Câu Dẫn Đội Trưởng Đội Cảnh Sát Hình Sự

Chương 5: Chương 5: Dùng điện thoại quay clip tự an ủi gửi cho chú cảnh sát




Cục Cảnh Sát.

Trình Mục Dương đang xem tư liệu của một vụ án gần đây. Đột nhiên điện thoại của anh bất ngờ vang lên, anh vẫn làm như không nghe thấy vẫn tiếp tục cúi đầu xem tài liệu. Bởi vì không cần nhìn cũng biết tin nhắn do ai gửi đến.

“Đội trưởng Trình, điện thoại của anh đổ chuông kìa.” Một anh cảnh sát khác nhỏ tiếng nhắc nhở.

Quả nhiên một giây sau Trình Mục Dương lập tức xoay đầu, nhìn anh cảnh sát đó bằng ánh mắt như muốn nhai anh ta.

Anh ta giật mình rụt cổ, không dám nói thêm câu nào.

Tuy sắc mặt Trình Mục Dương khó coi nhưng anh vẫn mở điện thoại lên. Đúng thật là Chu Dã gửi tin nhắn wechat đến.

Chu Dã: Chú cảnh sát, chú đang ăn trưa hả? Con đói quá đi, muốn ăn “xúc xích” của chú. Chú có muốn ăn “sò” của con không? Hương vị chắc chắn sẽ rất tuyệt đó. Người ta còn cố ý rửa sạch rồi xịt nước hoa nữa mà.

Đi kèm là tấm ảnh chụp lần trước Chu Dã trốn dưới gầm bàn ngậm côn th*t của anh.

Ánh mắt Trình Mục Dương tối sầm lại anh trực tiếp đóng giao diện Wechat. Anh đúng là điên rồi mới có thể cùng cô gái xấu xa này giữ liên lạc.

“Đội trưởng Trình, anh hình như có chuyện không vui, có phải xảy ra chuyện gì không?”

Cô gái đang nói chuyện là phó đội trưởng của cục cảnh sát, tên là Tô Tình. Ánh mắt Tô Tình dừng trên mặt Trình Mục Dương một lúc mới dời đi.

“Không có việc gì đâu. Việc tôi nói cô âm thầm điều tra sòng bạc kia cô đã có manh mối gì chưa?”

Trình Mục Dương nhanh chóng quay về trạng thái lạnh lùng hằng ngày (thường ngày).

“Đã có manh mối... Chủ nhân của sòng bạc này là nhà họ Giản, là...”

Tô Tình tiếp tục báo cáo, sau đó Trình Mục Dương dặn dò tiểu đội trưởng điều động mọi người đến mở họp.

Ở một nơi khác.

Sau khi Chu Dã gửi tin nhắn, cho đến tận tối cũng không có hồi âm. Hôm nay đã là ngày thứ bảy, trong một tuần này cô đã gửi rất nhiều tin nhắn cho Trình Mục Dương. Nhưng anh vẫn mãi không hồi âm cho cô.

“Bà đây không tin. côn th*t cũng đã bị bà đây nếm thử, còn có thể giống như thánh nhân sao?”

Chu Dã quyết định không thể ngồi chờ chết. Cô tung ra một chiêu lớn.

1h đêm. Chu Dã tính toán kỹ lưỡng thời gian tan ca của Trình Mục Dương, cô bắt đầu mở ứng dụng wechat nhấn chọn call video với anh.

Lúc này Trình Mục Dương vừa bắt một tên tội phạm bỏ trốn về lại cục cảnh sát. Đang chuẩn bị trở về ngủ mấy tiếng. Lại trùng hợp nhận được điện thoại Chu Dã gọi đến.

Nhưng vừa nhận điện thoại thứ đầu tiên đập vào mắt anh lại là cơ thể trắng bóng của Chu Dã. Chỉ nhìn thấy cô ngồi ngay ngắn ở giường, mái tóc dài đen nhánh che phủ hai bầu ngực, vừa vặn như ẩn như hiện che đi hai viên tiểu anh đào của cô. Cô đang cầm một cây gậy mát xa màu tím trên tay, nó đã được ấn nút khởi động bởi vì anh nghe được âm thanh “brừm brừm“.

“Chủ cánh sát, đã một tuần rồi chú cũng không trả lời tin nhắn của người ta. Người ta thật lòng rất muốn ăn “xúc xích lớn” của chú mà.”

