Ba tên áo đen nhìn thấy khí thế khủng bố tựa như chúa tể thiên địa, uy thế bao trùm lên vạn vật, trấn áp hết thảy mọi thứ của Trần Nguyên thì nội tâm lần đầu tiên sinh ra sợ hãi. Cứ mặc cho sự thật rằng, trải qua mấy trăm năm huấn luyện khắc nghiệt đến cực độ, cả thể chất và tâm lý bị rèn rũa đến cực hạn để cho những kẻ này có thể thản nhiên đối mặt với tra tấn hung tàn nhất, với cách thức tử vong đau đớn nhất hay cả những sự vật, tạo tác báng bổ nhất, đáng kinh tởm nhất; thế nhưng, giờ khắc này, đối mặt với sự khủng khiếp của Trần Nguyên, bọn hắn vẫn sinh ra sợ hãi. Bọn hắn sợ hãi, không phải bởi vì đối phương là con quái vật bất bại, cũng không phải bởi vì đối phương là kẻ kẻ cùng hung cực ác.
Hết thảy chỉ có một lý do.
Mạnh.
Trần Nguyên quá mạnh. Bởi vì sự tồn tại của Tỵ Thiên Ngọc, bọn hắn không nhìn ra được tu vi của Trần Nguyên, thế nhưng, cỗ khí tức khủng bố trực chỉ linh hồn của đối phương, như thể tùy thời có thể hủy diệt bọn hắn, thời thời khắc khắc tỏa ra để cho bọn hắn phải run rẩy. Đây là nỗi sợ bản năng nhất của sinh vật sống, sự kính sợ nguyên thủy nhất của bất kỳ sinh linh nào trước tồn tại mạnh hơn nó, giống như một con thỏ theo bản năng sợ hãi trước một con hổ vậy. Và càng quan trọng hơn, Trần Nguyên tản mát ra không chỉ là cỗ khí tức khủng bố đến cực hạn mà càng là một loại khí thế, hoặc giả nói là khí chất, áp đảo phía trên thiên địa, siêu việt vạn vật sinh linh. Đây là loại khí chất mà hắn kế thừa từ bản tôn mà có.
Trần Nguyên vươn tay ra, lực lượng vô cùng vô tận như cả một đại dương mênh mông không có giới hạn cuốn tới, khóa chặt lấy ba tên áo đen. Chúng muốn chống trả, muốn kháng cự, muốn chống lại lực lượng khủng bố tựa như trời xanh của Trần Nguyên.
Vô dụng.
Sức mạnh khổng lồ đến cực hạn khiến cho chúng không thể cử động lấy một ngón tay. Linh lực trong cơ thể bị áp chặt, tựa như là bùn nhão, đã đặc sệt lại nặng nề, không thể vận chuyển nổi thông qua kinh mạch, khiến toàn thân ba tên áo đen kinh hoảng không thôi.
Một khoảnh khắc này, ba tên áo đen nhận ra, bọn chúng đứng trước kẻ này, nhỏ bé tựa như phàm nhân run rẩy trước thần linh vậy. Một tia cơ hội chống lại cũng không có.
“Vĩnh biệt.” Trần Nguyên nhẹ giọng nói, âm thanh của hắn bình thản, chẳng có mảy may một tia cảm xúc thương tiếc hay do dự.
Ngay tức khắc, lực lượng lôi đình bên trong cơ thể Trần Nguyên tuôn trào ra ngoài. Từng đường sấm sét bá đạo, màu tím đậm, to lớn và khủng bố như những đầu ác long, điên cuồng và dữ dằn, đến từ nơi thâm sâu nhất của sự hủy diệt, không ngừng gào thét trong không khí, đánh nổ không gian ầm ầm. Là một tia lực lượng của Diệt Thế Thần Lôi.
Những đường lôi đình khủng bố và kinh khủng đến cực hạn đó, thông qua chất dẫn là lực lượng mênh mông như đại dương của Trần Nguyên, trực diện công phạt ba kẻ áo đen.
