CHƯƠNG 8
Lời nói của Quan Sơn Nguyệt có vẻ mơ hồ không rõ, Cung Chính Hoa nhịn không được liền nghĩ ngay đến lần trước,khi hắn gặp anh họ của Quan Sơn Nguyệt, cũng từ ngay lần đầu tiền y đã sờ mó thân thể hắn, không lẽ người này cũng là thân nhân của Quan Sơn Nguyệt sao ? Cung Chính Hoa thốt ra: “Đây lại là một người anh họ khác của cậu sao?”
Quan Sơn Nguyệt cười đến xấu hổ : “Ổng không phải là anh họ em đâu, nhưng đúng thật là người thân trong gia đình của em, ổng chính là nhân vật biến thái nhất trong gia tộc đó. Ông chủ, anh có thể không cần để ý đến ổng, ổng vừa nhìn thấy người là liền dính lấy, thực phiền toái lắm!”
Bị Quan Sơn Nguyệt hạ thấp uy tín , nam nhân trung niên liền lộ ra vẻ mặt bị thương tổn, lôi kéo tay áo Quan Sơn Nguyệt ,vừa khóc lóc vừa kể lể: “Tiểu Nguyệt thiệt là dễ ghét, sao có thể nói người ta như vậy, chẳng lẽ cưng đã quên là trước đây chúng ta vẫn hay cùng nhau tắm rửa, cùng nhau ngủ, rồi cùng nhau hôn nhẹ hay sao? Sao bây giờ có thể nói người ta biến thái cơ chứ ? Lòng bị tổn thương đó, Tiểu Nguyệt!”
Quan Sơn Nguyệt nghe y đem quan hệ của cả hai người nói ra một cách ám muội như vậy, giận dữ hét lên: “Ông im lặng một chút đi, còn làm ồn là chết với tôi!”
“Cậu và ổng cùng nhau tắm rửa, ngủ,rồi còn hôn môi nữa sao ?”
Sắc mặt Cung Chính Hoa bỗng nhiên trở nên thật khó coi, hắn nhìn vẻ mặt xấu hổ của Quan Sơn Nguyệt, hồn nhiên không biết lời nói của mình hung tợn tựa như lão bà đang truy vấn lão công có ra ngoài mèo mỡ hay không, ngay cả thanh âm cũng tức giận đến run rẩy cả lên .
“É, anh à, không phải như anh nghĩ đâu.Trời ơi ,đúng là em và ổng có cùng nhau tắm, nhưng là. . . . . . Nhưng là. . . . . .”
Quan Sơn Nguyệt thấy sắc mặt của Cung Chính Hoa càng ngày càng khó coi, y vội vàng giải thích, nhưng dường như càng giải thích thì càng hỏng bét, phải giải thích mối quan hệ của y cùng nam nhân này, thật sự là khó nói vô cùng.
Có vẻ như ngại bầu không khí tại hiện trường còn chưa đủ ngưng trọng, nam nhân mang kính râm còn thân mật ôm Tiểu Nguyệt ,chu miệng lên nói : “….Nhưng là hai người đều trần trụi mà tắm đó nha, khi đó Tiểu Nguyệt rất là đáng yêu, khi hôn lên miệng của nó,lúc ấy nó còn thẹn thùng đỏ mặt, bất quá đôi khi nó cũng chủ động hôn tôi, đáng yêu muốn chết luôn!”
Sắc mặt Cung Chính Hoa đã trở nên xanh mét, trách không được Quan Sơn Nguyệt tuổi còn trẻ, mà kỹ xảo đã lợi hại như vậy, thì ra người này chính là tình nhân cũ của y!
Quan Sơn Nguyệt thấy tình hình càng ngày càng không ổn, liền nhanh tay che miệng nam nhân mang kính râm lại, rống giận um sùm: “A,im ngay, ông không nói lời nào, không ai nói ông bị câm mà!”
