Cầu Đạo

Chương 37: Chương 37: Chuyển biến bất ngờ




Chẳng có gì ngoài dự đoán, Diệp Trường Tuyết bị cỗ lực lượng khổng lồ thôn phệ, một đường nghiền ép, đánh xa đến hai trăm trượng có hơn, chôn vùi vào lòng đất mười trượng.

Tại vị trí va chạm, một cái hố to lớn như thiên thạch va chạm hình thành, đánh băng liệt cả một góc sơn cốc, khiến cho núi đá rung chuyển, lật lên khói bụi ngợp trời.

Trong khoảnh khắc, không có thân hình của Diệp Trường Tuyết bay ra. Nàng hẳn là bị thương không nhẹ. Từ bên ngoài cảm nhận, khí tức nàng yếu đi mấy phần.

Thanh Thành Chân nhân không có thừa thãi tâm tư đi quan tâm nàng sống chết.

Chết cũng được, hắn dù sao cũng từng đắc tội qua Kính Nguyệt Hồ.

Sống cũng chẳng sao, điều này có lẽ để cho Dịch lão đệ tại Tô Châu bớt gian nan. Hắn biết, Kính Nguyệt hồ sẽ không vì quan hệ của hai bọn hắn mà ra tay với một tên vãn bối, thế nhưng, ai biết người ta có đủ kiểu làm khó đâu. Nghe nói, Dịch lão đệ còn có một cái nho nhỏ Tam phẩm thế gia phía sau tại Thiên Nam quận.

Gạt bỏ qua suy nghĩ không cần thiết, Thanh Thành Chân nhân tự biết, tình trạng hiện tại của bản thân không quá tốt suy nghĩ nhiều. Hắn chỉ tập trung vào một mục đích, chi viện Dịch Phong.

Mà cũng vừa lúc này, ba vị Linh gia trưởng lão đột phá phòng tuyến hai vị Hộ Pháp Thanh Liên kiếm các. Thực lực cá nhân hai bên chênh lệch không nhiều, Linh gia có lợi thế về số lượng, Thanh Liên Kiếm các hộ pháp lại không quá nguyện ý bảo hộ tên vãn bối này. Thất thủ rốt cuộc là sớm hay muộn.

Chỉ thấy, vị trưởng lão đi đầu gầm thét một tiếng:

“Tiểu tử, đi chết đi.”

Người này là trưởng lão đứng đầu của Linh gia, cũng là kẻ mạnh nhất trong ba người, tu vi tại Tứ phẩm tầng ba, linh lực trong cơ thể mười phần hùng hậu.

Trong tay kẻ này là một cây quải trượng bằng gỗ, làm từ loại Huyền Mộc trăm vạn năm, luyện chế ra Pháp khí cũng là Tứ phẩm pháp khí thượng đẳng. Linh gia bỏ ra cái giá không nhỏ mới đạt được báu vật cỡ này.

Linh lực khổng lồ từ vị trưởng lão Linh gia hội tụ trên đầu rồng quải trượng. Sức mạnh khủng khiếp bạo phát không giữ lại chút nào thổi đến đất đã bay dạt dào, ngay cả đỉnh núi nơi Dịch Phong bị Thanh Thành Chân nhân an bài cũng run lên dữ dội trước lực lượng thế không thể đỡ.

Khoảng cách hai bên chớp mắt rút ngắn. Một hơi thở ở giữa, đầu quải trượng chỉ còn cách mục tiêu của nó không đến năm trượng.

Đối mặt sức mạnh tuyệt đối, Dịch Phong tê cả da đầu, trong đáy mắt hiện lên sợ hãi không thôi. Hắn muốn tế ra bạn sinh Linh bảo phòng thủ, nhưng đối phương ra đòn quá nhanh, hắn không kịp phản ứng.

Không.

Dù hắn có kịp phản ứng thì cũng chẳng làm được gì. Hắn tu vi quá thấp, bạn sinh Linh bảo của hắn cũng chưa trưởng thành. Đứng trước cỗ sức mạnh này, Linh bảo của hắn chẳng khác nào tấm giấy mỏng.

Từ nơi xa, Xảo Vân tiên tử quan sát hết thảy. cả người nàng run lên, không cách nào tự kìm chế. Hàm răng nàng cắn rất chặt, tựa hồ khóe miệng đã lọt ra một tia máu nhỏ. Hai bàn tay ngọc siết lại, trắng bệch.

Khoảng cách đầu quải trượng còn đến một sải tay. Dịch Phong nhắm chặt hai mắt, đầu gối chõ chút mềm nhũn, nhưng ý chí cường đại để hắn không ngã quỵ xuống đất ngay lập tức.

