216 tiếp tục mê man đến giữa trưa, khi em xuống lầu thì nghe thấy tiếng bánh xe ma sát trên đường đá kêu két két.
Hạ Vân Sơn cau mày đẩy cửa tiến vào, khí thế đáng sợ, phía sau là mấy alpha trẻ tuổi, bộ dáng có vẻ khó xử, mặt đỏ tới mang tai.
Hạ Vân Sơn mắng xa xả: “Đồ ngu! Lại còn không biết xấu hổ mà làm việc cho tôi? Tranh thủ còn sớm đi đến bộ phận hậu cần mà làm lính phục vụ đi, với đầu óc này của mấy người, có ở bộ chỉ huy cũng chỉ bị đem ra làm thí tốt thôi!”
216 đứng ở một bên sô pha, nghe Hạ Vân Sơn mắng người, bỗng cảm thấy như hắn cũng đang mắng mình ngu vậy, chần chừ vài giây, định chạy lên lầu, lại bị quát lên một tiếng: “Lại đây.”
216 cắn môi quay lại, như cún con được chủ nhân gọi đến, lúc này Hạ Vân Sơn nhận lấy lá thư từ tay cấp dưới trẻ tuổi, mắt nhìn thẳng tắp, lạnh nhạt mở miệng: “Cởi áo khoác giúp tôi.”
Một alpha sửng sốt, vươn tay định chạm vào tay áo Hạ Vân Sơn, bị Hạ Vân Sơn né đi, sau đó lại ăn mắng ngập đầu: “Ngu xuẩn! Tôi bảo cậu cởi à?”
216 phản ứng rất nhanh, như là an ủi một con sư tử đang phẫn nộ, ở nơi không ai nhìn thấy, em nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Hạ Vân Sơn, dịu dàng vuốt ve từ xương vai đến hông hắn. Lưng Hạ Vân Sơn lập tức cứng đờ, đang tức giận đột nhiên im bặt, vừa phối hợp để 216 cởi áo cho mình, vừa cau mày đuổi mấy alpha trẻ tuổi: “Cút về, ngày mai nộp kiểm điểm cho tôi, rồi lập thêm bản kế hoạch mới đi.”
Nhóm alpha như được đại xá, vội vàng cúi đầu cáo từ.
216 nghe mà run sợ trong lòng, sợ là mình bị liên lụy, động tí cũng ăn mắng, bèn cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu nhìn vào mắt Hạ Vân Sơn, nhẹ giọng hỏi: “Tiên sinh, ca-ra-vat có cởi không ạ?”
Hạ Vân Sơn cúi đầu liếc nhìn em: “Cởi ra.”
216 nhìn cái cà vạt kia, đưa tay tháo ra, từ góc nhìn của Hạ Vân Sơn, 216 gần như kề sát ở lồng ngực hắn, trở thành một bộ phận trên người hắn, một sự hiện hữu chẳng hề đột ngột, cũng không làm người ta chán ghét.
“A!” 216 nhón chân lên đang muốn rút cà vạt ra, lại bị Hạ Vân Sơn nắm chặt eo, ôm lên như ôm đứa nhỏ, hai chân 216 theo phản xạ mà vòng quanh thắt lưng hắn, nằm nhoài trong ngực Hạ Vân Sơn, sau đó bị đặt lên ghế sô pha, vài giây sau, một chiếc cà vạt lụa màu xanh sẫm trói hai cổ tay em lại, kéo chúng lên đỉnh đầu.
216 mở to hai mắt: “Tiên sinh?”
Tiếng muôi bát trong phòng bếp chạm vào nhau lách cách, đang là thời gian bận rộn nhất. 216 thậm chí có thể nghe thấy tiếng nữ đầu bếp và cô hầu gái nói chuyện với nhau, họ đang thảo luận xem trứng gà nấu với gạo như thế nào mới thơm mềm.
Họ chỉ cần mở cửa ra, có thể là để lấy đồ, có thể là đến WC, tóm lại, chỉ cần bước ra khỏi cánh cửa phòng bếp kia, liếc mắt một cái là thấy được phòng khách ở phía đối diện.
Hạ Vân Sơn thưởng thức cổ tay trắng ngần tinh tế đang bị trói lại bởi chiếc cà vạt xanh sẫm, như là cần cổ thon dài của hai con chim đang bị buộc lại vậy, đáng thương vô tội làm sao. Hắn nở nụ cười:
“Không nhìn tới.”