Nam nhân kéo tay Quan Sơn Nguyệt ra, cảm thấy mình còn nói chưa đủ ,y ráng phát biểu thêm vài lời cao kiến: “Hơn nữa khi đó Tiểu Nguyệt đều ngủ cùng giường với tôi, gương mặt lúc ngủ của nó cũng dễ thương lắm!”
Cung Chính Hoa tức giận đến mức khó thở, nhưng hắn lập tức xoay người đi để bảo trì bình tĩnh. Dù sao khắc khẩu với chồng cũng không phải là tác phong của hắn, tuy lửa giận trong lòng đang cuồng đốt,nhưng Cung Chính Hoa lại lạnh lùng nói: “Được, tôi đã hiểu rõ mối quan hệ của hai người rồi , Quan Sơn Nguyệt, mời cậu đi ra ngoài, tôi muốn thu dọn phòng bếp.”
Hắn tiện đà chỉ vào nam nhân mang kính râm : “Còn ông, năm bàn cơm sườn lợn rán , tổng cộng là năm trăm tệ, để tiền lại rồi đi giùm.”
Thấy Cung Chính Hoa tựa hồ là tức giận đến mức muốn giết người, Quan Sơn Nguyệt liền giữ chặt tay áo của hắn, một lần nữa cố gắng giải thích: “Ông chủ, anh hãy nghe em nói. Thật sự là em có cùng ngủ, cùng hôn môi, cùng tắm rửa với ổng, nhưng ở nước ngoài ai cũng làm như thế mà! Cho nên anh không cần để ý như vậy ,có được hay không?”
Cung Chính Hoa cầm lấy đống chén đĩa đánh vô người Quan Sơn Nguyệt, giống như muốn đánh nát luôn cái đầu của y ,mặt cười lạnh: “Ô, phải không? Thì ra cậu tùy tiện tìm một nam nhân đến để ngủ, hôn môi, còn cùng y trần truồng tắm rửa? Thực có lỗi quá đi, à, ra người có vấn đề là tôi, thực xin lỗi nha!”
Lời nói của Cung Chính Hoa càng ngày càng lạnh như băng, càng ngày càng khách khí, có nghĩa là lửa giận trong lòng hắn đang dâng rất cao.
Vẻ mặt Quan Sơn Nguyệt tím ngắt như sắp chết đến nơi : “Ông chủ, ý của em không phải như vậy đâu, quan hệ của em với ổng thật sự không tầm thường, em thật sự không muốn nói cho anh biết, rất đáng xấu hổ , anh nhất định sẽ xem thường em.”
“Đúng vậy, quan hệ của hai người không hề tầm thường, tôi rất hiểu ý của cậu, Quan Sơn Nguyệt, mau cút cho tôi!” Cung Chính Hoa rống giận, dấm chua trong lòng càng không ngừng bốc lên.
“Thiệt đáng ghét, Tiểu Nguyệt! Quan hệ của chúng ta có cái gì mà không thể cho ai biết, mau nói cho hắn nghe đi ! Không thể tin được, địa vị của ta ở trong lòng con lại thấp như vậy, quá đáng ,quá đáng!”
Nam nhân mang kính râm lại khóc sướt mướt, khiến Quan Sơn Nguyệt vừa muốn trấn an bên này, vừa muốn an ủi bên kia, y chịu không nổi ,liền phẫn nộ rống vào mặt nam nhân: “Làm ơn đi, có ông ba vừa nhìn thấy người đẹp đã muốn đè người ta xuống, vừa gặp được đứa con liền liều mạng ôm nó cứng ngắc, nói nào là ba yêu con,ba yêu con đến chết…Có ba như vậy làm sao con chịu nổi?
Mất mặt gần chết đây nè, còn bảo con thiệu ba với ông chủ, ấn tượng của anh ấy đối với con nhất định sẽ suy giảm nhanh chóng!”
“Đáng ghét, ba yêu con như vậy, sao con nỡ….?”
Nam nhân mang kính râm thương tâm,vừa khóc vừa đáp lời.