ẦM… ẦM … ẦM…
Cảnh tượng diệt thế hiện ra trước mắt. Thiên địa băng diệt. Mặt đất nổ tung. Bầu trời vỡ nát. Không gian sụp đổ. Thời gian vỡ vụn. Các quy tắc chi phối thế giới vận hành rốt cuộc không chịu nổi sức hủy diệt cùng cực mà đi đến tan vỡ.
Chứng kiến cảnh tượng này, ngay cả Trần Nguyên cũng kinh ngạc ngây người. Loại cấp bậc sức mạnh này, chỉ là Diệt Thế Thần Lôi hiển lộ ra một tia mà thôi. Nếu như toàn bộ triển khai, sức mạnh này sẽ kinh khủng đến nhường nào.
Bất quá, tâm lý hắn lại không khỏi suy nghĩ, nếu như Diệt Thế Thần Lôi mang theo sức mạnh khủng bố đến ngoài sức tưởng tượng như thế, vì sao Thiên Thủy Chân Thánh không mượn nhờ lực lượng của nó để trấn áp ý chí của Tà Thần?
Có thể là do vị trí của hắn là bên trong một cái bí cảnh, là một cái thế giới không hoàn chỉnh do Thất phẩm Chân nhân tạo nên cho nên các quy tắc ước thúc, cấu trúc không gian và thời gian mới yếu ớt như thế. Bởi vậy, uy năng của Diệt Thế Thần Lôi mới lộ ra huy hoàng đến dọa người. Đổi lại là Thủy giới bên trong Bạch Ngọc Thánh Liên, không, thậm chí chỉ là Trung thiên thế giới, Diệt Thế Thần Lôi không thể tạo ra hiệu ứng sặc sỡ như vậy. Đến nỗi có thể hay không đối kháng với ý chí Tà Thần, vậy vẫn còn là một câu hỏi còn bỏ ngỏ.
Cũng có thể, Thiên Thủy Chân Thánh không hoàn toàn xem thấu Diệt Thế Thần Lôi bản nguyên như lời nàng vẫn nói, cho nên nàng không dám sử dụng? Nên biết, ngay cả lực lượng của Bạch Ngọc Thánh Liên cũng chỉ đầy đủ để kìm hãm ý chí Tà Thần mà thôi; nếu như Diệt Thế Thần Lôi có khả năng ảnh hưởng tới Tà Thần, như vậy, nó cũng có năng lực phá hoại đối với Thủy giới, đối với Bạch Ngọc Thánh Liên. Dưới tình huống không nắm chắc, cũng không bị dồn đến đường cùng, Thiên Thủy Chân Thánh có lẽ không dám đánh cược, mang Diệt Thế Thần Lôi ra sử dụng.
Một khi sử dụng, có thể diệt đi ý chí Tà Thần là chuyện tốt; nếu như không diệt sát được kẻ địch mà trái ngược lại phá hoại Bạch Ngọc Thánh Liên, vậy thì nguy rồi, nỗ lự vô số kỷ nguyên trấn áp ý chí Tà Thần bỗng chốc đổ xuống sông xuống biển.
Trần Nguyên khẽ lắc đầu. Đây hết thảy đều là suy đoán của hắn. Sự thực như thế nào thì hắn không quá rõ ràng. Rốt cuộc, hắn không phải là Chân Thánh, không đứng ở độ cao như đối phương, rất khó để cho hắn phỏng đoán suy nghĩ của Thiên Thủy Chân Thánh. Ai có thể nói chắc, ở bên trong này không còn có ẩn tình gì? Hắn chỉ biết chắc rằng, tại tình huống trước mắt, người thu được lợi lớn nhất không ai bằng hắn. Diệt Thế Thần Lôi bản nguyên là đồ tốt... rất tốt... cực kỳ tốt. Một khi hắn hoàn toàn cảm ngộ được bảo vật này, đoán chừng đạo hạnh của bản tôn hắn phải tăng trưởng một đoạn dài.
