Biên tập: Doãn Uyển Du (UDu)
—-
Chương 1: Hàng xóm mới
Hàng xóm dưới lầu Lục Nghiên Kiều mới chuyển đến lúc sáng sớm ngày cuối tuần.
Suốt đêm hôm đó, Lục Nghiên Kiều đang định làm một giấc thì nghe được dưới lầu dưới truyền triền lên tiếng độngâm thanh leng ka leng keng, còn có tiếng người ồn ào.
Cô lóchìa cái đầu ra ngoài bang công, nhìn xuống lầu dưới thì thlấy một đám người coing nhân đang dọn đồ vào, các dụng cụ lung tung bày biện khắprối loạn thì để ở hành lang.
"Có người dọn vào rồi à?". Lục Nghiên Kiều ngáp một cái, duỗi tay lau lau khoé mắt vì buồn ngủ mà nước mắt tràn ra, "Khi nào mới làm xong đây trời..."
Lục Nghiên Kiêu đã ở đây được gần một năm, nhà dưới lầu luôn để trống, không có người ở, không ngờnghĩ tới lúc này lại đột nhiên có hàng xóm mới.
Cô đang nhìn xuống dưới lầu, Rùa Đen từ trong nhà bay ra đậu trên vai cô, cũng học theo bộ dáng vẻ trừng cặp mắt đen đáng yêu nhìn dưới xuống dưới lầu.
Lục Nghiên Kiều duỗi tay sờ sờ đầu nó, lẩm bẩm: "Đi đi đi, đi ngủ."
Rùa Đen dùng gương mặt cọ cọ mặt vào ngón tay Lục Nghiên Kiều, mở cái miệng nhỏ màu vàng nhạt ra kêu nhỏ ríu rít hai tiếng.
Rùa Đen thực sự không phải là Rùa Đen, mà là một con Vẹt Xám Úc*, lông trắng sạch sẽ, hai bên sườn mặt của nó có hai đốm đỏ như được vẽ lên, trên đỉnh đầu còn mấy cọng lông nhìn hơi ngu ngốc.
*Nguyên gốc là Huyền phương vũ, raw là 玄凤鹦鹉, mình search thì ra là Vẹt Xám Úc. Mình để hình ở dưới, mọi người tưởng tượng thêm em nó nhaaa.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, tiếng vang dưới lầu dần dần nhỏ lại, Lục Nghiên Kiều mớiliền bò lên giường đánh một giấc, hàng xóm dưới lầu cô cũng không đem để chuyện hàng xóm mới dọn tới trong lòng, cô cho rằng cũng không có gì quan trọng để phải để ý đến.
Nhưng khi Lục Nghiên Kiều ngủ một giấc dậy, côgiọng khàn khàn giọng gọi Rùa Đen, lại không nghe được tiếng chim đáp lờilại.
"Rùa Đen? Rùa Đen?" Lục Nghiên Kiều lập tức tỉnh táo, từ trên lầu trên chạy xuống lầu dưới một, trong miệng liên tục gọi "Rùa rùa ơi!!"
Không hề có tiếng đáp lại.
TVẹt thông thường vẹt rất mẫn cảm với tiếng nói, nhưng lần này gọi to như thế cũng không nghe thấy hồi âm. Lục Nghiên Kiêu đi trong phòng một vòng, cuối cùng bước chân dừng lại ở ban công.
Cô nhìn lưới phong bế cửa sổ trước ban công trước cửa sổ xuất hiện một cái lỗ, cái lỗ kia nhìn giống như bị vật bén nhọn gì đó phá rách, không lớn không nhỏ, vừa vặn đủ để một con chim chui ra.
"Mẹ nó!". Lúc nhìn thấy cái lỗ này, sau lưng Lục Nghiên Kiều đổ mồ hôi lạnh, đầu óc nảy rabừng lên một suy nghĩ —— Rùa Đen nhà cô, tẩu thoát rồi!!!!
"Rùa Đen! Rùa Đen!!" Lục Nghiên Kiều đứng trên ban công gàohô to khàn cả giọng. Cô vốn tưởng rằng Rùa Đen sẽ không bao giờ đáp lại, ai ngờbiết sau khi gàohô vài tiếng thìlại nghe được tiếng chim kêu quen thuộc từ dưới lầu vọng truyền lên.
Tuy Rùa Đen tuy rằng là thuộc giống Vẹt Xám Úc*, nhưng cũng có thể nói một ít từ đơn giản, ví dụ như "Ăn ngon thật", "Buổi sáng tốt lành",...
UDu: Chổ này mình xin cập nhật thêm, dòng Vẹt này khá ít nói và không nói được nhiều.
"Rùa Rùa, là con à, Rùa Rùa!!". DBộ dáng vẻ hiện giờ của Lục Nghiên Kiều nhìn như người mẹ mất con, hai hàng lệ chảy dài, "Rùa Rùa, con đừng sợ, mẹ tới cứu con—-"
Dứt lời, Lục Nghiên Kiều xoay người chạy vọt xuống lầu
"Rùa Rùa!!" Miệng thì gọi tên "con trai", tay thì dùng sức gõ cửa. Lục Nghiên Kiều kêu to: "Có ai không? Có ai không??"