“Ba yêu con cũng không cần biến thái như vậy! Mỗi lần ra ngoài nhất định đều phải ôm con, nói chuyện với người khác hai ba câu đã có năm câu là nói về chuyện chúng ta hôn môi, cùng nhau ngủ, còn trắng trợn tắm rửa, ba có biết người khác sẽ nghĩ như thế nào hay không? Một mình ba biến thái thì thôi đi, còn kéo theo con làm chi vậy!”
“A ,quá đáng thiệt, Tiểu Nguyệt, vì sao con không đáng yêu giống như trước đây nữa, để cho ba hôn, để cho ba ôm, còn có thể tắm với ba ba nữa? Vì sao,sau khi lên tiểu học, dù chết con cũng không chịu tắm với ba? Con có biết là tâm tình của ba ba tịch mịch lắm không?”
“Thôi đừng giả bộ, cho dù cùng nữ nhân làm tình cũng muốn lôi kéo con vô làm chung, nói cái gì là kiến tập, rồi bảo con hãy thưởng thức cơ thể của ba ba,thấy mà ghê!”
“Thấy ghét, ba ba là nam nhân mà, luôn có nhu cầu sinh lý, sao con có thể ghét ba ba vì ba ba làm tình cùng nữ nhân cơ chứ?”
“Ý nghĩ của ba có vấn đề à? Con tức giận không phải vì ba cùng nữ nhân làm tình, mà con tức giận vì ba cứ lôi con vào phòng rồi bắt con nhìn!”
“Chính là. . . . . .”
“Ba im đi, con còn chưa mắng xong! Hồi học tiểu học, khi ba vừa nhìn thấy mấy đứa bé gái trong lớp con, liền phát điên ôm hôn người ta, còn nói cái gì là dễ thương quá, dễ thương quá.
Làm ơn đi, ba có biết là bộ dáng ba lúc đó thoạt nhìn giống như thằng cha biến thái hay không ? Ở trên đường nhìn thấy người đẹp,liền chạy theo người ta về đến tận nhà, nam và nữ còn chưa tính, ngay cả con chó xinh đẹp ven đường mà ba cũng không buông tha, nhất định phải mang về nuôi trong nhà mới chịu, thần kinh của ba bị tửng đến dạng này, nếu con giới thiệu cho ông chủ, nhất định ông chủ sẽ nghĩ cả gia đình chúng ta biến thái như vậy!”
“Ghét, Tiểu Nguyệt, sao có thể nói ba ba như vậy, ba ba kỳ thật là tịch mịch lắm, mẹ con mất sớm, ba ba cô độc không chịu nổi, buổi tối chỉ có thể ôm chăn bông rơi lệ, con có biết loại cảm giác đó có bao nhiêu thê lương hay không ?”
“Ba còn dám nói nhảm nữa! Rõ ràng mỗi buổi tối ba đều đem bạn tình về nhà, đối phương vừa xinh đẹp, vừa gợi cảm,ba cô độc cái kiểu gì vậy hả ? ba nghĩ con là đứa trẻ ngu dễ bị lừa lắm à ?”
Bị Quan Sơn Nguyệt mắng đến mức không lời nào để nói, Quan Nhất Huy lại lôi kéo góc áo Quan Sơn Nguyệt, ủy khuất nói: “Nhưng thật sự là ba ba buồn lắm, tuy thân thể thoải mái nhưng nỗi lòng thiệt là u uất, con thấy ba phong lưu liền nghĩ ba vui vẻ, nhưng thật ra ba chỉ hy vọng có thể được cùng Tiểu Nguyệt tắm rửa nè, ngủ nè, còn hôn nhẹ nữa nè!”
Ở bên cạnh nhìn thấy một màn hí kịch, Cung Chính Hoa vội rút lui ba bước, không dám tin mà hỏi: “Người này. . . . . . Là ba cậu à, Quan Sơn Nguyệt, ông ấy thật sự là ba cậu?”
Quan Sơn Nguyệt nhớ tới ban nãy mình đã vô ý rống giận,tiết lộ mối quan hệ của y cùng nam nhân mang kính râm, thần tình không khỏi đỏ bừng lên, tiếp tục trút giận lên Quan Nhất Huy: “Đều là do ba! Hại con nói lộ hết rồi, hiện tại ông chủ đã biết .”
