Cầu Đạo

Chương 210: Chương 210: Bọn chúng




Thủy giới, nội bộ Bạch Ngọc Thánh Liên, thời điểm nào đó.

Hai cỗ lực lượng khủng bố tuyệt luân, một thanh tịnh vô ngần, thuần khiết trong suốt không gì sánh nổi, một tà ác xấu xí, đen tối ô uế; chúng không ngừng giằng co, phá hủy lẫn nhau, triệt tiêu lẫn nhau. Sóng hủy diệt từ trung tâm giao chiến đã không biết bao nhiêu lần rung chuyển cả Thủy giới vô biên vô ngàn; cũng là không biết bao nhiêu lần không gian sụp đổ, thời gian đứt gãy, pháp tắc bị đánh băng liệt. Ngay cả nhìn từ bên ngoài, phàm nhân cũng dễ dàng nhận ra, Bạch Ngọc Thánh Liên run rẩy kịch liệt. Dĩ vãng vô số kỷ nguyên, Thiên Thủy Chân Thánh và Tà Thần chưa từng tranh đấu kịch liệt như vậy.

Trần Nguyên, nằm dưới sự che chở của vị nữ Chân Thánh dung nhan tuyệt thế, phong hoa tuyệt đại, một lần nữa ngưng tụ ra trường thương từ lực lượng truyền tới từ bản tôn, thân dài đến năm vạn dặm, mang theo khí tức Hỗn Mang hủy diệt khủng bố, tự như cỗ thế lực nguyên thủy nhất, sơ khai nhất, có thể phá tan, xé nát, đánh vỡ vụn hết thảy định nghĩa, hết thảy quy tắc, hết thảy định luật.

“Đi.” Trần Nguyên quát khẽ một tiếng, trường thương dài năm vạn dặm xuyên thủng không gian mà đi. Nó được trợ lực bởi toàn Thủy giới, khóa chặt lấy ý chí Tà Thần, khiến cho đối phương không cách nào tránh né. Đón đỡ là lựa chọn duy nhất của hắn.

“GỪ… “ Tà Thần gầm lên một tiếng, toàn lực chống trả công kích từ Trần Nguyên.

Chỉ đó điều, tiếng gầm của hắn lúc này không còn tràn đầy lực lượng, không còn thứ uy thế bao trùm lên hết thảy, không còn đủ năng lực rung chuyển cả không, thời gian. Cùng với đó, hắn chẳng thể nào dễ dàng đánh tan trường thương công kích mang theo Hỗn Mang chi lực đầy tính hủy diệt của Trần Nguyên như trước được nữa. Sức mạnh của Hỗn Mang và ý chí của Tà Thần giằng co với nhau thật lâu trước khi Tà Thần chật vật hết sức giành thắng lợi sau cùng.

Nhìn thấy một màn này, nội tâm Trần Nguyên sinh ra một tia vui mừng. Khoảng cách đến chiến thắng chung cuộc lại càng gần một bước. Có trời mới biết, hắn đã tung ra bao nhiêu đòn về phía Tà Thần. Tại bên trong Thủy giới, khái niệm thời gian quá mờ hồ; ngay cả không gian cũng trở nên mờ nhạt. Kể từ khi hắn giao chiến với Tà Thần, đã bao lâu trôi qua? Một ngày? Một tháng? Một năm? Mười năm? Trăm năm hay vạn năm? Nêu như ý thức của hắn không có liên kết với bản thể tại ngoại giới hắn thật đúng là rơi vào mê mang.

“Chẳng trách, Tà Thần dám đánh cược ta sẽ đổ gục trước khi đánh bại hắn.” Trần Nguyên âm thầm nghĩ đến ở trong lòng.

Loại cảm giác cuộc chiến kéo dài đến vô biên vô tận mà không nhìn thấy kết quả đã quá đủ để cho con người ta phát điên. Đã như thế, mỗi một lần công kích đều phải vắt kiệt tới từng giọt năng lượng cuối cùng của bản thân, duy trì đều đặn, liên tục không dừng ở cường độ cao như một chiếc máy tự động; nếu như đạo hạnh không đủ, tâm cảnh không vững thì đây chính là một màn tra tấn khắc nghiệt không gì bằng. Tà Thần có lẽ cũng dựa vào điểm này mới dám cùng Thiên Thủy Chân Thánh đánh cược, dám cùng hắn đối cứng.

