Cầu Đạo

Chương 279: Chương 279: Đối chiến




Theo lời của Trần Nguyên vừa dứt, Lôi Đình kiếm trong tay hắn liên tiếp chém ra vào bốn phương tám hướng, nhắm thẳng đến biển quỷ hồn mênh mông vô tận bao quanh hắn.

Lực lượng của sấm sét vốn là chí dương chí cương, mang theo sức hủy diệt tuyệt đối, lại có tác dụng đối với những vật thuộc tính quỷ, hồn, âm mang theo tính khắc chế triệt để. Bởi vậy, vô cùng vô tận kiếm khí mang theo sức mạnh của lôi đình tràn vào ngập trời quỷ hồn thì nhanh chóng phát huy ra thứ hiệu quả khủng bố đến đáng sợ của nó. Chỉ trong chớp mắt, sâm sét tiếp xúc với đám mây tà khí, dễ dàng đánh tan vô số quỷ hồn, nghiền nát chúng dưới sức mạnh có thể xé toạc cả không gian. Kiếm khí sắc bén như những mũi quân tiên phong, bổ toạc cả đội hình u linh quân địch thành những được vết chém dài đến hàng ngàn dặm, xuyên xỏ qua mọi ngõ ngách trên những tầng trời cao nhất. Đám mây đen kịt chứa đầy u linh, quỷ hồn, oán linh rộng đến năm ngàn dặm của Thiên Quỷ Thượng nhân cấp tốc tan rã tựa như miếng bơ mềm trong lò lửa.

Thiên Quỷ Thượng nhân sửng sốt. Liễu Yên chấn kinh. Hết thảy mọi người có mặt quan chiến đều trừng to hai mắt, nội tâm khó mà bình tĩnh.

Quá dễ dàng. Trần Nguyên đánh tan công kích của Thiên Quỷ Thượng nhân quá dễ dàng. Nên biết, lần này, Thiên Quỷ Thượng nhân ra tay nghiêm túc, không phải hời hợt, chỉ vận dụng không đến một phần mười thực lực trước đó.

Thế má, trước khi bọn người lấy lại tinh thần, Trần Nguyên đã lại một lần nữa ra tay. Lấy thân thể hắn làm trung tâm, khu vực xung quanh chừng một ngàn dặm bắt đầu hội tụ Hạo Nhiên chính khí. Những chuôi kiếm sắc bén bắt đầu ngưng tụ trong không trung. Chúng trôi nổi ở đó, kích thước lớn nhỏ không giống nhau, từ chỉ dài chừng một gang tay, rộng bằng một đốt ngón tay như một con dao găm cho đến kích thước đạt tới hàng ngàn trượng, một kiếm vung ra đủ để chém đôi cả một ngọn núi. Lúc này, khi những chuôi Hạo Nhiên kiếm tụ tập mỗi lúc một nhiều, các lưỡi kiếm lấp lóe ánh sáng bên dưới ánh trắng sáng rõ giờ đây trở nên cực kỳ nổi bật. Kiếm khí tung hoành từ hàng chục nghìn, hàng trăm nghìn thanh kiếm cùng một lúc cộng hưởng, khiến cho cả trời đất vì đó mà run rẩy.

Theo Trần Nguyên phất tay một cái, tất cả những thanh hạo nhiên kiếm khí, những thứ mà số lượng giờ đây đã sắp chạm đến con số mười triệu, bắt đầu hóa thành dòng lũ, hướng thẳng đến Thiên Quỷ Thượng nhân, dũng mãnh lao tới. Chẳng có bất kỳ chiêu thức hoa lệ nào cả, cũng chẳng có bất kỳ pháp thật rự rỡ nở rộ giữa trời đêm. Chỉ có kiếm ý sắc bén đến cực điểm, thẳng tiến không lùi, hướng về đối phương mà đâm tới.

Tuy đơn giản nhưng hiệu quả.

“Hừ.” Thiên Quỷ Thượng nhân khẽ phát ra thứ âm thanh khàn khàn từ đáy họng. Linh lực của hắn bắt đầu rót vào bên trong cây quyền trượng trên tay còn lại. Một đầu của cây quyền trượng, thứ có hình dáng của một cái đầu lâu khô khốc, dữ tợn bắt đầu phát sáng, run lên mỗi lúc một mạnh theo cỗ năng lượng càng lúc càng lớn mà nó tiếp nhận.

“Bạch Cốt Bích.” Hắn khẽ ngâm. Phí trước mặt hắn, vô số khối xương cốt trắng bệch đột nhiên xuất hiện. Có xương người, có xương thú, có cả xương của những sinh vật kỳ dị chưa từng thấy qua. Chúng hình thành lên một bức tường thành khổng lồ, vắt ngang sáu ngàn dặm giữa không trung, bảo hộ Thiên Quỷ Thượng nhân ở phía sau đó.