Trần Nguyên thu hồi những suy nghĩ thừa thãi. Hắn nhìn qua vị trí, nơi mà mấy hơi thở trước đó, ba tên áo đen vẫn còn tại. Không còn gì sót lại cả. Bên trong phạm vi một trăm dặm, đất đai, sông núi, rừng rậm đều bị đánh nát tơi bời. Mặt đất chỉ còn lại lởm chởm những cái hố to, những vết rách lớn, những mảng đại địa bị lôi đình đốt cháy đen, những miệng dung nham nóng bỏng,... hết thảy như những vết sẹo xấu xí, nguệch ngoạc như là minh chứng cho sự khốc liệt và sức hủy diệt kinh người của Diệt Thế Thần Lôi.
Trần Nguyên không có lộ ra bao nhiêu thư giãn. Hắn nhíu chặt lông mày.
Địch nhân đã chết, đây là điều hắn chắc chắn. Thế nhưng, chết không phải do hắn giết mà là bọn chúng tự kết liễu đời mình. Sự tình diễn ra quá nhanh.
Thực tế, tại thời điểm mà lực lượng khủng bố của Trần Nguyên bắt đầu lan tỏa, bao phủ lên ba kẻ áo đen, hành lang tinh thần của hắn đã mở ra. Hắn muốn mượn nhờ lực lượng tinh thần khủng bố của bản tôn để cưỡng ép sưu hồn, đọc trí nhớ của ba kẻ áo đen. Ba kẻ này, không thể nghi ngờ, đến là vì hắn. Hắn muốn biết lý do là vì sao, là ai hay thứ gì đã sai phái chúng đến. Đáng tiếc, linh hồn của bọn chúng đã bị phong ấn tất cả những tin tức liên quan đến tồn tại đứng phía sau bọn chúng. Tại thời điểm Trần Nguyên chuẩn bị sử dụng lực lượng tinh thần khủng bố, cưỡng ép phá vỡ phong ấn, một loại thủ tục thần bí nào đó được kích hoạt, cả ba kẻ áo đen mượn nhờ lực lượng thần bí kia để tự tiêu tán linh hồn và xóa đi hết thảy ký ức. Dù là một sợi tàn hồn, một tia ý thức, bọn hắn không để lại.
Sau đó, Diệt Thế Thần Lôi hủy diệt chỉ là bộ xác không hồn của bọn chúng mà thôi. Cùng với thân xác của chúng bị hủy diệt còn có pháp khí, nhẫn trữ vật và hết thảy đan dược, linh thạch, phu văn chúng mang theo bên người.
Đối với điều này, Trần Nguyên có chút đáng tiếc. Cảnh giới của hắn càng cao, nhu cầu đối với tài nguyên càng lớn. Mặc dù bây giờ hắn không thiếu linh thạch, nhưng không có gì đảm bảo sau này hắn không thiếu. Nếu như mỗi lần cần đến tài nguyên đều phải sử dụng Linh Thủy tới đổi, như vậy quá mức phiền phức. Hơn nữa, đồ nhiều thì sẽ không quý. Hắn nếu như đại lượng đưa Linh Thủy ra thị trường, như vậy sẽ có rất nhiều mặt bất lợi cho hắn.
“Muốn trách thì chỉ trách Diệt Thế Thần Lôi quá mạnh đi.” Trần Nguyên âm thầm nghĩ đến, không biết nên vui hay nên buồn nữa.
Bởi vì chủ nhân đã chết, pháp khí cũng bị hủy diệt, cho nên kết giới vây khốn Trần Nguyên cũng tự động sụp đổ. Trong quá trình chiến đấu, dựa vào quan sát khí pháp thuật, chiêu thức tác động lên kết giới, hắn phán đoán, kết giới này chí ít cũng ngăn cản được tu sĩ Tứ phẩm tầng sáu công kích, cũng chính là tầm cỡ như Đại Thái Thượng trưởng lão của Minh Hằng Thiên tông, kẻ đã ngã xuống ở Thần Hà sơn. Đến nỗi Tứ phẩm hậu kỳ? Trần Nguyên không biết, hắn chưa từng dùng nhiều sức mạnh công kích trực diện kết giới.