Hắn biết, bản thân phản kháng không nổi. Hắn biết, mình rất có thể sẽ chết tại đây.

Hắn tại trong lòng đã bắt đầu nguyện, hắn dần có chút hối hận. Thế nhưng, hắn nói không ra lời nào. Đến đây, hắn hết thảy chỉ có chờ đợi phán quyết mà thôi.

Thế nhưng, ba hơi thở qua đi, cỗ lực lượng kia vẫn chưa đánh đến. Không có cảm giác đau đớn xé nát toàn thân, lại càng chẳng có cảm giác thống khổ tra tấn oanh nhục thể hắn thành mảnh vụn.

Dịch Phong sợ hãi mở mắt ra liền nhìn thấy thân ảnh lão ca quen thuộc đứng trước mắt, khoảng cách không đến hai thước. Thanh Thành Chân nhân đối với hắn cười, nói:

“Lão đệ, dọa ngươi sợ?”

Dịch Phong, trong lúc chưa thể bình tĩnh, chỉ vô ý thức gật đầu. Hắn liền cũng không có chú ý tới trạng thái không đúng của đối phương. Nếu không, hắn chỉ e cũng sẽ sợ hết hồn.

Bởi vì lúc này làn da Thanh Thành Chân nhân đã không đỏ hồng như than mà trở nên đỏ sẫm như máu. Cả người hắn nóng rực tựa như một cái hỏa lò. Khí tức trên người hắn tuy mạnh, nhưng lại có một loại cảm giác không ổn định, tựa như bông pháo hoa, tỏa sáng rực rỡ nhưng rồi lúc nào cũng có thể vụt tắt.

Một bên khác, Dịch Phong khiếp sợ nhìn thấy, vị trưởng lão Linh gia khí thế hung hăng mấy hơi thở trước, hiện tại bị đánh cho hung hăng thổ huyết, bay ngược trăm trượng, cánh tay trái gãy làm ba khúc, máu tươi vung tung tóe, ngay cả Mộc trượng cũng suýt rời tay, thể thảm vô cùng.

“Tam ca.”

Thấy vậy, hai vị trưởng lão còn lại của Linh gia nhất tề thét lớn, vội vàng từ bỏ hai vị hộ pháp Thanh Liên kiếm các, lách qua bọn họ, đến bên vị trưởng lão nọ. Hai vị hộ pháp kia cũng không có ý tứ ngăn trở. Rốt cuộc buông được gánh nặng, cần gì phải mua dây buộc mình đâu?

Kiểm tra rồi thương thế của vị trưởng lão mang mộc trượng, hai vị trưởng lão của Linh gia sợ hết hồn. Vị trưởng lão nọ áo bào toàn thân bị đánh rách tả tơi, để lộ ra thân hình khô, gầy bị đánh lõm thành một cái hố lớn ở giữa ngực. Làn da trên người hắn khắp nơi nứt nẻ, nhìn qua ghê rợn vô cùng. Thất khiếu hắn đều chảy máu, con mắt trợn lên, quá nửa xương cốt trong thân thể đều bị nứt gãy.

Bất quá, sau một phen kiểm tra, hai vị trưởng lão lại nhẹ nhàng thở ra:

“Còn tốt, căn cơ không có việc gì.”

Không thể không nói, vị trưởng lão mang mộc trượng vừa nhận phản kích uy lực vượt ngoài dự đoán của tất cả mọi người, cũng dọa sợ người của Linh gia. Nếu như nói cho họ, trưởng lão của Linh gia bị đánh phế đi, họ cũng tuyệt đối tin tưởng.

May mắn, trưởng lão Linh gia không chịu tổn hại đến căn cơ. Không ảnh hưởng căn cơ, đó là tốt nhất. Đối với Tứ phẩm chân nhân, sinh mệnh lực đã cường đại đến không nói lý lẽ. Không nói đến mọc lại tứ chi hay chặt cụt đầu có thể còn sống, nếu chỉ là dập nát nội tạng hay gãy vụn xương sống, ăn một viên chữa thương đan, lại tĩnh dưỡng mấy tháng là ngay lập tức có thể sinh long hoạt hổ.

Bất quá, đó là mấy tháng tĩnh dưỡng, không phải có thể ngay lập tức hồi phục. Tình trạng thê thảm của đồng tộc khiến cho hai vị trưởng lão Linh gia giận dữ cực độ.

“Muốn chết.” Hai người gầm lên, lần lượt riêng phần mình tung ra đại chiêu.

