Buổi tối lúc 216 tắm rửa, em thấy ngực mình vẫn chẳng to ra tí gì, cởi hết quần áo đứng trước gương, lại nhận ra đám thịt mềm do lúc trước ăn bánh ngọt mà thừa ra vẫn còn đó, em ủ rũ bóp bóp, nghĩ bây giờ lại phải hầu hạ alpha, nhất định phải giữ vòng eo thon gọn, thế là tối đó không ăn cơm nữa.
Hôm sau, em chạy lên chạy xuống cầu thang 30 lần, rồi như thường lệ xoa thuốc lên ngực, xoa nhẹ nửa giờ, đúng như dự đoán, ngực vừa trướng vừa nóng, vừa ngứa vừa tê. 216 mặc quần áo, nhìn ngang ngó dọc dưới phòng khách, thấy không có ai, mới đi gõ cửa thư phòng của tiên sinh.
Hôm nay là cuối tuần, Hạ Vân Sơn được nghỉ. 216 gõ cửa đi vào,thấy tiên sinh đang mặc áo ngủ lụa màu xám mỏng manh, máy sưởi trong thư phòng mở rất cao, bên trong ấm như ngày xuân.
216 vẫn mặc áo lông dày nên lập tức cảm thấy trong người nóng lên.
Em nhìn Hạ Vân Sơn, nói như báo cáo bài về nhà: “Tiên sinh, hôm nay em xoa thuốc rồi ạ.”
Hạ Vân Sơn mỏi mệt xoa sống mũi, trong mắt rõ ràng có tơ máu hồng, dường như nghỉ ngơi không tốt lắm. Nhưng hắn vẫn miễn cưỡng nở nụ cười: “Lại đây.”
Chẳng khác nòa nói chuyện với chó con mèo con vậy. Nhưng 216 không để ý chuyện đó, em thấy mình đúng là không hơn chó con mèo con là mấy, cũng là được nuôi trong nhà, cũng là mua vui cho người khác. Em còn vô liêm sỉ hơn nữa kìa, em muốn một đứa con.
216 dò đoán ý của tiên sinh, ngoan ngoan ngồi bên chân hắn, ngẩng lên cái cổ trắng như tuyết, lộ ra vòng ức chế đang bó chặt vào cổ, chẳng khác nào chó con ngồi bên chân chủ nhân đòi quà.
Hạ Vân Sơn sờ soạng vòng cổ của em, cảm thấy đã chơi qua thứ này rồi, chẳng còn gì hứng thú, cất giọng: “Vén áo lên.”
216 ngoan ngoãn cắn vạt áo lông, hôm nay em không mặc áo trong, cảm thấy nhìn không đẹp mà cởi ra cũng không tiện, vậy là áo lông trắng vừa mới vén lên, bụng dưới non nớt trắng như tuyết của em lập tức lộ ra, hai bên xương quai xanh cân xứng gầy gò, thế nhưng phần ngực vẫn có chút thịt, hai nắm nho nhỏ trắng mềm như tuyết, sờ vào rất thích.
Hạ Vân Sơn mặt không thay đổi kéo eo 216 lên, ôm em trên đùi, một tay siết chặt vòng eo hơi giãy dụa của em, tay con còn lại vỗ một cái lên mông, bờ mông căng mọng mềm mại dù giấu sau chiếc quần dài sẫm màu vẫn rất đàn hồi, giờ đang dâm đãng mà cong lên một chút.
Ánh mắt Hạ Vân Sơn có phần tối đi, đặt tay dưới ngực 216, mò lên trên từ chút từng chút một. 216 cảm thấy rất khó chịu, ngực nóng lên, ngứa không chịu nổi, em nhỏ giọng nức nở, ngước đôi mắt long lanh nước nhìn hắn: “Tiên sinh, xoa xoa giúp em với.”
Hạ Vân Sơn nở nụ cười: “Ngứa?”
216 đỏ mặt gật đầu.
Hạ Vân Sơn hơi nghiêng người, mở ra ngăn kéo dưới bàn, từ bên trong lấy ra một món đồ chơi nhỏ. 216 vừa nhìn thấy, sắc mặt lập tức trắng bệch – hắn lấy ra một bộ kẹp ngực.
216 sợ cực kì, em đã từng phải chịu nỗi khổ này ở viện giáo dưỡng. Chiếc kẹp mạnh bạo kẹp chặt đầu v* mềm mại, chỉ cần hơi động vào là nó sẽ kẹp chặt hơn, đến mức sưng tấy tưởng như sắp rách da. Em khóc lóc cầu xin với mama giáo dưỡng, nhưng bà vẫn không tha cho em.
Hai chân 216 run run, như chiếc lá nhỏ trong gió thu, nỗi sợ hãi cực hạn bao phủ tâm trí, em lập tức mềm giọng xin tha: “Tiên sinh, đừng dùng cái này được không—”
Lời còn chưa dứt, một chiếc kẹp ngực hồng nhạt đã kẹp trên đầu v* bên trái của em, cánh tay mạnh mẽ của hắn siết chặt em vào trong ngực, làm em không cách nào nhúc nhích. Thể lực hai người cách nhau quá xa, 216 chỉ có thể mềm nhũn cọ cọ trong lồng ngực tiên sinh, hai gò má trắng mịn xinh xẻo khẽ vuốt vạt áo của hắn, dựa sát vào không chút khoảng cách, cực kì đáng thương. Em không phải đứa nhỏ dốt nát, biết mình nhanh mồm dẻo miệng, bèn cố chịu cơn đau từ đầu v* mà làm nũng: “Tiên sinh tốt… Đại nhân … Van xin ngài… Em đau quá… Ngài sờ sờ em có được không… 216 yêu thích ngài mà…”
Hạ Vân Sơn cười lạnh một tiếng, “Nói dối.” Dứt lời, hắn lại vỗ mạnh lên mông em một cái.
