Cầu Đạo

Chương 239: Chương 239: Dung hợp Thần Lôi bản nguyên




Nghe lời nói của Vũ Tuyết Lạc, Trần Nguyên có chút bất ngờ. Nhiệm vụ không hoàn thành được, trách nhiệm không thể hoàn toàn quy trên đầu hắn, điều này hắn hiểu, dẫu sao Ngũ Diệp cũng không mở ra, hắn còn không có cơ hội đặt một bước chân vào. Thế nhưng, một vạn điểm cống hiện lại là như thế nào? Hắn nhớ rõ, bản thân hắn cái gì cũng không làm.

Tựa như nhìn được suy nghĩ của hắn, Vũ Tuyết Lạc cười giải thích: “Ngươi liền cho rằng, ba người các ngươi tìm ra phương này tiểu thế giới cho học viện, học viện sẽ không tính đến công lao của các ngươi? Học viện không có hẹp hòi như vậy. Có công thì thưởng, có tội thì phạt, học viện xưa nay rất công bằng. Dù cho các phương phát hiện ra phương này tiểu thế giới là ngoài ý muốn và không nằm trong danh sách nhiệm vụ, thế nhưng học viên chắc chắn sẽ không quên công lao của các ngươi. Phương này tiểu thế giới giàu có như thế nào, các ngươi chắc chắn đã rõ ràng. Việc này chúng ta đã báo cáo lên nội viện, tới khi đó, mỗi người các ngươi thu về ít nhất cũng có một vạn điểm cống hiến.”

Quả thực là niềm vui ngoài ý muốn. Một vạn điểm cống hiến nhiều không? Quá nhiều. Cho dù là Tam phẩm hậu kỳ tầng thứ tu vi như Hi Lam tiên tử một năm cũng chỉ thu hoạch chừng bảy trăm điểm cống hiến mà thôi. Hạo Nguyệt Chân quân cho bọn hắn những cái này hạch tâm đệ tử rất lớn ưu đãi, một năm chỉ có một ngàn điểm cống hiến. Không thể không nói, một vạn điểm cống hiến với hắn bây giờ thật sự là con số khổng lồ.

Trần Nguyên đứng lên, chắp tay nói: “Học sinh đa tạ các vị đạo sư đã giúp đỡ.”

Vũ Tuyết Lạc lắc đầu: “Đây là các ngươi nên được. Chúng ta không có làm gì ngoài phận sự, cũng không thiên vị bất cứ ai.” Dừng lại một chút, nàng nói ra: “Nhắc đến, chúng ta đều là phải cảm tạ ba người các người, không chỉ Thái Linh học viện mà Đại Càn Vương triều cùng Đại Nguyên Vương triều cũng là như vậy.”

“Ồ, vì sao đạo sư lại nói như vậy?”

“Vì sự có mặt của các ngươi.” Vũ Tuyết Lạc hiển nhiên nói: “Phương này tiểu thế giới tài nguyên rất lớn, Thái Linh học viện muốn có chỗ cắm dùi, chiếm được đầu to lợi ích vậy thì đòi hỏi danh chính ngôn thuận. Mà ba người các ngươi thuộc trong nhóm đầu tiên khai mở tiểu thế giới, tự nhiên mang đến danh nghĩa thuộc về người Thái Linh học viện. Mà Đại Càn Vương triều cùng Đại Nguyên Vương triều tự nhiên cũng có người đi cùng các ngươi mở ra tiểu thế giới. Bọn hắn muốn làm chủ phương này tiểu thế giới, cũng muốn chiếm đầu to lợi ích, thế nhưng lại không có đủ thực lực. Cho nên, bọn hắn muốn mượn vào sự hiện diện của các ngươi để kéo Thái Linh học viện vào cuộc, cùng một chỗ chia sẻ lợi ích, lấy Thái Linh học viện danh tiếng để chấn nhiếp các phe thế lực khác. Thái Linh học viện đương nhiên vui vẻ đồng ý. Có thể nói, đây là một loại ăn ý ngầm giữa ba phe thế lực, Thái Linh học viện chúng ta, Đại Càn Vương triều và Đại Nguyên Vương triều. Trong đó, ba người các ngươi đóng vai trò cầu nối, cũng là mấu chốt để duy trì loại cục diện cân bằng này.”