Một vị cầm pháp khí dạng kiếm cách không chém ra liên tiếp chín kiếm:

“Cửu Phong Linh kiếm.” Chín đạo kiếm khí dài đến ba mươi trượng lần lượt xé gió, phá không mà đến, kiếm ý sắc bén cắt đứt bất cứ thứ gì cản đường chúng.

Một vị mang theo pháp khí dạng kính vội vã thôi động thể nội linh lực như dòng lũ trút vào trong pháp khí trên tay, chiếu rọi dạo quang mang rực rỡ bảy sắc vào đối phương:

“Thất thải diệt quang.”

Quang mang phá không gian mà đến, mang theo khí tức hủy diệt rực rỡ lóa mắt, che đậy cảnh sắc, tựa như dải cầu vồng giáng lâm từ chín tầng mây hạ phàm.

Cả hai vị trưởng lão, nhìn như phẫn nộ đánh ra một quyền, nhưng trên thực tế đều có tính toán trong đầu. Bọn họ nhìn ra, Thanh Thành Chân nhân trạng thái không đúng. Không ai nguyện ý tiếp cận đánh cận chiến.

Bọn họ ý định mượn dùng pháp khí, từ xa công kích, chậm rãi tiêu hao đối phương. Thanh Thành Chân nhân sử dụng bí pháp bộc phát lực lượng viễn siêu cảnh giới, chắc chắn sẽ không kéo dài được lâu.

Đáng tiếc, bọn họ đánh giá quá cao chính mình, cũng đánh giá quá thấp đối phương. Tứ phẩm Chân sơ kỳ sao có thể loạn đoán Ngũ phẩm Chân nhân cấp bậc đâu?

Lúc này, Thanh Thành Chân nhân nhấc lên một quyền. Hắn cũng biết tình trạng bản thân càng kéo dài càng bất lợi, dứt khoát lựa chọn tốc chiến tốc thắng.

“Huyết Thần quyền.”

Linh lực đỏ rực hội tụ thành một cái quyền ảnh, lơ lửng giữa không trung, so với chín đạo kiếm khí còn lớn hơn mấy vòng. Quyền ảnh tung ra, thế không gì cản nổi, trong nháy mắt đánh tan chín đạo kiếm khí, dư uy đánh dẹp mặt đất thành một đường khe rãnh dài trăm trượng, rộng mười trượng có hơn, trực tiếp oanh sát trên thân Linh gia trưởng lão.

“Không tốt.” Người này thầm kêu không ổn.

Cứ mặc cho khoảng cách xa xôi làm cho quyền ảnh phân tán bớt một bộ phận lực lượng, lại cứ mặc cho chín đạo kiếm khí, ngưng tụ hắn toàn bộ lực lượng ma diệt một bộ phận lực lượng khác của quyền ảnh, hắn vẫn không thể chống đỡ đối phương tùy tiện một kích này.

Linh gia trưởng lão chỉ có thể sợ hãi, trơ mắt nhìn sát chiêu đối phương áp sát thân thể, từng bước phá tan hộ thân linh lực, đánh nhục thân nát bét, thịt nát xương tan.

“A a a a…”

Cơ hồ là đồng thời, một tiếng hét thảm từ phương hướng khác vang lên. Tại đó, vị Linh gia trưởng lão kia bảy sắc quang mang bị xé tan, pháp khí bị đánh nứt, cơ thể theo đó nhận phản phệ, da thịt nứt nẻ, thất khiếu chảy máu, khí tức uể oải, cả người không còn chút lực lượng nào nện mạnh xuống mặt đất từ độ cao hai, ba trăm trượng trên không trung.

Toàn trường nhìn một màn này sợ hãi không thôi. Đám đệ tử trẻ tuổi, ngay cả Xảo Vân tiên tử cũng là kinh hãi. Một đám Nhị phẩm tiểu tu sĩ, khi nào thấy qua tràng diện chiến đấu hủy thiên diệt địa như vậy?

Đồng thời, trong lòng Xảo Vân tiên tử âm thầm nhẹ nhõm, chí ít, Dịch Phong tính mạng được bảo đảm.

Hai vị hộ pháp từ Thanh Liên kiếm các thì âm thầm may mắn. Bọn từ đầu đến cuối không cùng người này giao thủ. Nếu ép hắn đến đường cùng, chỉ sợ kết quả không thể so với ba vị Linh gia trưởng lão tốt.