Mông 216 ăn một cái tát, càng run rẩy dữ hơn, nước mắt từng viên từng viên lớn rơi xuống, như là kim cương lăn dài trên má, “Em không lừa gạt tiên sinh! Em yêu ngài…”
Hạ Vân Sơn vẫn như cũ cười lạnh một tiếng. Hắn đã hiểu rồi, vật nhỏ này cực kì sợ đau, một khi bị đau thì lời nói mềm mại dâm đãng thế nào cũng tuôn ra, đúng là một mỹ nhân trắng mềm chỉ cần chọc một cái là rớt nước mắt, vừa thú vị lại phiền toái.
Hạ Vân Sơn ngoảnh mặt làm ngơ, siết chặt em trong lồng ngực, đưa ngón trỏ ra gảy gảy núm vú đã sưng to sung huyết, vẫn không chịu bỏ kẹp ngực xuống, sờ soạng vài cái, hắn lại quay sang nhéo núm vú mềm như bông bị lẻ loi bên kia.
Trong phút chốc, cả hai núm vú đều phải chịu đủ hành hạ, đầu v* nho nhỏ hồng nhạt như hoa tường vi sung huyết nhô lên, lại bị ma sát đến tê dại sắp nhỏ máu, 216 đau cực kỳ, sợ muốn chết, chỉ biết đần độn mà khóc lóc kêu lên: “Tiên sinh…. tiên sinh ơi….”
Như thể Hạ Vân Sơn nghe thấy sẽ nhẹ dạ mà buông tha cho em vậy.
Nhưng hắn vẫn ác độc đùa bỡn em một lúc lâu, thậm chí ngón tay vì tiếp xúc với đầu nhũ non mềm thời gian dài dường như trở nên mịn màng hơn, chẳng khác nào đang thoa ngón tay vào hộp phấn hồng. Omega này sao lại bổ dưỡng đến thế chứ?
Hạ Vân Sơn hiếm thấy mà tốt bụng kéo kẹp ngực xuống, làm 216 đau đến mức duỗi chân khóc lớn.
Hạ Vân Sơn nắm lấy cằm 216, thưởng thức gương mặt đang khóc lóc của omega tuyệt mỹ kia, em vốn trắng nõn lại xinh đẹp tuyệt trần, ngây thơ ngoan ngoãn, khóc lên lại mang dáng vẻ khả ái như mùa xuân ấm áp, ướt đẫm, lại hồng rực, nhất là đuôi mắt, đỏ đến đáng sợ, như là gián điệp quyến rũ vô biên, nay được thả ra ngoài để yêu mị hoặc nhân.
Hạ Vân Sơn nhìn em khóc mà thấy thương, sao em lại khóc đến đáng yêu như thế, xinh đẹp nhường này? Sao lại dễ như ăn cháo mà làm hắn cứng lên rồi?
Thế là Hạ Vân Sơn đem cây dương v*t thô to nóng bỏng cách quần ngủ mỏng manh áp vào lưng 216, lúc này 216 đang đau đớn cùng cực, không chú ý được chuyện gì khác.
Hắn vừa nhìn em khóc, vừa dịch eo lôi dương v*t trong quần ngủ bắn ra, trượt trên bờ lưng nhẵn nhụi trắng tinh của em, quy đầu dính sát vào da thịt, lỗ đỉnh đã hơi mở, làm cho chất lỏng ồ ạt chảy ra, như là đang viết chữ, cứ như vậy mà bôi trên eo 216.
Sắc trắng thuần khiết và sắc trắng dâm loạn, kết hợp với nhau một cách hoàn hảo.
Hạ Vân Sơn thỏa mãn mà nhìn tác phẩm của mình, vỗ vỗ lưng 216, dụ dỗ nói: “Không khóc, không khóc. Tiên sinh không trêu em nữa.” Nói xong, lại lần lượt nhéo nhẹ hai đầu v* sưng tấy đáng thương kia, ngón tay hời hợt đâm vào, 216 quả nhiên dần dần ngừng khóc, thút thít nói: “Tiên sinh, ngài hứa đi, về sau không dùng thứ này nữa.”
Hạ Vân Sơn ôn ôn nhu nhu mà dỗ dành: “Được, không dùng nữa, nó làm em đau, đều là tại nó hư, tôi ném nó đi được không?”
Nói cứ như mọi lỗi lầm đều do cái kẹp ngực gây nên, mà không phải do hắn tự tay đeo nó lên cho em vậy.
Nhưng 216 lúc này đã bị dọa ngố cả người, lại được giọng nói trầm thấp dịu dàng của Hạ Vân Sơn như rót mật vào tai, trong lòng đương nhiên là tin tưởng ỷ lại hắn: “Ừm. Ném đi.”
Hạ Vân Sơn nở nụ cười.
Ném thì ném, dù sao hắn không thiếu cách khiến cặp vú đáng yêu kia phải sưng lên.