Đi xem mặt
Trang Nghiêm nghẹn ngào ủy khuất.
Thân thể cùng tâm hồn đều suy sụp. Mỗi ngày về đến nhà chính là một mình đối mặt với gian phòng trống trải.
Vợ hắn không cần hắn nữa rồi!
Ông già Tiểu Câu bốn năm trước vì uống rượu quá nhiều mà trúng độc cồn sang thế giới bên kia du lịch, nhà họ Ngô liền không còn gì vướng bận, chuyển hết lên thành phố.
Từ lúc Ngô Việt ra tù, Tiểu Câu liền đưa cô đến quán vịt nướng, cậu cũng chuyển tới ở cùng chị trong căn hộ trên lầu quán vịt.
“Nói cho em biết! Muốn chuyển đi? Không có cửa đâu! Muốn đi thì phải bước qua xác anh đã.”
“Chị em vừa mới ra tù, sao có thể kích thích chị ấy?”
“Vậy từ từ nói chuyện của chúng ta cho chị em biết không được sao?”
Tiểu Câu khẽ đảo mắt: “Việc này không bàn nữa! Chờ chị em ổn định, em sẽ tìm cơ hội nói chuyện với chị ấy sau.” Cuối cùng lại lo lắng bổ sung một câu, “Không được tới tìm em!”
Trang thiếu gia ai oán nhìn vợ xách túi rời đi. Từ đó đành chấp nhận kiếp sống oán phu, ngay cả việc giao hành tỏi cũng bị bắt thôi. Mỗi ngày chỉ có thể lén lút gọi điện thoại để an ủi nỗi khổ tương tư.
Nhưng sáng nay vừa tỉnh dậy, cầm quần lót ướt đẫm, Trang Nghiêm không kiềm chế nổi cơn giận nữa!
Hắn mà cũng có lúc rơi vào tình cảnh này sao? Đã là lão gia hai lăm tuổi còn như lũ gà giò xuất tinh trong mộng!
Hung hăng xông tới quán vịt nướng, vừa đẩy cửa vào đã đụng phải Ngô Việt. Ngô tỉ tỉ không có phòng bị, vừa nói câu hoan nghênh quý khách liền ngây ngẩn cả người.
Trang Nghiêm vẫn duy trì vẻ vui mừng: “Bận rộn a?” Thiếu chút nữa không nhận ra cô, nha đầu này gầy đi không ít.
Trông thấy Ngô tỉ tỉ, Đại Ngô lập tức cúi đầu.
Hai người nhất thời không có lời nào để nói, đúng lúc Tiểu Câu vừa đi ra. Trang Nghiêm vội vàng nghênh đón.
“Anh tới đây làm gì?” Tiểu Câu vừa nói vừa chớp mắt lia lịa với Trang Nghiêm.
“A…… Công ty của chúng ta sắp có tiệc mừng, cần tổ chức liên hoan nên đến đây đặt vịt nướng.” Cái này gọi là cái khó ló cái khôn.
Cuối cùng Trang Nghiêm thu xếp ba người tới khách sạn “ăn cơm bàn công việc”, bàn chuyện đặt vịt nướng.
Trên bàn cơm, Ngô Việt rất bứt rứt. Bất an đánh giá Trang Nghiêm cùng Tiểu Câu.
Sự mẫn cảm của phụ nữ khiến cô cảm giác được hành động không bình thường giữa Trang Nghiêm và em trai mình. Tỷ như lúc lấy muối, hai bàn tay cầm bình muối sờ tới sờ lui. Nhất là Trang Nghiêm, đều sờ tay em trai cô đến trầy da.
Đợi đến lúc Tiểu Câu đi toilet, Ngô Việt rốt cục lấy hết dũng khí mở miệng hỏi: “Anh…… cùng Tiểu Câu……” Không đợi hỏi xong, mặt cô đã đỏ bừng.
Trang Nghiêm nhìn cô nói: “Tôi yêu Tiểu Câu, muốn sống cùng cậu ấy cả đời, cậu ấy cũng vậy, nhưng lại không dám cho cô biết.”
“Hai người…… Hai người đều là đàn ông ……”
“Ngô Việt, là do tôi chủ động trêu chọc Tiểu Câu, việc này không liên quan tới cậu ấy. Cô muốn mắng thì cứ mắng một mình tôi là đủ rồi. Tình cảm của chúng tôi là thật. Nếu có thể, chúng tôi đã sớm chia tay. Tính tình Tiểu Câu không phải cô không biết, cậu ấy từ trước tới nay vẫn cố chấp như vậy, nếu cô không đồng ý, tôi và cậu ấy chỉ có thể lén lút cả đời.”
Ngô Việt không nói gì.