Sợ hãi không ai bằng chính là Linh gia đệ tử trẻ tuổi. Chỗ dựa lớn nhất của bọn họ, Linh gia ba vị trưởng lão bị người một chiêu đánh trọng thương, sống chết không rõ. Tại thời khắc nguy hiểm nhất này, nếu đối phương nảy ra sát ý với bọn họ, thật đúng là chẳng ai cứu nổi.

Oanh.

Oanh.

Đúng lúc này, hai tiếng nổ vang như sấm rền từ phương xa vọng tới. Hai cột khói bụi khổng lồ bốc lên cao ngất trời, chẳng mấy chốc đã vượt qua mười mấy đỉnh núi lân cận.

Từ trong đó, hai đạo thân ảnh cấp tốc hóa thành hai đạo quang mang bay vút mà ra. Bọn họ dáng người yểu điệu thướt tha, váy áo bồng bềnh, dung nhan tuyệt thế tựa như tiên tử từ trên chín tầng trời giáng lầm.

Hai người này, không ai khác chính là Yên Nguyệt Chân nhân và Diệp Thanh Tuyết Diệp Chân nhân.

Chỉ là, hai nàng lúc này có chút chật vật, khí tức toàn thân hỗn loạn, gương mặt trắng bệch, khóe miệng và mũi vẫn còn vết máu khô, hiển nhiên lau đi chưa lâu.

Hai người này rõ ràng bị thương. Thương thế không nhẹ, bất quá chưa đến mức nghiêm trọng, đe dọa đến tính mạng hay căn cơ.

“Sư nương. Sư thúc… Các ngài không sao chứ?”

Tần Xuyên hai sư huynh muội vội vã kêu lên, trong lòng tràn ngập lo lắng.

Yên Nguyệt Chân nhân và sư muội ngược lại không trả lời bọn hắn, ánh mắt ngưng trọng nhìn chòng chọc Thanh Thành Chân nhân, không dời một khắc.

Thanh Thành Chân nhân cũng âm thầm kinh hãi:

“Thế mà không đánh bại được hai xú bà nương này.”

Giao chiến với bọn họ, hắn không hề lưu thủ. Mặc dù là hắn dùng bí pháp tăng lên thực lực, khả năng khống chế lực lượng thua xa chân chính Ngũ phẩm Chân nhân, thế nhưng công kích của hắn không phải Tứ phẩm Chân nhân thông thường có thể chống đỡ.

“Không hổ là đã từng Tô Châu Đại Thiên kiêu.”

Thanh Thành Chân nhân nói thầm, trong lòng lại là gấp gáp. Hắn xuất thân tán tu, công pháp, bí kỹ đều là cô lậu quả văn, sử dụng tất nhiên là hiệu quả không thể so sánh với truyền từ đại tông môn, cổ thế gia.

Đừng nhìn hắn hiện tại đại triển thần uy, phong mang tất lộ, trên thực tế, trong cơ thể hắn đang không ngừng chịu phản phệ bởi áp lực vượt ngoài giới hạn chịu đựng. Hắn kéo dài trạng thái này không được mấy hơi thở. Nếu miễn cưỡng tiếp tục duy trì thêm nữa, chỉ e tổn thương căn cơ, thậm chí là suy giảm nghiêm trọng thọ nguyên.

Tuy nhiên, mặt ngoài là không thể yếu thế. Hắn biết, hắn một khi yếu thế, lấy Kính Nguyệt hồ cừu hận đối với hắn, hắn tuyệt đối bước không ra Thần Hà sơn, còn sẽ liên lụy Dịch Phong lão đệ.

Nghĩ kỹ lối sách, hắn cất cao giọng, linh lực cuồn cuộn gia tăng uy thế:

“Hai vị đạo hữu, các ngươi còn muốn tiếp tục?”

Hai sư tỷ muội Yên Nguyệt Chân nhân nhìn hắn chòng chọc, trầm mặc không nói. Bọn họ ý thức được, mình đánh không lại đối phương, thậm chí xa xa không phải đối thủ của hắn.

“Ta biết, cừu hận các ngươi đối với ta là vô pháp hóa giải. Bất quá, ta lần này đến đây không phải đểu trêu chọc Kính Nguyệt hồ, ta chỉ muốn đảm bảo tên tiểu bối này an toàn rời khỏi nơi thị phi này thôi.”

Yên Nguyệt Chân nhân hai người chưa từng lên tiếng. Thấy vậy, Thanh Thành Chân nhân tiếp lời:

“Nếu đã như vậy, chi bằng không cần làm khó nhau. Ta cũng không muốn tiếp tục đắc tội hai vị. Chi bằng, hai vị để ta mang theo tiểu tử này dời đi nơi đây. Ngày sau, ta tất tới Kính Nguyệt hồ tạ tội.”