Chỉ đáng tiếc, hắn sai. Tà Thần sai tại hai chỗ. Thứ nhất, liên kết của hắn bộ phân thân này với bản tôn ở ngoại giới vẫn còn, ý thức của hắn với thời gian chưa hoàn toàn mất đi. Thứ hai, hắn thật chỉ là một bộ phân thân. Mỗi lần tung ra một đòn đạt tới bộ phân thân này tới hạn sức chịu đựng, thế nhưng đối với bản tôn, lực lượng đó nhỏ bé vô cùng, gần như không đáng kể. Thân chỉ là trạm trung gian trung chuyển, hắn không mang gánh nặng như đối phương thiết tưởng.

Cho nên, trận đánh được này, Tà Thần đã chú định trước là sẽ thất bại.

Thu hồi những suy nghĩ không cần thiết, Trần Nguyên một lần nữa ngưng tụ ra năm cây trường thương dài ba vạn dặm, đúc từ Hỗn Mang chi lực. Hắn không có ý định để cho Tà Thần có cơ hội thở dốc. Năm cây trường thương khổng lồ vạch phá không gian, xuyên qua thời gian, trực tiếp công kích lên Tà Thần vừa chật vật giành lấy một hơi.

Tà khí, thứ trước đây là công cụ thao túng, bất kể công kích, thủ hộ hay hỗ trợ, của Tà Thần, thì nay lại bị Thiên Thủy Chân Thánh vững vàng áp chế. Theo Tà Thần ngày càng suy yếu, sự khống chế của hắn lên tà khí mỗi lúc một yếu ớt, lực lượng chống trả với sức mạnh tịnh hóa của Thủy giới cũng thẳng tắp hạ xuống. Kết cục sau cùng, tà khí cứ như vậy, lấy tốc độ nhanh không tưởng tượng nổi bị đồng hóa thành năng lượng tinh thuần.

Không có cản trở, năm cây trường thương mượn nhờ lực lượng của Thủy giới, khóa chặt vị trí Tà Thần, trong chớp mắt công kích tới.

“PHÀM NH N…” Tà Thần gầm lên giận dữ, điên cuồng điều động hết thảy lực lượng chống đỡ. Đáng tiếc, hắn đã quá suy yếu, mà công kích của Trần Nguyên so với lúc trước mạnh hơn nhiều lắm. Lực lượng hủy diệt từ Hỗn Mang bắt đầu lan tràn, phá tan hết thảy, xoắn nát mọi thứ, đánh gãy mọi quy tắc trong phạm vi mấy chục vạn dặm.

Phiến khu vực rộng mấy chục vạn dặm, đặt tại trong Thủy giới chỉ như một hạt cát giữa đại dương, thế nhưng đã đầy đủ để đánh ý chí Tà Thần lúc này xơ các không còn nguyên hình. Chờ cho đến khi không gian khôi phục, thời gian tiếp tục chảy, pháp tắc một lần nữa gây dựng, ý chí của Tà Thần đã suy yếu đến cực điểm, hình ảnh lờ mờ đến gần như trong suốt. Lực lượng của hắn mờ nhạt tựa như ngọn nến trước gió, lúc nào cũng có thể bị thổi tắt.

Đúng là thật không có cách, theo Trần Nguyên không ngừng công kích, ý chí của hắn không ngừng bị mài mòn, không ngừng yếu đi. Mà trái ngược lại, bộ phân thân này của Trần Nguyên liên tục được Thủy giới, một giới tương đương với cả một cái Thượng cấp thế giới chống đỡ, tu vi không ngừng tăng lên, theo đó là lực lượng của bản tôn có thể giáng lâm mỗi lần cũng nhiều hơn, công kích đi theo mạnh mẽ hơn. Đối với Tà Thần, đây là một cái vòng lặp tiêu cực. Tình thế với hắn càng ngày càng xấu đi. Thế nhưng, hắn không có giải pháp phá cục.