Dừng tạm một lúc, nàng bổ sung: “Đánh lấy danh hào danh chính ngôn trợ giúp cho hai Vương triều chiếm được tiên cơ, cũng để bọn hắn có lợi thế không nhỏ. Thế nhưng, có thể duy trì được cục diện hiện tại bao lâu vậy còn phải xem chính năng lực của bọn hắn. Chung quy làm đến chuyện gì cũng cần đến thực lực duy trì. Mấy tháng qua đã có không ít mật thám từ các phương thế lực khác tới đây thăm dò. Tiểu bí cảnh này tồn tại để bọn hắn trông mà thèm. Bọn hắn làm sao cũng không từ bỏ ý đồ. Có thể, bởi vì kiêng kỵ thực lực của Thái Linh học viện, những phương khác thế lực sẽ không trực tiếp công chiếm Càn Long thành, thế nhưng bọn hắn không thiếu thủ đoạn để ép Đại Càn, Đại Nguyên hai cái Vương triều giao ra một bộ phận lợi ích. Đặc biệt là Đại Càn Vương triều, sắp ở vào giai đoạn giao thế, bộ máy chính trị của bọn hắn sẽ tiến vào hồi suy yếu nhất. Đó là thời cơ tuyệt hảo để ra tay.”

Trần Nguyên bình tĩnh lắng nghe Vũ Tuyết Lạc giảng giải. Tình huống của Càn Nguyên thành, hay nói rộng hơn là Đại Càn Vương triều và Đại Nguyên Vương triều cũng không phải ổn định giống như hắn tưởng tượng như vậy. Sự tình bí cảnh mở ra mang lại cho bọn hắn nhiều lợi ích, đồng thời cũng là không ít vấn đề rắc rối. Một phương diện khác, các vấn đề liên quan đến Tà khí quấy nhiễu cũng chưa được giải quyết triệt để, khiến cho hai đại Vương triều có chút thiếu nhân lực. Ngược lại là Thái Linh học viện thì an nhàn hơn nhiều. Trên mặt nổi, Thái Linh học viện có rất ít kẻ thù, cũng không có phương thế lực bản địa nào dám tại ngoài ánh sáng vuốt râu hùm của bọn hắn. Vấn đề cố nhiên là có, bất quá Thái Linh học viện không lo lắng thiếu thốn nhân lực. Nếu như thật xảy đến tình trạng đó, bọn hắn còn có các châu khác Thái Linh học viện, thậm chí nội viện điều động nhân lực tới trợ giúp.

Ba người Trần Nguyên và Vũ Tuyết Lạc hàn huyên một thời gian dài mới thôi. Thân là một vị đạo sư, địa vị tại Thanh Châu Thái Linh học viện không thấp, Tứ phẩm hậu kỳ tu vi, thế nhưng, thái độ của Vũ Tuyết Lạc đối với ba người Trần Nguyên rất tốt. Chỉ từ việc nàng chịu bỏ ra nhiều thời gian của bản thân để nói chuyện, chia sẻ nhiều thông tin với bọn hắn, căn dặn bọn hắn nhiều điều đã đủ cho thấy, nàng đối với ba người bọn hắn khách sáo đến nhường nào. Đây không phải là bởi vì Vũ Tuyết Lạc xem ở thân phận học sinh Thái Linh học viện của đối phương, nàng xem trọng là thân phận hạch tâm đệ tử của đối phương. Trần Nguyên mang theo Tỵ Thiên Ngọc, Thiên Lan bí ẩn, nàng nhìn không ra. Bất quá, nàng có thể xác định, Lữ Như Yên niên kỷ chưa đến năm mươi. Không đến năm mươi tuổi có thể thành tựu Tam phẩm trung kỳ tu vi, đây là yêu cầu bực nào yêu nghiệt tư chất. Làm người đều có tư tâm, Vũ Tuyết Lạc cũng như vậy, nàng xem như kết một cái thiện duyên với những vị thiên tài này. Bọn người Trần Nguyên tự nhiên vui vẻ tiếp nhận thiện ý của nàng. Bởi vậy, bầu không khí trở nên vô cùng hòa hợp, cuộc trò chuyện rất thông suốt, cũng rất vui vẻ.

Thời gian mấy tháng kế tiếp, ba người Trần Nguyên sẽ phải ở lại Càn Nguyên thành. Vũ Tuyết Lạc không chút do dự, vì bọn hắn ba người sắp xếp lại ba căn động phủ liền nhau, bên dưới có ba tòa Tam giai linh mạch trợ giúp tu luyện. Trước khi rời đi, nàng còn một lần nữa căn dặn: “Trong thời gian tới, các ngươi vẫn là yên ổn ở lại trong Càn Nguyên thành. Đi tìm kiếm cơ duyên trong tiểu thế giới, có thể. Bất quá, không nên tìm cách ra ngoài. Điều này rất dễ gây nên Đại Càn Vương triều hiềm nghi. Thái Linh học viện không e ngại bọn hắn, ấy là khi chúng ta đứng ở phe chiếm lý lẽ. Bất quá, để bọn hắn hiềm nghi, ngược lại là sẽ có nhiều phiền phức không cần thiết.”

“Đa tạ đạo sư nhắc nhở.” Trần Nguyên nghiêm túc đáp lại.

