Lữ Như Yên nhíu hai hàng lông mày như lá liễu khi nhìn vào mục thông báo ban thưởng kinh nghiệm.
“Thật ít.” Nàng nói thì thầm.
Ấn tượng của nàng cùng với Trần Nguyên lúc trước cũng không khác nhau là bao. Nàng đánh giết xấp xỉ năm triệu Tà tộc. Trong đó có hai tôn Tà tộc có thực lực tương đương với Tứ giai tầng hai Thượng nhân; mười một tôn có thực lực tương đương với nửa bước Tứ phẩm; Tam giai hậu kỳ Tà tộc càng là chạm đến con số năm mươi, Tam giai trung kỳ là hàng trăm,...
Có thể đây?
Hết thảy cộng lại, nàng chỉ đạt chừng xấp xỉ hai mươi lăm kinh nghiệm.
Nhiều không?
Ít. Quá ít. Ít đếm thảm thương.
Mặc dù, Lữ Như Yên không cần con số khổng lồ lên đến hai mươi sáu triệu điểm kinh nghiệm như Trần Nguyên để lên cấp nhưng giá trị này đích thực là không nhỏ chút nào.
Một triệu bốn trăm ngàn. Đó là con số mà nàng cần.
Một triệu bốn trăm ngàn và hai mươi lăm, đây là chênh lệch năm mươi sáu ngàn lần.
Nghĩ đến còn phải đánh năm sáu ngàn trận chiến như vậy nữa mới thu hoạch được đầy đủ kinh nghiệm để trải nghiệm quá trình 'lên cấp' trong thí luyện, Lữ Như Yên cảm thấy, thí luyện này quá làm khó thí sinh tham dự thí luyện.
Thu hồi lại các suy nghĩ, Lữ Như Yên cẩn thận kiếm tra một lần quanh khu vực, lại ba lần bảy lượt dùng thần thức kiểm tra mọi ngõ ngách trong phạm vi vạn dặm xung quanh. Sau khi nàng chắc chắn không còn bỏ sót lại Tà tộc nào thì mới quay trở lại thành Chi Lăng.
Thiên Lan gặp nàng trở về thì chỉ nhẹ gật đầu, xem như chào hỏi. Lấy cảnh giới của Thiên Lan, nàng đều nhìn rõ từng chi tiết toàn bộ quá trình Lữ Như Yên đánh giết Tà tộc.
Những phó tướng và chỉ huy thì dường như được thiết lập một cách cứng nhắc, không có màn tiến lên thăm hỏi tình huống mà chỉ đứng đơ ra đó, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.
Không bao lâu sau, Trần Nguyên trở lại.
Lữ Như Yên lập tức hỏi thăm: “Trần công tử, người không sao chứ?”
“Không có chuyện gì. Chỉ là mấy nhòm Tà Ma mà thôi, thực lực lại không mạnh, thủ lĩnh của bọn chúng chỉ tương đương với Tứ phẩm tầng hai Thượng nhân, đối với ta không gây nên được khó khăn.”
“Tà Ma?” Lữ Như Yên khó hiểu.
“Chính là Tà tộc mà thí luyện ám chỉ. Tại Minh Nguyệt giới, có một số nơi đã từng tao ngộ tồn tại tương tự, bọn hắn gọi những tồn tại này là Tà Ma.”
Lữ Như Yên khẽ gật đầu, xem như đã hiểu.
Trần Nguyên nhìn ngoái lại phía bắc thành Chi Linh bên ngoài mấy ngàn dặm, cảm nhận linh lực trong không gian tại đó vẫn còn bạo động chưa yên, hắn không khỏi hỏi: “Như Yên cô nương, vừa rồi còn có Tà Ma tập kích thành?”
Lữ Như Yên gật đầu, đáp lại: “Đúng là như công tử nói. Có hai nhóm Tà Ma tấn công chúng ta, thực lực của thủ lĩnh bọn chúng ước chừng tại Tứ phẩm tầng hai Thượng nhận, phía dưới còn có mười một tôn nửa bước Tứ giai Tà Ma,.. tổng cộng lại quần thể của bọn chúng phải lên đến năm triệu Tà Ma.”