Sợi ý chí hiện hữu tại đây của Tà Thần đã vô cùng suy yếu. Trần Nguyên dự định một lần và mãi mãi, triệt để xóa bỏ hắn, triệt để chấm dứt lần giao phong này. Kéo dài chiến đấu lâu đến như vậy, mặc dù ý chí của hắn không có mảy may dao động, thế nhưng hắn vẫn chưa quen thuộc với loại giằng co thời gian dài như vậy, tâm thần tự nhiên sinh ra một chút mỏi mệt. Nào có thể ngờ, Tà Thần lúc này đột nhiên cười rộ lên. Tiếng cười của hắn, mặc dù cực kỳ trầm thấp, cực kỳ tà ác, cũng cực kỳ đen tối, đến nỗi có thể nghiền nát hết thảy hy vọng của mọi sinh linh trên đời. Trần Nguyên nhíu mày, hỏi: “Bị ta nghiền nát đến sợi ý chí cuối cùng đáng buồn cười như vậy sao?”

Thiên Thủy Chân Thánh tại một bên yên lặng trấn áp tà khí, chú ý tới biến chuyển của Tà Thần, cũng lặng lẽ lắng nghe.

Tà Thần không chú ý tới nàng, kẻ đã một mực kìm chân hắn vô số kỷ nguyên. Trong mắt hắn, Thiên Thủy Chân Thánh không phải là một đối thủ chân chính, nàng cùng với vô số sinh linh tại vô số thế giới từng bị hắn nhấn chìm vào bóng tối là không có gì khác biệt. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Trần Nguyên, thật lâu mới nói:

“Hỗn Mang lực lượng… Hỗn Mang lực lượng... Ngươi sở hữu lại là Hỗn Mang lực lượng. Chẳng trách, ngươi dễ dàng như thế xóa bỏ đi ý chí của ta. Thì ra, ngươi là cùng một bọn với bọn chúng.”

Trần Nguyên khẽ giật mình. Đây là lần đầu tiên có tồn tại xem thấu Hỗn Mang chi lực bên trong hắn. Thiên Lan có lẽ cũng là biết đến, tuy nhiên, nàng chưa từng nói ra. Chỉ có Tà Thần thẳng thắn như vậy trình bày để cho hắn sinh ra nghi ngờ. Mặt khác…

“Bọn chúng?” Trần Nguyên nghi ngờ càng sâu.

Tà Thần gặp Trần Nguyên biểu lộ có phần kinh ngạc, không khỏi nói: “Vậy ra, ngươi còn không biết đến sự tồn tại của bọn chúng. Đáng thương, một kẻ bị bỏ rơi, một kẻ bị ruồng bỏ và xa lánh.”

Trần Nguyên nhíu mày, nhưng chưa từng nói gì, chưa từng phản bác. Chỉ là vài lời nói suông mà thôi, tâm cảnh của hắn chẳng thể sinh ra nổi một tia dao động. Hắn chỉ là nghi hoặc, Tà Thần liên kết từ Hỗn Mang lực lượng của hắn với những kẻ, hay tồn tại nào đó, được hắn xưng là ‘bọn chúng’.

Hỗn Mang lực lượng của hắn là đến từ tu tập Khởi Nguyên kinh. Thể nội năng lượng của hắn cũng không phải chỉ là Hỗn Mang đơn độc, mà còn bao quát Trật Tự chi lực. Tại thể nội của hắn, cả hai hòa quyện vào nhau thành một thể thống nhất, trật tự và hỗn loạn, cân bằng và mất cân bằng, tương xứng và bất tương xứng,... hết thảy những mặt đối lập cùng hợp lại làm một thể thống nhất, bao quát, bao hàm toàn diện.

Hắn hủy diệt ý chí Tà Thần chỉ cần đến lực lượng Hỗn Mang, triệt để phá hủy hết thảy, cho nên Tà Thần cũng chỉ nhìn ra điểm này. Bất quá, điều này đã đầy đủ để hắn nghiêm túc cân nhắc đến những lời Tà Thần tiết lộ.

Bọn chúng?

Hắn rất muốn biết, Tà Thần đề cập đến bọn chúng là ai. Thế nhưng, tình huống hiện tại không giống như Tà Thần sẽ tiết lộ cho hắn. “Có cơ hội, cần phải trao đổi một chút với Thiên Lan về chuyện này. Nàng có lẽ biết điều gì đó.” Trần Nguyên âm thầm nghĩ đến.