Vũ Tuyết Lạc lúc này mới hài lòng rời đi, đồng thời phân phó vị nữ đệ tử lúc nãy dân ba người Trần Nguyên về chỗ động phủ đã sắp đặt trước. Cho đến sau cùng, Trần Nguyên nhắc lại chuyện mà nàng nói muốn nhờ vả bọn hắn lúc đầu. Bất quá, Vũ Tuyết Lạc lại nói, nàng cần cân nhắc lại một số sự tình, sẽ thông báo tới hắn sau khi cần thiết.



Thời thấm thoát như thoi đưa. Mười ngày trôi qua trong nháy mắt. Mười ngày này, ba người Trần Nguyên một mực dừng chân lại tại động phủ mà Thái Linh học viện sắp xếp. Đây là cái lợi của việc có chỗ dựa là thế lực mạnh mẽ, đi đến đâu cũng không cần lo trước lo sau, ngược lại có người trợ giúp, đã tiện nghi lại thoải mái. Không giống như một số tiểu thuyết mô tả nhân vật chính như vậy, chỉ vì một chỗ nghỉ chân cũng phải hối hả ngược xuôi vất vả, thậm chí, có đôi khi còn nảy sinh mâu thuẫn, kéo về một đợt cừu địch không cần thiết.

Những ngày này, ba người Trần Nguyên chỉ dành ra phân nửa thời gian đến tu luyện. Lữ Như Yên được Khinh Vũ Chân quân căn dặn, nàng mấy năm gần đây tiến cảnh quá nhanh, cần dành thời gian buông lỏng tâm thái. Nếu không, cứng quá dễ gãy, gấp quá cũng không được, một mực bế quan tu luyện không biết trời đất rất có thể để lại mầm họa cho tương lai không biết chừng.

Những năm này, Lữ Như Yên xác thực đột phá quá nhanh, nhanh đến không hợp thói thường. Thức tỉnh Thần thể, đạt được Bạch Ngọc Thánh Liên trợ giúp, cơ duyên nàng gặp đều là những thiên đại tạo hóa mà dù là cấp bậc đại năng tu sĩ cũng phải ước ao ghen tỵ. Khinh Vũ Chân quân không phải không có lý, tâm cảnh không theo kịp cảnh giới rất dễ để tu sĩ đi sai đường.

Tuy nhiên, điều này cũng để Trần Nguyên sinh ra nghi hoặc: Bản tôn hắn tu luyện cũng rất nhanh, tốc độ đột phá cảnh giới so với Lữ Như Yên còn nhanh hơn nhiều, hắn lại không hề thấy có bất cứ điều gì không ổn trong suy nghĩ và tâm thái. Hắn đã nghĩ nhiều về vấn đề này, sau lại không tìm được đáp án thỏa đáng. Cuối cùng đành kết luận, do hệ thống tu luyện khác biệt, công lao lớn nhất thuộc về Khởi Nguyên kinh thần kỳ.

Tạm thời không đề cập tới vấn đề tâm cảnh. Một ngày, Lữ Như Yên chỉ dành đến phân nửa thời gian tu luyện, phân nửa thời gian còn lại, nàng dành để đi dạo phố, ngắm cảnh cùng mua sắm. Mấy năm trời nhập học Thái Linh học viện, nàng cái gì cũng chưa kịp làm liền phải bế quan một chuyến thật dài thức tỉnh Thần thể. Vừa ra ngoài làm nhiệm vụ một lần, thời gian chưa kịp bao lâu thì bị vướng vào sự tình liên quan đến Thánh Liên, kéo lại thời gian gần tám tháng của nàng. Điều này để cho Lữ Như Yên buồn bực không thôi.

Lữ Như Yên đi dạo, Trần Nguyên tự nhiên cần bồi tiếp nàng một bên. Trần Nguyên vui vẻ với điều này. Lữ Như Yên cũng cười hạnh phúc mỗi khi ra ngoài cùng hắn. Chỉ là hai, ba ngày gần đây, nàng càng có xu hướng muốn đi dạo phố với Thiên Lan. Trần Nguyên ngỏ ý đi cùng thì bị nàng thẳng thừng từ chối, mạnh mẽ đẩy lại phía sau rồi nói: đây là chuyện của nữ nhân với nhau, Trần công tử một cái nam nhân đi cùng không thích hợp.

Tốt thôi. Trần Nguyên nhún vai, ngoan ngoãn nghe lời ở nhà. Không phải hắn cẩu thả, không quan tâm đến an nguy của nàng, mà là, trong Càn Nguyên thành này, ai dám động đến nàng một cái Thái Linh nội viện hạch tâm đệ tử? Hơn nữa, lấy Tứ phẩm tu vi của nàng, ở đây, lại có thể đe dọa đến sự an nguy của nàng. Ấy là chưa kể đến Thiên Lan ở bên cạnh. Mặc dù Trần Nguyên không nắm rõ thực lực của nàng, bất quá, để nàng quét ngang Ngũ phẩm tầng thứ đoán chừng không có vấn đề gì.

