Câu Dẫn Không Thương Lượng

Chương 16: Chương 16




Tiểu Câu có là thiếu niên tràn đầy sức trẻ thì vẫn có cảm giác tinh tẫn nhân vong.

Trang Nghiêm liếm miệng, vỗ vỗ đầu cậu nói : “Tiểu quỷ, từ nay về sau phải tăng chế độ luyện tập mới được. Em còn trẻ, có hi vọng, đừng thấy anh quá mạnh mẽ mà tự ti a.”

Tiểu Câu cũng nghiêm túc gật đầu : “Chị em bảo “ăn gì bổ nấy”, về thôn phải lấy ngưu tiên* bồi bổ.” (ngưu tiên : cái ấy ấy của con trâu, cùng sừng hươu, lộc nhung … có tác dụng tráng dương =)))

Trang Nghiêm ôm vai cậu cười xấu xa : “Em ăn nhiều cũng lãng phí thôi! Hay là để anh ăn cho, dù sao cuối cùng đều cống hiến hết trên người em mà, he he.”

Hai nguời còn đang nói bậy nói bạ thì điện thoại của Trang Nghiêm đổ chuông.

Lấy ra xem, Trang đại thiếu gia cau mày, là số của ông già.

Bên nội nhà Trang Nghiêm đều là quân đội, bố của Trang Nghiêm là một nhân tài, càng ngày càng lên cao, mới đây lên tới tận Bộ quốc phòng. Ông già dạy dỗ con cái cũng giống như huấn luyện quân lính, cho dù người không ở Bắc Kinh vẫn thường xuyên phát biểu đường dài qua điện thoại. Trang Nghiêm vừa nghe thấy tiếng cha mình thì đầu lại đau.

“Thằng trời đánh! Cả ngày chỉ biết gây chuyện!” Một giọng nói như sét đánh từ bên kia điện thoại truyền đến.

“Con thì sao?”

“Nói! Vì sao lại đánh con lão Lý?”

“Nó còn dám chạy đi cáo trạng?”

“Còn cần cáo trạng sao? Mẹ mày đến nhà người ta làm khách, vừa vặn đúng lúc cậu ta bị khiêng về nhà, khiến mẹ mày xấu hổ chỉ muốn độn thổ.”

“Đáng đời, thằng đó là muốn ăn đánh mà! Bố một ngày nhật lý vạn ky (một ngày đi ngàn dặm : bận rộn, phải đi nhiều nơi, làm nhiều việc), trẻ con đánh nhau một chút mà cũng phiền tới bố, chẳng may khiến bố mệt quá nằm xuống, con lại phải thay bố tiếp ban, đứng tốp, lỡ lại làm gãy cột cờ thì bố tính sao?”

Chợt nghe thấy bên kia điện thoại truyền tới tiếng súng nã đạn!

Chọc tức ông già xong, Trang Nghiêm ngắt điện thoại. Nhìn Tiểu Câu đứng cạnh nghiêng đầu nhìn mình, bộ dáng quái quái rất đáng yêu.

“Lại muốn anh sao?”

“Trang Nghiêm ca, anh vì em mới đánh Lý Tư bình đúng không?”

Trang Nghiêm không ngờ cậu lại hỏi chuyện này, không nhịn được đỏ mặt.

“Biết ngay bán cái mông nhiều chuyện mà!”

Tiểu Câu ôm eo Trang Nghiêm lại bắt đầu cười ngây ngô .

“Anh, anh đối với em thật thật thật tốt, em cũng muốn đối xử tốt với anh, tốt đến mức ngay cả tính mạng cũng không cần!”

Lời nói tràn đầy tính trẻ con, nhưng trong đó lại có sự nghiêm túc ngay cả cậu cũng không phát hiện.

Trang Nghiêm nghe vậy thì trong lòng cảm thấy hỗn loạn. Hắn biết Tiểu Câu không phải đang nói những lời dỗ ngon dỗ ngọt, cậu khác với những cậu trai hắn thường chơi đùa. Nhưng sự nghiêm túc của cậu khiến hắn cảm thấy áp lực.

Đều là tuổi trẻ thôi, coi trọng làm gì!

Trang thiếu gia có điểm sai lệch.

