Rất nhanh, 216 phát hiện ra hộp thuốc tránh thai và thuốc lá của Hạ Vân Sơn trong ngăn kéo phòng ngủ đã bị vất đi.
Trước kia Hạ Vân Sơn cũng không muốn có con, nhưng sau khi đánh dấu, dường như tình cảm của hắn và 216 trở nên đồng điệu, chia sẻ chung một nhịp thở. Hắn cảm nhận được Nguyên Nguyên rất khao khát có một đứa con, thậm chí còn mãnh liệt hơn so với tưởng tượng của hắn.
Nếu hai người đã đánh dấu, vậy đương nhiên hắn sẵn lòng thỏa mãn những nguyện vọng khác của em.
Hạ Vân Sơn đến nhà Thi Duệ, nói chuyện này với gã. Thi Duệ gọi ba đứa nhỏ ra, xếp hàng ngồi trên ghế sô pha.
Thi Anh đã là một thiếu niên nho nhỏ có khuôn mặt tuấn tú, trên mu bàn tay còn dán hình dán phim hoạt hình, cặp sách đặt trên đầu gối, chuẩn bị đến lớp học khoa học kỹ thuật. Đứa này hơi bị người lớn quá.
Đứa nhỏ nhất thì đang vừa uống sữa vừa lười biếng phun bong bóng, đôi mắt giống hệt Thi Duệ, nhìn một cái đã làm Hạ Vân Sơn phải xin miễn chứ hắn không chứa nổi thành phần này.
Chỉ có Thi Mẫn, hai gò má trắng mịn đáng yêu, đôi mắt long lanh nước nhìn người khác, xấu hổ cắn tay mình. Nhóc này dễ thương đấy.
Hạ Vân Sơn ngồi xổm trước mặt bé, chìa cánh tay ra. Thực ra Thi Mẫn hơi sợ hắn, nhưng vẫn ngoan ngoan vươn tay ra ôm cổ hắn để hắn bế mình lên.
Ngoan, mềm, còn rất thơm.
Hạ Vân Sơn cảm thấy nếu trong nhà có một bé con thế này cũng rất tốt.
216 ở trên giường hỏi chuyện này, Hạ Vân Sơn xuống khỏi người em, thở dốc hai tiếng, dựa vào gối, giọng điệu lạnh nhạt: “Muốn một đứa nhỏ, cũng dính người giống em!”
216 nở nụ cười, cánh tay đẫm mồ hôi ôm lấy cổ hắn làm nũng: “Anh chê em dính người!”
Hạ Vân Sơn không kiềm được mà nghĩ, nếu mà đứa nhỏ giống như Nguyên Nguyên, thì đúng là chuyên môn dính người lại còn là tiểu điệu tinh nữa.
Hạ Vân Sơn thở dài, dù sao cũng hơn là trong nhà có một tiểu bá vương.
Hai người bắt đầu chuẩn bị mang thai.
Ban ngày Hạ Vân Sơn tranh thủ đọc sách nuôi dạy con cái, buổi tối thì nghiêm túc mà làm 216. Hai ngày trước khi trang trí phòng cho em bé, Hạ Vân Sơn tranh thủ dọn dẹp lại ít đồ cũ trong nhà, lại phát hiện ra một chồng sách nằm dưới đáy rương hành lý của 216. Hạ Vân Sơn tiện tay lật vài trang ra xem thì ngẩn cả người. Sách này có nhiều thứ ghê.
Hạ Vân Sơn vừa chăm chỉ cần mẫn đọc kiến thức trong sách, vừa dùng các tư thế trong sách lần lượt làm cùng 216 từng tư thế một. Mặt 216 đỏ bừng, lúc mới đầu còn không vui, giả khóc giả làm nũng chiêu nào cũng tung ra hết, nhưng sau khi bị Hạ Vân Sơn lòng vững như Thái Sơn làm đến bất tỉnh hai lần, mới ngoan ngoãn lại.
Đầu tháng 6, trời nóng như chảo lửa, cỏ cây mọc xanh um tươi tốt khắp sân. Điều hòa trong phòng gác mái hình như hỏng rồi, nếu không sao 216 lại nóng thế này?
