CHƯƠNG 1
Giờ cơm trưa và cơm tối chính là thời điểm bận rộn nhất của các quán ăn; nếu muốn biết quán nào bán thức ăn ngon, chỉ cần đến trước quán lúc mười một giờ trưa hoặc từ năm giờ chiều đến bảy giờ tối ,xem thử trong khoảng thời gian đó khách nhân nhiều hay ít, nếu nhiều, thì có thể biết được tay nghề của đầu bếp trong quán ăn này là thượng hạng.
Ở Thiên Mẫu có một quán cơm sườn lợn rán tên là Gia Thanh, đây là quán cơm có món sườn lợn rán nổi danh nhất Thiên Mẫu, chủ quán cũng được công nhận là đầu bếp tài giỏi nhất ở đây, hơn nữa giá mỗi phần cơm sườn chỉ có một trăm đồng, bên trong có sườn lợn non ,vừa xốp vừa giòn ,cùng với rau xanh mướt, phía trên còn được chủ quán phủ thêm một lớp nước sốt đặc chế bí truyền, cơm sườn lợn rán nơi này ăn ngon mà lại tiện lợi, có thể nói là hết chỗ chê.
Cơ hồ tất cả những người từng sống tại Thiên Mẫu , không ai mà không biết đến quán cơm này,ngay cả người không ở tại Thiên Mẫu ,cũng không quản việc ùn tắc giao thông,mỗi tuần đều lặn lội đến đây để ăn cơm sườn,bấy nhiêu đó, cũng đủ biết quán này danh tiếng đến cỡ nào, mà ông chủ kiêm luôn vai trò đầu bếp, tay nghề còn nổi tiếng hơn cả quán.
“Hai phần sườn lợn rán nha.”
Ông chủ ở trong phòng bếp cố gắng rán sườn, đang là ngày hè oi bức, hơn nữa nhiệt độ vào tháng bảy gần như là rất cao, tuy rằng trong quán cũng có mở máy lạnh, nhưng dầu phải thật sôi, thật nóng mới có thể rán ra được món sườn ngon nhất, cho nên ông chủ vẫn liều mạng chiên rán , mồ hôi đều nhịn không được mà nhỏ giọt rơi xuống, ướt đẫm cả kiện quần áo của hắn.
Gian hàng sườn lợn này chính là niềm kiêu hãnh lớn nhất trong cả cuộc đời của ông chủ, bởi vì từ nhỏ hắn phi thường thích nấu ăn, hơn nữa còn làm ra được những món vừa ngon lại có dinh dưỡng, nhưng mọi người trong gia đình đều không bằng lòng việc này,bảo đây là công việc của nữ nhân. Sau khi tốt nghiệp xong, ông chủ rốt cục không thèm để ý đến việc người nhà kịch liệt phản đối, hắn đi đến một nhà ăn để làm phụ bếp cho người ta, cho đến khi cảm thấy tay nghề của mình đã đủ vững vàng , hắn mới lập ra quán sườn lợn rán ngay tại Thiên Mẫu này.
Tuy rằng từ đầu cho đến bây giờ , hắn đều tự mình ôm đồm rất nhiều việc, nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến thành công của mình,bản thân mình đã vất vả như thế nào mới mở được quán ăn danh tiếng này, ông chủ lại cảm thấy dù cho có vất vả hơn nữa thì hắn cũng nguyện ý chịu đựng.
Cũng bởi vì quán ăn Gia Thanh này lừng danh như thế, cho nên mỗi ngày lượng khách nhân ghé qua có thể nói là đông như trẩy hội, không những lượng công việc của đầu bếp quá lớn, mà ngay cả việc tiếp đãi khách nhân cũng muôn phần khó khăn, bởi vậy,ban đầu tuy có rất nhiều học sinh đến xin làm bán thời gian ,nhưng bọn họ cũng không thể trụ được lâu.
Mặc kệ ông chủ đề ra mức lương cao như thế nào, cũng không thể giữ chân nhân viên, đây coi như là nỗi phiền não duy nhất của ông chủ đi.
