng, đứng im một hồi lâu.Anh tra chìa khóa vào ổ.
Lạch cạch.
Cửa mở.
Trong phòng yên ắng.
Lục đổng nhíu nhíu mày, đi vào phòng Đào Uyên.Đào Uyên cuộn thành một cục ngồi trên sàn, giống như con nhím bị thương.
Lục đổng khom người ôm Đào Uyên vào trong ngực.
Đào Uyên run rẩy, nâng đôi mắt phiếm hồng nhìn Lục đổng.
“Tôi không kết hôn.” Lục đổng khàn khàn nói, “Đào Uyên, tôi không kết hôn.”