216 đỏ mặt, tiên sinh vậy mà đoán được suy nghĩ của em.
Một giây sau, cửa nhà bếp bị mở ra, tiếng gót giày của nữ đầu bếp kêu lộp cộp, vừa nhanh vừa vội, sợ đến mức cả người 216 căng lên, mặt đỏ tới mang tai.
Hạ Vân Sơn mỉm cười nhìn em, 216 liền sững sờ, dường như vị sĩ quan lãnh khốc mắng người khác xa xả lúc nãy không phải người đang đứng trước mắt em.
Lỗ tai 216 hơi ửng hồng, khẽ vặn người muốn thoát khỏi tay hắn, lại bị Hạ Vân Sơn dùng bàn tay rảnh rỗi của mình nắm lấy cằm. Găng tay màu đen tuyền làm từ da dê nhẹ nhàng vuốt ve cằm em, sau đó ngón cái ấn mạnh vào đôi môi đỏ tươi trơn mềm của 216, “Cắn chặt.”
216 nhỏ giọng cầu xin: “Tiên sinh, có người —” nhân lúc em đóng mở đôi môi nói chuyện, ngón tay được bọc bao tay tranh thủ cạy hàm răng của em ra, nhét vào trong.
Đôi mắt 216 lập tức đỏ lên, muốn khóc, thế nhưng tiếng bước chân của nữ đầu bếp đi giữa phòng ăn và nhà bếp cứ vang lên liên tục, rơi vào trong tai 216 chẳng khác nào bom hẹn giờ.
Nếu cô đầu bếp thấy được sẽ nghĩ sao? Rồi tất cả mọi người sẽ biết, họ sẽ thấy thế nào?
Cho dù mọi người đều biết omega ở tất cả các dinh thự trên đế quốc này chỉ được coi là đồ chơi tình dục và cái máy sinh đẻ, nhưng 216 vẫn không thể chấp nhận được việc bị cưỡng hiếp trước mặt mọi người.
Lúc còn ở viện giáo dưỡng 216 đã được dạy, trên giường phóng đãng, dưới giường đoan trang. Sao Hạ Vân Sơn có thể bắt nạt em trước mặt nhiều người như vậy chứ? Em là một lọ hoa tầm thường có thể bị kẻ khác tự tiện sờ soạng thưởng thức sao? Em là một món đồ có thể trưng bày trước mặt tất cả mọi người sao?
216 càng lúc càng đỏ, mà ý cười của Hạ Vân Sơn lại càng lúc càng sâu, “Nhanh lên.”
216 cẩn thận dùng hàm răng cắn vào bao tay để Hạ Vân Sơn cởi ra cho dễ. Hạ Vân Sơn nhìn dáng vẻ cắn bao tay của 216, cảm thấy em vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, hệt như bé cún con nghe lời.
Lại còn là một bé cún rất xinh đẹp nữa chứ.
Hạ Vân Sơn nổi lòng từ bi, tự mình rút bao tay từ trong miệng em ném lên ghế sa lông, 216 vừa định nói chuyện, một bàn tay hắn lại luồn vào trong áo lông của em, mò ra đằng sau, vuốt ve phần hõm eo (1) tròn tròn của em.
(1): trông nó như này, hai cái lỗ tròn tròn ý, mình chưa nghe từ này bao giờ nên không biết dịch thế có đúng không nữa
Hạ Vân Sơn biết chỗ này có một điểm cực kì đáng yêu, vì khi hắn làm 216 rất thích bấm vào đây, thế là dễ như bỡn mà cố định được vòng eo đang ngọ nguậy của em. Như thể đây là chứng cứ minh chứng cho việc 216 là do số mệnh an bài phải nằm trong tay hắn, trời sinh là để hắn làm.
216 lập tức rơi nước mắt, nhỏ giọng cầu xin: “Tiên sinh, đừng làm ở chỗ này được không?”
Hạ Vân Sơn ngoảnh mặt làm ngơ, tay luồn vào trong quần em, cách quần lót mỏng tang xoa nắn hai cánh mông mềm mại đầy thịt kia.
216 nghiêng đầu đi, nhìn thấy chiếc găng tay bị vứt lên sô pha, ở trên còn dính một chút nước miếng của em, dưới ánh đèn chùm trở nên lấp lánh, vệt nước mờ ám và chất da cứng rắn lạnh lẽo, trông sắc tình hệt như trong một bộ ảnh người lớn chưa được phép phát hành.