Nhưng gần đây mối lo âu này đột nhiên được giải quyết , bởi vì trong một buổi chiều nóng bức, bỗng nhiên có một cậu học sinh trung học chạy đến quán, bảo là muốn vừa làm vừa học , hơn nữa , không chỉ là làm việc vào kỳ nghỉ hè, mà sau khi khai giảng ,y vẫn tiếp tục đến hỗ trợ,đây quả thực là một tin tức thật tốt. Ông chủ mừng rỡ gần chết , lập tức không quản mọi việc ,liền mướn ngay cậu học sinh này,có điều sau đó hắn lại hối hận đến chết khiếp.
“Ông chủ,thêm hai phần cơm sườn lợn rán nữa !”
Học sinh trung học Quan Sơn Nguyệt đứng trước cửa phòng bếp rống to .
“Ta biết rồi.” Ông chủ Cung Chính Hoa ở trong phòng bếp cũng kêu to để đáp lời.
Kỳ thật bây giờ đã gần bảy giờ năm mươi phút rồi,khách nhân bên ngoài chỉ còn lại hai vị tiểu nữ sinh ăn mặc thật mốt.
Ông chủ đang cố gắng chiên sườn,sau đó sắp xếp thật tốt , rồi cho vào hộp để khách nhân mang đi, Quan Sơn Nguyệt cũng bắt đầu treo tấm bảng “Ngừng bán” ở ngoài cửa.
Tuy rằng ngoài cửa đã treo bảng “Ngừng bán”, nhưng không có nghĩa là bên trong cũng được nghỉ ngơi. Còn nguyên một đống chén to tướng cần được tẩy rửa, mà việc này dĩ nhiên là Cung Chính Hoa sẽ tự xăn tay lên làm, tuy rằng giống như lao động khổ sai, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến toàn bộ thức ăn ngày hôm nay đều đã bán hết, Cung Chính Hoa cảm thấy nồng đậm thỏa mãn.
Có lẽ sẽ có người nói tham vọng của Cung Chính Hoa quá nhỏ bé, nhưng chỉ cần một sự kiện đơn giản như vậy,cũng đủ khiến cho hắn thỏa mãn, hắn chính là một nam nhân như thế đó.
Hắn cố gắng tẩy trừ nồi chảo, phía sau truyền đến một tiếng thở dài ca ngợi, sau khi Cung Chính Hoa nghe được thanh âm đó, bỗng nhiên cả thân thề đều cứng còng lại.
“Ông chủ, có ai từng nói qua với ngươi là cái mông của ngươi rất đẹp mắt không ?”
Nếu không có cái tật xấu ,thích quấy nhiễu *** hắn mỗi ngày, thì Quan Sơn Nguyệt đích thật là một người rất tốt, nhưng mỗi lần y nói ra những lời lẽ vô sỉ và nhàm chán kia, thật sự cũng làm hắn đỏ mặt, hắn thực không hiểu được nền giáo dục của Đài Loan ra sao, mà một học sinh trung học lại có thể ăn nói bậy bạ như vậy.
Quan Sơn Nguyệt đi đến bên cạnh hắn,y cúi đầu, lộ ra nụ cười châm bím. Đây là gương mặt trẻ con thật đáng yêu, đương nhiên nếu trải qua khoảng hai ba năm tôi luyện, vẻ đáng yêu này tuyệt đối sẽ biến thành siêu cấp anh tuấn, nhưng hiện tại , đích thật là Quan Sơn Nguyệt đang hé ra bộ mặt búp bê phi thường đáng yêu,nhờ gương mặt này mà hắn mặc kệ việc y đang lảm nhảm bậy bạ, cũng không thể mắng y, xem như đây là lợi thế của gương mặt đẹp đi.
“Ông chủ, vì sao ngươi không trả lời ta? Ngươi chê ta ngu ngốc phải không?”