Chờ cơm nước xong, hai chị em phải về. Trang Nghiêm mặt dày muốn đi cùng. Tiểu Câu trừng hai mắt nhỏ giọng nói: “Mau về đi, buổi tối em tới tìm anh.”
Về đến nhà, Tiểu Câu tắm rửa xong, đi đi lại lại một chút cho tiêu mỡ, cuối cùng còn xịt chút nước hoa. Thay tốt quần áo chuẩn bị đi ra ngoài, cửa phòng ngủ chợt mở ra.
Ngô Việt dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tiểu Câu: “Chị có chuyện muốn nói với em……”
Lúc này Trang Nghiêm đang ở trong nhà tạo bầu không khí. Lấy ra mấy cây nến lần trước mua ở siêu thị, mở thêm một chai rượu vang. Chớ nghĩ cuộc sống của hai gã đàn ông bình thường rất qua loa, Trang thiếu gia về phương diện này vẫn luôn nghiêm túc yêu cầu cao, đến lúc chơi trò tình cảm thì tuyệt không hàm hồ. Vừa châm nến lên, trong phòng liền quanh quẩn một bầu không khí thúc tình.
Chờ lão bà về liền uống chút rượu, hương vị tăng lên, sau đó mới là lúc Trang Nghiêm hắn cởi quần áo ăn món ngon.
Nghĩ một hồi, Trang thiếu gia cười đến dâm đãng, trong đầu xẹt qua một đống hình ảnh cấm trẻ em.
Nhưng chờ tới chờ lui, thúc tới tình dục hắn tăng vọt, đạp phẳng nền nhà cũng không thấy bóng dáng lão bà. Gọi điện thoại cả nửa ngày mới có người tiếp.
“Gì vậy? Sao vẫn còn chưa sang đây?”
“Em đêm nay không qua, anh đi ngủ sớm một chút.“
“Em dám lừa anh à? Có tin tối nay anh trèo cửa sổ vào phòng em không hả!”
“Thao mẹ anh, em vừa chống lũ giải nguy về đó. Đều là chuyện tốt do anh gây ra! Chị em khóc thực thảm!”
“Chị em nói gì? Anh nói cho em biết, cái gì cũng đừng đáp ứng! Anh…… Uy! Uy!”
Điện thoại bên kia đã sớm ngắt máy.
Trang Nghiêm tức giận quăng điện thoại, được! Sân sau cháy![2]
Giận dỗi hai ngày, cũng không thấy có người chủ động đến nhận lỗi.
Trang Nghiêm cân nhắc không thể một đòn diệt gọn, tự mình phải đứng ra lo liệu, cho Tiểu Câu thêm một cơ hội. Tìm cớ xong liền giả lơ chủ động đến thăm Tiểu Câu.
Nhưng đến quán vịt lại chỉ thấy mình Lan Lan. Tiểu nha đầu thấy trai đẹp thì đặc biệt ân cần.
“Anh Trang, sao anh lại tới đây?”
“A, không phải mấy hôm trước tới đặt vịt nướng sao! Muốn đến xem thử như thế nào.”
Lan Lan vỗ tay một cái: “Anh đến thật không đúng lúc, Tiểu Câu cùng đại tỉ đi xem mặt rồi!”
Nhiệt độ trong quán vịt nháy mắt giảm xuống, Trang Nghiêm nheo mắt lại: “Bọn họ đi xem mặt ở đâu?”
“Để em nhớ đã, hình như ở quán Thiên Xuyên Phì Ngưu ……” Lời còn chưa dứt, trước mắt đã không còn bóng người.
Trùng hợp có lãnh đạo cấp trên đến thị sát công tác, cả tuyến đường chính đều có lệnh giới nghiêm, không đến thời gian tuyệt không cho đi, Trang Nghiêm mắc kẹt trong làn xe không kiên nhẫn la hét om sòm khiến người xung quanh đều trố mắt nhìn.
“Gì vậy? Bộ tính đi đầu thai hay sao?”
Trang Nghiêm hung dữ trừng mắt liếc xéo.
“Mẹ kiếp, nếu không nhanh lên thì đứa con cũng sinh ra luôn rồi.”
Cuối cùng, Trang Nghiêm dứt khoát bỏ xe, mặc âu phục nghiến răng chạy bộ. Khỏi phải nói một người đàn ông lịch lãm chạy như điên trên đường cái thì thu hút như thế nào, quả thật rất có phong cách a, trên đường còn có không ít phụ nữ ở phía sau huýt sáo.
Chờ đến khách sạn, Trang Nghiêm lau mồ hôi trên mặt, hai con mắt xẹt qua xẹt lại, dừng lại ở một góc nhỏ, Tiểu Câu đang cùng một cô gái cười nói ăn thịt nướng!