Trần Nguyên chẳng hề suy nghĩ nhiều. Hắn trực tiếp để dòng lũ hạo nhiên kiếm khí công kích trực diện pháp thuật đối phương. Hai pháp thuật va chạm.

KÉT…

Thứ âm thanh kẽo kẹt, cực kỳ rợn tai khiến cho người ta phải sởn cả gai ốc vọng khắp vạn dặm trời đất khi hàng triệu khúc xương cốt bị chém đứt, nghiền nát cùng một lúc. Bức tường khổng lồ kết lại từ vô số xương cốt bắt đầu run rẩy kịch liệt trước sức tấn công mạnh mẽ của kiếm khí. Vô số kiếm khí xoắn lại, cứ thế trực tiếp bổ thẳng vào chống xương cốt chắn trước mặt nó, không ngừng phá tan, không ngừng xuyên qua. Bên dưới mặt đất, vô số mảnh xương vụn bởi vì trận giao phong kịch liệt ở trên đó mà rơi vãi rải rác, tựa như một trận mưa tuyết trắng xóa phủ lên khu vực rộng mấy ngàn dặm. Cùng lúc, bức tường xương khổng lồ đang bị bào mòn ở tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

Thiên Quỷ Thượng nhân thấy vậy, trong lòng thầm kêu không ổn. Hắn mạnh mẽ tăng thêm linh lực rót vào trong cây quyền trượng. Cây quyền trượng càng phát ra ánh sáng rực rỡ hơn bao giờ hết. Tốc độ xương cốt ngưng tụ giữa không trung mỗi lúc một nhanh hơn. Chúng cấp tốc bay đến, lắp ráp vào tuyến phòng ngự khổng lồ giữa trì cao, chống lại vô biên vô tận kiếm khí đánh tới.

Khi mà độ dày của bức tường xương trắng chỉ là lại phân nửa độ dày ban đầu, cục diện bắt đầu ổn định lại. Tốc độ gia cố của bức tường nhanh chóng ngang bằng với tốc độ phá hoại của kiếm khí. Cả hai đạt tới một trạng thái cân bằng, không ai có thể áp chế người còn lại.

Lúc này, Trần Nguyên thay đổi thế công kích. Trong khi dòng lũ hạo nhiên kiếm khí vẫn còn đang không ngừng cuốn tới công kích bức tường xương trắng, hắn đã sử dụng ‘Tung Địa Kim Quang’ di chuyển đến bên sườn Thiên Quỷ Thượng nhân. Không do dự, hắn liên tiếp chém ra ba đường Bạo Lôi Đình kiếm.

Kiếm khí ngay lập tức nở rộ, mở rộng ra kích thước mấy chục dặm, mang theo sức mạnh của lôi đình điền cuồng oanh tạc bất cứ thứ gì chắn ngang đường của nó. Khoảng cách gần một ngàn dặm giữa hai bên bị ba lưỡi kiếm khí cắt ngang qua trong chưa đầy nửa hơi thở.

“Đã sớm chú ý đến ngươi.” Thiên Quỷ Thượng nhân quát khẽ.

Hắn bình tĩnh tế ra một chiếc lá chắn. Tứ giai trung đẳng pháp khí, Hoàng Thổ Thuẫn.

Thiên Quỷ Thượng nhân xem như nhìn rõ, đối phương nếu như không phải tu luyện công pháp thuộc tính lôi thì cũng là thể chất hoặc tư chất thiên hướng về điểm này. Kẻ địch của hắn đặc biệt giỏi vận dụng pháp thuật, chiêu thức liên quan đến thuộc tính này. Chỉ riêng điểm này đã tạo thành tính khắc chế mạnh mẽ đối với hắn, vốn tu luyện quỷ hồn, u linh.

Đã thuộc tính hắn chủ tu thông thường không được, vậy liền sử dụng pháp khí thuộc tính khác. Hoàng Thổ Thuẫn thuộc về thuộc tính thổ, vững vàng lại bền bỉ, là đối tượng phòng ngự hoàn hảo chống lại công kích thuộc tính lôi.

Quả nhiên, Hoàng Thổ Thuẫn, thân là Tứ giai trung đẳng pháp khí phòng ngự, mang theo thuộc tính thổ đối kháng thuộc tính lôi, dễ dàng chặn lại ba đường Lôi đình kiếm khí.

Trần Nguyên chưa từ bỏ công kích. ‘Tung Địa Kim Quang’ tiếp tục được sử dụng. Hắn liên tục di chuyển, không ngừng thay đổi vị trí, từ các góc độ khác nhau công kích Thiên Quỷ Thượng nhân. Mỗi một lần, hắn đều thay đổi cách thức tấn công. Bạo Lôi Đình Kiếm, Minh Không Quyền, Hạo Nhiên Kiếm khí, Hạo Nhiên Phán định kiếm, Kiếm trận,...

