Có thể được Hạo Nguyệt Chân quân thu nạp vào Thần Luyện không, không có người nào là nhân vật đơn giản cả. Trần Nguyên hỏi thăm ra, ngoại trừ Ma Môn Thánh nữ, mà bây giờ đã là Giao Châu yêu nữ, nhưng người còn lại bao quát thiên phú, xuất thân đều không phải hạng tầm thường.
Thanh Uyển tiên tử năm nay niên kỷ vừa tròn hai mươi lăm, năm ngoái vừa mới đột phá, thành tựu Tam phẩm Đại tu sĩ, thiên phú tu luyện tuyệt luân. Nếu như không phải có sự xuất hiện của Giao Châu Yêu nữ, chỉ e danh hiệu Giao Châu tuổi trẻ đệ nhất nhân rất có khả năng rơi trên tay nàng.
Nàng xuất thân trong một cái Tứ phẩm Thượng đẳng thế gia. Mặc dù sinh ra chỉ là chi thứ, thế nhưng từ nhỏ thể hiện ra thiên tư kinh người, tốc độ tu luyện vượt trội hết thảy trong tộc từng ghi chép, cho nên nàng được gia tộc đãi ngộ còn vượt xa cả dòng chính. Chỉ là sau này, gia tộc tài lực có hạn, nghĩ đến tương lai không thể trợ giúp nàng đi được xa, cho nên dứt khoát đưa nàng đến Thái Linh nội viện. Một, có thể trợ giúp Thanh Uyển tiên tử thỏa sức vùng vẫy, tương lai thành tựu Lục phẩm Chân quân, thậm chí càng cao hơn không phải là không có khả năng. Hai, nàng tại Thái Linh học viện có thành tựu, ngược lại trở thành một tấm ô lớn, che chở cho gia tộc. Mặc dù nói Thái Linh học viện không can thiệp vào chuyện nội bộ giữa các Tông môn, Vương triều, Thế gia, thế nhưng nếu bọn hắn muốn che chở hay nâng đỡ một bên nào đó, thật không thiếu động tác ngầm mà không ai bắt bẻ được gì.
Hàn Tường Minh năm nay hai mươi tám tuổi, tui vi cũng vừa vặn bước vào Tam phẩm Đại tu sĩ không lâu. Hắn là người Đông Châu, và cũng là từ Đông Châu ngoại viện tiến vào nội viện. Lai lịch của hắn so với Thanh Uyển tiên tử còn lớn hơn nhiều.
Mặc dù Hàn Tường Minh không nói rõ ràng, thế nhưng Trần Nguyên có thể nghe ra, chỗ hắn đến là Thái Lai tông, một cái Ngũ phẩm thế lực hùng mạnh nằm chếch về phía Tây Đông Châu. Trong tông môn, Ngũ phẩm Chân nhân Thái Thượng trưởng lão không ít hơn mười vị, tông chủ, trưởng lão, hộ pháp cấp bậc Tứ phẩm thượng nhân càng không ít hơn trăm vị.
Mà bản thân Hàn Tường Minh nghe nói là hậu duệ của một vị Ngũ phẩm Chân nhân trung kỳ Thái Thượng trưởng lão. Tại nhánh của hắn, bậc cha chú cũng đều làm đến chức vị hộ pháp, trưởng lão trong tông. Hàn Tường Minh có thể nói, vừa sinh ra đã là địa vị cao cả, thân phận tôn quý, thụ hàng vạn đệ tử kính ngưỡng. Lại thêm hắn từ nhỏ biểu hiện ngộ tính kinh người, thiên phú tu luyện hoành áp đệ tử cùng thế hệ, cho nên được Thái Lai tông vinh danh là tương lai của tông môn, một mực hi vọng hắn tấn thăng Lục phẩm Chân quân, mang theo cả tông môn đi hướng vinh quang.