Một lát sau, cửa kẽo kẹt kéo ra, Lục Nghiên Kiều vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại bị người trước mắt doạ cho im lặng luôn.
"Chuyện gì?". Trước mặt Lục Nghiên Kiều là một chàng traingười đàn ông anh tuấn trần trụi nửa người trên, nhìn anh giống như vừa tắm xong, phía dưới thì mặc một cái quần jean rộng thùng thình, một tay cầm khăn lông xoa xoa đầu tóc đang ướt, một tay nắm tay nắm then chốt cửa. Vócng dáng của anh rất cao, so với Lục Nghiên Kiều thì cao hơn một cái đầu, lúc này đang dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn xuống Nghiên Kiều, biểu cảm hình như...nhìn không thân thiệntốt lắm.
Nếu là thường ngày, Lục Nghiên Kiều nhất định sẽ rất lúng túng, nhưng hôm nay và ngày thường không giống nhau, trong lòng cô giờ đây chỉ có mỗi đứa con trai ngốc nghếch Rùa Đen.
"Cậu có thấy chim của tôi không?" Lục Nghiên Kiều nói thẳng, trong lòng tự nhủ không sợ hãi thế lực trước mắt này.
Chàng traiNgười đàn ông còn chưa trả lời, một con chim lông trắng lóchìa đầu ra từ phía sau người anhđàn ông, đôi mắt đen tròn chớp chớp hai cái: "Ăn ngon thật, ăn ngon thật."
Lục Nghiên Kiều: "....." Con trai, con không thể nói câu khác sao.
Chàng trai Người đàn ông nói: "Chim của cậu?"
Lục Nghiên Kiều gật đầu thật mạnh.
"Rất đáng yêu." Giọng chàng traiNgười đàn ông nghe hơi trầmâm thanh có chút thấp, nhưng lại rất dễ nghe, anh vươn tay, con chim nhỏ của Lục Nghiên Kiều từ từ nhảy nhót theo từ cánh tay đến ngón tay, "Trả lại cậu."
Lục Nghiên Kiều nhìn một màng này mà sửng sốt cả một lúc, tính tình của Rùa Đen cô hiểu rất rõ, mỗi lần thấy người lạ đến nhà là ngại ngùng e ấp trốn nửa ngày, dùng đồ dụ dỗ mới chịu ra khỏi lồng, ai biết được hôm nay lá gan của con chim này lại lớn như vậy.
Lục Nghiên Kiều lộ vẻ mặt nghi ngờ, nhìn người trước mắt: "Bạn học..."
Chàng trai nói: "Tên tôi là Hạ Trúc Lịch."
Lục Nghiên Kiều: "Bạn học Hạ..."
Hạ Trúc Lịch có vẻ không thích cách xưng hô "Bạn học" này, anh nói: "Cậu có thể trực tiếp kêu tên tôi."
"À được." Lục Nghiên Kiều không muốn cứ dây dưa vấn đề này với anh mãi, mắt cô trông mong nhìn Rùa Đen đang không muốn nhảy lên tay mình, "Cậu không cho Rùa Đen ăn cái gì chứ?"
"Rùa Đen?" Hạ Trúc Lịch nhíu mày.
"Ừ, chim nhà tôi tên là Rùa Đen." Lục Nghiên Kiều giải thích, "Nó hay thèm ăn, cái gì cũng muốn ăn..."
"Không có" Tay Hạ Trúc Lịch nhẹ nhàng vung tay, Rùa Đen có vẻ hiểu ý, quay đầu nhìn anh một cái, sau đó mới xoay người bay về phía Lục Nghiên Kiều. Bộ dáng lưu luyến này, làm Lục Nghiên Kiều trợn mắt há hốc mồm cộng thêm ghen ghét dữ dội.
Cũng may Rùa Đen cũng chỉ là một con chim, nếu không Lục Nghiên Kiều sẽ cho rằng nó nhất kiến chung tình với người trước mắt này.
Tuy rằng trong bụng đang ăn dấm, nhưng tốt xấu gì chim nó cũng đã chịu về, cô nói cảm ơn Hạ Trúc Lịch rồi, xoay người đi về lầu nhà mình.
Mà Rùa Đen đang đứng trên vai cô, lặng lẽ xoay đầu về phía Hạ Trúc Lịch.
Hạ Trúc Lịch dựng thẳng ngón tay, ra hiệu làm thủ thế im lặng.
Rùa Đen cao hứng vẫy vẫy cánh.
Về đến nhà, Lục Nghiên Kiều cảm thận kiểm tra Rùa Đen một chút, xác định trên người nó cũng không có vấn đề gì nhưng trong lòng vẫn buồn bực nói thầm.
