Khinh Vũ Chân quân và Liên Tuyết Chân quân vốn còn đang thương nghị chuyện của Trần Nguyên và Lữ Như Yên thì đột nhiên dừng lại. Hai nàng đồng thời đưa ánh mắt dõi về hướng Tây Càn Nguyên thành. Một lúc này, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của cả hai đều toát lên vẻ giật mình. Có Ngũ phẩm Chân nhân giao chiến.
Cả hai vị Chân quân đều hiểu rõ, Ngũ phẩm Chân nhân tại Càn Nguyên thành này có ý nghĩa như thế nào. Chính là bởi nguyên do như vậy, biểu lộ của cả hai mới kinh ngạc. Ánh mắt của hai người thoáng trao đổi. Sau đó, cả hai cùng đạt thành một loại nhận thức chung, thân hình phóng vút lên trời, biến mất trong làn mây mù.
Không một ai trong Càn Nguyên thành phát hiện hai vị Lục phẩm Chân quân vừa bay lướt qua trên đầu bọn họ.
Khinh Vũ Chân quân và Liên Tuyết Chân quân một mạch toàn lực phi hành ba canh giờ. Thế rồi, những gì hiện ra trước mắt để cho hai người trợn mắt, há hốc miệng kinh ngac.
“Chuyện này…”
- ------------------------
Một bên khác, trước đó.
Bích Phượng Chân quân không cảnh báo trước, đột ngột ra tay với Trần Nguyên. Cỗ linh lực khổng lồ bị nàng điều động, hóa thành hình chiếc móng vuốt khổng lồ của con phượng hoàng, kích thước lên đến mười vạn trượng, uy thế kinh khủng như cả bầu trời đè nén. Công kích này lăng lăng trực diện hướng về tám người Trần Nguyên mà đánh tới.
“Lùi ra phía sau.” Trần Nguyên quát lên với mấy người Liễu Yên.
Nói rồi, hắn chẳng kịp để ý đám người này chăng có hay không lui ra khoảng cách an toàn mà toàn lực huy động Minh Không Quyền cùng đối phương đối kháng. Linh lực trong cơ thể Trần Nguyên vận chuyển đến tối đa. Hắn toàn lực ra tay đối kháng.
Trần Nguyên muốn biết, Đạo Cực hạn mà hắn đi rốt cuộc mạnh đến mức nào. Hắn cũng đang đánh cược, hắn có thể chống lại Ngũ phẩm Chân nhân.
OANH…
Không khí nổ tung nổ tung trước sức mạnh tuyệt đối. Phiến không gian kéo dài vạn dặm bị đánh sụp đổ. Khu vực địa hình có bán kính mười vạn dặm bị đánh sụp xuống thành một cái hố lớn. Bụi đất bay đầy trời trong những trận cuồng phong bất tận.
Đồng thời, chiếc móng vuốt phượng hoàng… bị đánh tan.
Trần Nguyên thở ra nặng nề, trên gương mặt toát ra vẻ mệt nhọc. Thế nhưng, ánh mắt của hắn hiện lên ý cười. Hắn… thành công. Lấy Tứ phẩm tầng một tu vi chống lại Ngũ phẩm tầng một Chân nhân mà không thất thủ. Có lẽ, toàn bộ Ba Ngàn thế giới, chỉ có hắn là người đầu tiên có thể làm đến một bước này.
Bích Phượng Chân nhân cũng kinh dị nhìn qua người thanh niên trước mắt. Chỉ có nàng rõ ràng, vừa rồi ra tay, nàng là nghiêm túc. Hắn lại như thế nào có năng lực chống lại?
Bích Phượng Chân nhân không hiểu. Tại trong mắt của nàng, đối phương chỉ có tu vi Tứ phẩm tầng một. Ròng rã cách biệt chín tầng cảnh giới, cách biệt hơn mười vạn lần về sức mạnh, hắn lại có thể như thế nào đánh tan công kích của nàng?
“Là hắn đang che giấu tu vi?” Bích Phượng Chân nhân bất chợt nghĩ đến.
Bất quá, mặc kệ đối phương che giấu như thế nào, nàng biết chắc một điều, đối phương chỉ thuộc Tứ phẩm Thượng nhân tầng thứ, tuyệt đối không phải Ngũ phẩm Chân nhân.