Hắn đánh họ Lý đúng là vì Tiểu Câu, mình còn chưa chơi đủ, tên họ Lý đó dựa vào cái gì đụng vào người của hắn? Nhưng cùng một tên nông dân thề non hẹn biển, vậy thì hơi thái quá !

“Em cũng nghe rồi đấy, bây giờ bố anh rất tức giận, nhất định sẽ bắt anh về nhà. Tí nữa anh sẽ đưa em về. Anh phải về nhà một chuyến, nếu không bố sẽ sai cảnh sát tới bắt anh về.”

Trang Nghiêm loạn xạ tìm cớ.

Tiểu Câu nghe xong, lập tức cảm thấy bất an. Sợ mình làm phiền Trang Nghiêm. Vì vậy ngoan ngoãn để hắn đưa về trong thôn.

Đến cổng thôn, Tiểu Câu vừa mới xuống xe, Trang Nghiêm liền giơ tay ra ngoài cửa sổ vẫy vẫy mấy cái, chân đạp ga phóng đi.

Tiểu Câu hướng về phía đuôi xe lớn tiếng hô : “Trang Nghiêm ca! Anh nhất định phải quay lại tìm em a……”

Âm thanh bị tiếng động cơ chôn vùi, không biết có truyền vào trong xe không.

Trên mặt Tiểu Câu tràn đầy vẻ cô đơn, nhìn bóng xe biến mất trong lớp bụi đất.

Những ngày tiếp theo, Tiểu Câu là vặn vẹo mấy ngón tay chờ đợi từng ngày.

Chớp mắt một cái đã qua một tháng, nhưng vẫn không có tin tức của Trang Nghiêm ca.

Tiểu Câu thường nóng nảy, cậu cũng không biết tại sao ngày thường không có tâm tình làm việc gì. Trong đầu toàn là nụ cười tà khí của Trang Nghiêm ca. Thậm chí mấy ngày qua còn nằm mơ thấy anh ôm cái mông của mình làm, lúc tỉnh lại đũng quần đã dính ướt.

Ngô Việt trái lại rất vui mừng. Em trai của mình rốt cuộc đã biết chú ý tới vệ sinh cá nhân, hầu như mỗi ngày đều dậy thật sớm giặt quần đùi, thay quần lót. Có thể thấy giáo dục của mình đã phát huy tác dụng.

Nhoáng cái đã sang thu. Tiểu Câu rốt cuộc ngồi không yên. Cậu không biết nhà Trang Nghiêm ở đâu, càng không biết số điện thoại của hắn. Vì vậy lân la đến làm quen với bác gái bảo mẫu làm việc trong biệt thự để thăm dò.

Cố gắng vượt qua buồn chán cùng bác gái tám đủ thứ chuyện trên trời dưới biển hơn nửa giờ mới biết được Trang Nghiêm đã vào học kỳ mới, đang học tại một trường cao trung trọng điểm – cao trung A, còn cụ thể là lớp nào thì bác gái cũng không biết.

Tiểu Câu tìm cách đi tìm Trang Nghiêm.

Đúng lúc vào mùa thu hoạch, chỉ cần là nhà có đồng ruộng đều thiếu người làm. Tiểu Câu lập thời gian, làm công ngắn hạn cho từng nhà. Vùi đầu làm thuê một ngày 8, 9 tiếng kiếm 20 đồng bạc (20 đồng = 70K) Cứ như vậy làm hơn 10 ngày, người Tiểu Câu càng đen hơn, càng có vẻ nhỏ gầy. Mặt trời thu phát ra ánh nắng rất độc, đến trưa, mọi người đều biết phải tránh nắng một lúc, chờ mặt trời nghiêng về Tây một chút mới làm tiếp. Chỉ có Tiểu Câu lấy khăn trùm lên đầu, vẫn hái bắp như cũ.

Có bà thím nhiều chuyện trêu chọc Tiểu Câu : “Liều mạng như vậy để kiếm tiền cưới vợ phải không?”

Tiểu Câu giữa đồng bắp ngẩng đầu lên, âm dạng kỳ quái nói : “Đúng vậy, chờ thím tái giá a!”

Mấy bà mấy cô đều được trận cười to : “Đứa nhỏ này thiệt không đứng đắn!”

Chờ ngày mùa kết thúc, hoàn thành công việc, Tiểu Câu cất thật kỹ tiền, tránh để lão cha tìm thấy lại lấy đi đánh bạc.