Hạ Trúc Lịch này, rốt cuộc là có bản lĩnh gì, trong một thời gian ngăn như vậy mà có thể làm cho Rùa Đen thích anh.
Bởi vì việc này, ngày hôm sau Lục Nghiên Kiều định gọi người đổi lưới phong bế cửa sổ ban công đổi thành rào kim loại. May mà lần này may mắn, lỡ như lần sau Rùa Đen chạy ra ngoài thật thì cô tìm ai khóc đây.
Nhưng sự việc ngày hôm qua vẫn khiến còn làm cho Lục Nghiên Kiều hơi rối rắm, cô nghĩ nghĩ một hồi rồi gọi điện cho bạn thânkhuê mật Trần An Như, nói muốn tâm sự nhân sinh.
Trần An Như bắt máy, nói: "Sao thế bảo bối?"
Lục Nghiên Kiều nói: "Cậu vẫn còn đang chơi game à? Mau qua đây đi ăn cơm với mình!!"
Trần An Như nói: "Ăn cơm gì, có vấn đề gì cậucậu gặp chuyện gì nói qua điện thoại cũng được vẫn tốt mà."
Lục Nghiên Kiều trầm mặc ba giây, cô nổi giận: "Mẹ nó, Trần An Như, con nuôi Rùa Đen của cậu sắp bị người ta lừa đi rồi, cậu còn ở đó chơi game, trong lòng cậu còn nhớ gì về tình mẹ con với nó không??"
Trần An Như bắt đầu diễn kịch: "Kiều Kiều, dạo này cuộc sống của mình cũng bức bách lắm..."
Lục Nghiên Kiều bắt đầu nói nói nói.
Trong điện thoại truyền đến một loạt âm thanh gõ bàn phím cách cách cáchđùng đùng đùng, kèm theo tiếng Trần An Như hét thảm, cô nàng tuyệt vọng nói: "Mẹ nó, chết mất tiêu rồi —— cậu đừng nói nữa, xin cậu mà, ăn thì ăn, tối nay đi ăn với cậu nhé! Mình mời mình mời!!"
Lục Nghiên Kiều mỹ mãn cúp điện thoại.
Mọi ngày Trần An Như này ngày thường đều rất bình thường, không biết tại sao dạo gần đây lại mê chơi game, không thèm dạo phố, mua sắm cũng không, mỗi ngày nào cũngđều ngồi trước máy tính gõ phím bấm chuột.
Mỗi lần Lục Nghiên Kiều đi thăm cô ấy đều có cảm giác như đi thăm tù vậy:).
Nhờ Lục Nghiên Kiều công kích, buổi tối 7 giờ hai người đã có mặt tại nhà hàng Nhật ở trung tâm thành phố.
Lục Nghiên Kiều còn đang xem thực đơn, Trần An Như liền mở điện thoại lên, bấm vào app phát sóng trực tiếp nào đó.
Lục Nghiên Kiều: "Cậu đang xem gì vậy?"
Trần An Như: "Trò chơi đó."
Lục Nghiên Kiều nhìn kĩ, phát hiện ra trên màng hình đang mở một loại game tên là "PUBG", là trò chơi trốn đuổi bắt giết nhau.
Lúc trước cô có nghe Trần An Như nói sơ qua, nói đơn giản thì trò này có một trăm người nhìn bản đồ rồi giết hại lẫn nhau, sống đến cùng thì thắng.
"Chơi trò này vui lắm à..."
"Siêu vui luôn." Trần An Như nói, "Gần đây mình cực kì thích một *streamer, người thì siêu đẹp trai, kỹ thuật còn tốt nữa chứ..."
*Người livestream chơi game.
Lục Nghiên Kiều: "Hiểu thì còn biết cậu đang nói về trò chơi, không hiểu thì còn nghĩ cậu đang nói chuyện lưu manh đấy."
Trần An Như tặng cho Lục Nghiên Kiều cái liếc mắt xem thường.
Tuy nói như vậy, nhưng thực sự ngồi không chờ đồ ăn thì có chút nhàm chán, Lục Nghiên Kiều chống cằm nhìn màng hình di động của Trần An Như.
Trần An Như lướt lướt những kênh đang livestream, không có kênh nào làm cô nàng ấy hài lòng vừa ý, Lục Nghiên Kiều liếc mắt nhìn cô nàng một cái, hỏi đang tìm gì vậy.
"Là cái người mình nói thích đó, hôm nay lại cho leo cây à...aiii nha." Trần An Như nói, "Hẹn 7 giờ lên sóng mà."
Lục Nghiên Kiều mất hứng thú thu hồi tầm mắt: "Hừ, mỗi ngày cậu chỉ biết chơi game, chơi trò chơi. Trò này có gì hay đâu chứ..."
TArần An Như áÁnh mắt Trần An Như tang thương: "Trước khi u mê mình cũng nghĩ vậy đấy."
Tác giả có lời muốn nói: Khai vănnnnnn