Cầu Đạo

Chương 267: Chương 267: Gặp mặt




“Hiểu Mộng tiên tử, có chuyện gì không ổn sao?”

Biểu hiện khác thường của của Hiểu Mộng ngay lập tức đưa tới những tuổi trẻ tuấn kiệt vây quanh nàng chú ý. Mọi người theo bản năng đưa ánh mắt dõi theo phương hướng nàng nhìn. Ở nơi đó chỉ có ba người đang tiến vào, hai nữ một nam. Gương mặt bọn hắn bình bình phàm phàm, khí chất phổ thông không có chút nào nổi bật, trang phục cũng không bắt mắt, là hạng người mà người ta sẽ ngay lập tức quên đi nếu như lẫn vào trong đám đông. Thế mà, không một ai biểu hiện sự khinh thị. Trái ngược, tất cả đều lộ ra ánh mắt nghiêm túc đến cực điểm, cẩn thận một lần nữa đánh giá lại ba người mới tới.

Bởi vì, khí tức của những người này sâu không lường được.

Trần Nguyên sử dụng Tỵ Thiên Ngọc để hạn chế khí tức mặt ngoài của hắn tai Tam phẩm tầng bốn. Nếu là một Tứ phẩm Thượng nhân trở lên tu sĩ cố ý dò xét hắn, vậy tu sĩ kia sẽ dễ dàng phát giác ra tu vi mặt ngoài mà hắn ngụy tạo. Còn nếu như tu vi của tu sĩ chỉ dừng lại ở mức Nhị phẩm, hay một chút mới đột phá tới Tam phẩm tầng một như các thiên kiêu tuổi trẻ có mặt tại đây, khi bọn hắn nhìn vào Trần Nguyên thì sẽ chẳng thấy gì khác hơn ngoài một cỗ khí tức huyền ảo, thâm sâu không lường được, tựa như nhìn vào khoảng tinh không mênh mông không có giới hạn hay là mặt biển bao la không thấy bờ cuối bên kia ;lại hoạc là một cái vực sâu, tối tăm không thấy đáy. Muốn khám phá lớp ngụy trang của Tỵ Thiên Ngọc, như vậy, nếu không có tu vi siêu việt Cửu phẩm Đại năng thì cũng cần thủ đoạn thông thiên mà so với phẩm giai của Tỵ Thiên Ngọc còn phải nổi bật hơn.

“Thật mạnh.” Một người khẽ thì thào, trong thanh âm mang theo sự khó có thể tin.

“Những người này là ai, vì sao trước nay chúng ta chưa từng thấy? Không giống như người của Đại Càn Vương triều, cũng không phải là người của Đại Nguyên Vương triều.” Một người khác thắc mắc.

“Không biết. Chưa từng gặp qua. Bất quá, khí tức này, ba người này chỉ sợ là đã thành tựu Tam phẩm đại tu sĩ đi.” Lại có một người cho ra ý kiến. Bọn hắn đều là một phương thiên kiêu trong các thế lực lớn, có nhiều cơ hội tiếp xúc với tu sĩ cao tầng nhiều lắm. Có thể, ánh mắt, kinh nghiệm và cảnh giới hạn chế để cho bọn hắn không nhìn ra được tu vi chân chính của Trần Nguyên. Thế nhưng, thời gian dài thân cận cùng tu sĩ thế hệ trước để bọn hắn phân biệt được sự khác biệt giữa Nhị phẩm tu sĩ và Tam phẩm Đại tu sĩ.

“Chỉ e là ba người này đến từ bên ngoài Thanh Châu đi. Tại Thanh Châu, có thể ở trước năm mươi tuổi thành tựu Tam phẩm đều là một phương thiên kiêu nổi danh, không thể có chuyện không ai nhận ra như vậy.” Lại một vị thiên kiêu khác cho ý kiến.