Trong tay có tiền, làm gì cũng phải tính toán. Buổi tối nằm ở trong chăn, đếm đi đếm lại số tiền, trong lòng thầm tính ngoại trừ tiền vé tàu, một ít đặc sản mang cho Trang Nghiêm ca cũng không dùng tới tiền, số tiền còn lại có thể mua thêm ít quần áo cho chị.

Khóe miệng mang theo nét cười, Tiểu Câu ngọt ngào tiến vào mộng đẹp.

Chọn một ngày sáng sủa thời tiết tốt lên đường, Tiểu Câu mang theo hai ba lô đầy nấm và hạt dẻ.

Đầu tiên là đi bộ từ trong thôn lên huyện, sau đó lấy 10 đồng đi xe khách vào thành phố. Xuống xe, tại nhà ga hỏi đường tới trường học. Vất vả qua mấy con phố mới tới cao trung A.

Quả không hổ là trường học trọng điểm, cổng lớn còn có phòng bảo vệ sơn xanh sơn vàng rực rỡ, bên cạnh có một chú mặc đồng phục bảo vệ đứng canh.

Tiểu Câu mang theo hai ba lô to đi vào, bị bảo vệ đuổi như đuổi ăn xin.

“Đây không phải chỗ giao thư! Đối diện mới là cơ quan chính phủ!”

Thằng nhóc cứng đầu : “Cháu không ngốc! Cháu biết đây là trường học. Anh của cháu đang học ở đây!”

Bảo vệ cười ha hả. Trường này tuy quảng cáo rùm beng là trường công nhưng khoản học phí khổng lồ không phải con nhà bình thường có thể trả nổi. Có thể tiếp nhận nền giáo dục cao cấp nhất, phần lớn đều là con nhà có tiền có quyền.

Dựa vào cách ăn mặc của đứa trẻ này cũng biết không thể có họ hàng là người học trong trường này được.

Bảo vệ không cho vào, Tiểu Câu dứt khoát canh ngoài cổng.

Cảm thấy khát nước, đến cửa tiệm đối diện mua một bình nước khoáng, uống xong ruột đều hối hận – chả có vị gì cả! Còn không bằng bỏ 2 mao tiền đến hệ thống cung cấp nước cạnh nhà vệ sinh công cộng uống!

Canh từ trưa tới 6 giờ chiều, bụng Tiểu Câu sắp sửa sôi sùng sục, cậu lấy mấy quả phỉ ra ăn rồi liên tục uống nước. Không muốn lãng phí một phân tiền.

Đúng lúc này, cổng chính của trường mở ra. Học sinh học muộn theo thói quen đi tới mấy nhà hàng quanh đây ăn một chút. Học sinh như thác lũ ào cả ra.

Tiểu Câu cầm chắc ba lô, mở to hai mắt tìm bóng dáng Trang Nghiêm.

Đáng tiếc người thật sự quá nhiều, cuối cùng mọi người đi gần hết, vẫn không tìm được người.

Đột nhiên từ cổng truyền đến tiếng động cơ. Chỉ thấy mấy chiếc xe máy không kiêng nể gì phóng qua cổng. Kẻ lái đầu chính là Trang đại thiếu gia.

Tiểu Câu trong lòng vui vẻ, đang muốn hô lên, lại thấy có một cô gái ngồi sau lưng Trang Nghiêm. Cô gái kia rất đẹp, bộ ngực bị đồng phục bó lại dán vào lưng Trang Nghiêm.

Hai mắt Tiểu Câu đều muốn bốc hỏa. Thanh âm ngậm trong họng chính là phun không ra.

Xe máy phóng qua thân thể ngây như phỗng của cậu, gió lạnh thổi vụt qua.

Đợi suốt một ngày, hai chân đều mỏi nhừ, mắt cũng mỏi, trong đầu kêu ong ong. Vừa vặn bảo vệ tới đi ra xem trò vui

“Tìm nửa ngày, có thấy anh không?”

Tiểu Câu cũng không lên tiếng, cầm ba lô bước đi. Bảo vệ hừ mũi : “Lần tới nhớ nhìn rõ biển tên trường đấy!”

Lúc này, chiếc xe máy vừa biến mất lại quay trở về. Trang Nghiêm nghi hoặc nhìn một chút bóng lưng Tiểu Câu, thử hô một tiếng : “Tiểu Câu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.