Nhăn lại đôi mi, Quan Sơn Nguyệt bày ra bộ dáng chực khóc đến nơi, nhưng Cung Chính Hoa biết, căn bản không thể đáp lời Quan Sơn Nguyệt; nếu là giáo huấn y, y còn có thể đưa ra một đống lý luận làm cho hắn cứng họng, sau đó hắn sẽ phải miễn cưỡng thừa nhận lời y nói là chính xác, cho nên biện pháp duy nhất để đối phó với tên nham hiểm này , chính là trầm mặc.
Hơn nữa tốt nhất là hoàn toàn không để ý tới y.
Bởi vậy, hắn không nói lời nào ,vẫn tiếp tục tẩy rửa cái nồi.
Quan Sơn Nguyệt quả thực rất mau khóc, hơn nữa hốc mắt thật sự đỏ lên: “Ông chủ a, ngươi chán ghét ta đến như vậy sao? Vì sao không chịu nói với ta một câu, oa~~ ta hôm nay đã làm việc không tốt sao ? Ta hôm nay đã ra sức làm việc như vậy , ngươi rốt cuộc còn bất mãn gì nữa a?”
Nói xong, y lại gào khóc lên: “Người ta vất vả lắm đó ,ngươi biết không ? Mỗi ngày phải làm việc đến tám giờ, về đến nhà đã gần chín giờ rồi, lúc về nhà còn phải ôn tập nữa. Bởi vì lực cạnh tranh trong trường học rất là mạnh, cho nên ta phải học bài đến tận nửa đêm, buổi sáng bảy giờ phải rời giường đuổi theo xe bus, đi học dù mệt đến đâu , ta cũng ráng lết tới nơi này hỗ trợ ngươi chiêu đãi khách nhân, ngươi lại đối xử với ta như vậy, ngay cả nói cũng không thèm.”
Y tiếp tục nghẹn ngào, hơn nữa thanh âm càng lúc càng lớn, lớn đến mức có thể làm vỡ thủy tinh, có thể mọi người ngoài đường cũng nghe thấy rồi.
“Ta. . . . . . Ta vất vả như vậy, vì sao ngươi còn không thích ta, ta đối với ngươi nhất kiến chung tình, dưới ánh nắng ban mai, mái tóc đen tuyền của ngươi tỏa ra tia sáng lấp lánh, làm cho ta điên cuồng mê luyến ngươi. Ta yêu ngươi, muốn ta nói mấy trăm lần ta yêu ngươi,ta cũng có thể, ông chủ, vì sao ngươi cũng không thèm liếc mắt nhìn ta một cái?”
Nhìn y càng nói càng khoa trương, cơ hồ than thở khóc lóc, hơn nữa thanh âm thật sự quá lớn, đã có mấy người đứng trước cửa quán nhìn xung quanh, tìm xem bên trong vì sao lại phát ra thanh âm lớn như vậy .
Cung Chính Hoa không muốn để cho người khác hiểu lầm, nên hắn phải vội vàng trấn an Quan Sơn Nguyệt: “Ta không phải không thích ngươi, vì hôm nay chiên sườn lợn mệt quá hà, hơn nữa trời quá nóng , ta chịu không nổi, miệng khô lưỡi khô, cho nên mới không muốn nói chuyện.”
“Thật vậy chăng? Không gạt người ta chứ ?”
Quan Sơn Nguyệt nín khóc nhìn hắn, nước mắt vẫn còn đang lưng tròng, khẩu khí có chút làm nũng hỏi.
Nhìn thấy y chiếm được tiện nghi,mà còn bày đặt khoe mã,trưng ra khuôn mặt đáng yêu, Cung Chính Hoa có điểm chịu không nổi: “Không lừa ngươi đâu.”
“Cho nên ngươi không chán ghét ta đúng hay không?”
“Đúng, ta không chán ghét ngươi.”
Quan Sơn Nguyệt cười đến toe toét, trong nháy mắt, y chỉ giơ khóe miệng lên thôi,vậy mà Cung Chính Hoa lại nhìn đến si ngốc , bởi vì tại thời điểm đó,Quan Sơn Nguyệt thoạt nhìn đẹp trai vô cùng, hắn bỗng nhiên suy nghĩ , đến khi tên nhóc này trưởng thành, không biết nụ cười còn có thể mê đảo bao nhiêu nữ nhân đây.