Lúc này, Hiểu Mộng đã lấy lại tinh thần. Trong lòng nàng buồn cười. Tam phẩm? Quả nhiên là hoàn cảnh và thực lực chẳng những hạn chế thực lực và tầm mắt của con người ta. Đoán chừng bây giờ nàng nói ra con quái vật kia chẳng phải là Tam phẩm mà là đường đường một Tứ phẩm Thượng nhân, có lẽ, nhưng người này sẽ không do dự nói nàng điên đi. Thậm chí, hắn còn chưa đủ ba mươi tuổi nữa là. Trong lúc nhất thời, Hiểu Mộng chợt nhận ra: có lẽ, kể từ đêm hôm đó, nàng và những người này, những kẻ trước này vẫn được xưng là thiên chi kiêu tử, luôn luôn tự hào với vô số lời ca tụng, đã không còn đứng trên cùng một độ cao. Có lẽ, nàng đã bắt đầu bỏ xa lại bọn hắn ở phía sau mà bước tới một thế giới hoàn toàn mới, một thế giới đứng ở vĩ độ mà ngay cả Đại Càn Hoàng đế cũng khó mà nhìn tới.



Ba người Trần Nguyên đi vào Vọng Thiên Lâu chưa từng gặp phải bất kỳ cản trở nào, càng đứng nói đến những tình tiết trang bức đánh mặt điển hình. Cũng phải, dù là tu vi mặt ngoài thi hắn cũng cao hơn tất cả những người có mặt tại đây. Chẳng có ai đủ ngu ngốc để mà đi trêu chọc một kẻ lai lịch đã bí ẩn mà thực lực còn sâu không lường được.

“Lữ cô nương, Thiên Lan, ta đưa hai người tới đây thôi.”

Đặt chân tại lối vào, nơi tổ chức thịnh hội, Trần Nguyên đối với hai nữ tử bên cạnh mình nói ra. Hắn vốn không tới tham gia thình hội. Lúc nãy, hắn bồi các nàng xuyên qua dãy hành lang dài, vượt qua một cái tiền sảnh, đi ngang qua không ít người đã gây nên sự chú ý không nhỏ. Đây đã là tới hạn. Nếu như hắn nghênh ngang đi vào nơi tổ chức thình hội rồi lại không chút nào khách khí, chẳng chào hỏi ai mà rời đi, như thế không khác nào hành vi đánh mặt người tổ chức, thậm chí hành vi này có thể hiểu là khiêu khích các thiên kiêu có mặt tại chỗ cũng được. Đó không phải là cách cư xử lịch thiệp mà một người nên có.

“Tới đây là được rồi.” Lữ Như Yên mỉm cười xinh đẹp nói: “Đa tạ Trần công tử.”

Trần Nguyên khẽ gật đầu, nhìn quang cảnh đại sảnh một vòng, nhắc nhở nàng: “Lữ cô nương, lát nữa, nơi này chỉ e sẽ xảy ra xung đột giữa thiên kiêu Đại Càn Vương triều và Đại Nguyên Vương triều. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, đừng để bị cuốn vào.”

“Như Yên đã biết.” Lữ Như Yên đáp lại. Nàng cũng nhìn ra thái độ không mấy hữu hảo giữa hai phe thiên kiêu. Trong tình huống này, lựa chọn bàng quan đứng ngoài quan sát, giữ thái độ trung lập lá tốt nhất. Lại có Thái Linh học viện chống đỡ sau lưng, địa vị của các nàng là vững chắc không thể suy suyển.

“Như vậy, ta đi trước rồi. Lúc sau, ta sẽ quay lại đón hai người.”

“Trần công tử bảo trọng.” Lữ Như Yên mỉm cười ngọt ngào nói. Trong khi đó, Thiên Lan chỉ ném cho hắn một cái ánh mắt, ra hiệu là nàng đã biết. Trần Nguyên cũng nhẹ nhàng đáp lại.

Hắn vừa rời đi không bao lâu thì hai nữ tử được nghênh đón bởi nhóm người của Thái Linh học viện, dẫn đầu bởi vị kia Hoàng sư muội trong lời của Lữ Như Yên. Nàng là một thiếu nữ cực kỳ trẻ trung sở hữu gương mặt tròn trĩnh, hai má đầy đặn tựa như một đứa bé vậy. Bất luận là ánh mắt, cử chỉ và thần thái của nàng đều toát ra khí chất của một thiếu nữ chưa hoàn toàn trưởng thành, vẫn còn ở trong thời kỳ non nớt, ngây thơ và có cả một chút thật thà để cho người ta vô tình có thiện cảm rất lớn, thân cận và che chở nàng. Ngày hôm nay, chiếc váy phấn hồng nhạt, hơi rộng một chút, kín đáo và trang nhã cực kỳ phù hợp với nàng.