Hàn Tường Minh từ nhỏ tu hành tại tông môn, cực ít ra ngoài. Hắn đến Thái Linh học viện, động cơ so với Thanh Uyển tiên tử, hoàn toàn trái ngược. Hắn là đến lịch luyện, cũng là một chuyến học hỏi, mở mang kiến thức, nhìn chút sự đời. Chờ đến bảy mươi, tám mươi năm sau, hắn thành công tấn thăng Tứ phẩm Thượng nhân, khi ấy chính là thời điểm hắn trở về tông môn, gánh vác trách nhiệm.
Liễu Viễn Duệ thì đến từ một cái Vương triều thuộc Minh Châu, Linh Hàn Vương triều. Hắn mang trong mình Hoàng thất huyết mạch cao quý. Từ nhỏ, hắn lại thể hiện ra thiên phú phi thường tốt, tốc độ tu luyện vượt xa tu sĩ cùng thế hệ, tại Linh Hàn Vương triều cũng là một ngựa dẫn đầu, không người theo kịp. Tính ra đến, Liễu Viễn Duệ cùng Hàn Tường Minh niên kỷ, tu vi đều tương tự nhau.
Căn cứ theo gia phả Liễu thị ghi chép lại, cụ cố của Liễu Viễn Duệ chính là thân đệ đệ cùng mẫu phi với đương đại Hoàng Đế Linh Hàn Vương triều. Dựa vào Hoàng thất quy củ, hắn cũng là có tư cách tranh đoạt Hoàng vị. Đặc biệt là khi Hoàng Đế Linh hàn Vương triều thọ nguyên còn lại chưa đầy nghìn năm, ngai vị Hoàng Đế sắp đến hồi đổi chủ.
Đáng lý ra, Liễu Viễn Duệ là nhân tuyển không thể thích hợp hơn cho vị trí Hoàng Đế đời tiếp theo: huyết mạch đủ gần Hoàng Đế hiện tại, thiên tư tu luyện xuất chúng. Thế nhưng là, tính tình của hắn quá thuần lương, làm người chất phác, không biết nói dối, lại càng không biết cách quản giáo thuộc hạ; toàn bộ trên dưới Hoàng thất Liễu thị hiếm thấy có chung một ý kiến: Liễu Viễn Duệ không thích hợp làm Hoàng Đế.
Kết quả là, Liễu Viễn Duệ được cử đến Thái Linh học viện học tập. Quãng thời gian này, hắn rời xa Vương triều, một để hắn mở mang bằng hữu, kết giao nhân mạch, hai lại là giúp hắn tránh bị cuốn vào vòng xoáy tranh đoạt ngai vị, bảo hộ hắn khỏi bị bất kỳ phe phái nào lôi kéo, đảm bảo hắn tương lai chắc chắn toàn tâm toàn lực trợ giúp Hoàng Đế.
Cứ như thế, Trần Nguyên xem như hiểu rõ lai lịch của Thanh Uyển tiên tử, Hàn Tường Minh và Liễu Viễn Duệ ba người. Cho đến khi bị hỏi ngược lại, Trần Nguyên ăn ngay nói thật, nói rằng bản thân hắn là tán tu.
Giao Châu Yêu nữ khẽ liếc nhìn hắn một chút, ánh mắt lộ ra không hiểu ý vị. Kế đến sau đó, nàng cũng tự nhận mình là tán tu.
— QUẢNG CÁO —
Lời vừa ra, cả ba người Hàn Tường Minh biểu thị: Chúng ta tin ngươi cái quỷ.
Tán tu có thể sinh ra yêu nghiệt trong yêu nghiệt, thiên phú tu luyện khủng bố như bọn hắn? Thiên phú tu luyện là có thể di truyền. Đại đa số tán tu có thiên phú tốt một chút, nếu như không được tông môn tiếp đi thì cũng bị thế gia nạp vào làm thiếp hoặc chiêu thành người ở rể.
Ngay cả khi có một phần ngàn cơ hội còn có tán tu thiên phú tốt bị bỏ sót, lưu lạc bên ngoài, tán tu khi nào giàu có đến mức, chống đỡ một tên thiên tài tu luyện nhanh đến như vậy, đủ để thành tựu Tam phẩm trước tuổi hai mươi, thậm chí vượt qua cả bọn hắn những tên tuổi trẻ tuấn kiệt, đứng đầu một Châu như thế?