Chu Dã liếm một đường dọc thân gậy mát xa rồi đặt nó giữa hai chân. Cô đặt nó đối diện với hoa châu.

Chu Dã lập tức thoải mái mà rên rỉ một tiếng: “côn th*t lớn của chú ấn vào hoa châu của con thật thoải mái.”

Trình Mục Dương không chút chần chừ chỉ muốn ngay lập tức ngắt cuộc trò chuyện video này: “Cô bây giờ vẫn nên ngoan ngoãn ở trường chăm chỉ học hành, chứ không phải làm những chuyện nhạt nhẽo như vậy.”

“Sao lại nhạt nhẽo? Chú cảnh sát không muốn đưa “người anh em” của mình vào cơ thể con sao? “Em gái con vừa chặt vừa nhỏ chắc chắn sẽ làm “em trai” chú sướng bay lên trời.”

Chu Dã nói rồi nhắm thẳng camera vào hoa huy*t của mình. Lúc này hoa châu bị gậy mát xa làm cho tê dại, một ít chất lỏng bên trong hoa huy*t vì vậy mà chảy ra. Còn có một ít dính lên màn hình điện thoại. Cái miệng hồng phấn không lông kia bởi vì thích thú mà liên tục mấp máy, cái lỗ nhỏ đó không ngừng tiết ra nước.

Nhìn một loạt hành động như vậy làm cho bên dưới của Trình Mục Dương cũng hơi có phản ứng. Anh hơi khựng lại một chút, sau đó nhanh tay ấn tắt video. Anh nghe thấy âm thanh hô hấp của mình dường như nhanh hơn.

Nhìn thấy Trình Mục Dương tắt cuộc gọi video làm cho Chu Dã tức giận mà ném gậy mát xa sang một bên. Gậy mát căn bản không so được với côn th*t của Trình Mục Dương, đã ăn qua thứ đó của anh ai mà còn thèm gậy mát xa.

Cô không tin không thể nhanh chóng nắm chặt Trình Mục Dương trong lòng bàn tay!

Hôm sau, Chu Dã lén đứng ở cửa cục cảnh sát để chờ Trình Mục Dương, thấy anh vừa xuất hiện cô nhanh chóng lái xe đuổi theo.

Mà lúc này Trình Mục Dương không chạy xe cảnh sát, anh mặc quần áo bình thường chạy xe cá nhân.

“Đội trưởng Trình, có một chiếc xe đang bám theo chúng ta.”

Tô Tình và những cảnh sát khác đều phát hiện ra Chu Dã.

Trình Mục Dương nhíu mày giọng anh trầm trầm: “Cô ấy muốn đi theo thì để cô ấy đi theo. Lát nữa đến nơi rồi tôi sẽ nói chuyện riêng với cô ấy.”

Chu Dã còn cho rằng Trình Mục Dương chưa có phát hiện ra mình, cô theo sau anh cho đến khi anh dừng lại ở cửa sau nhà họ Dạ. Chu Dã nhìn một cái rồi cũng nhanh chóng đi theo.

Nhưng sau khi cô xuống xe mới phát hiện không còn thấy Trình Mục Dương nữa.

“Mé, chân dài như vậy người ta đuổi theo không kịp nha!” Chu Dã tức giận, đôi môi đỏ tươi buông lời tục tĩu.

Nhưng ngay sau đó một lực rất mạnh từ sau lưng cô bất ngờ ập đến, cô còn chưa kịp phản ứng tay đã bị Trình Mục Dương không chế. Sau đó anh dùng còng tay khóa chặt cô vào xe riêng của mình.

“Nếu không dạy dỗ cô một chút, e là cô không biết mình đang làm gì.”

Trình Mục Dương lạnh nhạt nói. Dù sao Chu Dã cũng chỉ là một đứa trẻ vị thành niên, anh chỉ có thể đưa cô đi đúng đường không để cô lầm đường lạc lối.

“Con biết mà. Con cũng chỉ muốn côn th*t lớn của chú thôi mà. Chú ngủ với con một lần. Con sẽ biết điều không quấy rầy chú nữa.”

Ánh mắt Chu Dã mờ ám nhìn vào giữa hai chân Trình Mục Dương. Nếu có thể cùng anh làm cả đêm, cho dù bắt cô trả giá nào cũng xứng đáng.

_______________

Đủ 50 bình chọn sẽ đăng chap tiếp ❤

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.