“Lữ sư tỷ, Thiên Lan sư tỷ, hai vị sư tỷ rốt cuộc đã tới.” Hoàng sư muội mỉm cười chân thành, bàn tay trắng, hơi mập mạp nhẹ nhàng vẫy vẫy trong không khí.

“Hoàng sư muội, để cho ngươi chờ đợi.” Lữ Như Yên cười đáp.

“Không chờ.” Hoàng sư muội nói. Thế rồi, nàng nghiêng đầu, ngó ra bên ngoài, nghi ngờ nói: “Sư muội lúc nãy dường như có thấy Trần sư huynh cũng tới. Không biết, hiện tại Trần sư huynh tại sao lại không có mặt?”

“Trần công tử hắn có lời hứa gặp mặt với một người khác trước đó vài ngày.” Lữ Như Yên đáp: “Nếu như Hoàng sư muội lại thông báo với hắn sớm một chút, có lẽ hắn đã có thể từ chối người kia.”

“Vậy sao? Thế thì thật đáng tiếc. Trần sư huynh tu vi cao tuyệt, sư huynh nếu như nguyện ý tới tham dự, như vậy đối với tất cả mọi người ở đây đều là may mắn, cũng là một cơ hội hiếm có để các đệ tử trẻ tuổi Thanh Châu được chiêm ngưỡng phong thái của thiên kiêu chân chính từ Thái Linh nội viện.” Hoàng sư muội chân thành nói. Lời của nàng là xuất phát từ đáy lòng. Bất quá, sự đáng tiếc ấy chỉ dành cho những thanh niên tài tuấn ở đây mà thôi. Chân chính cảm xúc của nàng lại không có bao nhiêu tiếc nuối. Dù sao, nàng và Trần Nguyên lại không có bao nhiêu quen thuộc, có gặp hay không đều không có tạo nên khác biệt đối với nàng. Còn nếu luận về tu vi, vậy thì vị sư tỷ hiền hòa, trang nhã và ôn nhu trước mặt nàng đều chẳng kém cạnh chút nào.

Thu hồi biểu cảm đáng tiếc, Hoàng sư muội rất nhanh nở nụ cười: “Lữ sư tỷ, Thiên Lan sư tỷ, đến, ta giới thiệu hai vị sư tỷ các vị sư tỷ, sư muội khác của Thái Linh học viện và bằng hữu của chúng ta. Các sư tỷ, sư muội sớm đã ngưỡng mộ hai vị sư tỷ, từ trước ngày hôm nay rất mong chờ được gặp mặt hai vị sư tỷ, chân chính thiên kiêu của Thái Linh nội viện.”

“Vậy liền làm phiền Hoàng sư muội. rồi” Lữ Như Yên cười đúng mực, nhẹ giọng đáp.



Trong khi Lữ Như Yên và Thiên Lan được Hoàng sơ muội cùng các vị nữ học sinh khác của Thái Linh học viện tiếp đón nồng nhiệt, chào đón trong ánh mắt sùng kính, ngưỡng mộ, thân thiện cùng với hàng tá những câu hỏi về hoàn cảnh Thái Linh nội viện với cả thế giới bên ngoài Thanh Châu, để rồi hai nàng dần dần, theo từng chút một dung nhập vào vòng giao lưu thiên kiêu tại chốn mảnh đất này; thì Trần Nguyên đã ung dung, dưới sự chỉ dẫn cung kính của một người quản lý, đi lên tầng năm của Vọng Thiên Lâu theo một lối đi riêng.