Phát hiện hắn sửng sốt, Quan Sơn Nguyệt lợi dụng thời cơ dựa vào càng gần, y nhảy dựng lên, hoan hô nói: “Ông chủ, ngươi nói ngươi không chán ghét ta, vậy là thích ta, đúng hay không?”
“A?” Cung Chính Hoa kinh ngạc mở lớn miệng, sao Quan Sơn Nguyệt có thể vặn vẹo lời của hắn đến tình trạng này?
“Ta cũng yêu ngươi, ông chủ, chúng ta chính là lưỡng tình tương duyệt, đúng hay không?”
“Chờ một chút, cái gì lưỡng tình tương duyệt, ta chưa từng nói ta yêu ngươi nha!”
Hoàn toàn không để ý tới lời phản bác của Cung Chính Hoa, Quan Sơn Nguyệt vẻ mặt hưng phấn, hơn nữa dựa vào càng gần hơn, gần đến mức Cung Chính Hoa bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, mà vẻ mặt Quan Sơn Nguyệt vẫn mê đắm nhìn chằm chằm hắn: “Ông chủ, ta hảo yêu ngươi, rốt cuộc ta yêu ngươi bao nhiêu, ngươi nhất định là không hiểu được,vì vậy ta nguyện ý lấy tấm lòng của ta ra cho ngươi xem, ngươi có muốn không ?”
Đối với lời thổ lộ lớn mật của Quan Sơn Nguyệt, Cung Chính Hoa chỉ có thể dùng năm chữ “Trợn mắt há hốc mồm” để hình dung.
“Chờ một chút, Quan Sơn Nguyệt, ngươi là một học sinh trung học bình thường, cho nên, hẳn là phải thích nữ sinh. . . . . .”
Cung Chính Hoa nói còn chưa xong, đã bị Quan Sơn Nguyệt trách móc: “Ông chủ, ngươi biết ta rất bình thường mà, ta còn hoài nghi không biết có đứa nào bình thường được như ta hay không a .”
Nghe Quan Sơn Nguyệt nói như vậy, Cung Chính Hoa nhẹ nhàng thở ra, xem ra Quan Sơn Nguyệt chỉ là đang đùa dai mà thôi, không phải có cảm tình thật sự đối với hắn.
“Đúng vậy, ngươi bình thường là tốt, có thể quen một ít nữ sinh, rồi tìm người bầu bạn . . . . . .”
“Ông chủ, y học nói nam sinh dễ xúc động nhất là trong khoảng thời gian mười tám tuổi, hiện tại ta đã học cấp ba, vừa vặn mười tám tuổi rồi, cho nên mỗi lần nghĩ đến ngươi, ta đều hảo kích động! Ta liều mạng kêu mình không cần kích động, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến mặt của ngươi, tưởng tượng đến giọng nói của ngươi, thân thể của ngươi,à còn cái mông xinh đẹp nữa, ta hoàn toàn chịu không nổi , ngươi xem, ta phản ứng như vậy là bình thường muốn chết rồi.”
“A?” Cung Chính Hoa á khẩu không trả lời được, quả thực kinh ngạc nói không ra lời. Này mà gọi là bình thường a? Này quả thực là không bình thường đến cực điểm! Bây giờ bọn học sinh trung học rốt cuộc suy nghĩ cái quỷ gì không biết , tuy rằng hắn đã học xong lâu rồi, nhưng hắn tuyệt đối không có khả năng nghĩ ra mấy loại chuyện đen tối giống như tên này a.
Quan Sơn Nguyệt bắt lấy tay của Cung Chính Hoa, đặt lên ngực của mình, tiếp tục nói: “Ông chủ, ngươi có cảm giác được không? Tim ta vì ngươi mà đập lợi hại như vậy, chỉ cần ngươi nói một câu, cho dù là ngôi sao trên bầu trời , ta cũng sẽ hái xuống cho ngươi.”