Em nằm trên sàn nhà phòng gác mái, bên dưới là một cái đệm nước, Hạ Vân Sơn từ phía sau chen vào, đâm vào hai cái nhẹ nhàng dò xét, làm cho tinh dịch mới bắn vào lúc nãy chảy dọc xuống đùi, sau đó mạnh mẽ va chạm vào trong.
216 nóng đến chết mất, cả người ướt đẫm mồ hôi như vừa được vớt ra từ trong nước, cả người được bao phủ bởi một lớp phấn hồng như được hấp chín, ngón chân mềm mại cuộn tròn lên, bị cắm đến nỗi chỉ có thể phun ra tiếng rên rỉ vỡ vụn.
Bụng nhỏ vốn bằng phẳng của em giờ hơi nhô lên, chỉ khẽ nhéo một cái đã làm 216 xấu hổ đến khóc lên. Bên trong toàn là tinh dịch thôi.
Sau khi bị đánh dấu, khoang sinh sản được mở ra hoàn toàn, lúc này đang dịu ngoan mà đa tình đón nhận đồ vật to lớn cùng với dịch thể của alpha.
Hạ Vân Sơn thấp giọng nói: “Không chứa thêm được nữa, tôi bắn lên ngực em nhé.”
216 mơ màng rên rỉ, vẫn ngoan cố nói: “Vẫn còn bắn vào được.”
Hạ Vân Sơn đánh một cái lên mông em, chọn một giải pháp trung hòa, bởi vì lượng tinh dịch quá lớn, nên hắn bắn một nửa vào khoang sinh sản của 216, nửa còn lại bắn trên bộ ngực tuyết trắng của em.
Nắng trưa chiếu vào ô cửa sổ trên mái nhà, tạo nên một cột sáng, chiếu thẳng vào 216 đang kiệt sức vì bắn quá nhiều lần, thân thể nuột nà hồng nhạt gần như trong suốt. Em như là dục vọng nguyên thủy nhất, là thứ dục vọng sinh ra từ thuần khiết.
Hạ Vân Sơn hôn một cái lên phần bụng phình phình của em, thấp giọng cười: “Chắc chắn sẽ có.”
Lạ lùng ở chỗ, Hạ Vân Sơn nói chắc chắn sẽ có, vậy là có thật. Giữa tháng 6, 216 mang thai. Mọi người rất vui mừng, cũng bắt đầu chuẩn bị mọi thứ cho 216 sắp sửa lên làm mama này, sách, đồ chơi, quần áo trẻ em cứ như vậy được tới tấp chuyển đến nhà em.
Nhưng sau khi thời kỳ hưng phấn của 216 qua đi, em trở nên cực kì nhạy cảm thích khóc. Có vẻ là hội chứng thời gian mang thai. 136 ở bên em. Thi Mẫn cũng hay đến, cẩn thận từng li từng tí mà ôm em, nói dì ơi, sau này con cũng sẽ chăm sóc em bé, dì đừng lo.
Dạo này 216 hay làm ác mộng, mơ tới hồi mình còn bị nhốt trong viện giáo dưỡng, hoặc là mơ tới một tháng ngắn ngủi em ở trong căn nhà kiểu Tây đó, đen thui, không một bóng người. Sau hai lần em khóc lóc tỉnh lại, lúc này Hạ Vân Sơn mới hoàn toàn ý thức được, sự lơ là của mình đối với em ngày trước đã tạo ra hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Chính những chuyện đó vẫn chôn sâu trong lòng em, đôi khi lại khơi ra nỗi tuyệt vọng rằng mình sẽ bị bỏ rơi.
Mỗi đêm Hạ Vân Sơn đều ôm em, phải tán gẫu 15 phút, trước khi ngủ phải chậm rãi dùng tin tức tố động viên, đêm đó 216 mới có thể ngủ ngon giấc.
Hôm ấy, 216 đột nhiên nói: “Tiên sinh, hôm qua em mơ, mẹ em muốn đưa em về nhà.”
Hạ Vân Sơn sửng sốt, lập tức ôm lấy em, chưa bao giờ hắn có cảm giác sợ hãi mãnh liệt như vậy. Giọng của hắn rất thấp, mang theo chút cầu xin ít ỏi đến khó thấy: “Nguyên Nguyên, không nên quay đầu. Tôi bị tình yêu của em ghim tại một chỗ rồi, chính em là người đầu têu. Tôi không nên có cảm giác sợ hãi thế này, chính em đã mở ra cái hộp Pandora của tôi. Em nhất định phải chịu trách nhiệm.”