Tại Vọng Thiên Lâu, tầng một và tầng hai được sử dụng để chiêu đãi khách hàng thông thường; tầng ba và tầng bốn được sử dụng nhằm phục vụ những yến hội lớn, các buổi gặp mặt trang trọng hay những bữa thịnh hội đông đúc. Trong khi đó, không gian tầng bốn và tầng năm lại được xây thành những căn phòng độc lập, dù kích thước của chúng lớn nhỏ nhiều loại khác nhau, nhưng nội thất bên trong lại thống nhất cực kỳ xa hoa và sang trọng. Tùy theo vị trị, giá trị và cả nhu cầu, sở thích của khách hàng mà nội thất mỗi căn phòng này lại được trang hoàng theo lối xa hoa, hào phòng khác nhau: có chỗ thì được bố trí đầy những viên minh châu sáng long lanh, xen kẽ những kiện bảo vật đắt đỏ, rực rỡ nhiều sắc màu, hoạ tiết tinh tế, tỉ mỉ; có nơi thì được bố trí đơn giản mà trang nhã, tinh tế và nho nhã, trên các vách tường treo những bức tranh chữ, tranh thủy mặc xen lẫn một vài câu đối, bài thi từ đặc sắc, tạo nên bầu không khí hài hòa và văn nhã đặc trưng của người đọc sách. Cũng có căn phòng thì được bài bố trầm tĩnh, khắp nơi là những kiện cổ vật xưa cũ, có lư hương, có đỉnh đồng, có chuông cổ, còn có cả những thanh kiếm gãy mà không biết người ta móc ra từ căn mộ táng nào nữa. Tất cả chúng được bày biện cẩn thận, bên trên từng kiện độ vật in hằn lên thứ khí tức đặc thù từ thời đại xa xưa nào đó, không hợp với phong cách của hiện tại, để rồi lộ ra cỗ khí chất nặng nề mà chỉ những thứ chịu qua sự ăn mòn và lắng đọng của vô tận năm tháng mới có. Lại có những căn phòng bài trí nhẹ nhàng, không gian rộng rãi, hết thảy đồ vật bên trong được chọn lựa theo phong thái giản dị, hòa hợp với tự nhiên, tựa như một chậu hoa nhỏ, cây cảnh hay những món đồ chơi nhỏ, có thể hoạt động cả tuần chỉ bằng một viên linh thạch. Hết thảy hợp lại thành theo một nhịp điệu gần gũi, tự nhiên khiến cho tâm tình khách hàng vô ý thức buông lỏng rất nhiều...

Bất quá, dù là được bố trí theo phong cách nào, mỗi một căn phòng này đều có một đặc điểm chung. Đó là rất kín đáo và độc lập. Chúng được sử dụng, chuyên để phục vụ cho những buổi gặp gỡ cỡ nhỏ mà trong đó, sự tư ẩn và riêng tư được đặt lên hàng đầu.

“Trần công tử, tiểu nhân xin cáo lui trước.” Viên quản sự cung kính nói khi đưa Trần Nguyên đến trước cửa một căn phòng lớn trên tầng năm.

Ở đó, Tô Lệ Kỳ đã đứng chờ sẵn hắn tại trước cửa. Ba ngày qua đi, nàng so với lần trước hắn gặp còn phải rực rỡ hơn một chút. Nét đẹp của nàng được phô diễn hoàn mỹ bên dưới chiếc váy màu tím lộng lẫy, mái tóc được chải chuốt cầu kỳ và gương mặt tìm không ra khuyết điểm được trang điểm tỉ mỉ. Nàng rõ ràng đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho ngày hôm nay.

“Trần công tử, chúng ta lại gặp lại.” Tô Lệ Kỳ nở nụ cười xinh đẹp chào đón hắn.

“Để cho Tô Ngọc Nữ phải đích thân tới đón, tại hạ thật vinh hạnh. Hy vọng, tại hạ không đến muộn.” Trần Nguyên cười đáp.

“Không muộn.” Tô Lệ Kỳ trả lời: “Công tử tới vừa vặn. Mời công tử vào trong, công tử nhà ta đang đợi người ở trong đó.”

Nói rồi, Tô Lệ Kỳ đứng hơi nghiêng mình, tránh ra một lối đi rồi làm tư thế mời cho Trần Nguyên. Người sau khẽ gật đầu, không do dự chút nào đẩy ra cánh cửa, bước vào trong.

Căn phòng không quá lớn, đó là ấn tượng đầu tiên của Trần Nguyên, nhưng thắng ở nội thất bài trí cực kỳ tinh tế, trang nhã và hài hòa. Đứng từ ở đây, bên trong phòng này, có thể nhìn thấy toàn bộ mảnh địa vực mênh mông mấy trăm dặm của phần phía nam Càn Nguyên thành cho tới tận bức tường thành khổng lồ, xám xịt như một con mãng xà khổng lồ nằm ườn mình trên mặt đất, thông qua ô cửa rộng đến gần một trượng, lúc nào cũng rộng mở, đón gió mà nắng.