Tuy nhiên, mỗi một lần Thiên Quỷ Thượng nhân đều có thể hóa giải tương đối đơn giản. Hắn có thể không phát động được những đòn tấn công mạnh mẽ như đối thủ, thế nhưng kinh nghiệm và bản năng chiến đấu của hắn vẫn còn đó. Có thể tu luyện đến cảnh giới Tứ phẩm tầng năm, hắn đã sống hơn một ngàn năm. Trong hơn một ngàn năm này, hắn đã trải qua không biết bao nhiêu cuộc chiến mà rất nhiều trong số đó hung hiểm để tính mạng của hắn như treo trên sợi chỉ. Mỗi một lần trải nghiệm như thế đều trở thành tich lũy quý giá đối với Thiên Quỷ Thượng nhân.

Còn một điểm khác mà Trần Nguyên không bằng được đối phương, đó là về mặt trang bị. Sống lâu hơn cũng có nghĩa là có nhiều thời gian hơn tích lũy tài phú, bảo vật, có nhiều hơn thời gian để chuẩn bị các thủ đoạn.

Bằng chứng ấy những ưu thế, Thiên Quỷ Thượng nhân dễ dàng tạo nên cục diện cân bằng cùng với Trần Nguyên.



Cùng lúc đó, tại một vị trí nào đó không biết thuộc tiểu thế giới, cũng có hai người đang quan sát cuộc chiến này thông qua pháp khí chiếu hình. Là Trần Nguyên Bá cùng với một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, khí chất thanh lãnh, lạnh nhạt. Nếu như Trần Nguyên có mặt tại đây, hắn sẽ ngay lập tức nhận ra người này, Thần Luyện Phong phong chủ, Hạo Nguyệt Chân quân.

Cả hai người đang chăm chú nhìn vào thế cuộc giằng co của Trần Nguyên và Thiên Quỷ Thượng nhân. Ánh mắt của các nàng chăm chú, không bỏ sót qua bất cứ một chi tiết nào.

Chỉ là, không giống như Trần Nguyên Bá biểu lộ bình tĩnh, tự nhiên như thể hết thảy đều nằm trong suy tính, biểu cảm của Hạo Nguyệt Chân quân trầm tư hơn nhiều. Có đôi khi, nàng sẽ cau mày, có đôi khi, nàng lai nhăn mũi, ánh mắt của nàng cực kỳ tập trung tựa như muốn nhìn thấu điều gì đó. Qua thật lâu, Hạo Nguyệt Chân quân mới nói, âm thanh không hề che giấu sự khó tin: “Trần Nguyên, bọn hắn thật sự bước vào Tứ phẩm?”

“Không thể sai được. Chính ta đã tự mình kiểm tra.” Trần Nguyên Bá nhàn nhạt đáp.

“Thế nhưng, một năm trước… tu vi của hắn vẫn còn là Tam phẩm hậu kỳ tầng thứ. Bây giờ mới bao lâu qua đi… Tốc độ tấn cấp này…” Hạo Nguyệt Chân quân vẫn còn khó tiếp nhận.

“Không chỉ có hắn. Ngay cả hai nữ tử đi cùng hắn cũng đều đạt được tiến bộ không kém như vậy. Tu vi đều đã thành tựu Tứ phẩm Thượng nhân,”

“Ý của Điện hạ là Thiên Lan và Lữ Như Yên đều đã bước vào Tứ phẩm?”

“Chính là hai nàng. Nếu ta nhớ không nhầm thì tu vi của cả hai nàng trước đó đều chỉ là Tam phẩm mà thôi. Có thể tại trong thời gian ngắn khiến cho tu vi tăng mạnh như vậy, đoán chừng là cả ba người bọn hắn đều đạt được cơ duyên khó lường tại trong phương này tiểu thế giới ở thời gian mấy tháng vừa qua. Dẫu sao, phương này tiểu thế giới là bất phàm, dù là ngươi ta đều nhìn không thấu. Ban đầu vốn cho rằng nơi này chỉ là tiểu thế giới do Thất phẩm Tôn giả tạo ra, nhưng bây giờ xem lại, dù là Bát phẩm, thậm chí Cửu phẩm cũng chưa chắc có năng lực bậc này. Có quá nhiều thứ bất thường chốn này.” Nói đến đây, Trần Nguyên Bá hơi cười rồi mới tiếp lời: “Cho nên, ba người bọn hắn có thể tại trong thời gian này mò đến cơ duyên kinh người gì thì cũng chẳng có gì ngạc nhiên.”