216 càng trốn về phía sau, Hạ Vân Sơn càng dính sát, như là thú hoang cường tráng dồn thỏ con vào đường cùng. Đến khi hắn dùng cái đùi lớn của mình ngăn lại hai đầu gối đang ngọ nguậy bên dưới, ngực đã dán ngực.
Phập phù phập phù.
Hai lồng ngực, mấy lớp vải vóc, trao nhau nhiệt độ, trao nhau nhịp tim.
Còn nóng bỏng hơn cả nhiệt độ ấm áp trong phòng.
216 nhất thời quên cả giãy dụa, nhìn lăng lăng vào hai mắt tiên sinh, một màu đen kịt đến đặc quánh như bóng đêm, đang bình tĩnh mà phản chiếu hình ảnh em đang mở to đôi mắt.
216 xấu hổ không nói nên lời, bèn né đi ánh mắt không dám nhìn tiếp.
Đó là một ánh mắt như nào? Là trong bóng đêm nồng đậm chợt lơ lửng một đám mây dịu dàng, là ánh sáng phản chiếu trong hồ nước đen thẳm, là ánh lửa lập lòe trên ngọn núi âm u.
216 lập tức bị ngọn lửa này bén lấy, nức nở chẳng nói được câu nào. Em không biết chuyện gì đang xảy ra thế này, chỉ là xấu hổ, chỉ là bối rối, chỉ là muốn bỏ chạy.
Hạ Vân Sơn bị nét e lệ của em lấy lòng, cuối cùng cũng rút tay ra.
“Tiên sinh, có thể dùng bữa rồi ạ.”
216 nghe thấy giọng nói ôn nhu thân mật của người hầu gái trong phòng.
Hạ Vân Sơn đứng lên, ung dung thong thả mà sửa lại cổ tay áo, vuốt bằng phẳng những nếp nhăn do 216 gây ra, lại trở thành vị tiên sinh phong độ nhẹ nhàng, dáng vẻ tao nhã.
216 luống cuống tay chân sửa soạn lại quần áo của mình, đang định lên lầu, lại nghe được Hạ Vân Sơn nói: “Tới dùng cơm.”
Hắn lúc nào cũng như vậy, giọng điệu mang đậm tính mệnh lệnh và điều khiển, không cần nói tên chỉ họ, mà khiến người ta buộc phải phỏng đoán ý tứ của hắn. Mà 216 đã từng gặp qua hắn lúc cáu bẳn rồi, giờ chỉ biết run rẩy sợ hãi mà nghĩ, có phải là gọi mình không nhỉ?
Nếu em đi, mà ý hắn không phải thế, thì chắc chắn sẽ bị mắng là tưởng bở không biết tự lượng sức mình, nếu không đi, có phải sẽ bị mắng là đồ ngốc không? Thế là 216 bị khó xử, đứng bất động tại chỗ.
“A Nguyên, lại đây.”
216 sửng sốt, hai tiếng “A Nguyên” chảy vào tai, giống như là làn gió đêm mang theo hơi lạnh nhẹ nhàng, hai chân vô thức mà đi tới cạnh bàn ăn.
Bởi vì khi còn nhỏ, mẹ cũng hay gọi em A Nguyên, A Nguyên, gọi em đi ăn cơm, gọi em đi ngủ, gọi em dọn dẹp đồ chơi. Em vừa nghe hai tiếng A Nguyên thì như phản xạ có điều kiện mà nghe lời, như con chó của Pavlov (2) vậy.
(2) Đây là tên nhà khoa học người Nga Ivan Petrovich Pavlov – người đã dùng chó để nghiên cứu phản xạ có điều kiện.
Ký ức và tình yêu trở thành một chiếc lục lạc.
Đến khi hầu gái kéo ghế tựa ra cho em, rồi em ngồi xuống, 216 mới nghĩ, sao tiên sinh lại gọi em là A Nguyên nhỉ? Sao lại không gọi là 216?
Rồi 216 lập tức phát hiện, từ một hôm nào đó trong những ngày tháng em sống trong tòa dinh thự này, tiên sinh không còn gọi em là 216 nữa.
216 là ai? Hạ Vân Sơn chẳng quan tâm.
Vậy thì A Nguyên là ai chứ?
“Dùng bữa đi.” Hạ Vân Sơn ngồi ở chủ tọa phát hiệu lệnh, như thể em cũng là một người lính dưới trướng hắn vậy.
A Nguyên chợt hiểu, A Nguyên giờ đây là một A Nguyên có thể ngồi trên bàn ăn cơm.