Ba người Hàn Tường Minh biểu lộ một vạn cái không tin. Tất nhiên, mỗi người trên thân đều có bí mật, ba người bọn hắn đều là kẻ biết cư xử, không xoáy sâu vào việc này mà truy vấn.
Năm người Trần Nguyên dọc theo con đường lát đá bạch ngọc, vuông vức và sáng láng dưới ánh mặt trời ấm áp, một đạo đi lên đỉnh núi tựa như đi vào thiên cung, lạc giữa tiên cảnh.
Thần Luyện sơn được nuôi dưỡng bởi một tòa Thất phẩm Linh mạch, lại được hội tụ bởi ba tầng tụ linh trận cấp cao bố trí xen kẽ trong hộ sơn trận, nồng độ Linh khí tại Thần Luyện phong dày đặc chẳng khác gì một chốn động thiên phúc địa tự nhiên. Phàm nhân tại nơi này một ngày, từ đó về sau liền có thể sống đến một trăm hai mươi tuổi, cả đời vô tai vô bệnh; Nhất phẩm tu sĩ tại nơi này hô hấp một ngụm linh khí, đầy đủ chống đỡ mấy canh giờ đả tọa tu luyện.
Tòa Thất phẩm Linh mạch này cũng chính là Thái Linh nội viện và Thu Thủy Tôn giả biểu thị sự coi trọng của họ đối với Đại học giả, Hạo Nguyệt Chân quân.
Năm người Trần Nguyên vượt qua ba vạn bậc thang, leo lên ba ngàn trượng núi cao, đạp chân vào khoảng sân trước trống trải rộng lớn, lát đá bạch ngọc phẳng lỳ, không một khe hở; đập vào trước mắt nhóm người là tòa cung điện tráng lệ mà lung linh huyền ảo tựa như quảng hàn cung trên cung trăng, phiêu du trôi nổi cách mặt đất có hơn, khí tràng mười phần cao quý. Lầu các phía trên có một tấm hoành phi to lớn, đề ba chữ Yên Nhiên cung, mềm mại và uyển chuyển, đạo vận tràn ngập, khí thế bức người.
Một màn này ngay lập tức để mấy tên tân sinh vì đó mà kinh ngạc. Ngay cả tại bọn hắn Thế gia, Tông môn, Vương triều, nào có bao giờ thấy được cung điện quý phái đến như thế?
Năm người Trần Nguyên nhanh chân bước đến trước cửa, chắp tay, đối với người bên trong cung điện hô lớn: “Học sinh đến ra mắt đạo sư.”
“Vào đi.” Đáp lại bọn hắn là thanh âm nữ tính cực kỳ dễ nghe, êm tai mượt mà để người ta vì đó không khỏi vô tận suy nghĩ miên man, tựa như có một vị tuyệt sắc giai nhân không ngừng lượn lờ bên thân.
Thật trẻ trung.
— QUẢNG CÁO —
Trần Nguyên không khỏi suy nghĩ. Thanh âm này không thể nào thuộc về nữ nhân đã lớn tuổi. Hắn cũng vì đó mà đổi mới ấn tượng về vị Hạo Nguyệt Chân quân này. Trước đó, hắn vốn cho là,học giả nên là một lão giả hay lão ẩu, râu tóc bạc phơ, lưng còng, bước đi chậm rãi, ánh mắt sáng quắc. Có thể bây giờ, quá nửa suy nghĩ ấy của hắn đã sai lầm.
Không chờ hắn suy nghĩ thêm chút nào, cánh cửa phía trước cung điện đã chậm rãi mở ra. Năm người Trần Nguyên hơi liếc nhìn nhau một chút, khẽ gật đầu, sau đó đạp nhẹ chân trên nền bạch ngọc, linh lực trong cơ thể thôi động, thân thể đằng không mà lên, bước vào thềm cung điện.