Giữa phòng có một chiếc bàn lớn. Trên bàn đã bày sẵn tiệc rượu. Mười mấy món thịt Linh thú, có nóng, có nguội, thậm chí có sôi sùng sục khác nhau. Bên cạnh lại xếp bảy, tám món Linh quả, xen kẽ giữa chúng còn có mứt, ô mai, rau và mấy món tráng miệng khác nữa. Và quanh bàn còn có không ít hơn mười bình linh tửu dán tên khác nhau, mỗi bình có chít ít đến mười cân rượu. Mà ấn tượng nhất là phân nửa số thức ăn, linh tửu, tráng miệng bày trên bàn có nguyên liệu chế biến là Tam giai; phân nửa còn lại là Tứ giai.

Về phần Ngũ giai? Tại Đại Càn Vương triều vùng này không dễ dàng kiếm đến như vậy. Nếu phải chăng có thì những thế lực lớn sẽ chiếm lấy đầu tiên. Chỉ có những cấp bậc thế lực lớn như Thanh Tiên Lâu dạng này, xúc tu thế lực trải rộng, nội tình thực lực kinh khủng mới có năng lực đi trước hoàng thất một bước chiếm cứ sở hữu. Mà rõ ràng, thế lực chống lưng cho Vọng Thiên Lâu còn phải kém Thanh Tiên Lâu nhiều lắm, thậm chí còn kém hơn thật nhiều Đại Càn Vương triều hoàng thất.

Trong phòng đã có ba người chờ sẵn. Là ba nam tử tuấn tú đến cực hạn, đến nỗi, Trần Nguyên phải thầm thốt lên ở trong lòng: “Ngoại trừ Trần Nguyên Bá ra, có lẽ ba kẻ này là những tên sở hữu dung mạo, khí chất xuất chúng nhất mà ta từng gặp. Có lẽ, chỉ có đám người tầng thứ như Công Tôn Hoằng mới có thể đứng ngang hàng.” Chỉ là, gần như ngay lập tức, bằng Khởi Nguyên Nhãn, hắn phát hiện ra, cả ba lại đều là nữ giả nam trang. Mặc dù kỹ thuật của các nàng còn xa xa không thể sánh ngang với ‘Nghịch Loạn âm dương’ của Trần Nguyên Bá, thế nhưng Ngũ phẩm Chân nhân, thậm chí Lục phẩm Chân quân thông thường cũng khó mà nhìn ra khe hở.

Nghĩ đến đây, Trần Nguyên đột nhiên cảm thấy, nam nhân thế giới này thật sâu sắc thất bại. Tại sao những kẻ mà hắn cho rằng xuất chúng nhất lại đều là nữ giả nam trang? Hắn buồn cười, âm thầm lắc đầu rồi vứt bỏ nghi vấn này ra sau gáy.

Trong khi Trần Nguyên lặng lẽ đánh giá đối phương thì ba người Trần Thanh Nhi cũng làm điều tương tự với hắn. Chân thành mà nói, các nàng tương đối thất vọng đối với dung mạo của hắn. Không phải bởi vì dáng vẻ của hắn quá tầm thường, khí chất không giống một tên đệ tử dòng dõi Cổ thế gia nên có. Các nàng thất vọng bởi vì vẻ ngoài của hắn cùng Trần Thanh Nhi khác nhau một trời một vực.

“Như thế này thì sao lại là anh trai của tiểu thư. Chuyến này, chỉ e là một phen uổng công vô ích.” Nam Cung Uyển Nhi âm thầm nghĩ đến. Bất quá, ý nghĩ này chỉ diễn ra trong giây lát. Bởi vì, thủ đoạn của nàng cho thấy, đối phương sử dụng thuật pháp thay đổi ngoại hình. Mặt khác, tu vi của đối phương để cho nàng và cả hai người còn lại giật cả mình. Mặc dù, các nàng đã sớm nắm rõ thông tin của đối phương trong tình báo, thế nhưng, chỉ khi tận mắt chứng kiến, các nàng mới thấy, sự thật này đả kích đến nhường nào.

Hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, Tam phẩm trung kỳ tu vi. Cho dù là Trần Thanh Nhi, thiên tài của Trần gia cũng không làm được đến trình độ này đi. Dẫu là Chuẩn Thánh Tử, Chuẩn Thánh Nữ của các Thánh Địa, Chuẩn Đế Tử, Chuẩn Đế Nữ của các Tiên triều hay Chuẩn Thần Tử, Chuẩn Thần Nữ của các Cổ thế gia cũng khó mà tu luyện nhanh đến như thế. Huống chi, đối phương lớn lên tại một phương tiểu thế giới nhỏ bé như thế này?

“Hắn lại làm sao mà làm được?” Trong lòng Nam Cung Uyển Nhi nhấc lên sóng to gió lớn cùng với sự nghi hoặc tột cùng. Đồng thời, ánh mắt của nàng không tự chủ, lăng lăng nhìn chằm chằm vào Trần Nguyên không nháy lấy một cái. Mãi cho đến khi Trần Thanh Nhi phát giác ra sự bất thường của nàng, liên tục mấy lần giật giật ống tay áo của nàng mới khiến Nam Cung Uyển Nhi bừng tình. Không cần phải nói, lúc đó, nàng lúng túng đến như thế nào. May mắn là, gương mặt đỏ bừng bị che giấu kín kẽ dưới lớp mặt nạ da mỏng tang nhưng lại hoàn mỹ ngăn cản gò má nàng chuyển sắc. Chỉ có hai con người là không tự chủ đảo quanh liên tục, không dám cùng đối phương đối mặt.

Trần Nguyên cũng cảm thấy ớn ớn. Nếu như Nam Cung Uyển Nhi, dưới bộ dáng nữ tử bày ra tư thái thẹn thùng, vậy thì hắn sẽ vui vẻ thưởng thức. Tuy nhiên, nhìn một nam nhân biểu cảm như vậy, hắn thật đúng là xem không lên. Sau cùng, hắn chẳng có cách nào khác ngoài làm bộ như không phát hiện ra sự mất phép lịch thiệp cùng lúng túng của nàng.

Bấy giờ, Tô Lệ Kỳ, sau khi đã kiểm tra bên ngoài không có kẻ khả nghi nào lảng vảng lại gần, rồi cẩn thận đóng lại cửa phòng, tiện tay dựng lên một vòng kết giới chống nghe lén, một trận pháp chống thần thức thăm dò, mới ung dung trở lại. Nàng không nhìn bầu không khí có chút không đúng, mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Trần công tử, đây là công tử nhà ta, Trần Thanh, cũng là người muốn gặp ngài bấy lâu nay.”

Trần Thanh Nhi lúc này bước lên một bước, hai tay chắp lại, một bộ hào phóng cười nói: “Tại hạ Trần Thanh, gặp qua Trần công tử. Tại hạ đã sớm nghe nói Trần huynh thiên tư tu luyện cái thế, danh tiếng lẫy lừng, tu vi áp đảo thế hệ trẻ, là nhân vật cầm cờ đi đầu thế hệ này. Tại hạ đối với Trần huynh ngưỡng mộ đã lâu, vẫn luôn có một cơ hội diện kiến, chiếm ngưỡng phong thái của bậc thủ lĩnh nhân vật tân sinh Thái Linh học viện. Hôm nay mạo muội làm phiền Trần huynh, mong huynh chớ trách.”

“Lý do tương đối tự nhiên, lần đầu gặp mặt liền niềm nở mở miệng xưng huynh gọi đệ, thái độ càng là chân thành, người này giáo dưỡng, lễ nghi không tầm thường.” Trần Nguyên trong lòng đánh giá,

Hắn mặt ngoài cũng khách khí, cười đáp lại: “Trần công tử nói quá lời. Lại nói, Trần công tử, bất luận là thiên phú, tu vi hay phong thái đều đứng hàng thứ nhất trong cùng độ tuổi. Hôm nay, tại hạ có thể gặp Trần công tử cũng là vinh hạnh.”

“Ha ha…” Trần Thanh Nhi cười: “Có thể lọt vào mắt xanh của Trần huynh là tại hạ vinh hạnh mới đúng. Hôm nay mới gặp Trần huynh, tại hạ vậy mà có cảm giác như quen thân đã lâu. Đến, Trần huynh, tại hạ kính huynh một ly.”

Trần Nguyên và Trần Thanh Nhi trải qua một phen khách sáo lẫn nhau mới bắt đầu ngồi vào bàn tiệc. Cứ như thế, lần gặp mặt đầu tiên của hai người bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.