Hắn nói từng câu, từng chữ rõ rành rành.

Yên Nguyệt Chân nhân cũng chưa từng phản ứng lại. Hai nàng chỉ nhìn hắn chòng chọc, trong lòng lại âm thầm suy tính. Kẻ này vì sao trở nên khách khí như vậy? Rõ ràng là hắn đang chiếm thế thượng phong a.

Có phải là hắn e ngại thế lực của Kính Nguyệt hồ. Nên biết, Kinh Nguyệt hồ còn có ba vị Chân nhân khác đang ở đây, trong đó còn có hai vị Ngũ phẩm Chân nhân. Tin tưởng chắc chắn, đối phương cũng biết điều này.

Ba người kia, dẫu cho hiện tại không thể liên lạc. Không ai biết chuyện gì xảy ra nhưng bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện. Có thể, Thanh Thành Chân nhân là lo ngại lực lượng này?

Thế nhưng, cũng không ngoại trừ khả năng đối phương chỉ là hư trương thanh thế, phô diễn sức mạnh, nhằm tạo thời cơ rút đi.

Yên Nguyệt Chân nhân vẫn còn đang do dự có hay không nên xuất thu tiếp.

“Sư tỷ, nên làm sao bây giờ? Có hay không nên thả hắn một đường?’

Diệp Trường Tuyết bí mật truyền âm cho sư tỷ nàng. Hai người bọn họ bị thương cũng không nhẹ, miễn cưỡng ra tay tiếp chỉ sợ là giết địch một nghìn, tự hao tám trăm.

Yên Nguyệt Chân nhân cuối cùng lắc đầu thở dài:

“Thôi, tha cho hắn một lần này.”

Nàng cũng là không cam tâm, nhưng lại có thể làm sao? Nàng liều mình không quan trọng, ít nhất còn có thủ đoạn bảo mệnh.

Bất quá, tại đây còn hai tên đệ tử nàng. Tại tình thế phức tạp như Thần Hà sơn hiện tại, ai cũng không nói chắc có chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Nàng và Diệp Trường Tuyết chỉ cần mất đi sức chiến đấu, hai tên đệ tử nàng chỉ e không xong. Nghĩ thế, nàng không dám làm ẩu.

Thanh Thành Chân nhân thấy hai kẻ làm hắn lo ngại nhất dần thu liễm khí tức, không khỏi buông lỏng một hơi. Hắn chắp tay, đối với hai người nói:

“Đa tạ hai vị hiểu đạo nghĩa.”

Yên Nguyệt Chân nhân chỉ hừ lạnh một tiếng, không đáp lại, ý tứ thì biểu đạt rõ, thả cho hắn một con đường.

Thanh Thành Chân nhân không có tiếp tục nói nhảm, một tay bắt lấy bả vai Dịch Phong, nói nhỏ:

“Lão đệ, đi thôi.”

Bản thân hắn cũng đã đến giới hạn, yên lặng không một tiếng động giải trừ bí pháp. Hai chân giậm mạnh, hai bóng người phi vút vào không trung.

Thế nhưng, thân hình hai người bay lên chưa đến mười trượng, hai bóng đen từ đâu không biết từ đâu xuất hiện, cấp tốc chắn ngang đường đi Thanh Thành Chân nhân.

Bọn hắn không nói hai lời, huy quyền nhanh nhất, lăng lệ nhất, dứt khoát nhất, cũng là dồn nén lực lượng lớn nhất vào giữa ngực Thanh Thành Chân nhân.

Thanh Thành Chân nhân trợn to mắt kinh ngạc và sợ hãi. Hắn theo bản năng muốn chống đỡ, bất quá một tay mang lên Dịch Phong, thân thể không tiện.

Hơn thế nữa, hắn vừa giải trừ bí pháp, bản thân buông lỏng cảnh giác, lại toàn thân suy yếu, thực lực mười không còn một, hai thành.

Ầm.

Tiếng nổ trầm đục vang lên. Sóng xung kích bạo tạc. Thanh Thành Chân nhân, như một viên đạn pháo, bị đánh bay năm trăm trượng, hung hăng vỗ vào giữa sườn núi phía xa, đánh cho đất đã văng túi bụi, lay động cả phương đại địa bán kinh mấy dặm.

Dịch Phong căn bản không kịp phản ứng, cơ thể như miếng rẻ rách, rời xuống từ trên trời cao.

Một màn này trực tiếp chấn kinh tất cả mọi người có mặt đương trường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.