216 rầu rĩ không nói lời nào, sau đó bị Hạ Vân Sơn hôn một lúc, cuối cùng cũng ngủ được.
May mắn là, một tháng sau khi mang bầu thì tình hình đã đỡ hơn nhiều. 216 lại trở về là 216 ngọt ngào thích cười.
Đầu tháng 7 xảy ra một sự kiện chấn động – một omega giết alpha được phân phối cho mình. Omega này chính là 205.
Sau khi biết tin, 216 và 136 lập tức đến nhà giam thăm 205. Cậu gầy gò đến không ra hình người, đôi mắt phượng vốn trong trẻo giờ trở nên ngây dại, đôi môi luôn mang nét cười bốc đồng cũng tái nhợt.
Công chúa Thành Bích rất chú ý tới chuyện này, đây cũng là mồi lửa cho làn sóng mới của cuộc vận động quyền lợi omega. Cuối cùng, vì sự phản đối mạnh mẽ của dư luận và các luật sư, 205 được xét xử là vô tội và thả ra ngoài. Bởi vì chồng của cậu đã sử dụng bạo lực gia đình dã man đến cùng cực lên người cậu, cậu giết người là để tự vệ, mà thậm chí cũng không thể coi là tự vệ quá mức cho phép, dù sao cậu cũng chỉ là một omega nhu nhược.
216 và 136 tính toán giúp cậu, nên nhờ hai ông chồng nhà mình giúp 205 một lần nữa có được gia đình.
Ngày cậu ra viện, 205 mặc một bộ quần áo trắng, sắc mặt tái nhợt, hệt như món đồ sứ dễ vỡ. Hạ Vân Sơn và Thi Duệ đưa một alpha trẻ tuổi đến, dáng người cao gầy, đeo một cặp kính viền vàng nhã nhặn, ý cười nhẹ nhàng, mặc dù bề ngoài anh không quá xuất sắc, nhưng khí chất hiền lành, khiến người ta thấy như là gió xuân ấm áp.
205 không lên tiếng, hơi sợ hãi mà kéo tay 216.
216 đã nghe Hạ Vân Sơn nói qua về lai lịch alpha này, là một người trẻ tuổi khá đáng tin ở quân bộ, tính tình rất tốt, xử cử nhẹ nhàng, lại là cấp dưới của Hạ Vân Sơn, có làm gì cũng không thể lọt lưới trời.
Alpha trẻ tuổi đi tới, hơi cúi người nhìn xuống 205, cười nói: “Xin chào, anh là Tần Quân, anh tới đón em về nhà.”
205 không lên tiếng, lông mi run rẩy.
Tần Quân nhỏ giọng nói: “Trong tủ lạnh nhà anh có rất nhiều loại kem đủ vị, nhà anh còn có một con mèo con nữa, em có sợ mèo con không.
205 lắc đầu một cái. Cậu thích mèo.
Tần Quân nở nụ cười: “Vậy chúng ta đi xem mèo nhỏ có được không?”
205 do dự chốc lát, cuối cùng cũng đưa tay ra.
Đó là một đôi tay nhỏ nhắn thon dài trắng nõn, nhưng trên đốt ngón tay có biết bao vết thương to to nhỏ nhỏ, khiến người ta nhìn mà sợ hãi.
Tần Quân cẩn thận tránh đi vết thương, nắm lấy bàn tay cậu: “Vậy chúng ta đi thôi.”
205 đã đi tới nhà mới như vậy.
Chế độ của viện giáo dưỡng nhanh chóng bị sụp đổ, những omega bị trôi dạt khắp nơi trong chiến tranh nay nhờ vào hình thức nhận nuôi mà được trở về với xã hội bình thường.
Giữa tháng 7, Hạ Vân Sơn và Thi Duệ bắt đầu bận túi bụi, bọn họ tổ chức một buổi tiệc ăn mừng Hiệp nghị đình chiến đã được ký kết thành công, đồng thời cũng tuyên bố tin tức thắng lợi cuối cùng với đế quốc. Ngày 13 tháng 7 cuối cùng cũng đến, hai người mặc vào quân phục nghi lễ đầy long trọng, mặt trời lên đến đỉnh, nóng nực khiến người ta muốn say nắng, may mà 216 và 136 đã dán miếng làm lạnh vào trong áo sơ mi.