“Nguyên lai là như thế.” Trần Nguyên đáp.
Hắn không đi hỏi thăm tình huống cụ thể. Chỉ cần vừa nhìn, hắn liền có thể đoán ra đại khái tình huống. Hơn nữa, kẻ địch chỉ là Tứ giai sơ kỳ Tà Ma, Lữ Như Yên phất tay là có thể diệt, không đến mức cần hắn lo lắng.
Trần Nguyên lại hỏi thăm Thiên Lan tình hình thành Chi Lăng trong khi hắn rời đi. Tới khi nhận được đáp án rằng, không có bất kỳ Tà Ma nào tới xâm lấn giữa khoảng thời gian đó, Trần Nguyên mới kinh ngạc thốt lên: “Như vậy liền xong rồi?”
Nếu thật sự, thí luyện chỉ có như vậy, đây cũng không khỏi quá dễ đi. Đừng nói là chỉ có tổng cộng sáu đàn Tà Ma, dù cho lại tới một đợt mười đàn, hai mươi đàn hay một trăm đàn Tà Ma như vậy cũng chẳng thể tạo thành uy hiếp đối với hắn. Tứ giai sơ kỳ Tà Ma tại trong mắt Trần Nguyên cùng Lữ Như Yên lúc này là quá yếu đuối. Một ý nghĩ, một đạo pháp thuật, bọn hắn có thể dễ dàng diệt sát kẻ địch.
Lữ Như Yên như có điều suy nghĩ, nói: “Có lẽ, thí luyện Tà Ma tấn công không chỉ có một lần này thôi đâu. Nếu thật sự chỉ có một lần này, há chẳng phải quá dễ dàng? Dù người tham gia thí luyện không phải chúng ta, thực lực so với tu sĩ thông thường còn bết bát hơn, nhưng chỉ cần có phó tướng vị này Tứ phẩm trung kỳ Thượng nhân tại, thành Chi Lăng há không phải vững như thành đồng vách sắt. Chúng quy, chênh lệch giữa Tứ phẩm tầng hai và Tứ phẩm tầng năm, chỉ thuần luận đến sức mạnh, không đề cập đến lĩnh hội pháp tắc, cũng là khác biệt sáu mươi, bảy mươi lần.”
Quả nhiên, lời nàng vừa nói xong, trong đầu ba người Trần Nguyên lại vang lên âm thanh từ thí luyện.
[Kiểm trắc đến thí sinh vượt qua lần thứ nhất Tà tộc xâm lấn... đang đánh giá nhiệm vụ.]
Như vậy, đây mới chỉ là lần thứ nhất. Sau đó sẽ còn có lần thứ hai, lần thứ ba, thậm chí là nhiều hơn nữa. Nhóm người Trần Nguyên lần này xem như nhìn đến chắc chắn, lần thí luyện này sẽ còn kéo dài dài, không ngắn ngủi như lần thí luyện đầu tiên.
Âm thanh từ hệ thống thí luyện vẫn còn tiếp tục.
[Đánh giá thí sinh hoàn thành nhiệm vụ: hoàn mỹ. Thành Chi Lăng nhận tổn hại bằng không. Ban thưởng: điểm kinh nghiệm nhân lên bốn lần]
Tin tức chỉ có ngắn gọn như vậy mà thôi. Không giống như Trần Nguyên suy nghĩ, có phần thưởng phụ bao quát đan dược, phù lục hay pháp khí cái gì. Tất cả chỉ là điểm kinh nghiệm.
“Ảo? Là tiền ảo?” Hắn không khỏi nghĩ đến.
Bất quá, chứng kiến con số điểm kinh nghiệm từ năm mươi tăng đến hai trăm, hắn xem như đạt được an ủi một chút.
Một bên khác, Lữ Như Yên cũng kinh ngạc chẳng kém: “Trần công tử...”
“Ừm. Xem ra, tại thí luyện này, bảo hộ thành Chi Lăng không nhận tổn hại là chi tiết cực kỳ quan trọng.”