Lúc này, Trần Nguyên thoáng nhìn lại chiến trường. Phạm vi hơn một nghìn dặm đại địa bên trong kết giới bị tàn phá đã đạt đến tình trạng kinh khủng không tưởng tượng nổi. Dường như hết thảy mặt đất, bầu trời, sông hồ đều bị lật qua lật lại mấy lần không thôi. Hơi suy nghĩ một chút, Trần Nguyên thi triển vài pháp thuật đơn giản. Hắn không cần biến hiện trường trở lại cảnh núi non sông nước đẹp đẽ như trước, hắn chỉ cần xóa đi dấu vết của các pháp thuật, chiêu thức đã từng được sử dụng tại đây mà thôi. Chỉ cần người đến sau không nhận ra chiêu thức đặc trưng của hắn là được rồi.
Hoàn thành đây hết thảy, Trần Nguyên một đường phi hành về bên cạnh Trấn Tà giếng. Bởi vì có kết giới tồn tại, người bên ngoài không một ai nhận ra những đợt sóng hủy diệt khủng khiếp, từng đợt linh lực ba động khủng bố và những trận sóng xung kích hủy thiên diệt địa đã từng diễn ra bên trong. Ngay cả cách đó chỉ hai nghìn dặm, Lữ Như Yên vẫn nhắm hờ hai mắt, yên bình bên cạnh Bạch Ngọc Thanh Liên, chậm rãi hoàn thành phần công việc cuối cùng, hoàn toàn không biết rằng, chỉ cách nàng không xa, từng có một trận chiến khủng bố kinh người, đánh đến băng thiên liệt địa.
Thiên Lan nhìn qua hắn trở lại, lạnh nhạt khẽ gật đầu, lạnh nhạt nói: “Ngươi đi có chút mất thời gian.”
Trần Nguyên không biết, lớp kết giới mỏng manh mà ba tên áo đen bày ra liệu có ngăn chặn được ánh mắt của nàng. Có lẽ, nàng từ đầu đến cuối đều có thể chứng kiến tất cả đây. Trần Nguyên hời hợt đáp: “Ta luyện tay một chút.”
Nói xong, Trần Nguyên một lần nữa nhìn về Lữ Như Yên, ánh mắt trở nên cưng chiều: “Mấy canh giờ qua, nàng ấy không xảy ra điều gì ngoài ý muốn chứ?”
Thiên Lan lắc đầu: “Không có gì. Đến khi nàng tỉnh lại, đoán chừng còn cần ba đến năm ngày nữa. Cho đến thời gian đó, ta và ngươi chỉ cần chờ tại đây là được.”
Trần Nguyên khẽ gật đầu. Hắn đưa cho nàng bản sao cuốn Thủy Nhu kinh, một cuốn Tứ phẩm kinh thư đổi được từ Hi Lam tiên tử. Đây là lời cảm ơn của hắn với Thiên Lan vì đã chông coi Lữ Như Yên mấy canh giờ qua. Giữa hắn và nàng luôn luôn là sòng phẳng trao đổi. Chỉ có thẳng thắn và rộng lượng, mối quan hệ trao đổi lợi ích này mới bền bỉ kéo dài.
Mà Thiên Lan cũng không khách khí, trực tiếp cầm lấy. Sau đó nàng tới một bên tọa hạ, bắt đầu nghiên cứu Thủy Nhu kinh.
Trần Nguyên thì để Nguyệt Nhi đi ra, trợ giúp bọn hắn hộ pháp. Thời gian mấy tháng qua, Nguyệt Nhi vẫn luôn ở vào trạng thái cộng minh với Trần Nguyên, âm thầm luyện hóa Tiên Đào, nâng lên pháp lực của cả hai. Đào Tiên hầu như đã bị luyện hóa hoàn toàn, cảnh giới của Nguyệt Nhi cũng đã chạm đến Tứ giai đỉnh phong, còn kém một bước mới bước vào Ngũ giai. Tất nhiên, nhìn chỉ như một bước này, thế nhưng khó khăn vô cùng, không phải dễ dàng như vậy có thể bước ra. Đoán chừng, Nguyệt Nhi phải mất ít nhất ba, năm năm, thậm chí có thể đến mười năm hoặc lâu hơn để hoàn thành một bước này. Thời gian cụ thể còn phụ thuộc vào sự tiến bộ của Trần Nguyên, phụ thuộc hắn có thể mang đến cho nàng trợ giúp bao nhiêu. Phản ngược lại, vì cả hai thể nội tương thông, Nguyệt Nhi đột phá, hiển nhiên cũng để cho Trần Nguyên tu vi tăng mạnh một mảng lớn.