“Cho nên mấy việc ngủ, hôn nhẹ,hay tắm rửa đều là. . . . . .”
Cung Chính Hoa nói không được nữa, không thể tin được câu chuyện kinh khủng trước mắt, cho nên hắn nói chuyện đã có điểm run rẩy.
Lão đại hắc đạo không phải là người chuyên quản lý một đám vô pháp vô thiên, cho nên càng vô pháp vô thiên hay sao, nhưng nam nhân trung niên đang ở trước mặt hắn khóc lóc um sùm, thật sự là một lão đại hắc đạo ?
Thật khó tin quá đi.
Quan Sơn Nguyệt thực bất đắc dĩ gật đầu : “Đúng vậy, ông chủ, đây đều là những chuyện trước đây em làm cùng ba ba, có điều ổng thực phiền, bây giờ em tắm rửa, ổng cũng lẻn vô phòng tắm để tắm chung, thấy em ngủ ở trên giường, nửa đêm ổng lại lén chui lên nằm cùng. Do đó,em đành thuê một căn nhà trọ ở Thiên Mẫu để ổng khỏi đến làm phiền em. Chính là khu nhà trọ hiện tại chúng ta đang ở đấy, bởi vì ổng thật sự là khó phòng bị!”
Quan Nhất Huy nghe thấy lời nói của Quan Sơn Nguyệt, bỗng nhiên ngừng khóc, y chỉ vào người Cung Chính Hoa, đầu ngón tay có điểm phát run: “Anh. . . . . . Anh dám ở trọ cùng Tiểu Nguyệt?”
“A. . .” Không hiểu vì sao phản ứng của Quan Nhất Huy kích động như thế, Cung Chính Hoa cũng không biết có nên trả lời vấn đề này hay không .
“Tôi sẽ không tha thứ cho anh, Tiểu Nguyệt, ngay cả tôi là ba ruột của nó mà nó còn không chịu cho tôi đi vào, thế nhưng anh dám ở trong nhà trọ của Tiểu Nguyệt hả! ? Mặc kệ, dù anh có chiên sườn lợn ngon đến bao nhiêu đi nữa, cái mông có xinh đẹp đến mức nào, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh!”
“Ba nói đủ chưa? Ông ba thối, ai cho phép ba chú ý đến cái mông của ông chủ? Cái mông của anh ấy chỉ có mình con được xem mà thôi.”
Quan Sơn Nguyệt quyết liệt tranh giành tình nhân cho đến cùng.
Mang lên đôi kính râm, lại biến trở thành một nam nhân trung niên oai phong, Quan Nhất Huy hung tợn nói: “Tiểu Nguyệt, nghe Đằng Điền tổng quản nói là do Cung Chính Hoa dụ dỗ con, có phải hay không? Hãy để ba giúp con xử lý, đem quăng hắn xuống biển Thái Bình Dương.”
“Ông chủ là người yêu của con, nếu ba dám xuống tay với anh ấy, con sẽ đem ba đến Thái Bình Dương trước!”
Khi Quan Sơn Nguyệt nói chuyện , vẻ mặt so với Quan Nhất Huy còn hung ác hơn mấy phần.
Quan Nhất Huy nhìn về phía Quan Sơn Nguyệt : “Tiểu Nguyệt, mau chia tay với hắn đi, tuyệt đối không thể cho con ở lại Đài Loan nữa, con nhất định phải cùng ba quay về Nhật Bản, ba mới có thể chiếu cố cho con!”
Ngữ khí của y trở nên đắc chí: “Ở Nhật Bản, ba đã giúp con tìm một đối tượng tốt để kết hôn, đối phương cũng nguyện ý để cho ba ở chung phòng với các con, còn chấp nhận cho ba được tắm rửa cùng con, ngủ chung cũng không thành vấn đề, cho nên ba liền quyết định tuyển nữ nhân này làm bà xã của con!”