“Có thể lấy Tứ phẩm tu vi chống lại Ngũ phẩm Chân nhân…”
Nghĩ tới đây, sát ý trong mắt Bích Phượng Chân nhân dâng trào tựa như không thể kiểm soát được. Có một kẻ địch như thế này, nhất định phải diệt trừ, không thể để cho hắn trưởng thành. Đối với nàng, cũng là đối với Phục Ma tông, đây là chuyện bắt buộc.
“Phượng Vũ.” Bích Phượng Chân nhân quát lớn.
Hai tay của nàng kết ấn, hai con ngươi của nàng lập lòe ánh lửa. Phượng hoàng hư ảnh phía sau lưng nàng đột nhiên biến lớn. Chỉ trong nháy mắt, đó đã đạt đến độ cao mười triệu trượng. Quanh thân nó có một ngọn lửa cháy hừng hực, chiếu sáng khu vực mấy chục vạn dặm.
Cảm nhận được nguy hiểm, Trần Nguyên ngay lập tức triệu hoán ra linh quỷ Nguyệt Nhi, vội vã giao phó: “Nguyệt Nhi, bảo hộ bảy người Liễu Yên, đừng để họ bị thương.”
Uy thế từ công kích của đối thủ lớn lắm. Hắn xem chừng, mấy người Liễu Yên chạy thoát không nổi phạm vi công kích. Đến nỗi chống lại? Cách biệt là quá xa, cách nàng sẽ chết ngay lập tức nếu cố chống lại.
“Vâng, công tử.” Nguyệt Nhi ngoan ngoãn đáp lại rồi bay đi ngay lập tức.
Liễu Yên vốn đã biết đến sự tồn tại của Nguyệt Nhi, nàng không ngạc nhiên. Chỉ có sáu người còn lại nhìn thấy một nữ tử cự độ xinh đẹp xuất hiện đến bên người, sử dụng lực lượng của nàng che chắn cho bọn họ thì kinh dị không nói nên lời. Chỉ có đại sư tỷ, kiến thức rộng hơn, khi nhìn thấy Nguyệt Nhi, miệng không khỏi kinh ngạc thì thào: “Linh Quỷ?’
“Là nó.” Bích Phượng Chân nhân cũng nhận ra Nguyệt Nhi. Chỉ là, nàng làm sao cũng không rõ, đối phương làm như thế nào biến từ một con Oán Linh thành một Linh Quỷ.
Tuy nhiên, sự tình phát triển đến đây, nàng và Thiên Quỷ Thượng nhân cũng đã rõ nguyên nhân vì sao, kẻ trước mắt nhất quyết muốn đối địch với bọn hắn.
“Đã như vậy, tất cả cùng chết đi.” Bích Phượng Chân nhân quát lớn. Nàng chẳng quan tâm nhiều nữa. Chuyện quan trọng nhất là trước tiên đánh giết kẻ này.
Xung quanh con phượng hoàng hư ảnh, ngọn lửa cháy lên mỗi lú một lớn, mỗi lúc một rữ rỡ. Thế rồi, nó… nổ tung. Vô số ngọn lửa nhỏ hóa thành những chùm sáng, công kích đám người Trần Nguyên phía dưới.
Không, không chỉ có bọn hắn mà tất cả những gì phía dưới, từ đất đai cho đến núi đồi, từ thung lũng cho đến đồng bằng, đều là mục tiêu tấn công của ngọn lửa này. Chẳng mấy chốc, biển lửa ngập trời, cháy hừng hực bao phủ phạm vi khu vực rộng mười vạn dặm, biến hết thảy trở thành một mảnh hỏa ngục.
Trần Nguyên lấy ra Lôi Đình kiếm, thi triển Bạo Lôi Đình kiếm pháp, đánh tan những ngọn lửa lan tới gần hắn. Ấy thế mà, nhiệt độ của nơi này vẫn bị hun nóng đến thật cao. Nếu như không phải Trần Nguyên tu hành toàn diện, cường độ thân thể và tu vi tương xứng với nhau, hắn thật sự là bị ngọn lửa này đốt cháy nhục thân.
“Không thể tiếp tục bị động chịu đòn.” Trần Nguyên nghĩ tới.
Ánh mắt của hắn lạnh lùng quét qua vị trí của đối phương. Linh lực trong cơ thể hắn một lần nữa vận chuyển cao tốc, hướng về phía hai chân họi tụ.
Tung Địa Kim Quang.
Thân thể của Trần Nguyên biến mất tại chỗ, trong nháy mắt đã xuất hiện trên không trung cách vị trí trước đó gần vạn dặm. Hắn đã di chuyển đến sau lưng Bích Phượng Chân nhân. Lôi Đình kiếm trong tay hắn một lần nữa nhấc lên, hắn muốn toàn lực tấn công.