Điểm kinh nghiệm tăng lên bốn lần, phần thưởng này xem như thực lớn.
“Chỉ bất quá, ngay cả nhân bốn lần, con số này cùng hơn hai mươi triệu so ra thì vẫn chẳng thấm vào đâu.” Trần Nguyên nói khẽ.
Thế nhưng, cả ba người Trần Nguyên suy nghĩ sai rồi. Rất nhanh, bọn hắn sẽ phát hiện ra, điểm kinh nghiệm kỳ thực rất dễ kiếm. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết để đảm bảo sự dễ dàng đó ở đây phải là có thực lực.
Đồng thời, một âm thanh khác trong đầu ba người vang lên.
[Kiểm trắc đến thí sinh hoàn thành nhiệm vụ, kháng cự Tà tộc xâm lược lần thứ nhất. Thí sinh có ba canh giờ nghỉ ngơi trước khi cuộc xâm lược thứ hai xuất hiện. Thời gian ba canh giờ đếm ngược bắt đầu.]
...
Cùng lúc đó, tại một nơi khác thuộc bí cảnh.
Công Tôn Hoằng an tĩnh ngồi xếp bằng trên một mỏm đá xám ngoét, bằng phẳng.
Đứng hầu ngay tại bên cạnh hắn là thiếu nữ nữ xinh đẹp tuyệt trần, vóc dang yểu điệu kinh động thế nhân. Nàng chính là Thanh La, nữ tử vẫn luôn một mực đi theo Công Tôn Hoằng, lặng lẽ và đầy cống hiến, chưa từng có một lời than vãn. So với sáu năm trước đó, khi mà lần đầu tiên Trần Nguyên gặp được nàng, khí tức của nàng phải mạnh mẽ hơn mười lần có thừa.
Hai năm trước, tu vi nàng vừa bước vào Tam phẩm tầng ba.
Năm đó, nàng tại hai mươi mốt tuổi thành công đột phá, Nhị phẩm, thành tựu Tam phẩm Đại tu sĩ. Bây giờ, chưa đến ba mươi tuổi, tu vi của nàng đã là Tam phẩm tầng ba cao đoạn.
Không, phải là Tam phẩm tầng ba đỉnh phong mới đúng. Ba ngày trước, nàng dùng chưa đến một canh giờ đồng hồ để vượt qua khảo thí thứ nhất, thu hoạch được một phần ban thưởng tu vi không ít, thành công đột phá tầng ba cao đoạn, đặt chân tới tầng ba đỉnh phong, chỉ kém một bước nhỏ liền bước vào Tam phẩm trung kỳ.
Nên biết, năm nay, Thanh La mới chỉ có hai mươi chín tuổi thôi. Thiên phú của nàng tại trong nhóm đỉnh tiêm thiên kiêu đã đứng hàng cao nhất, đuổi sát với nhóm tuyệt thế thiên kiêu, cũng chính là nhóm Chuẩn Thánh Tử, Chuẩn Thánh Nữ tại các Thánh Địa, Chuẩn Đế Tử, Chuẩn Đế Nữ tại các Tiên triều, Chuẩn Thần Tử, Chuẩn Thần Nữ tại các Cổ Thế gia. Đây chính là tầng lớp thiên kiêu mạnh nhất tại ba ngàn thế giới. Ở Thái Linh học viện, nếu như không phải nhóm quái vật như bọn người Trần Nguyên, Công Tôn Hoằng hay Thiên Lan xuất hiện, Thanh La có thể xem như thiên tài mạnh nhất trong hàng vạn năm qua của học viện.
Thế nhưng, Thanh La chưa bao giờ hài lòng với tu vi hiện tại của bản thân.
Bởi vì, công tử của nàng, người mà nàng vẫn luôn theo đuổi, người mà nàng vẫn luôn lấy làm mục tiêu và lý tưởng sống, hắn luôn luôn đi tại phía trước nàng. Thậm chí, Thanh La có loại cảm giác, khoảng cách giữ nàng và công tử vẫn đang một mực kéo dài, không có thu hẹp.