Quan Sơn Nguyệt quả thực muốn té xỉu, rốt cục y cũng biết vì sao ông già nhất định bắt y thú nữ nhân này. Y cười lạnh , lấy tay kéo áo Quan Nhất Huy, hung tợn nói: “Không lẽ ngay cả ảnh chụp của đối phương ba cũng chưa xem qua, chỉ nghe người ta đồng ý cho ba ở chung trong phòng tân hôn, hơn nữa lại có thể cùng con tắm rửa, ngủ, liền đáp ứng hôn sự này hay sao?”
Sự thật chính xác là như thế, Quan Nhất Huy cố nhịn tươi cười, y bắt đầu giả vờ đáng thương, ủy khuất nói: “Chính là… Ba thật sự rất muốn được ở cùng một chỗ với Tiểu Nguyệt, con cứ ở lại Đài Loan mãi, ba ở bên Nhật Bản không gặp được con, đáng thương lắm! Cho nên ba mới nghĩ… Chỉ cần. . . . . . Chính là cách này. . . . . . Ách. . . . . .”
“Trời ơi!”
Quan Sơn Nguyệt tức giận đến kêu to: “Con nghĩ là ba chỉ hơi bệnh thôi, không thể tưởng được ba lại ngốc đến thế , ba có biết đối phương bao nhiêu tuổi hay không?”
“Miễn cô ta là nữ thì được rồi.”
Quan Nhất Huy vội vàng nói ra điều kiện duy nhất mà mình biết.
“Đối phương đã ba mươi lăm tuổi rồi! Cơ hồ là gấp đôi tuổi của con, hơn nữa, nghe nói cá tính của cô ta hung bạo giống như khủng long,vô số nam nhân trong giới hắc đạo đã bị cô ta chỉnh cho thừa sống thiếu chết, vậy mà ba liền tùy tiện đáp ứng hôn sự hay sao? Đơn giản là loại điều kiện vớ vẩn, trong đầu ba rốt cuộc chứa cái gì vậy?”
Không có lý do gì để biện bạch, Quan Nhất Huy lại bắt đầu giả bộ đáng thương : “Tiểu Nguyệt, thật hung dữ, người ta cũng không phải cố ý đâu, người ta là quá yêu Tiểu Nguyệt , cho nên cái gì cũng chưa chú ý, chuyện này làm sao con có thể trách ba ba, một ngày ba ba phải lo nhiều như vậy, hơn nữa ba ba cũng nghe phong phanh là cô ta rất được. . . . . .”
“Vậy ba có nghe phong phanh là cô ta thực bạo lực hay không ? Có nghe phong phanh là cô ta còn khỏe hơn cả nam nhân hay không ? Có nghe qua ,chỉ trong một ngày mà cô ta xử đẹp cả chi nhánh của hắc bang hay không?”
“Ách. . . . . . Này. . . . . . Cái này thì. . . . . .”
Lại bắt đầu ấp úng, có nghĩa là tất cả những điều đó Quan Nhất Huy đều đã nghe qua, nhưng chỉ cần có thể được ở cùng với con trai,thì cái gì y cũng đều quên hết.
“Đầu của ba rốt cuộc chứa cái gì vậy?”
“Ăn nho không phun ra hột nho, không ăn nho thì phun ra hột nho. . . . . .”
Bỗng nhiên Quan Nhất Huy bắt đầu lảm nhảm niệm khẩu lệnh lung tung, hơn nữa càng niệm càng nhanh, càng nhanh thì càng niệm chuyên tâm.
Cung Chính Hoa bị dọa đến nhảy dựng lên,liền khều khều Quan Sơn Nguyệt : “Uy, cậu mắng dữ quá , hình như ổng bị sốc nặng rồi !”
“Không có đâu anh, ổng đang cố ý giả điên đó, bày đặt làm bộ, mỗi lần đụng tới những vấn đề không thể giải quyết được, là ổng liền đứng ngay tại chỗ đọc thần chú, ổng đã cố tình làm như vậy rồi, chúng ta cũng không có biện pháp xử lí. Anh, đóng cửa thôi, không cần để ý đến ổng nữa.”