Mặt y dựa vào càng gần, gần đến mức hơi thở phun ra đều phủ lên trên mặt Cung Chính Hoa : “Ta chỉ muốn thượng ngươi một lần, ông chủ, Please, để cho ta thượng một lần được không? Ta rất muốn sờ sờ lên thân thể xinh đẹp của ngươi, rất muốn nhìn ngươi đỏ mặt dưới thân ta,muốn nhìn thấy ngươi thở dốc cao thấp, hơn nữa ta phải lưu lại từng dấu hôn nhân trên người của ngươi , ngay cả nơi tư mật nhất cũng không buông tha. Ta hy vọng ngươi sẽ ôm lấy cơ thể của ta, vong tình hô to : “Nữa đi nữa đi”, ta chỉ là muốn. . . . . .”
“Chờ một chút, Quan Sơn Nguyệt, ngươi là học sinh, sao có thể nghĩ ra mấy việc này ? Đây là. . . . . .”
“Xời,ông chủ à, có phải ngươi nghĩ tuổi của mình đã khá cao, cho nên cảm thấy tự ti? Không sao hết , tuổi hoàn toàn không là vấn đề, chỉ cần có tâm yêu nhau, bất luận chân trời hay góc biển, chúng ta đều có thể ở cùng một chỗ. Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi một tỉ năm, nhầm, cho đến khi toàn bộ vũ trụ đều bị hủy diệt ,mà ta vẫn còn yêu ngươi.”
Cung Chính Hoa quả thực sắp té xỉu ,đối với lời tỏ tình cuồng nhiệt của một nam sinh trung học, hắn xin miễn tiếp nhận, vội la lên: “Quan Sơn Nguyệt, ngươi không nên nhầm lẫn , ta là nam nhân a!”
“Ta biết ngươi là nam nhân a, ông chủ, ta cũng chưa từng thấy nam nhân nào đáng yêu như ngươi,nam nhân cùng nữ nhân khắp thiên hạ, cũng kém xa cộng lông chân của ngươi. Ngươi muốn biết ta sẽ yêu thương ngươi như thế nào không?
Đầu tiên nha, ta sẽ hôn lên ngón ngón của ngươi, chậm rãi hôn lên cặp đùi nhỏ của ngươi, sau đó chân của ngươi sẽ bắt đầu run rẩy, ta dần dần hướng lên trên,tiếp tục hôn, hôn đến nơi tư mật, đến lúc đó ngươi nhất định sẽ che miệng lại để thở dốc; ta sẽ lấy cái tay đang che miệng của ngươi xuống,lắng nghe tiếng thở dốc của ngươi, tiếng thở dốc đó sẽ kích thích nhiệt tình của ta, làm cho ta càng thêm yêu ngươi vô cùng. . . . . .”(AAA,bịn we’ hảo bịn…)
“Stop! Quan Sơn Nguyệt,ta không muốn nghe ngươi nói thêm gì nữa !”
Đây là đang làm cái gì,viết tiểu thuyết đồi trụy sao? Cung Chính Hoa vội vàng lớn tiếng ngăn chặn. Thật sự là rất *** , hắn vừa nghe thấy,mà cái lổ tai đã đỏ lên, hơn nữa mình thân là nam nhân,lại bị tên học sinh kia biến thành một nam nhân đáng yêu nhất thế giới, kia thật sự là không đáng để cao hứng.
Y dựa vào càng gần,thân thể hai người cơ hồ muốn dính sát vào nhau, Cung Chính Hoa thân đã cao một mét bảy , nhưng hoàn toàn không phải là đối thủ của Quan Sơn Nguyệt cao đến một mét tám.