Không. Đây thậm chí còn không phải là ảo giác.
Công Tôn Hoằng chỉ nhiều hơn nàng có hai tuổi, nhưng tu vi bây giờ đã bất thình lình đạt tới Tam phẩm tầng năm cao đoạn, so với nàng còn cao hơn gần hai cái tầng cảnh giới.
Thanh La yên lặng tại một bên chờ đợi, cảm nhận được hơi thở cùng khí tức trong lúc vô tình phát tán từ trên thân thể đối phương, nàng cảm thấy phát run.
Thật mạnh.
Hơn nữa, khí tức của đối phương còn đang gia tăng, đang mạnh lên theo mỗi hơi thở.
Nguyên lai, tại mấy trước, Công Tôn Hoằng chỉ sử dụng có một khắc thời gian để vượt qua vòng khảo thí thứ nhất. Sau đó, lòng hắn có sở ngộ. Vừa vặn, tận dụng cỗ năng lượng khổng lồ mà bí cảnh cung cấp, dứt khoát lấy ra đan dược dự trữ mang theo bên mình Công Tôn Hoằng tiến hành một đợt bế quan ngắn.
Cái này một lần bế quan chính là hơn ba ngày, tiếp cận bốn ngày.
Đúng lúc này, khí thế trên thân Công Tôn Hoằng tăng vọt. Gương mặt hắn hơi đỏ lên. Linh lực xung quanh hắn bỗng nhiên bạo động. Trong thân thể của hắn, linh lực cuồn cuộn chảy như dòng lũ không thể ngừng.
Đứng bên cạnh, Thanh La mở mắt, nhìn chằm chằm công tử nhà nàng, gương mặt lộ rõ sự căng thẳng.
Cách đó không xa, ba người khác, hai nam một nữ cũng nhìn chăm chú vào cảnh tượng này, trong đó có bao quát một nam tử trẻ tuổi, gương mặt kiên nghị, ánh mắt sắc bén, mặc quần áo xam màu cũ kỹ, tay ôm một thanh Bạch Ngọc Kiếm. Nam tử này là Lý Vân Trung, chính là vị Đại Khí Vận giả mà Trần Nguyên bắt gặp tại phía trước Tàng Kinh các, dành ra ba năm để cảm ngộ Bạch Ngọc Kiếm kinh.
Cả ba người này đều là tùy tùng mà Công Tôn Hoằng thu phục trong mấy năm gần đây. Từng kẻ đều là thiên tài xuất chúng, thiên phú tu luyện kinh người, tại mỗi một châu xuất thân đều là thiên kiêu nổi danh nhất nhì, đều bước vào cảnh giới Tam phẩm tại khoảng chừng ba mươi tuổi. Cho dù đặt tại Ba ngàn thế giới, ba người này đều có thể xưng một tiếng thiên kiêu, đạt được coi trọng đặc biệt, thành tựu tương lai chí ít có thể đạt tới Thất phẩm Tôn giả, thậm chí là Bát phẩm Huyền Vương cũng được.
Thời điểm ban đầu, từng người đều là kẻ tâm cao khí ngạo, tự nhận trên đời không thua kém bất cứ thiên tài nào, cũng không chịu phục bất cứ thiên kiêu nào cùng lứa tuổi. Tuy nhiên, ba người này rất nhanh liền bị thực lực cùng mị lực của Công Tôn Hoằng chiết phục, vì đó mà nhanh chóng quy thuận theo hắn, trở thành một tên tùy tùng với kỳ vọng tương lai không xa có thể tiến ra một thế giới càng rộng lớn hơn.
Lúc này đây, cả ba người Lý Vân Trung đề đang kinh ngạc xen lẫn kính sợ nhìn xem cỗ khí tức khủng bố dâng lên trên thân Công Tôn Hoằng. Tu vi của hai bên chênh lệch quá xa, thực lực cách biệt quá lớn, dẫn đến khí tức trong quá trình đột phá của người sau mang đến áp lực thực lớn cho những người quan sát.