Yên Nhiên cung rộng lắm, nhưng lại quá trống trải. Sàn nhà được lát từ những mảnh Linh ngọc phẳng lỳ, rộng chừng nửa trượng, ghép liền với nhau, xen kẽ chặt chẽ đến mức một cọng tóc cũng không lọt. Phía trên trải thảm đỏ, chân đạp vào êm ái tựa như ôm trọn lấy lòng bàn chân, bước đi không phát ra tiếng động. Dọc theo hai bên lối đi là chín hàng cột trụ được chống lên từ những thân cây trăm vạn năm Linh mộc, gọt ra từ nguyên gốc, phía trên khắc hoạc hoa văn thuần một sắc Linh điều. Có rất nhiều loại, Trần Nguyên nhìn thoán qua liền nhận ra trong đó có Thanh Loan, có Khổng Tước, có Hoàng Điểu, cùng càng nhiều loài hơn là hắn không nhận biết hay chưa từng có ghi chép trên Trái Đất. Dọc theo những thân cột trụ là các tấm lụa dài, mỏng, mềm mại buông xuống từ tận trên nóc nhà, kéo đến tận mặt đất, khẽ lay động phất phơ trong gió, tạo ra cảnh tượng huyền ảo ly kỳ.
Năm người Trần Nguyên nhanh chóng bước đến trước vị trí chủ điện. Nơi đó chỉ có một chiếc bồ đoàn lớn, lặng lẽ lơ lửng giữa không trung, cách mặt đất chừng nửa trượng. Hạo Nguyệt Chân quân đã sớm tọa hạ tại trên đó, hai mắt khép hờ.
Quả nhiên là thật trẻ.
Trần Nguyên không khỏi nghĩ đến. Hơn nữa, Hạo Nguyệt Chân quân cũng còn là một mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành, tuyệt sắc giai nhân không hề thua kém bọn người Sơ Ninh Lan hay Đại Khí Vận giả Thượng Quan Mộ Hoàng. Cùng là sở hữu dung nhan bại hoại, hại nước hại dân ấy, bất quá khác với hai người sau, mang nhiều nét thanh thuần, giàu sức sống của tuổi trẻ, Hạo Nguyệt Chân quân lại sở hữu khí chất thành thục vũ mị đặc trưng của nữ nhân, kết hợp với tiên khí vờn quanh thân thể, tựa như thiên tiên trên chín tầng trời chuẩn bị rơi xuống thế gian.
Cái này… dù như thế nào, Trần Nguyên cũng không thể ngờ tới.
Bất quá, hắn cũng chỉ thuần là bất ngờ mà thôi. Hoàn toàn không có bất kỳ suy nghĩ gì thêm. Ai nói, hắn đã gặp Lữ Như Yên đâu? Không luận, nàng tốt với hắn bao nhiêu, chỉ luận đến dung nhan thôi, nàng hơn xa bất kỳ nữ nhân nào hắn từng gặp; bất kể là Sơ Ninh Lan, Thượng Quan Mộ Hoàng, Băng Ngọc Chân quân hay Hạo Nguyệt Chân quân, nhan sắc đều thua kém người kia hai, ba bậc. Không phải một phân nửa tấc, mà là hai,ba cấp bậc.
Mặt khác, nói Hạo Nguyệt Chân quân trẻ tuổi, nàng là thật sự trẻ tuổi, trẻ đến mức quá đáng. Không cần dùng đến Khởi Nguyên nhãn cũng có thể suy đoán ra tuổi tác của nàng, bởi vì, Hạo Nguyệt Chân quân cũng không tận lực che giấu.
Cốt linh, tuyệt đối không vượt quá một ngàn.
Càng quan trọng hơn, một ngàn tuổi, Lục phẩm đỉnh phong tu vi. Thiên phú tu luyện này thật sự kinh người. Trần Nguyên âm thầm cảm thán.