Thi Duệ nóng đến mức thở hồng hộc: “Mẹ nó, tôi chỉ muốn về nhà cởi sạch.”
Hạ Vân Sơn nóng đến phát lười: “Sắp xong rồi, xong sớm về sớm.” Hắn nhớ tới dưa hấu lạnh 216 để dành cho hắn trong tủ lạnh.
Trước khi buổi tiệc bắt đầu, hai người thấy Thành Bích. Thành Bích mặt một chiếc đầm dài màu xanh lịch, tóc dài đến eo, thanh thuần quyến rũ như là dòng sông xanh biếc trong gió. Cố đi tới, còn chưa kịp nói gì, đã ngửi thấy hương vị tin tức tố được dung hợp trên người cả hai. Thi Duệ liếc nhìn Hạ Vân Sơn một cái đầy ẩn ý, sau đó nhanh chân chuồn đi.
Hạ Vân Sơn vừa thấy Thành Bích thì đau cả đầu: “Có chuyện gì?”
Trong mắt Thành Bích lấp lánh nước mắt: “Em nghĩ rằng chúng ta sẽ đến với nhau, điệu nhảy đầu tiên trong lễ thành nhân của em là nhảy với anh mà, có lần anh cũng đưa em về nhà nữa…”
Hạ Vân Sơn lập tức cau mày xua xua tay: “Công chúa Thành Bích đánh giá bản thân hơi cao rồi. Điệu nhảy hôm đó là vì tung hỏa mù với dư luận để tôi thăng chức được thuận lợi thôi. Lần ấy tôi đưa cô về nhà cũng là để đánh lạc hướng tai mắt của của Thành Gia. Giữa chúng ta không có gì để nói, tạm biệt.”
Thành Bích kéo tay áo Hạ Vân Sơn: “Hạ Vân Sơn, bàn về gia thế, tài năng, ngoại hình, kiến thức cùng với sự thăng tiến của anh trong tương lai, em mới là ứng cử viên ưu tú nhất mà.”
Hạ Vân Sơn tức cười: “Công chúa tự biên tự diễn thì được, chứ đừng để người khác nghe thấy, chỉ rước thêm phiền phức cho chúng ta thôi. Hơn nữa, tôi chỉ là một tên tục nhân, chỉ cần hạnh phúc của tục nhân là đủ rồi.”
Sau đó hắn phất tay một cái, rời đi.
Đến chạng vạng, Hạ Vân Sơn và Thi Duệ rốt cuộc cũng về đến nhà, vừa về là lập tức cởi sạch quần áo, vọt vào nhà tắm tắm nước lạnh.
Lúc Hạ Vân Sơn đi ra, 216 đang ngồi trên thảm trải sàn ăn dưa hấu, Nhung Nhung liếm liếm ngón chân em, làm cho em bị ngứa cười ha ha.
Hạ Vân Sơn đi tới: “Cho tôi ăn một miếng với”
Đến tháng 8, Hạ Vân Sơn và Thi Duệ hiếm thấy mà được nghỉ phép, hai nhà bàn bạc, quyết định đi du lịch cùng nhau, địa điểm là Hẻm núi Mặt trời lặn.
Thi Duệ khốn khổ mà khởi động xe nhà mình, một đám người ầm ầm chui lên xe.
136 đút nước cho Thi Duệ, Thi Duệ lập tức làm nũng dùng đầu cọ bụng dưới 136: “Anh mệt chết đi được!” Vừa nói vừa quay sang kêu ca với Hạ Vân Sơn: “Sao anh không chở đi! Anh còn lái được cả máy bay cơ mà!”
Hạ Vân Sơn mặc áo ngắn tay quần đùi, nhìn có vẻ nhàn nhã mát mẻ hiếm thấy, lười biếng mà ăn kem trong tay 216, làm như không nghe thấy gì, nhưng lại nhớ tới một chuyện khác: “Tự dưng tôi nhớ ra, hồi Thi Duệ mới biết lái xe tăng hình như mới 13 tuổi thì phải? Cậu ta lúc đấy mới có 1m65, ngồi đấy mà chân còn không với được đến bàn đạp.”