Quá trình đột phá của Công Tôn Hoằng kéo dài dằng dặc đến nửa canh giờ mới dừng lại. Hắn chậm rãi thu lại khí thế quanh thân, thể nội linh lực vận chuyển chậm dầm rồi khôi phục trở lại trạng thái bình thường. Linh khí trong không gian cũng không còn bạo động.
Ánh mắt của Công Tôn Hoằng lóe qua nét vui mừng. Tu vi của hắn bất thình lình đã tăng đến Tam phẩm tầng năm đỉnh phong. Mặc dù hắn còn chưa chính thức đột phá một tầng mới, nhưng đây xem như đã là tiến bộ rất lớn rồi. Nên biết, tại bốn ngày trước, hắn vẫn chỉ là Tam phẩm tầng năm trung đoạn mà thôi. Bốn ngày này, hắn đã trực tiếp thắng qua một năm rưỡi khổ tu.
Gặp hắn dừng vận công, Thanh La tiến lên trước mặt, vui vẻ nói: “Chúc mừng công tử tu luyện có thành tựu, tu vi tiến triển một bước dài.”
Ba người Lý Vân Trung cũng riêng phần mình bước lên chúc mừng. Công tử có tu vi càng mạnh, thực lực càng cao, như thế, bọn hắn thân là tùy tùng, con đường tương lai càng sáng sủa.
Công Tôn Hoằng đáp lại từng cái, ôn hòa nói: “Các ngươi không cần ước ao. Không được mười, mười lăm năm nữa, các ngươi đều sẽ đạt đến tu vi như ta mà thôi.”
Thế rồi, hắn nhìn quanh, phát hiện thiếu đi hai người. Vốn dĩ, hắn mang theo sáu người tiến vào phương tiểu thế giới này, ý đồ tìm kiếm cơ duyên, tăng thêm kinh nghiệm lịch luyện. Bây giờ chỉ còn lại bốn tùy tùng.
hắn không khỏi nghi ngờ hỏi: “Còn hai người nữa đâu? Không qua được?”
Thanh La nhẹ giọng đáp: “Công tử, Hạo Viên và Mặc Long không qua được, đã bị truyền tống ra ngoài bí cảnh rồi.”
Vòng thứ nhất khảo thí khả năng chống lại dụ hoặc chính là như vậy. Nếu như hoàn thành thì có thể tiếp tục thăm dò bí cảnh, hoàn thành sớm còn có thưởng tăng thêm tu vi. Còn như đến ba ngày mà vẫn không thể vượt qua, triệt để trầm luân trong đó, như vậy sẽ bị phán định là thất bại, bị truyền tốn ra ngoài.
Công Tôn Hoằng hơi trầm mặc trong chốc lát, sau đó hắn nói: “Thôi, nếu như Hạo Viên và Mặc Long không qua được, như vậy chỉ có thể nói, hai người bọn hắn vô duyên với tạo hóa lần này. Chúng ta đã vượt qua, như vậy phải tiếp tục tiến lên.”
“Vâng.” Bốn người Thanh La cung kính đáp lại.
Năm người Công Tôn Hoằng dành ra một chút thời gian điều chỉnh lại trạng thái, thống kê lại trang bị, đan dược, pháp khí, phù lục,... cẩn thận đo đếm vật phẩm dự trữ, sau đó mời một đường hướng về phương năm phi hành.
Thế giới trong bí cảnh này trắng xám, nhợt nhạt đơn điệu và tĩnh lặng đến ghê rợn. Liên tục mười ngày liền phi hành, nhóm năm người Công Tôn Hoằng chẳng bắt gặp bất cứ thứ gì bên ngoài một mảnh đất chết kéo dài đến vô tận bên dưới bầu trời trống rỗng, bao la.
Một ngày này, Công Tôn Hoằng bỗng nhiên dừng lại.
Bốn người khác theo sau ngừng bước phi hành. Thanh La nghiêm túc hỏi thăm: “Công tử, có chuyện gì vậy?”
Công Tôn Hoằng nheo mắt lại, nhìn về nơi phương xa, nói: “Phía trước có khí tức lạ. Hơn nữa, còn có sát khí.”