Quan Sơn Nguyệt thần tình hưng phấn, giống như càng nói càng vui vẻ: “Ta biết ông chủ phi thường thẹn thùng, không phải ngươi sợ ta chỉ là một học sinh,nên không có khả năng làm cho ngươi lên đến cao trào đấy chứ? Yên tâm đi, ta đem tất cả tiền làm công để đi mua sách báo ***, nhất nhất nghiên cứu kỹ xảo bên trong, tuy rằng ta không có cách nào làm hết một trăm lẻ tám loại kỹ xảo, nhưng ít nhất có thể làm được một nửa ( 54 @_@); còn lại một nửa, đợi đến khi chúng ta ở trên giường thì chậm rãi nghiên cứu có được không? Ta nhất định sẽ liều mạng học tập.”
“Chờ một chút, ai muốn lên giường nghiên cứu với ngươi a?”
Lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, Quan Sơn Nguyệt bày ra vẻ mặt u tối: “Ông chủ, thì ra ngươi không thích làm ở trên giường, vậy ngươi thích làm ở đâu ? Sô pha, bàn ăn, sàn nhà, hay là dựa vào tường? Tuy rằng dựa vào tường thì độ khó hơi cao, nhưng ta nhất định sẽ cố gắng hết sức để cho ngươi đạt đến đỉnh thế giới luôn, xin cứ tin tưởng ta, ông chủ, ta tin tưởng tình yêu của ta đối với ngươi tuyệt đối không thua bất luận một kẻ nào!”
Tiểu tử này rốt cuộc suy nghĩ cái gì a? Hiện tại bọn học sinh đều suy nghĩ đến mấy thứ này sao? Thấy Quan Sơn Nguyệt dựa vào càng gần, hơn nữa sự gần gũi lại quá mức khoa trương, Cung Chính Hoa bị dọa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Hắn dùng lực đẩy y ra, không dám tin,một người thoạt nhìn cao gầy đáng yêu như Quan Sơn Nguyệt, thế nhưng dù hắn có dùng lực chống đẩy lớn ra sao ,thì y một nửa điểm phản ứng cũng không có, ngược lại mặt càng tiến sát hơn, hơn nữa nụ cười càng lúc càng đáng yêu.
“Ông chủ, nếu chúng ta ở trong phòng bếp làm tình, nhất định rất kích thích! Bởi vì tùy thời đều phải chú ý xem có người nào xông vào hay không, còn phải quấn quít lấy nhau, ngươi không biết là làm cho người ta hưng phấn đến mức nào đâu.”
Trời ạ, Cung Chính Hoa sắc mặt không chỉ trắng bệch, mà là biến thành xanh . Nhưng Quan Sơn Nguyệt tựa hồ hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt đa màu của hắn, vẫn giữ chặt tay của Cung Chính Hoa, đặt lên thân thể của chính mình.
Sự việc quá cấp bách, rốt cuộc bất chấp tự tôn Cung Chính Hoa vội vàng nói: “Quan Sơn Nguyệt, ngươi. . . . . . Ngươi phải biết rằng ta không phải là đồng tính luyến ái a!”
“Ta cũng không phải a!”
Vẻ mặt ngọt ngào cùng nụ cười đáng yêu, Quan Sơn Nguyệt tựa hồ không biết là mình vừa nói ra điều gì không đúng, Cung Chính Hoa chỉ có thể nghiêm mặt, lau mồ hôi lạnh trên trán, cười nói: “Nếu chúng ta đều không phải là đồng tính luyến ái,hẳn là không có hứng thú với nhau mới đúng, bởi vì ta là nam, ngươi cũng là nam , đúng hay không?”
“Tuy rằng ta không phải đồng tính luyến ái, nhưng ta đã lỡ yêu nam nhân rồi, cũng không có biện pháp, ta không phải trời sinh đồng tính luyến ái, chẳng qua vừa vặn yêu phải người cùng tính thôi. Ông chủ, ngươi làm sao vậy? Có phải rất muốn sờ ta hay không ? Nhìn ngươi một mực đổ mồ hôi lạnh, hơn nữa diện mạo thật nghiêm trọng!”
Thấy Cung Chính Hoa đang vội vàng nhìn xuống phía dưới, Quan Sơn Nguyệt buông tay hắn ra .”Phải không? Yêu là phải lưỡng tình tương duyệt, tuyệt đối không thể có chút miễn cưỡng. Ông chủ, ngươi không thích sờ ta thì cũng không có vấn đề gì, ta vẫn yêu ngươi cho đến khi ngươi yêu ta.”