Trái ngược lại, mấy ngày này yên tĩnh trong động phủ, Trần Nguyên bắt đầu nghiên cứu Diệt Thế Thần Lôi bản nguyên đang chậm rãi dung nhập trong thể nội của hắn. Phải, chính xác là chậm rãi dung nhập. Kể từ thời điểm Diệt Thế Thần Lôi bản nguyên bị đưa vào thể nội của Trần Nguyên, nó liền ở lì trong đó không ra. Theo đó, mỗi lúc hắn tu luyện, một tia bản nguyên năng lượng của Diệt Thế Thần Lôi, chỉ là một tia thật mỏng thôi, sẽ tách rời khỏi Diệt Thế Thần Lôi bản nguyên, hòa vào dòng linh lực trong thân thể hắn, du tẩu khắp toàn bộ thể nội. Dẫu rằng, nó chỉ là một tia năng lượng, so với toàn bộ bản nguyên tồn tại trong cơ thể hắn nhỏ bé đến khó mà hình dung, thế nhưng, năng lượng ẩn chứa bên trong nó lại khổng lồ đến khó mà tưởng tượng, cơ hồ đã có thể sánh ngang với công sức mười ngày tu luyện của gắn. Bởi vậy, trong mấy ngày này, dù thời gian Trần Nguyên tu luyện không nhiều, mượn nhờ Diệt Thế Thần Lôi bản nguyên năng lượng tách ra đến, tu vi của hắn lấy một loại tốc độ kinh khủng mà không ngừng tăng lên.

Tuy nhiên, đây còn chưa phải là ảnh hưởng duy nhất của Diệt Thế Thần Lôi bản nguyên. Không phải toàn bộ năng lượng tách ra từ bản nguyên đều trợ hắn tăng lên tu vi. Đó chỉ là phần nhỏ mà thôi. Trái ngược lại, phần lớn năng lượng theo dòng linh lực thể nội của hắn lưu chuyển, đang chậm rãi cải tạo thể chất của hắn. Cơ bắp, xương cốt, gân, làn da, lục phủ ngũ tạng, cốt tủy, huyết mạch,... hết thảy mọi bộ phận trong cơ thể của hắn đang đồng loạt hướng về một loại Lôi hệ thể chất đặc thù nào đó mà diễn hóa. Thậm chí, ngay cả bản thân linh lực trong cỗ phân thân này của hắn cũng ngày càng mang nhiều Lôi hệ tính chất, mạnh mẽ hơn, cuồng bạo hơn, mang theo sức phá hủy kinh khủng hơn. Trần Nguyên biết, diễn biến đến tột cùng, bộ phân thân này của hắn sẽ tiến hóa thành Diệt Thế Lôi Thần thể. Chỉ bất quá, hắn không nắm chắc, một bộ phân thân của hắn liệu có đi được đến một bước kia hay không. Không loại trừ khả năng, kết quả hắn đạt được chỉ là một bản suy thoái của Diệt Thế Lôi Thần thể.

Tất nhiên, thu hoạch lớn nhất đối với Trần Nguyên không phải là đạt được một bộ phân thân mang Lôi hệ thể chất. Thứ để hắn vui mừng nhất là song song với việc Diệt Thế Thần Lôi bản nguyên dung nhập vào thể nội, chậm rãi cải tạo cỗ phân thân này, một lượng khổng lồ đạo vận, pháp tắc, quy luật độc thuộc về Lôi đại đạo rót thẳng vào đầu của hắn. Lượng đạo vận này nhiều đến mức, so với Bạch Ngọc Thánh Liên trước đó cung cấp cho hắn cũng không kém bao nhiêu. Nên biết, Bạch Ngọc Thánh Liên là toàn diện mở ra Thủy đại đạo cho hắn, trong khi đó, Diệt Thế Thần Lôi bản nguyên chỉ tách ra từng tia, từng tia mà thôi. Sắp tới, đạo hạnh của bản tôn hắn có thể mượn vào đó để đón một đợt tăng trưởng mạnh.

Lúc này, ngoài cử động phủ của Trần Nguyên bỗng nhiên vang lên thanh âm dễ nghe từ nữ tử: “Trần sư huynh, phía ngoài có một người muốn gặp sư huynh.”

“Là ai vậy, Yên Linh sư muội?” Trần Nguyên hỏi lại. Yên Linh chính là đạo hiệu của vị nữ học sinh mà ba người Trần Nguyên gặp ngoài cửa khi lần đầu đến trụ sở Thái Linh học viện.

“Là một vị nữ tử cực kỳ xinh đẹp, bất quá, nàng không nói tên.” Yên Linh thành thật đáp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.