Hắn vừa nói, trong đầu hắn vừa hiện lên hình ảnh của ba người thanh niên nam nữ trẻ tuổi. Ấy thế mà, chỉ vừa nhớ tới hình ảnh của thiếu nữ có mắt đỏ tươi như máu kia, nàng không tự chủ được khẽ rùng mình một cái. Nàng nhớ lại, trước đây, khi lần đầu tiên nàng đối diện với con người đó, trực diện với ánh mắt của đối phương, cảm nhận được một cỗ uy hiếp đến cực hạn, chân thực vô cùng, tựa như đối đầu với một sự tồn tại khủng bố vượt ngoài sự hiểu biết, vượt ngoài sức tưởng tượng. Lúc đó, nội tâm nàng đã run rẩy thật lâu không có cách nào bình tĩnh trở lại, cả người ướt sũng trong mồ hôi và chỉ có tố chất tâm lý kinh người mới giúp nàng không để lộ sự sợ hãi ấy trên gương mặt mà thôi. Thậm chí, cho đến bây giờ, mỗi lần nhớ về ký ức đó, Trần Nguyên Bá đều không tự chủ cảm giác tim đập nhanh và tâm lý hồi hộp.

Hạo Nguyệt Chân quân không biết đến chuyện này, Trần Nguyên Bá chưa từng nói cho nàng hay bất cứ ai về trải nghiệm kia. Cho nên, nàng càng không có khả năng phỏng đoán suy nghĩ của Trần Nguyên Bá hiện tại. Tâm tư của Hạo Nguyệt Chân quân vẫn còn đắn đo tại chuyện cơ duyên trên ba người Trần Nguyên. Nàng trầm ngâm: “Nghe nói, hơn một tháng trước, tại nơi sâu của tiểu thế giới, người ta nói rằng có dị tượng xuất hiện, soi sáng vạn dặm. Chỉ là, sau khi tu sĩ tiến về nơi đó thăm dò thì không phát hiện bất cứ vết tích gì. Sau này, ngay cả Tứ phẩm Thượng nhân tra xét cũng không tìm được bất cứ manh mối về bảo vật hay cơ duyên nào. Sau đó không lâu thì ba người Trần Nguyên bọn hắn trở về. Liệu có khi nào, dị tượng kia liên quan đến bọn hắn?”

Lúc này, Trần Nguyên Bá đã lấy lại tinh thần. Nàng nghe Hạo Nguyệt Chân quân suy luận thì hời hợt đáp: “Có lẽ là thế đi.”

“Có thể đẩy mạnh tu vi của tu sĩ trong thời gian ngắn, cơ duyên này chỉ e không tầm thường. Nếu chúng ta đạt được đến tay, thế lực trong tay chúng ta có thể đạt được một bước tăng trưởng thực lực một bước dài. Điện hạ, chúng ta có muốn hay không… điều tra một chút?” Hạo Nguyệt Chân quân đắn đo.

“Tuyệt đối không nên.” Trần Nguyên Bá ngay lập tức phủ nhận. “Trước không nói cơ duyên này có thể hay không tái sử dụng lần nữa. Lại nói, có thể sử dụng thì sao? Chúng ta tra ra thì lại như thế nào đạt tới tay? Đừng quên, cả ba người này đều không đơn giản. Chúng ta hiện tại còn muốn nghĩ cách mượn lực bọn hắn. Nếu như đẩy bọn hắn vào thế đối địch, chúng ta sẽ rơi vào tình thế bất lợi vô cùng. Thế lực dưới trướng chúng ta còn chưa trưởng thành.”

Còn một điều mà Trần Nguyên Bá chưa nói: đó là, trực giác của nàng mách bảo, nàng tuyệt đối không thể cùng những kẻ này trở mặt. Nếu không, nàng sẽ bị hủy diệt ngay lập tức.

“Vâng, là Hạo Nguyệt quá xúc động.” Hạo Nguyệt Chân quân cúi đầu, cung kính đáp.

Nói rồi, ánh mắt của cả hai lại một lần nữa rơi vào hình ảnh chiến đấu chiếu qua pháp khí. Qua một lúc, Trần Nguyên Bá mới nói: “Trần Nguyên kẻ này còn chưa dùng hết sức.”

Hạo Nguyệt Chân quân sửng sốt: “Hắn còn chưa dùng hết sức?”

Kinh ngạc một hồi, nàng mới nói: “Không phải, Điện hạ nói, cảnh giới của hắn chỉ là Tứ phẩm tầng một thôi sao? Nếu như ta nhớ không nhầm, Thiên Quỷ Thượng nhân có tu vi Tứ phẩm tầng năm. Cách biệt đến bốn tầng… hoàn toàn chiến đấu ngang ta… vẫn còn chưa dùng hết sức… Chẳng lẽ hắn… ”

Trần Nguyên Bá nghiêm túc gật đầu: “Hắn cũng giống như ta, đi là Đạo Cực hạn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.