“Nhưng mà ba ba cậu. . . . . .”
“Anh yên tâm đi, ổng giả bộ đó, từ nhỏ đến lớn không biết em đã xem qua cảnh này mấy trăm lần rồi, đừng để ý đến ổng, đợi lát nữa ổng sẽ khôi phục lại bình thường thôi .”
Cung Chính Hoa vẫn là có điểm lo lắng, nhìn Quan Nhất Huy một cái, thấy y vẫn đứng bất động mà lẩm bẩm, hơn nữa còn niệm thật sự dụng tâm, Cung Chính Hoa đành phải đi ra hạ cửa sắt xuống.
Quan Sơn Nguyệt lập tức lôi kéo hắn đi đến phía trước : “Đi thôi, ông chủ,chúng ta mau trở về nhà nghỉ ngơi .”
….
….
Do Quan Sơn Nguyệt thuê căn nhà trọ rất gần với quán của hắn, cho nên bọn họ cùng nhau chậm rãi tiêu sái trở về nhà, mà ba ba của Quan Sơn Nguyệt cũng đi theo phía sau hai người,vẫn vừa đi vừa niệm khẩu lệnh. Tình hình này làm cho Cung Chính Hoa cảm thấy có điểm buồn cười.
Nhưng có vài chiếc xe thiếu chút nữa đã đụng vào Quan Nhất Huy, làm cho Cung Chính Hoa nhịn không được ,muốn quay đầu lại bảo y đi đứng cẩn thận hơn một chút.
Nhưng Quan Sơn Nguyệt lại kéo lấy ống tay áo của hắn : “Ông chủ, đừng lo lắng, ba em cho dù có lao ra giữa xe tải cũng không bị gì đâu, xe tuyệt đối là không thể đụng vào người ổng.”
Lúc mới vừa bắt đầu, Cung Chính Hoa còn cảm thấy Quan Sơn Nguyệt nói chuyện rất lãnh huyết , không biết có phải là do y vẫn còn giận ông ba hay không, nhưng sau đó, hắn thật sự phát giác,tuy rằng ba của Quan Sơn Nguyệt đang nhìn chằm chằm vào mặt đất để lẩm bẩm, căn bản là không nhìn thấy xe cộ, nhưng thân thể y rất linh mẫn, không cần nhìn đến xe, cũng tự động biết tránh né. Lần đầu tiên hắn mới nhìn thấy người như thế, không khỏi tấm tắc ngưỡng mộ.
Quan Sơn Nguyệt nói: “Anh thấy chưa, em đã sớm nói cho anh nghe , ba em không phải là người thường, xe cũng không đụng được ổng, bằng không ,làm sao ông nội có thể truyền lại cả tổ chức hắc đạo cho ổng? Hơn nữa mọi người đều đối với ổng trung thành và tận tâm, chỉ khi nào đụng đến chuyện của em thì ổng mới tửng tửng như vậy, chứ nếu không, với bộ dáng oai phong và đẹp trai của ổng mà đứng ở nơi công cộng, không biết sẽ mê đảo bao nhiêu nữ nhân đó nha .”
Cung Chính Hoa thật sự không thể tưởng tượng ra được bộ dáng đẹp trai và oai phong của Quan Nhất Huy, hắn chỉ cảm thấy vị nam tử trung niên mặt đầy râu này thật sự không phải là người bình thường mà thôi.
Rất nhanh,nhà trọ của Quan Sơn Nguyệt đã ở ngay trước mắt, Cung Chính Hoa có điểm hơi chần chờ,không biết có nên đi lên hay không . Nói như thế nào,thì ngày hôm qua hắn đến nhà trọ của Quan Sơn Nguyệt là bởi vì Quan Sơn Nguyệt hưng trí muốn nấu mì cho hắn ăn, mà sau khi hắn ăn xong, cơ thể cũng cảm thấy không được thoải mái,cho nên mới có thể ở lại.