Thi Duệ tức giận gào lên: “Tên chó họ Hạ! Tôi giết anh! Câm mồm ngay!” Mắng xong thì thở phì phò: “Tôi cũng nhớ ra rồi! Hồi 15 tuổi lão Hạ từng rất thích một omega ở khoa Hậu cần trong trường quân đội, còn viết thư tình nữa cơ!”
Mặt Hạ Vân Sơn biến sắc, lập tức nhìn về phía 216: “Nguyên Nguyên, đừng có nghe cậu ta, tôi chưa từng viết thư tình cho ai cả.”
216 liếm kem một cái: “Omega kia có đẹp không?”
Hạ Vân Sơn nghiến răng nghiến lợi, ăn ngay nói thật: “Không biết. Gặp nhau không đến hai lần, khi làm nhiệm vụ tên đó còn bán đứng tôi. Lúc trở về tôi đã đuổi cậu ta đi rồi.” Thực ra Hạ Vân Sơn đã đày omega phản bội hắn đến đảo Vĩnh Vô.
216 cúi đầu lẩm bẩm: “Ôi chao là mối tình đầu kìa.”
Hạ Vân Sơn nắm chặt tay em, thấp giọng nói: “Không có mối tình đầu gì hết, gặp nhau không đến hai lần, chỉ mới nắm tay mà thôi.”
Hắn đã quên omega kia mặt ngang mũi dọc thế nào từ lâu rồi. Cậu ta chỉ để lại cho Hạ Vân Sơn một lá thư, kể lể rằng mình phản bội là vì bị ép buộc dồn vào đường cùng. Nhưng sau này, hắn chứng kiến nhiều thể loại mưu mẹo nham hiểm, cảm thấy lấy tình yêu để biện minh cho âm mưu cũng chỉ đến thế.
216 nhìn ba đứa nhỏ đang chơi đùa cùng nhau, nhân lúc đám nhóc không chú ý, ngẩng đầu hôn lên cằm Hạ Vân Sơn một cái, “Em hơi giận rồi, lát nữa tiên sinh phải len lén hôn em một cái mới được.”
Hạ Vân Sơn nở nụ cười: “Không cần lát nữa, bây giờ làm luôn.” Nói xong, hắn kéo rèm phía sau, che lấy hai người. Dưới ánh nắng chói chang khiến người ta mê muội, hắn hôn lấy 216 nồng nhiệt, vẫn còn chưa đã thèm mà cắn lên cánh môi và chóp mũi em.
Thi Duệ lớn tiếng hỏi: “Hình như sắp đến rồi đó! Lão Hạ anh xem xem!”
Hai người thò đầu ra nhìn, thấy ngoài kính xe là hẻm núi khổng lồ dần hiện ra trước mắt, như là lạch trời bị đánh nứt. Dưới khung cảnh kỳ vĩ mà diệu kỳ của tạo vật, là một vầng sáng mặt trời hồng rực kẹt giữa khe núi, đang từ từ rơi xuống.
Đây chính là Hẻm núi Mặt trời lặn, là nơi mà Hạ Vân Sơn và Thi Duệ của thời niên thiếu vẫn luôn ao ước được đến một lần. Thế nhưng hiện tại đến cũng không muộn, họ đến, mang theo cả người mình yêu và những đứa con.
Hạ Vân Sơn cầm tay 216: “Nguyên Nguyên có thể cầu nguyện một điều ước.”
216 ngơ ngác, không biết mình còn có thể ước điều gì nữa.
Đầu tiên em ước có tự do, sau đó em ước có một đứa con, sau đó nữa, là mong muốn có được tình yêu. Tất cả những điều này, đều như trong mộng mà trở thành hiện thực, như là lễ vật trời ban rơi vào trên người em.
“Mong mọi người luôn luôn bình an hạnh phúc. Sau này cũng có thể đi chơi cùng nhau như thế này.”
Hạ Vân Sơn tránh đi ánh mắt của bọn nhỏ, bàn tay phủ trên cái bụng đã hơi nhô lên của em, hôn nhẹ lên mái tóc em: “Được, ước nguyện thành công.”
Những tia nắng có thể nung chảy kim loại vẫn còn sót lại trong ánh chiều tà, khi thế giới cũ sụp đổ, thế giới mới sẽ dần dần hiện ra.
Tất cả mọi mong ước sau những vòng tuần hoàn, rồi cuối cùng đều sẽ trở thành hiện thực.
Hết truyện.