Khinh Vũ Chân quân năm đó tại nội viện cũng là bậc kỳ tài nghìn năm có một, hai mươi ba tuổi bước vào Tam phẩm, sáu mươi tuổi thành tựu Tứ phẩm Thượng nhân, một trăm năm mươi tuổi trở thành Ngũ phẩm Chân nhân, gần năm trăm tuổi đột phá giới hạn, đứng tại hàng ngũ Lục phẩm Chân quân. Hiện giờ nàng tuổi tác đã tiếp cận hai nghìn, tu vi miễn cưỡng Lục phẩm tầng chín, còn cách Lục phẩm đỉnh phong một khoảng không ngắn nữa.
— QUẢNG CÁO —
Bởi vậy mới thấy, vị này Hạo Nguyệt Chân quân tốc độ tu luyện đáng sợ nhường nào. Ngay cả Khinh Vũ Chân quân cũng phải kém nàng một mảng lớn.
“Ngồi đi.” Đột ngột, thanh âm trong trẻo, thánh thót vọng khắp Yên Nhiên điện.
Đám người Trần Nguyên khẽ giật mình, dòng suy nghĩ miên man bị cắt ngang. Phía trước bọn hắn không biết từ khi nào xuất hiện năm cái bồ đoàn, trải thành hàng ngang, đều tăm tắp, đối diện với Hạo Nguyệt Chân quân.
“Đa tạ đạo sư.” Năm người Trần Nguyên đồng thanh nói, sau đó riêng phần mình ngồi xuống.
Hạo Nguyệt Chân quân lúc này mở miệng: “Đã các ngươi đồng ý gia nhập Luyện Thần phong, chúng ta trước nói đến quy tắc của Luyện Thần phong.”
Dừng tạm, nàng nhìn qua năm vị đệ tử trước mắt, nói ra: “Thần Luyện phong hiện tại nhân số không nhiều, quy mô không lớn, bản tọa tạm thời không đặt ra hạn chế cho các ngươi. Thần Luyện phong thân là một bộ phận của Thái Linh nội viện, các ngươi chỉ cần tuân thủ theo quy tắc của nội viện là đủ rồi.
Mặt khác, trước đó bản tọa từng hứa hẹn với các ngươi, sẽ cung cấp cho mỗi người một ngàn điểm cống hiến mỗi năm. Bản tọa sẽ không nuốt lời. Một ngàn điểm cống hiến này sẽ được phân phát tại thời điểm đầu năm. Trước mắt năm nay đã qua ba tháng, bản tọa hiện thời thực hiện lời hứa.”
Vừa dứt lời, cánh tay trắng nõn, mềm mại của nàng hơi điểm vào không khí. Theo đó, một điểm tinh quang xuất hiện trước mắt, chia thành năm đạo khác biệt, hướng đến năm phía khác nhau, đánh thẳng vào năm tấm Thần Luyện phong thân phận lệnh bài mỗi người.
Bọn người Trần Nguyên lập tức lấy ra lệnh bài kiểm tra, quả nhiên vốn là tấm lệnh bài trống không liền nhiều ra một ngàn điểm cống hiến. Thấy vậy, bọn hắn không khỏi cảm khái Hạo Nguyệt Chân quân xuất thủ xa xỉ. Không nói năm nay đã qua mấy tháng, thời gian còn lại không đầy đủ, chỉ là vừa gặp mặt liền sảng khoái ném ra phần lễ to lớn như thế, rất nhiều học sinh sẽ vì đó mà ghen tỵ đỏ mắt.
Nên biết rằng, đạo sư điểm cống hiến không phải trống rỗng sinh ra. Cũng giống như học sinh, mỗi một vị đạo sư đều cần thông qua nhiệm vụ và đóng góp cho học viện để thu hoạch đến điểm cống hiến tương ứng. Khác biệt là, nhiệm vụ của đạo sư thông thường khó khăn, kéo dài và nguy hiểm hơn nhiệm vụ mà học sinh có thể nhận muôn phần.
Một ngàn điểm cống hiến mỗi người trong năm người Trần Nguyên nhân được, đều là lấy từ trong tích lũy riêng của Hạo Nguyệt Chân quân ra đến.