Lúc này, Tà Thần một lần nữa lên tiếng: “Vui vẻ đi, hỡi các phàm nhân. Hãy tận hưởng những thời khắc tự do cuối cùng của các ngươi. Bởi một khi chân thân ta giáng lâm, ta sẽ nhúng cả phương này thế giới vào bóng tối, biến những người thân, bạn bè, cùng hết thảy những sinh vật mà các ngươi quen biết trở thành nô lệ của bóng đêm, để bọn chúng vĩnh viễn phục tùng ý chí của ta, vĩnh viễn chứng kiến sự vĩ đại của bóng tối. BÓNG TỐI LÀ VĨNH HẰNG.”

Trần Nguyên mượn nhờ lực lượng của Thủy giới, thuấn di đến bên cạnh ý chí Tà Thần đã mờ nhạt đến cực điểm. Hắn đáp lại: “Ta sẽ chờ ngày ngươi giáng lâm. Và đến lúc đó, chào đón ngươi sẽ là chân chính thực lực của ta chứ không phải một bộ phân thân cỏn con này. Hãy tới đi, ta sẽ triệt để hủy diệt ngươi, một lần và mãi mãi.”

Vừa dứt lời, Trần Nguyên không để ý ánh mắt ngạc nhiên của Tà Thần; bàn tay của hắn nắm lại, lực lượng khổng lồ từ trong cơ thể tuôn trào như một trận đại hồng thủy, cuốn lấy phần còn sót lại của ý chí Tà Thần, nghiền nát nó, phá hủy nó, hoàn toàn xóa bỏ nó khỏi sự tồn tại.

Ánh mắt của Trần Nguyên tại giờ khắc này sắc bén đến lạ thường, khí thế trên người hắn uy nghiêm đến cực hạn, khí chất đột ngột thay đổi, từ một cái ôn nhuận như ngọc, bỗng chốc trở nên cường hoành bá đạo, bễ nghễ hết thảy tồn tại. Không nên nhìn hắn ngày thường ôn hòa, nho nhã, đối đãi mọi người có lễ độ mà cho rằng hắn không biết giận. Ấy chẳng qua là hắn ngày thường không có đối thủ, cũng chẳng có kẻ thù mà thôi; hoặc, có kẻ đối địch với hắn nhưng thực lực không đủ để hắn chân chính nhìn thẳng.

Mà lần này hoàn toàn khác biệt; không giống như La Sát Đại Thánh còn có cỗ thương thảo; Tà Thần loại tồn tại này là thứ mà người ta không thể thỏa hiệp, không thể thương lượng, không thể đàm phán. Đối với loại tồn tại đó, Trần Nguyên sẽ hủy diệt đối phương đến tận khái niệm cuối cùng, triệt để xóa bỏ hết thảy mọi thông tin liên quan đến sự tồn tại của hắn.

Qua một lúc, Trần Nguyên mới thu hồi cỗ khí chất hung hăng, bá đạo tràn đầy sát ý, trở lại dáng vẻ tươi cười, ôn hòa, nho nhã thường ngày. Thiên Thủy Chân Thánh lúc này cũng hiển hóa đến bên cạnh hắn. Nàng vốn là đẹp, loại vẻ đẹp dịu dàng, ôn nhu động lòng người, nhan sắc của nàng xuất chúng đến cực điểm, tựa như cả thế giới đều ảm đạm phai mờ trước mặt nàng. Nếu như không phải Trần Nguyên đã quen thuộc với Lữ Như Yên, hắn thật sẽ bị dung nhan của vị này Thiên Thủy Chân Thánh kinh diễm đến.

Thiên Thủy Chân Thánh bình tĩnh nói, thanh âm mang theo hòa ái, ôn nhu: “Đa tạ tiểu hữu tương trợ ta tiêu diệt ý chí Tà Thần. Phần nhân quả này, ta nhất định sẽ đầy đủ trả lại cho tiểu hữu.” Nói đến đây, nàng nghiêm túc nhìn Trần Nguyên: “Mặt khác, liệu ta có thể hay không gặp mặt vị đạo hữu đứng sau tiểu hữu, vẫn luôn âm thầm đưa lực lượng viện trợ tiểu hữu. Vị đạo hữu kia thủ đoạn thông thiên, ta thật sự mong muốn một lần gặp mặt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.