Bất quá hắn không vội. Tốc độ tăng trưởng tu vi hiện tại của Trần Nguyên đã quá nhanh rồi, nhanh đến độ để cho người ta không dám tin tưởng đây là sự thật. Hắn không cần thiết gấp gáp một hai năm này.
Thay vào đó, Trần Nguyên ngồi xếp bằng, bắt đầu nghiên cứu Diệt Thế Thần Lôi bản nguyên bị dung nhập vào thể nội của hắn. Lần này, hắn ý thức được Diệt Thế Thần Lôi khủng khiếp. Hắn cũng rõ ràng, hiểu thấu đáo thứ này, ngộ ra quy tắc vận hành của Diệt Thế Thần Lôi, điều ấy cực kỳ có lợi cho bản tôn, thậm chí có thể thúc đẩy đạo hạnh bản tôn tăng trưởng một đoạn dài. Đây mới là việc chính cần quan tâm.
- ------------------------------------
Thái Linh nội viện, Thần Luyện phong, trong động phủ của Trần Nguyên, cùng lúc đó.
Bản tôn của Trần Nguyên cảm thụ trong sức mạnh khủng bố vô biên vô tận bên trong thể nội sau khi đột phá, gương mặt toát ra vẻ hài lòng không thôi. Nhìn như hắn trong mấy tháng qua, hấp thụ toàn bộ đạo vận, quy tắc của Bạch Ngọc Thánh Liên dưới sự trợ giúp của Thiên Thủy Chân Thánh, chỉ tiến một cảnh giới nhỏ, thế nhưng, chỉ đến hắn loại này cấp bậc tu vi mới biết, tăng lên một tiểu cảnh giới cần có bao nhiêu nỗ lực, kiên trì và thời gian. Không cần đề cập xa xôi, Băng Ngọc Chân quân, là một đời thiên chi kiều nữ của nội viện, gần hai ngàn tuổi mới có thể thành tựu Lục phẩm Chân quân. Nếu nàng muốn trở thành Thất phẩm Tổn giả, dưới tình huống bình thường, không đạt đến năm ngàn tuổi là không có khả năng. Bởi vậy mới thấy, Trần Nguyên có thể trong mấy tháng đạt đến thành tựu như vậy là tiến bộ khủng khiếp đến cỡ nào.
“Một chuyến cùng Lữ Như Yên ra ngoài liền đạt được tạo hóa như vậy…” Trần Nguyên khe khẽ cảm thán: “Vậy còn chín cỗ phân thân khác thì sao...”
Đã có tám tháng kể từ khi hắn phái các bộ phân thân đến chín vực của Minh Nguyệt giới tìm kiếm cơ duyên. Từ đó đến giờ, hắn đều chưa từng xem qua hành trình của các phân thân, cũng chưa từng can thiệp vào hành động của các phân thân. Ngoại lệ duy nhất là một lần kiểm tra thể chất cho Lục Thanh Dao mà thôi.
Lần này, thu hoạch cơ duyên to lớn từ Bạch Ngọc Thánh Liên và Thiên Thủy Chân Thánh để cho hắn nhấc lên hứng thú một lần, kiểm tra xem các bộ phân thân kia tiến triển đến đâu. Nói không chừng, hắn lại thu đến một đợt kinh hỉ?
Ấy vậy mà, vừa thử mở ra hành lang tinh thần kết nối với các phân thân, Trần Nguyên phải thốt lên: “A… Vậy mà còn có chuyện như vậy?”