Nhưng y vẫn lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Rốt cục, một đêm hỗn loạn cũng sắp trôi qua, Cung Chính Hoa quệt quệt mồ hôi, Quan Sơn Nguyệt vẫn đang đứng ở trước mặt hắn.
Y nghiêng đầu, tựa hồ đang tự hỏi cái gì đó, rồi biểu tình thất vọng lập tức bay biến không còn dấu vết, ngược lại bày ra nụ cười vui vẻ sảng khoái, giống như vừa nghĩ đến điều gì rất thú vị,liền kêu to lên: “Đúng rồi, trên sách có có ghi: thân là nhất hào (số một) thì phải dùng tâm để dẫn dắt *** cho linh hào (số không ). Ông chủ, xin ngươi tha thứ cho sai lầm vừa rồi của ta, không nên là ngươi sờ ta, mà hẳn là để ta sờ ngươi mới đúng, như vậy ta mới xem như xứng với danh hiệu nhất hào, ta hẳn là phải chậm rãi dẫn đường cho khoái cảm của ngươi, để ngươi không sợ hãi khi cùng ta làm chuyện này, ta muốn cho ngươi biết, làm tình là sự kiện tuyệt vời như thế nào!” (ta nghĩ số 1 với số 0 là công với thụ,mà t/g đã ghi vậy nên ta để nguyên bản)
Lời ngụy biện của Quan Sơn Nguyệt khiến sắc mặt Cung Chính Hoa lần thứ hai trắng bệch.
Tay y tuyệt không chần chờ, lập tức vươn đến dây lưng quần của hắn, còn bày ra một bộ mặt phi thường quan tâm hỏi: “Muốn ta cách một lớp quần để âu yếm ngươi ? Hay là phải hạ khóa kéo xuống, ngươi thích cái nào,chọn đi a ?”
Ta chả ham kiểu nào hết! Cung Chính Hoa thiếu chút nữa đã rống to. Hắn muốn trốn, nhưng phía sau chính là bồn rửa, hoàn toàn chạy không được, mà phía trước chính là người cao hơn hắn mười cm _ Quan Sơn Nguyệt, càng chạy không được.
“Ách. . . . . . Quan Sơn Nguyệt, ngươi không biết chuyện hai nam nhân sờ tới sờ lui là điều rất ghê tởm sao?”
“Không biết a! Ông chủ, ở trong mộng ta cũng mơ thấy ta vuốt ve ngươi như thế nào, mà ngươi lại phát ra tiếng rên rỉ đáng yêu như thế nào, ta hiện tại chỉ vừa mới tưởng tượng đến,đã thấy hưng phấn hơn, rất muốn đem ngươi áp đảo!”
Bị một học sinh trung học áp đảo? Hắn chết cũng không chịu nha! Cung Chính Hoa lại toát ra một chuỗi mồ hôi lạnh, bởi vì hắn biết tốc độ hành động của Quan Sơn Nguyệt phi thường mau lẹ, nếu hắn còn trì hoãn thêm một chút, có thể thật sự sẽ bị tên kia vuốt ve y chang trong tưởng tượng .
Hắn vừa mới nghĩ như vậy, quả nhiên tay của Quan Sơn Nguyệt đã chạm đến lớp áo của hắn, hắn vội vàng rống to lên: “Chậm đã, Quan Sơn Nguyệt, ngươi còn chưa trưởng thành, không thể sinh hoạt *** được, ngẫm lại xem, ngươi mới mười tám tuổi mà thôi a!”
“Ta đã sớm nói qua , ta tuy rằng mới mười tám tuổi, kỹ xảo cũng có thể kém hơn những người trưởng thành, nhưng chỉ cần có tình yêu, tất cả đều có thể đột phá.”
Không đúng, ý của hắn không phải như vậy a! Cung Chính Hoa vội vàng giải thích: “Ý của ta phải . . . . . Phải . . . . .”