Thế nhưng, ngay khi thi triển kiếm pháp đến một nửa, một cỗ cảm giác nguy cơ xuất hiện trong đầu hắn, kêu gọi hắn phải ngay lập tức rời khỏi nữ tử trước mắt, càng nhanh càng tốt.
Trần Nguyên làm theo, một lần nữa thi triển Tung Địa KIm Quang, lùi về phía sau vạn dặm, tránh thoát khỏi nơi đó. Ngay cả Bạo Lôi Đình kiếm cũng bị cưỡng ép ngừng thi triển.
Quả nhiên, chỉ một khoảnh khắc sau khi hắn rời đi, vị trí chỗ hắn đứng bị một ngọn lửa, cao chừng ba trượng bốc cháy. Dẫu cho ngọn lửa này nhỏ bé như thế, nhưng nhiệt độ của nó cực kỳ khủng khiếp, đến độ, không gian dường như cũng bị ngọn lửa đốt vặn vẹo.
Ngọn lửa này là Bích Phượng Hỏa, bản mệnh linh hỏa của Bích Phượng Chân nhân. Bằng vào nó, nàng thậm chí có thể đốt trọng thương một tên Ngũ phẩm tầng ba Chân nhân.
“Bản năng cảm nhận nguy hiểm thật nhạy bén.” Bích Phượng Chân nhân kinh ngạc phát hiện đối phương vậy mà tránh thoát đòn đánh lén của nàng. “Bất quá, lại xem ngươi có thể trốn đến mấy lần.”
Trong tay Bích Phượng Chân nhân đột nhiên xuất nhiều hơn một lá cờ, ở chính giữa có một chiếc lông phượng hoàng được đính vào trong đó. Theo nàng rót linh lực vào trong, chiếc lông phương hoàng tỏa sáng rực rỡ. Nhiệt độ của chiếc quạt cũng nhanh chóng cất cao.
“Hỏa phượng. Truy.” Bích Phượng Chân nhân hướng chiếc quạt về phía Trần Nguyên, vung lên. Ba con phượng hoàng lửa đột nhiên thoát ra, hướng về phía Trần Nguyên bay tới, tốc độ nhanh đến cực điểm.
Trần Nguyên không đón đỡ mà tránh né. Hắn liên tục sử dụng mấy lần Tung Địa Kim Quang tránh khỏi phương hướng công kích của ba con phượng hoàng lửa. Tại không gian rộng lớn, mở rộng về cả bốn phương tám hướng như thế này, Tung Địa Kim Quang quả thực là lợi thế cực kỳ lớn mà hắn có thể phát huy ra.
Vậy mà, ba con Phượng Hoàng lửa vẫn chưa từ bỏ truy đuổi. Chúng giống như có trí thông minh của chính mình vậy, truy kích theo bất kỳ nơi nào mà Trần Nguyên di chuyển tới.
Tình thế rượt đuổi cứ như thế diễn ra giữa bầu trời.
Quá trình này không kéo dài được lâu. Trần Nguyên bỗng nhiên cảm giác thân thể lâm vào trì trệ. Không khí xung quanh hắn trở nên cứng ngắc, nặng nề và cực kỳ cản trở, giống như hắn ngâm mình không một khối bê tông đặc vậy. Ngay cả việc cử động một ngón tay cũng trở nên khó khăn.
Khi Trần Nguyên nhìn lại, hắn giật mình phát hiện ra bản thân đã lâm vào trong một biển lửa rộng vô biên vô hạn. Bất kể là trên trời, dưới đất, đằng trước, đằng sau, bên trái, bên phải, hết thảy đều là những ngọn lửa cháy hừng hực. Nhiệt độ nóng kinh khủng từ biển lửa đang không ngừng xâm nhập vào thân thể hắn, thiêu đốt hắn từ bên trong, lại càng làm trì trệ tốc độ vận chuyển linh lực của hắn.
Trái ngược lại, ba con phượng hoàng lửa thì như được tiếp thêm sức mạnh. Chúng càng phát ra rực rỡ, lực lượng càng tăng cường.
Lúc này, ở nơi xa, Bích Phượng Chân nhân nhếch miệng cười, thì thầm nói: “Ta muốn xem, ngươi còn có thể giãy giụa đến bao lâu. Lĩnh vực: Bất Tử Hỏa Vực.”