Hôm nay hắn cảm thấy đã khỏe hơn rất nhiều, còn đi đến nhà trọ cùng Quan Sơn Nguyệt tựa hồ có điểm hơi kỳ quái; hơn nữa ba ba của Quan Sơn Nguyệt cũng đã đến đây, chính mình là nam nhân, còn bị một học sinh thản nhiên thừa nhận mình là người yêu của y, lại cùng đi đến nhà trọ, hình như càng kỳ quái hơn .
“Ông chủ, đi a, đi lên.”
Cung Chính Hoa có điểm muốn chối từ: “Không được, tôi nghĩ là. . . . . .”
“Ông chủ, anh có tin là em sẽ hôn anh nồng nhiệt ngay trên đường hay không?”
Quan Sơn Nguyệt lộ ra vẻ mặt thành thật, làm cho Cung Chính Hoa chấn động, hắn vội vàng lui về phía sau vài bước. Lúc này là buổi tối, còn có không ít người đang qua lại trên đường, Cung Chính Hoa bị y dùng ngôn từ lớn mật để kích thích,khiến thần tình đều đỏ bừng lên :”Cậu nói bậy bạ gì đó?”
“Không phải nói bậy, ông chủ, anh muốn đi lên nhà trọ hay là muốn bị em hôn, anh chọn đi.Hay là chọn bị hôn đi ha, sau đó anh có thể về nhà.” Nguyên lai Quan Sơn Nguyệt đã sớm nhìn thấu suy nghĩ của hắn,còn cố ý đe dọa hắn.
“Cậu sẽ không dám làm chuyện dọa người như vậy đâu!”
Cung Chính Hoa nhất quyết không tin.
Trên gương mặt đáng yêu của Quan Sơn Nguyệt lại nở ra một nụ cười trong sáng : “Ông chủ, vậy hãy xem thử nhé!”
Quan Sơn Nguyệt dựa vào càng gần hơn,khiến Cung Chính Hoa rút lui vài bước, Quan Sơn Nguyệt liền bắt lấy bờ vai của hắn, hắn cũng hiểu rõ cá tính của Quan Sơn Nguyệt, không có chuyện gì mà y lại không dám làm …
“Thôi được, tôi sẽ đi lên!”
“Ông chủ, ngoan quá đi, một lát nữa đi lên phòng phải cho em hôn hai cái nha!”
Sao lại có loại người đã chiếm được tiện nghi mà còn khoe mẽ như y cơ chứ!
“Cậu. . . . . .”
Quan Sơn Nguyệt càng dựa sát vào người hắn, cười thật đắc ý : “Thế nào? Không hài lòng sao? Vậy hôn ngay tại đây luôn ha, em muốn vói đầu lưỡi vào trong, còn muốn hôn suốt năm phút luôn!”
“Được rồi, hôn hai cái thì hôn hai cái, không được làm bậy ở đây nha, người ta đang nhìn kìa .”
Đích xác, bọn họ là hai nam nhân mà kề sát nhau như vậy, còn mặt đối mặt, có không ít người qua đường hiếu kì,đang cố ngoái đầu lại để quan sát.
Quan Sơn Nguyệt biết hắn đầu hàng , liền cao hứng nắm tay hắn đi lên lầu :”Ông chủ, em vui lắm, đêm nay anh muốn ở lại với em , đúng hay không?”
“Hư, cậu nói nhỏ thôi, mọi người đều nghe thấy hết bây giờ.”
Quan Sơn Nguyệt nhìn hắn cười toe toét : “Ông chủ, sao anh dễ thẹn thùng vậy, có điều lúc anh kích động lên ấy, hoàn toàn khác hẳn lúc bình thường đó nha, nhất là đêm hôm đó anh thật nhiệt tình. . . . . .”
Nghe Quan Sơn Nguyệt nói mà cả khuôn mặt của hắn đều hồng thấu cả lên, dường như chuyện gì hắn cũng bị tên nhóc đáng yêu này nắm mũi, cũng không có biện pháp phản kháng.
Sau khi cả hai vừa bước vào trong nhà ,Quan Sơn Nguyệt liền khóa ngay cửa lại.