Quan Sơn Nguyệt vẻ mặt say mê: “Ông chủ à,biểu tình của ngươi hiện tại nhiệt tình quá hà, ta biết ngươi muốn bảo ta mau một chút, lại ngượng ngùng không muốn nói ra, có đúng hay không? Thật xin lỗi, ta sẽ tăng tốc nhanh hơn.”
Quả nhiên,tốc độ cởi dây lưng của y trở nên nhanh hơn . Cung Chính Hoa kinh hách đến cực điểm, dưới tình thế cấp bách, hắn giữ chặt tay của Quan Sơn Nguyệt : “Quan Sơn Nguyệt, dừng tay, dừng tay a!”
“Vì sao phải dừng tay? A, ta đã biết!”
Quan Sơn Nguyệt dùng sức đánh một chút lên đầu của mình: “Ông chủ, ngươi là trách ta không có cho ngươi một nụ hôn ngọt ngào, mà trực tiếp tiến hành âu yếm có phải không nè ? Thực xin lỗi, ta thật sự rất muốn thương yêu ngươi , cho nên mới rối loạn các bước ấy mà .Bây giờ ta hôn ngươi nha, ngươi ngoan ngoãn há miệng nào.”
Nói hôn liền hôn,động tác của Quan Sơn Nguyệt rất nhanh, làm cho Cung Chính Hoa rốt cục mất mặt mà thét chói tai.
“Á —–”
Nhưng tiếng thét chói tai rất nhanh đã bị bờ môi của Quan Sơn Nguyệt che lại, Cung Chính Hoa đương nhiên không phải là xử nam, hắn trước kia cũng có kết giao với một người bạn gái, nhưng vì sự nghiệp quá bận rộn,nên căn bản là không có thời gian rảnh rỗi hưu nhàn, vì thế bạn gái chịu không nổi thái độ cuồng công việc của hắn,đành cùng hắn chia tay .
Hắn vẫn cho rằng bản thân là một người hoàn toàn khiếm khuyết về ***, nhưng hiện tại,thật sự hắn không ngờ đến,tên kia lại có kỹ xảo hôn môi cao minh như vậy. Quan Sơn Nguyệt một mực liếm lên môi hắn, hơn nữa thật là kích tình,sau khi hắn bắt đầu có cảm giác,thì y lại chuyển đến liếm chỗ khác, dẫn dắt hắn chuyển động đầu lưỡi.
Cung Chính Hoa sao có thể cùng một nam nhân hôn sâu cơ chứ! Hắn đương nhiên cố dùng toàn lực để đẩy Quan Sơn Nguyệt ra, nhưng dưới mắt của y ,thì sự phản ứng kịch liệt của hắn đều trở thành nhiệt tình, hôn càng thêm dùng sức, lưỡi của y quấn quanh trên đầu lưỡi của hắn, không ngừng khẽ liếm chung quanh. . . . . .
Hắn bất giác nhận ra vị đạo đang quanh quẩn trên đầu lưỡi ,không phải là vị đạo của mình .
Kia đương nhiên là hương vị của Quan Sơn Nguyệt.
Hơn nữa lại rất mê người!
Ý niệm này vừa mới toát ra trong đầu, trên mặt hắn quả thực hồng đến mức bốc hỏa, đến tột cùng là mình đang suy nghĩ cái gì a! Thật đáng xấu hổ , bị một học sinh cường hôn đã đủ mất mặt rồi, vậy mà mình còn nghĩ ra loại ý tưởng này, quả thực là nhục không chịu được!
Nhưng Quan Sơn Nguyệt vẫn hôn chưa đủ, y hoàn toàn phong bế đôi môi của hắn, duyện hôn càng sâu hơn, hôn đến mức Cung Chính Hoa cũng trở nên ngây ngô, hắn chủ động hé miệng ra,để mặc cho y vừa liếm vừa hôn, thẳng đến khi bọn họ thật sự không thể hô hấp được nữa,thì mới chịu ly khai ….