Trang Nghiêm cởi áo vét, mặc sơ mi cộc tay đi qua.
“Darling, anh tới chậm.” Trang thiếu gia nói giọng nũng nịu, ngay cả lừa đực cũng phải nhường đường. Tất cả thực khách trong quán đều trợn mắt nhìn.
Chỉ thấy một người đàn ông cao to đẹp trai nhào vào lòng một chàng trai.
Trang Nghiêm khoác tay qua cổ Tiểu Câu không chịu buông, còn hung hăng hôn môi cậu.
Tiểu Câu khiếp sợ, vội vàng đẩy Trang Nghiêm ra: “Anh làm cái trò gì vậy! Chú ý hình tượng!”
Trang Nghiêm nghĩ thầm: Em ngược lại ở trước mặt phụ nữ giả bộ đứng đắn a.
“Darling, em đã nói với cô ấy chưa? Đừng vì áp lực trong nhà mà hại người ta a!”
Sau đó hắn quay ra nhìn thẳng vào mắt cô gái kia nói: “Tôi và Tiểu Câu đã sống chung 6 năm. Nếu như cậu ấy có thể sinh con thì đã sinh cho tôi một đứa. Cô thật sự muốn mình trở thành kẻ thứ ba sao?”
Cô gái xấu hổ cười gượng, hai mắt liều mạng nhìn đi nơi khác, muốn nói với mọi người, cô với kẻ điên này không có quan hệ!
Tiểu Câu kéo Trang Nghiêm từ trên người xuống, tức giận bỏ ra ngoài.
Hừ! So với mình còn kiêu ngạo hơn, Trang Nghiêm nghiến răng kèn kẹt!
Chờ ra đến bên ngoài, Trang Nghiêm giữ chặt tay Tiểu Câu.
“Em đúng là phản đồ! Trước đây chúng ta đã nói như thế nào? Hừ, chị em vừa nói vài câu, em đã đi xem mặt kết hôn! Nói cho em biết, em mà dám kết hôn, lão tử sẽ phá sập động phòng!”
Tiểu Câu nghiêng đầu nhìn hắn: “Ai bảo anh tôi đi xem mặt?”
“Lan Lan nói hết rồi, em khỏi cần giả bộ đánh trống lảng!”
Đang nói, Ngô Việt cùng một người đàn ông mặc âu phục từ trong quán đi ra.
“Kia…… Ngô tiểu thư, tôi còn có chút việc phải cùng với em gái đi trước. Gặp lại sau!” Nói xong người đàn ông liền kéo cô gái vừa rồi vội vàng rời đi.
Ngô Việt sắc mặt có điểm khó coi, nhưng vẫn đi đến trước mặt hai người, nhỏ nhẹ nói: “Anh hiểu lầm rồi, người đi xem mặt là tôi. Tiểu Câu cùng cô bé kia đều là đến tiếp khách.”
Trang Nghiêm con mắt có điểm thẳng, vừa rồi đi vào tìm Tiểu Câu, thật đúng là không có chú ý tới Ngô Việt. Cứ thế một gậy phá uyên ương!
Hắn luống cuống đứng dậy: “Thao! Ngô Việt, cô đánh tôi đi! Tôi con mẹ nó đáng đánh!”
Ngô Việt nở nụ cười: “Nếu thấy nợ tôi thì từ nay về sau nhớ đối xử tốt với em trai tôi là được rồi.”
“Cô…… không phản đối sao?”
“Như lời anh nói, phản đối có tác dụng sao? Hôm đó chúng tôi đã nói chuyện suốt đêm. Người sống trên đời, có thể tìm thấy người thật lòng với mình thật không dễ dàng, tôi chỉ có thể chúc phúc cho hai người. Tuy cả hai không thể sinh con, nhưng con của tôi sau này có thể làm con thừa tự của cả hai, cũng coi như có người kế tục hương khói của Ngô gia.”
Nếu không hai người sao lại là chị em! Ngay cả khoản làm người khác thiếu nợ trả cả đời không hết cũng giống nhau như đúc.
Trang Nghiêm trên mặt có điểm xấu hổ, nhớ lại mình vừa mới làm ra chuyện mất mặt như vậy. Cái tên nhát cáy kia sao có thể xứng đôi với chị dâu của Trang Nghiêm hắn chứ!
Sau đó hắn lập một danh sách những người phù hợp đưa cho Ngô Việt chọn.
Chuyện xấu xem như giải quyết xong. Nhưng Tiểu Câu lại vì chuyện này mà không thèm để ý tới đồng chí Đại Ngô.
Vẫn phải tiếp tục bước trên con đường cấm dục, Trang đồng chí đành tự mình tìm cách a!