Cung Chính Hoa giật mình nói: “Ba ba cậu còn đang ở bên ngoài. . . . . .”
Còn chưa nói xong, hắn đã bị Quan Sơn Nguyệt kéo vào trong lòng. Cung Chính Hoa liều mạng giãy dụa, nhưng khí lực của Quan Sơn Nguyệt lớn hơn hắn nhiều, y ép hắn vào sát tường ,sau đó hôn lên đôi môi của hắn một nụ hôn thâm sâu.
Vừa mới bị hôn một chút, mà lực lượng toàn thân dường như đều bị tiêu thất, ngay cả đầu của hắn cũng hoàn toàn tan chảy.
Nhưng tưởng tượng đến việc cha của Quan Sơn Nguyệt có thể đang đứng ngay tại cửa, hắn liều mạng đẩy y ra: “Không được, ba cậu. . . . . .”(Bảo đảm ông già đang nghe lén =)))
“Ông chủ, yên tâm đi! Ba em không phải là người không hiểu phong tình, trên thực tế, ổng là một người siêu phong lưu, tuyệt đối ổng có thể hiểu được mục đích em đưa anh về nhà trọ là để làm gì.
An tâm đi, ông chủ, ba em cũng thức thời lắm, nữ nhân đầu tiên mà em quen là do ổng giới thiệu đó, đối với *** thì ba rất khoáng, khi còn đi học,ổng thường để bao cao su vào trong cặp của em, ám chỉ em nên cẩn thận khi quan hệ, cho nên ổng sẽ không quấy rối chúng ta đâu!”
“Ý của tôi là . . . . .”
“Ý của anh là hôn còn chưa đủ, có phải hay không? Được rồi, em sẽ tận lực thỏa mãn anh, bất quá mới làm vài lần mà anh đã nghiện như vậy… “
Quan Sơn Nguyệt vừa thốt lên lời trêu đùa, Cung Chính Hoa cảm giác máu toàn thân bắt đầu hướng lên trên, gương mặt là một mảnh lửa đỏ. Quan Sơn Nguyệt liền nhanh tay cởi hết quần áo của hắn, hôn lên hai điểm mẫn cảm trước ngực hắn; Cung Chính Hoa che miệng mình lại, không muốn để cho thanh âm thoát ra ngoài, đôi chân cũng dần dần mềm nhũn trượt trên mặt đất, Quan Sơn Nguyệt thuận thế ,dùng hai tay ngăn chận thân thể hắn.
Bên trong cơ thể Cung Chính Hoa dâng lên một cỗ lửa nóng, hắn gắt gao bắt lấy áo của Quan Sơn Nguyệt, sức nặng trên thân thể đối phương khiến hắn cảm thấy thực thoải mái, cảm thấy *** đang không ngừng nảy lên, ngay cả bản thân hắn cũng không biết là đang xảy ra chuyện gì .
“Ông chủ, anh rất muốn làm, đúng hay không?”
“Không! Không có. . . . . . A a. . .”
Hé ra tiếng rên rỉ làm cho hắn cảm thấy thật xấu hổ, Quan Sơn Nguyệt cười càng tà ác hơn :”Kêu nghe hay như vậy cơ mà, còn nói là không muốn làm,người càng không thành thật thì bộ dáng khi ở trên giường càng đáng yêu gấp bội. Ông chủ, em ẵm anh lên giường nha.”
Thân thể nhanh chóng bị nâng lên cao, Quan Sơn Nguyệt giống như đang nhẹ nhàng vác một cái bao,liền ôm lấy hắn. Cung chính hoa kêu lên sợ hãi ,quay lại ôm chầm lấy cổ của Quan Sơn Nguyệt,hành động thân mật này dường như khiến Quan Sơn Nguyệt rất thích thú, y lại cúi đầu xuống hôn hắn, đến khi Quan Sơn Nguyệt ôm hắn đến trên giường, hắn đã bị hôn đến mơ hồ vui sướng,để mặc cho Quan Sơn Nguyệt làm xằng làm bậy… .